Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711: Nhân Cách Hệ Chữa Trị Đầu Tiên

Chương 711: Nhân cách hệ chữa trị đầu tiên Chương 711: Nhân cách hệ chữa trị đầu tiên

Khí tức tỏa ra từ Đại Nghiệt quá kinh khủng, đến mức ai cũng nghĩ rằng Hàn Phi là kẻ ăn bám, chỉ là chủ cậy chó.

Hàn Phi thì không quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn đợi đến khi viện trưởng hoàn toàn tê liệt rồi mới gọi dao tái sinh ra!

Ánh sáng chói lọi xẹt qua trong tích tắc, giống như hoa quỳnh chỉ nở rộ dưới vực thẳm, lại giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm, đặc tính chém tất cả tà ác trong một nhát của dao tái sinh, đủ để khiến bất kỳ tên côn đồ có bàn tay nhuốm máu phải khiếp sợ.

Cơ thể của viện trưởng dễ dàng bị xuyên thủng, khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, vỏ não được bảo vệ tầng tầng lớp lớp đã rơi xuống hai bên trái và phải, cái kén cắm sâu trong đầu ông ta cũng bị chém nát.

Đại Nghiệt tuy rằng rất kinh khủng, nhưng Hàn Phi lại có dao đồ tể sắc bén nhất, chỉ cần thời cơ thích hợp là có thể giết hết quỷ quái dưới hận ý ở dưới tầng hầm.

Viện trưởng mất đi khả năng phản kháng đã bị Đại Nghiệt nuốt chửng, những con quái vật da bụng nứt nẻ cũng từ từ bị áp chế, Hàn Phi chiến đấu kiên định, từng chút một tiến vào bên trong, hắn không chỉ có chính mình phải mạnh hơn, còn phải dạy cho những công dân đặc biệt cách để tồn tại trong thành phố này, để bọn họ trở thành ngòi lửa mới.

Quỷ quái thức tỉnh, thế giới tầng sâu dung hợp, trong một thời đại mới cũng phải có những quy tắc mới.

Hàn Phi chỉ mất ba giờ đã lấy được nhà máy nội tạng của Mộng, hắn đã tìm thấy tất cả thông tin của bệnh nhân trong phòng làm việc của viện trưởng, Mộng đã khâu thể xác của mình vào cơ thể một số bệnh nhân, để bọn họ ẩn nấp ở khắp mọi ngóc ngách của thành phố, để mình ẩn nấp trong biển người theo cách này.

Muốn giết Mộng hoàn toàn quả thực rất khó, nhưng Hàn Phi cũng có biện pháp đối phó của riêng mình, hắn phân phát tài liệu và thông tin cho tất cả những người sống sót, lại để cho những con quỷ nước ẩn trong hồ lớn dốc toàn lực bắt tay hành động, để bọn chúng hoàn thành việc "chữa trị" cho những bệnh nhân đó.

"Quỷ nước và những người sống sót có thể phối hợp với nhau, người và quỷ cùng tồn tại là cũng có thể xảy ra."

Sau khi kiểm tra nhà máy nội tạng, Hàn Phi bước vào phòng sinh ngay bên dưới nhà xác, mẹ của những đứa trẻ sơ sinh đều hết sức cảnh giác nhìn hắn, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con của mình.

"Tôi biết anh ta! Anh ta là phạm nhân bị truy nã trong thành phố!" Một người phụ nữ mang thai vài ngày trước bị tống vào tầng hầm chỉ vào Hàn Phi và hét lên, biểu cảm của cô ta đáng sợ, thậm chí còn cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh lên.

Hàn Phi không phủ nhận, hắn nhìn ổ khóa lớn trên cửa phòng sinh.

Các sản phụ này được đưa đến đây trước khi sinh vài tuần, viện trưởng đã tạo điều kiện cho họ một môi trường thoải mái nhất, trang thiết bị phụ trợ tiên tiến nhất, toàn bộ phòng sinh và khu sinh hoạt của sản phụ được xây dựng rất khang trang.

Nhà máy nội tạng ngoài cửa không ngừng sản sinh ra máu tanh tà ác, nhưng nơi nằm của sản phụ và trẻ sơ sinh bên trong lại ấm áp dễ chịu, giống như thiên đường nhân tạo vậy.

Nếu như không phải thế giới tầng sâu bắt đầu dung hợp với hiện thực, đủ các hiện tượng quỷ dị xuất hiện, thì bọn họ có thể vẫn chưa ý thức được nơi này nguy hiểm như thế nào.

"Tôi đến đây là để cứu mọi người, nhưng cô lại cầm dao chỉ vào tôi? Cô đối đãi với ân nhân của mình như vậy à?"

Thời gian có hạn, Hàn Phi cũng không biện hộ quá nhiều, hắn cầm dao đồ tể đi vào trong phòng, sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn để kiểm tra từng đứa trẻ sơ sinh một.

"Mộng đã lấy mất tất cả kí ức tốt đẹp bao nhiêu năm của những bệnh nhân, nó hẳn là đã chế tạo ra thể xác mà mình muốn mới đúng." Hàn Phi kiểm tra hết toàn bộ căn phòng, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhìn qua từng khuôn mặt các bà mẹ, khi Hàn Phi nhìn vào một bà mẹ nào đó, cô ta bất giác thoáng nhìn về nơi nào đó một cái.

"Tủ quần áo à?" Trong lòng Hàn Phi tủ quần áo là một đồ gia dụng vô cùng đặc biệt, tất cả thời thơ ấu của cánh bướm đều chọn cất ở đó, Hoàng Doanh bạn tốt nhất của mình cũng dưới sự bức hại của cánh bướm, chết đi sống lại vô số lần trong tủ quần áo.

Đi về phía tủ quần áo, Hàn Phi vừa bước chân ra, một bà mẹ có cơ thể khôi phục khá tốt đứng chắn trước mặt hắn: "Anh muốn làm gì?"

"Cứu tất cả mọi người, chỉ vậy mà thôi."

Thấy xung đột sắp phát sinh, chú Anh ở sâu trong nhà máy nội tạng loạng choạng bước tới, trên cơ thể ông toàn là vết thương, nhưng kì lạ là những vết thương đó đều đang hồi phục với tốc độ cực nhanh: "Đừng hiểu nhầm! Cậu ấy thực sự đến để giúp chúng ta!"

Hàn Phi trước đây chưa từng gặp mặt chú Anh, nhưng đối phương lại vô cùng nhiệt tình giải thích giúp hắn, ông ấy làm việc dường như chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm của mình.

"Bệnh viên căn bản không phải là đang bảo vệ mọi người, viện trưởng muốn bồi dưỡng ra một đứa trẻ sơ sinh hoàn hảo không tì vết, ngoại trừ đứa trẻ sơ sinh đó ra, tất cả mọi người trong mắt ông ta đều chỉ là công cụ mà thôi, một khi mọi người đã mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ bị nhốt vào bên trong nhà máy gia công nội tạng bên cạnh. Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra tất cả những người rời khỏi đây đều mất liên lạc hay sao? Bọn họ không phải là đã rời khỏi bệnh viện, mà là đã rời khỏi thế giới này rồi!" Chú Anh đưa rất nhiều chứng cứ mà mình tìm thấy cho những thai phụ kia, những người sống sót cũng đem những manh mối mà bọn họ phát hiện trong nhà máy nội tạng ra.

Ngay cả khi bằng chứng đã rõ ràng, vẫn có một số người không muốn tin rằng bọn họ đã sống trong một giấc mơ hão huyền quá lâu, nhất thời rất khó chấp nhận.

"Tránh ra đi."

Hàn Phi đi tới trước tủ quần áo, dùng dao đồ tể mở cánh cửa ra, trong tủ quần áo rộng lớn có treo những bộ quần áo sạch sẽ, có một người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt đang ẩn nấp, trong lòng cô đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trông rất đáng yêu.

Khác với những đứa trẻ khác, đứa trẻ này khi mới sinh ra đã có những hoa văn giống như cánh bướm ở sau đầu, cổ và lưng, lộng lẫy rực rỡ, trông cậu bé giống như là tạo vật của thần, đẹp đến mức kinh ngạc.

Tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất trên thế giới này không bằng một phần mười của cậu bé, loại hoàn mỹ bẩm sinh đó cũng đã khiến Hàn Phi nhìn rất lâu.

"Hoa văn cánh bướm kéo dài từ sau đầu, giống như đôi cánh mở ra, lan đến sống lưng, đứa nhỏ này có quan hệ như thế nào với cánh bướm?" Hàn Phi nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, đối phương yếu ớt đáng thương, ôm chặt hài nhi của mình, dùng cơ thể bảo vệ cậu bé, tình yêu vị tha và thuần khiết của người mẹ đã tiêm vào cơ thể, khiến đứa trẻ sơ sinh cảm nhận được hơi ấm đầu tiên trên thế giới.

"Mộng thu thập tất cả những ký ức tốt đẹp và hạnh phúc của quá khứ từ tất cả các bệnh nhân để tạo ra một đứa trẻ như vậy? Nhìn vào kết quả, gã hẳn đã thành công rồi." Ánh mắt từ trên người hai mẹ con trong tủ quần áo dịch chuyển, Hàn Phi nhìn một tập tài liệu phía chân của người phụ nữ, bệnh viện muốn cùng với người phụ nữ nuôi dưỡng đứa trẻ này, bọn họ dự định sau này sẽ gửi đứa trẻ đến một nơi nào đó, đồng thời gọi cậu bé là số 3.

"Số 3 chính là cánh bướm? Nhưng cánh bướm bị mình giết chết cực kỳ xấu xí, sinh ra đã giống như một con quái vật, bị tất cả mọi người khinh thường. Còn đứa trẻ này ngoại hình khôi ngô, vô cùng dễ thương, chỉ là những vết bớt như hình cánh bướm thì hơi đáng sợ thôi." Hàn Phi thầm đọc con số đó, trong điện thờ ký ức của Phó Sinh chôn giấu những bí mật của quá khứ, đi sâu khám phá thành phố này, giống như làm rõ mạch của thế giới.

"Đứa trẻ này rất hoàn hảo, cũng vô tội, nhưng dù sao thì nó cũng là một thể xác do cánh bướm chuẩn bị cho chính mình."

Hàn Phi biết về quá khứ của cánh bướm, nếu như nói đứa trẻ số 3 là cánh bướm, vậy thì trước khi Mộng dựa vào cơ thể của cậu bé để tái sinh, cậu bé hẳn là sở hữu tất cả hoàn hảo.

Sau khi Mộng hoàn thành tất cả nghi thức, số 3 mới trở thành con quái vật ai thấy cũng ghét.

Mộng đã từng lấy đi tất cả tốt đẹp của cánh bướm, sau đó cánh bướm cũng đi theo bước chân của Mộng, tước đi tốt đẹp của người khác, để tội ác và tuyệt vọng đó tiếp diễn.

"Kết quả xử lý tốt nhất hiện tại chính là giết chết cậu bé."

Lưỡi dao trong tay hướng lên trên, tất cả mọi người bao gồm cả chú Anh vội vàng chạy đến, muốn ngăn cản Hàn Phi.

"Này! Đừng hấp tấp!"

"Nó chỉ là một đứa trẻ!"

Khi ánh sáng dao rơi xuống, Hàn Phi có sát khí, nhưng không hề dùng toàn lực ra tay.

Con dao tái sinh cuối cùng chém vào sau đầu đứa trẻ sơ sinh, lưỡi dao được hình thành hoàn toàn từ nhân tính không làm đứa trẻ bị thương, thứ nó chém chỉ là hoa văn cánh bướm.

Tiếng hét không thuộc về đứa trẻ sơ sinh vang lên, hình xăm cánh bướm vỡ nát trên người đứa trẻ, những mảnh vỡ ký ức chứa đựng những cảm xúc tốt đẹp khác nhau của con người văng ra xung quanh, tạo thành một đôi cánh mộng ảo cực lớn trên không trung.

Thông thường mà nói, Đại Nghiệt không hề thích sự tốt đẹp này của nhân gian, nhưng trên những ký ức đó vẫn còn dấu vết của Mộng, nó theo thói quen há miệng ra, nuốt trọn những tốt đẹp mà Mộng đã chuẩn bị cho mình vào trong bụng.

Đại Nghiệt trước đây tà ác cùng cực, sự tồn tại của nó chính là thiên tai, mỗi ngày đều hi vọng Hàn Phi ở bên bờ vực của cái chết, lúc nào cũng toát ra khí tức tử ý và không may.

Nhưng sau khi nó xé xác và nuốt chửng những cánh bướm đầy màu sắc mộng ảo trong không khí, dường như cũng đã có một chút màu sắc trong tâm hồn xấu xa hỗn độn.

Những tốt đẹp này không đủ để thay đổi bản tính của nó, nhưng sẽ làm cho nó càng có khả năng trở trở thành một sự tồn tại đặc biệt hơn.

Khi Hàn Phi chém nhát dao xuống, trái tim của tất cả mọi người đều treo lên, cho đến khi biết được đứa trẻ sơ sinh vẫn còn sống, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Hà và những người sống sót khác đến chăm sóc các sản phụ, trong khi Hàn Phi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh trong tủ quần áo.

Trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, Hàn Phi đã phá hủy nghi thức của Mộng, nhưng trong hiện thực, Mộng đã tái sinh thành công, chỉ là không biết nó đã chọn nghi thức nào.

Nội tâm Hàn Phi cứ luôn có một linh cảm xấu, quá trình phá hủy nghi thức tái sinh diễn ra suôn sẻ, tuy rằng cũng gặp phải một số nguy hiểm như thủy quái, hang xác trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng hắn đều dựa vào một số thứ độc nhất vô nhị để tự cứu mình.

"Tám nghi thức này cảm giác không giống như nghi thức tái sinh mà Mộng chuẩn bị cho mình, mà càng giống như có một loại lực lượng nào đó đang thúc đẩy mình trải nghiệm những chuyện này."

Gọi Diêm Lạc đến, Hàn Phi lại sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn để kiểm tra lại một lượt đối phương, hắn có thể chắc chắn rằng Diêm Lạc và tất cả vong hồn trên người cô gái đều không có vấn đề, đối phương không phải là do Mộng cố ý sắp đặt, nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn ban đầu là đã bị Diêm Lạc dẫn dụ đến khu tập thể của công viên vui chơi.

Từ nghi thức đầu tiên đến nghi thức thứ sáu, Hàn Phi đã lấy lại được rất nhiều thứ, có một số cảnh tượng chỉ có chính mình mới có thể phá giải, chẳng hạn như khiến tàn hồn của Phó Sinh bước ra khỏi gương, hay như in dấu bản đồ mê cung vào sâu trong tâm trí, hắn đang dần từng bước trở nên hoàn chỉnh, việc mở khóa kí ức cũng đã đạt đến giai đoạn chín.

Nhưng càng đến gần hoàn chỉnh, hắn càng cảm thấy bất an, Mộng tái sinh hẳn là không đơn giản như vậy.

"Cô nhi số 4 từng nói, Mộng đã trở thành không thể nhắc đến, có năng lực đặc biệt của không thể nhắc đến, thậm chí có thể can thiệp vào hoạt động bình thường của thế giới ký ức điện thờ thông qua ấn tượng về gã trong tâm trí của Phó Sinh."

Sự tồn tại của không thể nhắc đến vô cùng kinh khủng, chỉ cần đọc ra tên của bọn họ là có thể bị cảm nhận được, thực lực của bọn họ vượt xa hận ý, đủ các thủ đoạn khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Phi bây giờ nghi ngờ rằng, Mộng trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, có nhiễm một tia khí tức của Mộng trong hiện thực, tiếp theo hắn rất có khả năng là lần đầu tiên sẽ "giao đấu" với không thể nhắc đến.

"Nói cho tôi biết địa điểm tổ chức hai nghi thức cuối cùng, không thể đợi thêm được nữa rồi."

“Vị trí của nghi thức thứ bảy tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết có một bác sĩ pháp y đã từng vào công viên vui chơi lúc đêm khuya, nói chuyện với Mộng, nghi thức thứ bảy rất có khả năng chính là tại nơi anh ta làm việc.” Mẹ của Diêm Lạc nói một cách không chắc chắn.

“Nơi bác sĩ pháp y làm việc thì nhiều lắm.” Bố nuôi của Hàn Phi ở thành phố này chính là bác sĩ pháp y, hắn nhớ lại một chút quỹ đạo cuộc sống thường ngày của đối phương: “Phòng làm việc pháp y của đội ngũ cảnh sát hình sự, phòng khám pháp y của bệnh viện não, phòng giải phẫu của học viện y khoa, còn có tất cả các hiện trường án mạng, cũng như những nơi trong và ngoài thành phố thích hợp để cất giấu xác chết."

“Tôi chỉ biết có vậy thôi.” Mẹ của Diêm Lạc nhìn Hàn Phi một cách chân thành: “Nghi thức thứ tám có thể là ở trong công viên vui chơi, Mộng không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào về nghi thức cuối cùng”.

“Không thành vấn đề.” Ánh mắt Hàn Phi từ từ phát sinh thay đổi: “Tôi cảm thấy tất cả nghi thức tái sinh của Mộng đều tiến hành xoay quanh tôi, tôi là do Phó Sinh đưa vào thế giới tầng sâu, cũng được coi là người mà ông ấy coi trọng nhất. Mộng và Phó Sinh thì lại là kẻ thù không đội trời chung, nếu như gã biết đến sự tồn tại của tôi, nhất định sẽ tiêu diệt tôi bằng mọi cách, cắt đứt con đường lui của Phó Sinh."

Nếu là ở trong thế giới tầng sâu, khi Hàn Phi gặp không thể nhắc đến, năng lực duy nhất có thể chống lại chính là ngoại tuyến với tốc độ ánh sáng. Nhưng đây là trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, bản thể của Mộng cách xa ngàn dặm, thứ Hàn Phi phải đối phó bây giờ chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

Sau khi dọn dẹp tầng hầm của bệnh viện xong, Hàn Phi gọi chú Anh đến bên cạnh, hắn phát hiện thấy trên người ông ấy có rất nhiều điều kỳ lạ.

Chú Anh đã chết, nhưng linh hồn ông vậy mà vẫn như người còn sống, vẫn còn bảo lưu được nhiệt độ.

Hầu hết quỷ quái đều sợ ánh nắng mặt trời, nhưng theo miêu tả của Tiểu Hà, khi mặt trời ló dạng vào ngày hôm qua, chú Anh đã thoải mái đi dạo dưới ánh mặt trời mà không hề cảm thấy bất kì khó chịu nào.

Ngoài ra, chú Anh đã chịu đủ sự tra tấn mới trèo ra từ nhà máy nội tạng, vừa rồi trên người ông toàn là vết thương, linh hồn cũng đã sắp tiêu tán, nhưng chỉ vừa mới qua một giờ, tất cả vết thương trên linh hồn vậy mà đều đã lành lại.

Quỷ quái này có một khả năng tự chữa trị mạnh mẽ, linh hồn của ông dường như có thể tự chữa lành vết thương của mình mọi lúc.

"Chú Anh, chú có muốn giúp nhiều người hơn không?"

“Tất nhiên là có rồi!” Chú Anh gật đầu không chút do dự.

“Vậy chú có thể nói cho cháu biết, tại sao linh hồn của chú lại đặc biệt như vậy không?” Khi Hàn Phi đến gần ông lão, phát sinh một thứ cộng hưởng, rất khó hình dung, đó dường như là một loại công nhận từ trong nhân cách.

"Tôi cũng không rõ, trước đây khi tôi bị giam trong bệnh viện tâm thần, bác sĩ đã chẩn đoán tôi là nhân cách hệ chữa trị hướng nội, khi bù đắp được những tiếc nuối và không hài lòng cho người khác, sẽ có được một niềm vui đặc biệt..." Chú Anh nhìn đôi tay của mình: "Tôi chưa bao giờ cố ý đi làm chuyện gì, đều là hành động theo trái tim của mình, cuộc đời cứ ngẩn ngơ như thế mà qua đi, cuối cùng thì trở thành những gì cậu nhìn thấy bây giờ."

“Chú cũng là nhân cách hệ chữa trị?” Ánh mắt Hàn Phi chậm rãi từ trên người ông lão rời đi, nhìn về phía những bệnh nhân phía sau lưng ông, đối phương ở một mức độ nào đó rất giống với hắn.

Bình Luận (0)
Comment