Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 712 - Chương 712: Chín Mươi Chín Đoạn Kí Ức Tử Vong

Chương 712: Chín mươi chín đoạn kí ức tử vong Chương 712: Chín mươi chín đoạn kí ức tử vong

Chú Anh là một con quỷ có thể hoạt động dưới ánh mặt trời, linh hồn của ông có nhiệt độ. Sau khi biết được ông cũng là nhân cách hệ chữa trị, Hàn Phi nghĩ đến bản thân mình, nếu như một ngày nào đó mình chết đi, cũng có thể được an táng dưới ánh mặt trời, sau đó trở thành giống như ông.

“Thảo nào lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú, đã cảm thấy chú có khả năng trở thành quỷ vương, hóa ra là do chú và cháu sở hữu nhân cách giống nhau.

Hàn Phi luôn rất tò mò về nhân cách hệ chữa trị, sự tồn tại của chú Anh là một sự đối chiếu rất tốt, khi còn trẻ ông bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cả một đời gian khổ, nhưng từ đầu đến cuối ông đều không bị hoàn cảnh xung quanh thay đổi, luôn luôn lạc quan, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn là người mà ông muốn trở thành.

Nói thẳng ra, Hàn Phi rất ngưỡng mộ Chú Anh, đều cùng là nhân cách hệ chữa trị, nhưng cách sống thì lại rất khác, nếu như có thể, hắn muốn đưa chú Anh ra khỏi thế giới ký ức điện thờ. “Tôi thì lại không cảm thấy mình có gì đặc biệt.” Chú Anh mỉm cười khi nghe thấy lời Hàn Phi nói, nụ cười của ông giống như một đứa trẻ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng khi ông mỉm cười, thì những linh hồn và oán niệm bò ra từ các góc của bệnh viện, từ từ đi vào trong cơ thể của ông, những người đã khuất dường như coi linh hồn của ông như một ngôi nhà để bọn họ ở.

Hàn Phi đã từng nhìn thấy tình huống tương tự trên một người khác, nhân viên bảo vệ già của học viện tư thục Ích Dân, trên người ông cũng toàn là quỷ, sau khi chết cũng được mọi người bảo vệ.

"Cậu khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, nếu có gì tôi có thể giúp, thì cứ dặn dò." Chú Anh trông không khác gì một người sống, thậm chí ông còn thân thiện hơn rất nhiều người.

Sau khi phá hủy nghi thức của bệnh viện tư nhân Nhân Ái, Hàn Phi mang tất cả những người sống sót rời đi, bọn họ quay trở lại cư xá Hạnh Phúc một chuyến trước.

Số lượng người sống sót dựa vào cư xá Hạnh Phúc đã vượt quá 5.000 người, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và rất nhiều người dân, thông tin rằng có một nơi lánh nạn trong thành phố đã lan rộng, rất nhiều người đã tự phát di chuyển đến cư xá Hạnh Phúc, tốp người đã rời đi lúc trước cũng vô cùng hối hận, nhưng cho dù bọn ho có quay lại, cũng không thể vào cư xá được nữa.

Sinh ra ở thành phố gần với thế giới tầng sâu nhất, vận mệnh của mọi người bị những người quản lý kiểm soát, bọn họ đều coi cư xá Hạnh Phúc như cọng rơm cuối cùng trong tay kẻ sắp chết đuối.

Hàn Phi cũng đánh giá thấp khả năng chống chọi với tai nạn của mọi người, trong thành phố có rất nhiều tổ chức tự cứu công dân như hắn, có một số công dân đặc biệt có thể nhìn thấy quỷ quái thậm chí còn liên hợp lại với nhau, cẩn thận thích ứng với đêm tối. Thảm họa chỉ là mới bắt đầu, nhưng ngay cả khi mặt trời không bao giờ mọc nữa, con người vẫn sẽ tìm ra cách để sinh tồn, đây có thể chính là sức mạnh của con người.

Những người chơi《Cuộc sống hoàn hảo》 đi theo Hàn Phi cũng đã được trải qua một lần rèn luyện tại thành phố này, bọn họ trở thành lực lượng nòng cốt của cư xá Hạnh Phúc, giúp hắn duy trì trật tự, đảm bảo hoạt động cơ bản của cư xá. Tường Vi cũng tích cực giao tiếp với những người sống sót, bọn họ đã phát hiện 17 công dân đặc biệt được quỷ quái che chở trong số 5.000 công dân, sức mạnh của cư xá Hạnh Phúc đang không ngừng tăng lên.

“Lúc đầu tôi nghĩ Cuộc sống hoàn hảo là một trò chơi hệ chữa trị, sau đó tôi cảm thấy nó là một trò chơi kinh dị, bây giờ tôi mới phát hiện nó là một trò chơi quản lý và phát triển ngày tận thế linh dị."

A Trùng và nhân viên cứu hộ đang chạy đôn chạy đáo trong đám người, bọn họ nói với những người sống sót một số thông tin mà mình nắm được, sau khi để những người sống sót không còn sợ hãi, Hàn Phi đã gọi tất cả người chơi tập hợp lại: "Mọi người đã vất rồi, các bạn đã làm rất tốt."

“Không vất vả, chỉ cần có thể sống sót rời đi, bảo tôi làm gì cũng được. Cái trò chơi rách nát này, cả đời này tôi cũng không muốn động vào nữa.”

Rất nhiều người chơi đã nói những lời từ trái tim của họ. “Mọi người cho rằng rời khỏi trò chơi rồi, trong hiện thực sẽ không xảy ra bi kịch như vậy nữa hay sao?” Hàn Phi nghiêm túc nhìn mọi người: “Trò chơi này là một cơ hội học tập hiếm có, tôi hi vọng mọi người có thể nghiêm túc nhớ kỹ tất cả những gì xảy ra ở đây, nếu như có một ngày các loại dị thường bắt đầu xuất hiện trong hiện thực, mọi người sẽ trở thành ngòi lửa và hy vọng."

“Hiện thực?” Tường Vi cau mày, anh ta mở miệng ra, nhưng không nói công khai. “Muốn làm gì thì cứ làm đi, tổ chức những người sống sót tự cứu thăm dò, thử nghiệm đủ các phương pháp tăng cường thực lực, mọi người có thể không ngừng sai lầm, thành phố hỗn loạn này chính là nơi thử nghiệm của mọi người, phải làm quen với cơn ác mộng này, học cách dẫn dắt nhiều người ở đây sống sót hơn.”

“Hàn Phi, thành phố này rút cuộc tình hình là như thế nào?” A Trùng nhìn bầu trời đêm: “Cái người phá vỡ quy tắc trò chơi, chuyển chúng ta tới đây là muốn làm cái quái gì?”

"Thành phố hỗn loạn này chính là lời khuyên cuối cùng của một ông lão dành cho tôi, cũng là món quà cuối cùng mà ông ấy dành tặng cho nhân gian. Tôi đến bây giờ vẫn không chắc ông ấy là một người tốt, hay là một người xấu, nhưng không cần nghi ngờ, bởi vì ông ấy đã từng tồn tại, đại đa số chúng ta mới có đủ tư cách để theo đuổi hạnh phúc.”

Có thể nói Hàn Phi đã nói xong, hắn chuẩn bị giao hậu phương cho những người chơi, cảnh sát và những người bình thường khác sống trong thành phố, trong khi hắn sẽ đi phá hủy hai nghi thức cuối cùng của Mộng.

Đoàn xe chạy trong đêm tối, chiếc xe tang màu đen mà Hàn Phi ngồi đã trở thành biểu tượng của cư xá Hạnh Phúc, ngày càng có nhiều người sống sót biết đến sự tồn tại của hắn, người dân trong thành phố đối với hắn thì lại hoàn toàn có hai quan điểm cực đoan khác nhau, có người cảm thấy hắn là bị vu oan, muốn chạy đến cư xá Hạnh Phúc; lại có một bộ phận người thì cho rằng hắn chính là nguồn gốc của mọi thảm họa, cái gọi là cư xá Hạnh Phúc cũng chỉ là lò mổ cá nhân của hắn.

Hàn Phi không hề quan tâm đến ý kiến của người ngoài, hắn quay trở lại đồn cảnh sát cùng với những người cảnh sát mà mình đã giải cứu trước đó. Dưới sự giúp đỡ của mấy người cảnh sát, Hàn Phi đã nhìn thấy tất cả những lời buộc tội về mình, F đã gửi tất cả chứng cứ giả mạo cho cảnh sát, hàng chục vụ giết người, biến Hàn Phi thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc. "Trương đội, chuyện khó tin như vậy mà ông cũng tin à?"

“Chuyện khó tin hơn chuyện này còn đã xảy ra, tôi còn có thể không tin được chắc?” Trương đội là đội phó của đội điều tra hình sự, ban đầu ông có rất nhiều ý kiến với Hàn Phi, cảm thấy tất cả mọi người đều đã bị hắn lừa dối, bởi vì trực giác điều tra tội phạm nhiều năm của ông đã nói với ông rằng, hắn vẫn luôn đang diễn kịch. Nhưng những gì xảy ra sau đó đã từ từ thay đổi cách nhìn của Trương đội, khi toàn thành phố rơi vào hỗn loạn, mọi người còn khó tự bảo vệ cho mình, Hàn Phi đã lựa chọn đứng ra, đối mặt với nguy hiểm, đi ở phía trước.

Một người có thể giả vờ mình là người tốt, nhưng nếu như anh ta giả vờ cả đời, cứu được vô số người, vậy thì anh ta chính là một người tốt theo đúng nghĩa. "Tôi là đồng nghiệp với bố nuôi của cậu, mỗi khi ông ấy nhắc đến cậu, đều sẽ tỏ ra rất lo lắng, tôi vẫn luôn không biết ông ấy đang lo lắng điều gì, vì vậy sau khi nhìn thấy bằng chứng chống lại cậu, tôi lập tức đã tìm ra mấu chốt, ông ấy là đang giúp cậu tiêu hủy chứng cứ giết người."

Trương đội ném những tập tài liệu lên trên bàn: "Bác sĩ Hàn là bác sĩ pháp y nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi, ông ấy còn có một phòng giải phẫu riêng ở học viện y khoa, càng là giáo viên đặc biệt được trường thuê, nếu như ông ấy muốn xử lý thi thể, người bình thường sẽ thực sự rất khó tìm ra kẽ hở.”

“Ông đến bây giờ vẫn cho rằng tôi là hung thủ giết người?” Hàn Phi khẽ nhướng mày.

Trong mắt Trương đội có mang theo một sự mệt mỏi và buồn bã, ông và bố nuôi của Hàn Phi đã từng cùng nhau phá rất nhiều vụ án, giờ đây người đồng đội thân cận nhất của mình lại trở thành một tên sát nhân biến thái giấu mặt, cho dù là với tố chất tâm lý của Trương đội, nhất thời ông cũng không thể chấp nhận được. "Đi thôi, chúng ta cùng đi xem môi trường làm việc của bác sĩ Hàn, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ." Hàn Phi và Trương đội lần lượt đi vào khoa vật chứng và khoa kiểm tra, mọi thứ đều bình thường, bác sĩ dường như chỉ là một bác sĩ pháp y nghiêm khắc cẩn thận. "Trương đội, các vật chứng trong khoa vật chứng và thông tin trên bảng ghi chép của các ông có sự khác biệt, ngoài ra bác sĩ Hàn dường như đặc biệt quan tâm đến các trường hợp mất tích, camera giám sát cho thấy ông ấy đã ra vào phòng dữ liệu và khoa vật chứng rất nhiều lần."

Hàn Phi ở trong đồn cảnh sát giống như trở lại công việc quen thuộc vậy, hắn biết chức năng và hoạt động của các bộ phận khác nhau.

“Điều này cũng không thể chứng minh được gì, đúng không?” Trương đội đóng cửa kho vật chứng lại: “Có muốn đi nơi khác xem xem không?” Dưới sự dẫn dắt của Trương đội, đám người Hàn Phi đến học viện y khoa cách đồn cảnh sát không xa, điều khiến mọi người cực kì ngạc nhiên là, ngôi trường này vậy mà không bị ảnh hưởng quá nhiều, không một giáo viên và học sinh nào ngoan ngoãn ở lại trong trường có tâm lý không bình thường, cũng không có ai gặp quỷ, ngược lại là những người lén lút rời khỏi trường học đều đã mất liên lạc. Trương đội vừa bước vào cổng trường đã bị thầy giáo trực ban nhìn thấy, hai bên cũng là người quen cũ, đều quen biết nhau.

"Trương đội, cuối cùng anh cũng đến rồi, thành phố này rút cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi cuộc gọi cầu cứu đều không thể gọi được? Hình như là có liên quan đến một công viên vui chơi.” Trương đội bước tới chỗ giáo viên đang làm trực ban: "Chủ nhiệm Từ, trong trường học của anh có chuyện kì lạ gì xảy ra không?” “Trong trường mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là sắp không có đủ đồ dùng rồi, nhưng chúng tôi không dám ra ngoài bây giờ, mấy nhóm người rời khỏi trường học lúc trước không có một ai trở về, điện thoại của bọn họ cũng không gọi được nữa.

“Kì lạ, tại sao trường học này không bị quỷ ám?” Lý Quả Nhi cũng cảm thấy tò mò, cả thành phố đều đã hỗn loạn, nhưng học viện y khoa thì lại vẫn duy trì bình thường. “Có vẻ như chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi.” Hàn Phi và Trương đội đứng cạnh nhau: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đến phòng giải phẫu ngay bây giờ đi.” “Cậu là Hàn Phi?!” Chủ nhiệm Từ ban đầu không nhận ra hắn, ông ngây ra hai giây mới phản ứng lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Trương đội, sao anh lại ở cùng kẻ giết người hàng loạt đó!”

Giọng của chủ nhiệm Từ rất lớn, ông ta liên tục lùi lại sau, ánh mắt nhìn Trương đội cũng thay đổi, như thể đang muốn nói rằng nếu như anh đang bị đe dọa hãy chớp chớp mắt.

“Có thể trước đây mọi người đã có một số hiểu lầm.” Trương đội phía sau còn có những cảnh sát khác đi theo: "Cậu ấy là bị hãm hại, trong thời gian này, cảnh sát của chúng tôi cũng vẫn luôn theo dõi, cậu ấy không những không giết ai mà còn cứu được hàng nghìn công dân." “Chắc là cậu ta đã cố tình bày trò trước mặt anh rồi!” Chủ nhiệm Từ vẫn không thể không cẩn thận, ông phải có trách nhiệm với học sinh, không thể để một người nguy hiểm như vậy tùy tiện vào trường.

“Bày trò?” Trương đội mím môi, ông cũng cảm thấy ngại không muốn nói với chủ nhiệm Từ rằng chính ông cũng được Hàn Phi cứu giúp: “Yên tâm đi, tôi có thể bảo đảm với anh, cậu ấy nhất định không phải người xấu, đưa chúng tôi đến phòng giải phẫu của bác sĩ Hàn đi, ở đó có thể có ẩn giấu chân tướng.” “Chìa khóa của phòng giải phẫu ở trong tay bác sĩ Hàn, ở đó vẫn luôn do anh ấy phụ trách.”

Chủ nhiệm Từ vẫn đang suy nghĩ với tư duy bình thường, nhưng Hàn Phi đã mất kiên nhẫn, trực tiếp dẫn theo Đại Nghiệt bước vào khuôn viên trường. Sau khi Đại Nghiệt xuất hiện, chủ nhiệm Từ đã ngậm miệng lại, ông đã biết tại sao Trương đội không ngăn cản Hàn Phi rồi, bởi vì căn bản không có cách nào để ngăn chặn cả.

“Hàn Phi, trường học này thật sự cổ quái, tất cả quỷ quái đều bị một loại ý chí nào đó trấn áp.” Mẹ của Diêm Lạc chỉ vào ngực của con gái: “Tất cả vong hồn trong cơ thể con gái tôi đều không dám nhúc nhích, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, như bị lửa thiêu đốt vậy. Sau khi vào khuôn viên, phản ứng của Đại Nghiệt lại hoàn toàn trái ngược với mẹ của Diêm Lạc, nó phấn khích dùng hai tay đập đất, toàn thân tràn đầy tử ý, hai mắt cũng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.

"Lúc mình sắp chết, Đại Nghiệt cũng không phấn khích như vậy, nó đã cảm nhận được gì?"

Nếu không phải Hàn Phi nỗ lực khống chế Đại Nghiệt, thì nó đã xông ra từ lâu. Không cần chủ nhiệm Từ dẫn đường đi, Đại Nghiệt lao thẳng về phía tòa nhà thí nghiệm của trường học, một tòa nhà đang bình thường bị nó trực tiếp tạo ra một lỗ hổng, nó bắt đầu đào xuống phía dưới, toàn thân đang dâng trào tử ý. Động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút sự chú ý của các học sinh khác trong trường, đầu tiên là sợ hãi nhìn Đại Nghiệt, sau đó lại nhìn về phía Hàn Phi đang đứng bên cạnh nó có chút tò mò.

Quái vật tàn bạo và Hàn Phi hiền lành tạo thành một sự tương phản, đặc biệt ấn tượng về mặt thị giác, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy hài hòa đến khó hiểu. “Chẳng trách cậu ta không cần chìa khóa.” Chủ nhiệm Từ nắm lấy vai Trương đội: “Anh mời hung thần từ đâu đến vậy? Tôi cảnh cáo anh, nếu như các học sinh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với anh đấy!”

"Tình hình bây giờ tương đối phức tạp, anh tốt hơn hết nên bảo các học sinh chuẩn bị tâm lý, thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi."

Trương đội thở dài bước vào tòa nhà thí nghiệm dọc theo con đường mà Đại Nghiệt đã đánh sập, ông và những cảnh sát khác nhìn vào lỗ hổng ở trung tâm của tòa nhà này. Phòng giải phẫu nằm ở tầng 1, các dụng cụ, tiêu bản, và giáo viên tổng hợp đều ở dưới tầng hầm, thường ngày nơi đây hoàn toàn do bố nuôi của Hàn Phi phụ trách, trừ ông ta ra thì hầu như không có ai đi vào. “Cái mùi này không đúng lắm.” Thứ bốc lên từ tầng hầm không phải là mùi formalin, mà là một mùi máu tanh nồng nặc.

"Trương đội! Anh mau nhìn cái bể đó!” Cảnh sát bên cạnh hét lên, Trương đội liếc nhìn cái bể một cái, hai mắt ông tròn xoe tràn đầy kinh ngạc. Cái bể thường ngày dùng để ngâm thi thể có rất nhiều ảnh chụp Hàn Phi nổi lên, tất cả các bức ảnh đều được chụp khi Hàn Phi đang ngủ say hoặc hôn mê. "Tại sao bố nuôi của cậu lại để ảnh của cậu vào trong nước thi thể?" Trương đội hỏi Hàn Phi, nhưng hắn không nói một lời, hắn đứng bên cạnh bể, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

"Chín mươi chín."

“Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Ở đây tổng cộng có 99 bức ảnh, vừa vặn tương ứng với số lần chết của tôi, mỗi khi tôi tỉnh lại, đều là được bọn họ đón về từ bệnh viện.” Hàn Phi từ từ vươn tay xuống bể nước, trên mặt nước xuất hiện ảnh phản chiếu của hắn, sau đó càng ngày càng có nhiều ảnh phản chiếu, cuối cùng có chín mươi chín bóng dáng thê thảm đang nhìn chằm chằm hắn từ dưới nước, như thể hỏi hắn tại sao không đến nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment