Trong mắt của quản lý công viên vui chơi và Phó Sinh, Tiểu Bát là chìa khóa, nhưng trong lòng Hàn Phi lại tồn tại giống như người nhà, hắn muốn tìm được cô bé chủ yếu là vì lo lắng nhiều hơn.
Chờ sau khi Từ Cầm đã hấp thụ hết ngọn lửa hận ý trên chiếc ô đỏ, Hàn Phi lái xe đến nơi tiếp theo xảy ra câu chuyện kỳ lạ.
"Cao ốc Bác Minh, bởi vì mang phong cách kiến trúc vô cùng âm gian nên bị người dân địa phương coi là kiến trúc chẳng lành, từng xảy ra nhiều vụ nhảy lầu. Theo các nhân chứng tại hiện trường, mỗi khi xảy ra sự việc nhảy lầu, ở cửa sổ nơi nạn nhân rơi xuống đều có thể nhìn thấy một đứa trẻ trong trang phục hoạt hình màu đỏ, đang cầm một chiếc đồng hồ màu đỏ."
Hàn Phi chia sẻ thông tin lưu lại trong kịch bản với những công dân khác, sau đó dẫn mọi người vào bên trong tòa nhà, nhưng điều khiến hắn thất vọng là, tìm hết cả cao ốc Bác Minh cũng không thấy bóng dáng con quỷ nào.
Bên trong kiến trúc khắp nơi đều có vết máu và ác ý để lại, có lượng lớn những dấu vết của rất nhiều cuộc giao tranh.
Hàn Phi lần theo dấu vết đánh nhau đến tận tầng 14, trong căn nhà có rất nhiều người ngã xuống đó, hắn nhìn thấy một chiếc đồng hồ bị giẫm nát.
Nhặt đồng hồ lên dùng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi có thể cảm nhận được sự tiếc nuối và đau đớn còn sót lại trong đồng hồ, ác quỷ ẩn nấp trong cao ốc Bác Minh đã bị người ta tiêu diệt, có người đã đến đây trước một bước.
“Quỷ quản lý mà tôi gặp vừa rồi bị thương rất nặng, hung khí anh ta dùng là dao đồ tể, anh ta không có khả năng giết chết ác quỷ này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.” Hàn Phi khẽ nhíu mày: “Ác ý còn sót lại tại hiện trường khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, rất giống với quỷ quái màu đen trên người F, chẳng lẽ chính F đã giết chết ác quỷ ở cao ốc Bác Minh?"
Trong khu tập thể của công viên vui chơi, Hàn Phi và F đã hoàn toàn đoạn tuyệt, hai bên tự mang theo một bộ phận người chơi, mục tiêu của bọn họ là giành được 100 điểm, qua cửa tiến vào sâu trong công viên vui chơi.
"Xem ra chúng ta cũng phải tăng tốc rồi, không thể để F dẫn trước."
Hàn Phi có một cảm giác nguy hiểm, hắn không dừng lại, quyết đoán rời đi, vội vàng chạy tới nơi tiếp theo. Thành phố đang dần dung hòa với thế giới tầng sâu, khắp nơi đều có ẩn hiện quỷ quái và những câu chuyện kỳ lạ, nhưng tạm thời, những ác quỷ có thực lực mạnh đến một trình độ nhất định vẫn còn tương đối ít.
Hàn Phi cũng không quan tâm đến việc lựa chọn cẩn thận nữa, hắn phóng thẳng tới những nơi xảy ra mấy câu chuyện kỳ lạ gần nhất với hắn trong kịch bản.
Tiếng hét bên tai dần dần yếu đi, quỷ quái trên đường càng ngày càng ít, kiến trúc hai bên cũng dần dần phát sinh thay đổi, một vùng tĩnh mịch, như thể người hôn mê đang dần chìm vào đầm lầy, âm thầm chết đi.
"Anh có chắc là chúng ta không đi sai đường không? Con đường này cảm thấy không ổn lắm." Lý Quả Nhi nắm lấy vô lăng, thần sắc nghiêm nghị, trong lòng cô có hơi bất an.
"Không sai, con đường này bản thân chính là một con ác quỷ.” Hàn Phi cũng không ngẩng đầu, chỉ lật xem kịch bản trong tay.
Có một con đường thường xuyên xảy ra tai nạn giữa khu đô thị và công viên vui chơi, cảnh sát giao thông đã nhiều lần điều tra, lần nào xảy ra tai nạn cũng không thể giải thích được. Có người đang phóng xe máy về phía trước, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe tải cực lớn lao về phía mình, người điều khiển phương tiện kinh hãi vội vàng né sang bên đường, nhưng sau khi chiếc xe máy tông vào gốc cây, anh ta mới phát hiện con đường vắng tanh, căn bản không hề có bóng dáng của chiếc xe tải lớn nào.
Những chuyện tương tự có rất nhiều, những người bị tai nạn được cảnh sát giao thông tìm thấy là may mắn rồi, có những phương tiện cứ đi cứ đi trên con đường này rồi biến mất luôn.
Không ai biết bọn họ đã đi đâu, cũng không ai biết bọn họ còn sống hay không, tận cùng con đường này dường như dẫn đến một thế giới ẩn, vì vậy được người dân địa phương gọi là đường không lối về.
“Hàn Phi, chúng ta vẫn lái về phía trước hay sao?” Bộ đàm trên ô tô phát ra giọng nói của A Trùng, anh ta và những công dân đặc biệt đều đang ngồi trong chiếc xe van, theo sát chiếc xe taxi màu đen.
“Tốc độ chậm lại, nhưng đừng dừng xe, quỷ sẽ tự tìm đến chúng ta.” Kinh nghiệm đối phó với các loại quỷ quái của Hàn Phi thực sự quá phong phú, kinh nghiệm của hắn vốn chính là chỉ nam cuối cùng để cùng tồn tại với quỷ quái. Bên ngoài cửa kính xe dần dần xuất hiện sương mù, sương mù màu đen nhàn nhạt bao phủ các tòa nhà hai bên đường, bọn họ dường như đang tiến về phía trước trong một biển sương mù, đi đến một nơi nào đó.
Định vị dẫn đường bắt đầu không hiệu quả, điện thoại di động cũng mất tín hiệu, sau khi đoàn xe đi lên phía trước một đoạn, ngoại trừ chiếc xe tang màu đen ra, mấy chiếc xe phía sau đều bị trục trặc, chiếc xe cuối hàng còn tắt máy ngay lập tức.
"Chuyện gì vậy? Trước khi rời khỏi cư xá Hạnh Phúc tôi vừa mới kiểm tra xe xong, không thể nào có vấn đề được?" Tài xế chiếc xe cuối hàng tên là A Mãnh, từng là một người tài xế xe tải, anh và người anh em tốt thế chấp vay tiền mua xe, cùng nhau vận chuyển, nhưng sau đó bị tai nạn, người anh em tốt không may qua đời, còn anh thì may mắn sống sót.
Không kịp đau buồn, anh chăm chỉ kiếm tiền, đối xử tốt với bố mẹ của người anh em, coi họ như bố mẹ ruột của mình, sau này vận may của anh vẫn rất kém, nhưng mỗi lần gặp tai nạn đều có thể biến nguy thành an.
Thế hệ cũ cho rằng anh là người tốt sẽ được đền đáp, sau đó mãi cho đến khi thế giới tầng sâu dung hợp với thành phố này, anh mới nhận ra hóa ra người anh em tốt của mình vẫn chưa rời đi, mà vẫn luôn bảo vệ anh.
“Hãy nghe theo sự sắp đặt của Hàn Phi đi, chúng ta đừng hành động hấp tấp.” Triệu Cô đã cho thấy sự trưởng thành hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của mình, cậu lớn lên trong viện phúc lợi từ nhỏ, dường như càng dễ thích nghi hơn với thời đại hiện tại. A Mãnh nhấc máy bộ đàm lên, đang chuẩn bị nói thì đột nhiên phát hiện ra chiếc xe đã bị bao quanh bởi sương mù, điều càng tồi tệ hơn là, những chiếc xe phía trước bọn họ dường như không nhận ra có điều gì đó không ổn với chiếc xe này, những chiếc đèn xe đó đang nhanh chóng di chuyển cách xa khỏi bọn họ, dường như là đang bỏ bọn họ lại trên đường.
“Hỏng rồi!” A Mãnh cảm thấy không ổn, anh hét lớn vào máy bộ đàm nhưng không có bất kì phản ứng lại: “Chúng ta bị bỏ lại đây rồi!”
Tính cách A Mãnh hơi hấp tấp túm lấy cửa xe, anh đang định thò đầu ra khỏi xe hét lên, nhưng mắt đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh khủng, mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy xuống.
Ngay bên ngoài cửa kính ô tô bên cạnh anh, có một bà lão khuôn mặt nhăn nheo đang áp mặt vào cửa kính, bà lão mở to mắt, như muốn nhìn rõ những người trong xe.
“Đừng mở cửa vội!” Mấy người trong xe cũng không có hành động hấp tấp, bà lão đó đợi khá lâu, thấy không có ai chú ý tới mình, bà ta trực tiếp giơ cánh tay lên, bắt đầu gõ vào cửa kính xe. "Mọi người có nhìn thấy cháu trai nhỏ của tôi không? Trời sương mù quá, nó chơi ở bên đường, sau đó thì biến mất rồi.” Giọng nói bà lão vẫn khá bình thường, giọng điệu cũng không có vấn đề gì, nhưng tình hình hiện tại không ai dám mở cửa ra cho bà ta.
“Gần đây tôi nghe người dân trong thôn nói, trên đường có kẻ ăn trộm trẻ con, chỉ cần nhìn thấy trẻ con ở ven đường thì sẽ lừa lên xe chở đi nơi khác.” Con ngươi của bà lão như muốn lồi ra ngoài, bà ta ra sức ép mặt vào cửa sổ, như thể muốn đập vỡ tấm kính.
"Tại sao không nói chuyện? Có phải là ăn trộm nên giật mình không?"
Tiếng va chạm càng lúc càng lớn, vỏ xe bị móp vào bên trong, nếu như người trên xe còn không ra ngoài, thì dường như tất cả đều sẽ bị bẹp dúm vậy.
“Mọi người mau nhìn bên ngoài!”
A Mãnh thần sắc hoảng hốt, anh chính là chuyên về vận chuyển, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Những thi thể oan hồn nối liền với mặt đường, bọn chúng như những con sóng xô vào chiếc xe van, cố gắng lật chiếc xe và kéo linh hồn của những hành khách xuống đường.
"Có bao nhiêu oan hồn bị giam cầm trên con đường này vậy! Không thể nhìn thấy đồng đội, trong sương mù đầy những vong hồn than khóc, mấy người đã bị đẩy đến tình cảnh tuyệt vọng.
Bà lão bắt đầu dùng tay gõ vào kính, A Mãnh vốn chất phác và thật thà, không nhịn được, trả lời bà lão một câu.
"Chúng cháu không có thấy cháu trai của bà, trên đường nguy hiểm, bà nên tránh sang một bên thì hơn.”
Sau khi nhận được câu trả lời, nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão khẽ giãn ra: "Không thấy sao? Vậy thì thôi, mọi người cũng nên chú ý an toàn, con đường này được gọi là đường không lối về, là nơi xảy ra rất nhiều tai nạn.”
Bà ta cứ nói cứ nói rồi biểu cảm đột nhiên trở nên rất đau đớn, như thể đột nhiên phát bệnh, có vẻ thở không ra hơi.
"Mọi người có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? Nhà tôi ở ngay cuối đường, thuốc đều để hết ở nhà rồi."
Biểu cảm và thần thái của bà lão không có một chút sơ hở nào, nhưng không ai trong xe tin những gì bà ta nói.
Ngón tay ấn vào kính cửa sổ, ngũ quan của bà lão méo mó vì đau đớn, bà vỗ vào cửa sổ, dùng sức lực cuối cùng để kêu cứu.
“Hay là xuống xe xem thử, cho dù bà ấy có là quỷ thì chúng ta cũng có năng lực giải quyết được bà ấy.” A Hoa có chút không chịu nổi.
“Đừng tự mình mạo hiểm, bây giờ lựa chọn đúng đắn nhất là ở trong xe đợi bọn Hàn Phi tới.” Cô gái vừa nói tên là Hạ Băng, là một bác sĩ pháp y, cũng là học trò của bố nuôi Hàn Phi.
Cô bình thường hiếm khi nói chuyện với người sống, dành cả tuổi thanh xuân và cuộc đời của mình cho những người đã khuất, hỗ trợ cảnh sát giải quyết nhiều vụ án giết người, đã ẩn danh quyên góp cho gia đình các nạn nhân, sau khi thế giới tầng sâu xâm chiếm hiện thực, có rất nhiều vong hồn của người đã khuất bảo vệ bên cạnh cô, thậm chí bên cạnh còn có hai oán niệm.
Bà lão bên ngoài xe không ngừng giãy dụa, động tác càng ngày càng lớn, nhưng mấy người trong xe đều thờ ơ, oán hận trong mắt bà lão chậm rãi ngưng tụ, thân thể ngã xuống bên cạnh xe.
“Thấy chết không cứu, các người đều là những kẻ sát nhân.”
Giọng nói của bà lão đã biến mất, A Mãnh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ở đó căn bản không hề có thi thể của bà lão, chỉ có vứt một ít quần áo bẩn thỉu, nếu nhìn kỹ có thể thấy, những quần áo đó giống hệt như bà lão vừa mặc.
"Bang!"
Phần nóc xe bất ngờ bị va chạm mạnh, mấy người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phần mui đã biến dạng.
"Có cái gì đó trong sương mù!"
Mặt đất đang rung chuyển, chiếc xe dường như đang dần chìm xuống, con đường như một dòng sông bị sương mù bao phủ, chiếc xe van trở thành một chiếc thuyền có thể lật úp bất cứ lúc nào.
“Chiếc xe đã bị hư hỏng, nếu cứ tiếp tục như thế này, cửa sẽ không mở ra được!” A Hoa lớn tiếng nhắc nhở: "Chuẩn bị xuống xe! Mấy người chúng ta cùng nhau!"
Bọn họ đếm ngược đến ba, sau đó mở cửa xe cùng nhau lao ra ngoài, nhưng khi đang chuẩn bị cho một trận huyết chiến, lại phát hiện ra tất cả những oan hồn bên ngoài xe đều ẩn nấp trong sương mù.
“Tại sao bọn họ không tới đây?” Nhìn sương mù dày đặc, A Hoa có chút bối rối, cô muốn giao lưu với đồng đội, nhưng khi nhìn lại, cô bị sương mù vây quanh, không có ai trong tầm mắt!
“Triệu Cô! Hạ Băng!” Bất kể cô có hét lên như thế nào cũng không có ai đáp lại, nỗi sợ hãi và bất lực tràn ra tận đáy lòng.
"Mọi người đâu rồi?"
Lấy điện thoại di động ra soi sáng, ánh sáng không thể xuyên qua sương mù khiến cô không dám động đậy, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói hơi non nớt của Triệu Cô.
Lo lắng cho sự an toàn của Triệu Cô, A Hoa vội vàng chạy về hướng phát ra giọng nói.
Đại khái chạy đi được khoảng mười mấy mét, một cánh tay bê bết máu đột nhiên duỗi ra túm lấy vai A Hoa. Cô nhảy dựng lên, quay người lại định cho đối phương một cái bạt tai, đáng tiếc đối phương lại dễ dàng né được.
“Ở nguyên tại chỗ, đừng di chuyển.” Người đó rút cánh tay lại, im lặng liếc nhìn A Hoa một cái.
“Anh là ai?” Người đàn ông đưa tay tóm lấy A Hoa chạy về phía trước mặt, có đeo một chiếc mặt nạ mặt quỷ.
Giọng nói anh ta hơi yếu ớt, chỉ có một cánh tay. “Cô có thể gọi tôi là A Quỷ, sinh mệnh của tôi sắp hết, chuẩn bị sẽ chọn ra vị quỷ tiếp theo trong thành phố này.” Nói xong câu này, người đàn ông nhìn vào sâu trong sương mù, ánh mắt của anh ta sau mặt nạ có chút phức tạp.
“Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy người đó rồi.”
Một tia sáng chói mắt xuyên qua biển sương mù, xung quanh như có động đất, trên đường trơn nhẵn xuất hiện những vết nứt, lộ ra vô số quần áo của người chết chôn dưới đường.
Sương mù từ từ tan biến, A Hoa nhìn về phía nơi phát ra ánh sáng, Hàn Phi tay cầm dao đồ tể đã chém vỡ một bức tượng thổ địa đào từ dưới đất lên, trong mắt bức tượng thổ địa đó lóe lên ngọn lửa màu đen, từ trong cơ thể chảy ra rất nhiều máu tươi, còn biết la hét như một con người.
Hàn Phi buộc sợi dây đỏ vào bức tượng, để nguyền rủa bò khắp người nó, để mặc Từ Cầm ăn tươi nuốt sống.
“Tượng thần thổ địa này là ác quỷ?”
Sương mù tan đi, A Hoa gãi gãi đầu, cô phát hiện mình không biết đã rời khỏi con đường từ lúc nào.
Quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy phía sau lưng có một vách đá cao hơn mười mét, nếu người đeo mặt nạ mặt quỷ vừa rồi không đỡ lấy cô thì chắc cô đã ngã xuống rồi.
A Hoa cảm thấy sợ hãi, cô chạy đến chỗ Hàn Phi, nói với hắn những gì người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ nói.
Hàn Phi đang chờ Từ Cầm ăn tượng thần sau khi nghe A Hoa nói xong, gật gật đầu, trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán.
Năm người quản lý của công viên vui chơi trước đây đều chọn Phó Sinh, nhưng với sự xuất hiện của hắn cùng với rất nhiều thứ đã thay đổi, ngoài việc Mộng bị lừa gạt ra, Quỷ dường như cũng muốn chọn hắn.
"Cán cân của vận mệnh đã bắt đầu từ từ nghiêng về phía tôi.''
"Tên đó đeo chiếc mặt nạ kinh khủng nhất, nhưng cảm giác lại là một người rất tốt, ít nhất anh ta đã cứu tôi.”
A Hoa sợ Hàn Phi đang yên đang lành sẽ giết chết đối phương, vì vậy vội cố gắng chuyển chủ đề: "Tượng thần thổ địa này là ác quỷ trốn trong đường à?"
"Đúng vậy, con đường này lúc xây dựng đã bị ông chủ lợi dụng, bên dưới vốn dĩ có chôn thi thể, sau đó lại luôn xảy ra tai nạn, tất cả oán khí dồn lại với nhau. Tượng thần thổ địa đó vốn là do ông chủ có tật giật mình, muốn dùng để trấn áp vong hồn, nhưng không ngờ rằng cuối cùng tất cả các vong hồn đều tụ tập trên người nó, cuối cùng dẫn đến việc cả con đường trở nên tà ác kinh khủng.”
Hàn Phi kéo sợi dây màu đỏ, sau khi Từ Cầm nuốt xuống ngọn lửa màu đen trong mắt tượng thần, ngọn lửa hận ý màu đen của chính cô bắt đầu từ từ cháy lên.
Nhìn thấy Từ Cầm rời đi, Đại Nghiệt lén lút chạy đến, ăn hết tất cả mảnh vỡ của tượng thần thổ địa vào bụng, động tác của nó rất nhanh, như thể lo lắng những người khác sẽ giành với nó vậy.
“Tượng thần thổ địa được 10 điểm, chúng ta hiện tại đã tích lũy được 90 điểm rồi.” Lý Quả Nhi đậu xe tang màu đen bên cạnh Hàn Phi, cô có chút phấn khích, chỉ còn thiếu mười điểm cuối cùng nữa, là bọn họ có thể qua cửa trò chơi tử vong này, có xác suất lớn sẽ trở thành quản lý công viên vui chơi nhiệm kì tiếp theo.