“Những ác quỷ không thuộc sự kiểm soát của công viên vui chơi có giá trị 10 điểm, chỉ cần giết thêm một ác quỷ nữa là đủ rồi.
Sương mù tan đi, Hàn Phi đứng trên con đường nứt nẻ, hắn nhìn về công viên vui chơi cuối đêm tối: "Xuất phát thôi."
Lên xe taxi, Hàn Phi lấy tập kịch bản ra, sau khi lật xem một hồi, hắn nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy tại một lần tử vong nào đó.
“Quay đầu, chúng ta đến lớp học thêm lam trắng.”
"Là nơi tài xế taxi tổ chức nghi thức tái sinh à?” Lý Quả Nhi hơi khó hiểu: “Đến đó làm gì?"
“Có một ác quỷ liên quan đến Mộng đang ẩn nấp ở đó, nó đã từng giết chết tôi một lần.” Hàn Phi không chỉ đơn thuần là muốn báo thù, hắn chuẩn bị hỏi đối phương một số chuyện.
Vài chiếc xe lao vút qua, Hàn Phi rất nhanh lại đi tới ngã tư quen thuộc.
Hắn trước đây từng bị một oán niệm truy đuổi bởi không còn nơi nào để chạy, phải mượn sự giúp đỡ của xe buýt công viên vui chơi mới có thể thoát thân, vậy mà chỉ sau vài đêm trôi qua, tình thế đã có những thay đổi kinh thiên động địa.
Hàn Phi tìm lại kí ức, trong xương cốt có một luồng lạnh lẽo, bất kể là quỷ quái kinh khủng đến đâu cũng đều không thể khiến hắn sợ hãi.
“Lớp học thêm trồng đầy những bông hoa màu trắng và màu lam, thẩm mỹ viện đã bị lửa thiêu rụi, những đứa trẻ ngây thơ như tờ giấy trắng, những người phụ nữ sở hữu dung mạo kiều diễm, đây đều là những thứ mà cánh bướm yêu thích nhất.
Càng thiếu cái gì nó sẽ càng theo đuổi cái đó, cánh bướm trông vô cùng xấu xí, nên nó đã dùng mọi cách để làm cho vẻ ngoài của mình trở nên hoàn hảo; nội tâm nó méo mó bẩn thỉu đến cực điểm, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta muốn nôn mửa, vì vậy nó đặc biệt thích những đứa trẻ đơn thuần đáng yêu.
"Tòa kiến trúc này trông cũng không có gì đặc biệt lắm, bên trong thực sự có chứa ác quỷ à?" A Trùng dẫn những công dân đi theo sau Hàn Phi, cẩn thận phòng bị.
“Trong kí ức nó đang trốn ở đây.” Hàn Phi vỗ nhẹ lên đầu Đại Nghiệt: “Mày đi gõ cửa đi."
“Hay là để tôi đi cho?” A Trùng rất khó có thể tưởng tượng Đại Nghiệt sẽ gõ cửa như thế nào.
“Mọi người đừng qua đó, tòa nhà này rất nguy hiểm.” Hàn Phi vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp đường phố, Đại Nghiệt phóng hết tốc lực đâm vào cửa chính của tòa nhà.
Cánh cổng sắt bay xa mấy mét, kính tầng một của tòa nhà đều vỡ vụn, hoa cỏ trong sân bị giẫm nát, cánh hoa lam trắng bay đầy trời, như thể tòa nhà đang khóc vậy.
“Âm thanh nó gõ cửa có phải hơi lớn rồi không?” A Trùng còn đang định thuyết phục Hàn Phi, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến anh ta phải ngậm miệng lại.
Cánh hoa bay khắp bầu trời phát ra tiếng động kỳ lạ, bọn chúng ngược chiều gió đêm về phía Hàn Phi.
Khi đến gần hơn, A Trùng và những người sống sót khác mới nhìn thấy rõ, đó căn bản không phải là những cánh hoa màu lam trắng, mà là những con quái trùng gần giống con bướm có màu lam trắng thì đúng hơn.
"Mẹ kiếp! Nhiều thế! Quay lại xe! Nhanh!"
Bầy con trùng màu lam trắng rất giống như cát bụi trong giấc mơ, nhìn từ xa thì rất đẹp, nhưng khi nhìn gần lại vô cùng hung dữ, như thể sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả những người sống có liên quan.
“Lệ quỷ, quái vật, trong thế giới tầng sâu này cuối cùng còn có bao nhiêu thứ chưa biết nữa?” Hàn Phi giơ con dao tái sinh trong tay lên, nguyền rủa ngay lập tức bao phủ cơ thể, nếu như hắn cũng rút lui, vậy thì những người sống sót sau lưng sẽ bạo lộ trong đám côn trùng.
"Đám côn trùng mà Mộng nuôi dưỡng cũng giống như chính nó vậy, bề ngoài đẹp đẽ và thơ mộng, nhưng trên thực tế xấu xí, nguy hiểm, khiến người ta chán ghét.”
Hàn Phi xông lên chống lại đám côn trùng, nếu như không có tái sinh và nguyền rủa của Từ Cầm, chỉ dựa vào một mình hắn thì căn bản không thể sống sót. Có điều vận mệnh đã thay đổi, Mộng đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết hắn.
Mỗi lần vung dao, trong không trung sẽ có một đám côn trùng lớn bị cuốn bay, Hàn Phi và Đại Nghiệt phối hợp, chỉ trong mười mấy phút đã giải tán hết đám côn trùng.
Mất đi lớp ngụy trang của đám côn trùng, tòa nhà trước mặt cũng lộ ra nguyên hình.
Trong sân vô cùng hoang vắng, dưới nền đất nứt nẻ có chôn vùi thi thể của những đứa trẻ, bọn chúng bị thân rễ của một loại cây màu đen nào đó đâm qua, mà những cái cây màu đen kia lại là tổ của những con côn trùng làm trắng.
"Mộng này thật là táng tận lương tâm, dùng những đứa trẻ để nuôi dưỡng cánh bướm." Chờ sau khi bên ngoài an toàn, mấy người A Trùng mới xuống xe, nếu vừa rồi bọn họ không chạy nhanh, hẳn là đã bị đám côn trùng cuốn đi rồi.
Hàn Phi không quan tâm đến những người sống sót, hắn chăm chú nhìn Đại Nghiệt, căn bản không có ý định tiến vào tòa nhà đó.
Mộng là một trong những người quản lý, còn là "quỷ" được sinh ra ở thế giới tầng sâu, bất luận có cẩn thận thế nào cũng không thừa.
Giả sử quỷ trong tòa nhà không ra ngoài, vậy thì hắn sẽ để Đại Nghiệt dỡ cả tòa nhà này, dù sao thì phá đi cũng dễ hơn xây lại.
Được Hàn Phi ra hiệu, cảm giác luôn muốn đập phá của Đại Nghiệt hoàn toàn được giải phóng, nó trèo lên trên từng tầng một, tử ý toàn thân dâng trào khắp lớp da tường của tòa nhà, tất cả những nơi bị nó trèo qua đều có nhiễm vận rủi nồng đậm.
Tiếng la hét không ngừng vang lên trong tòa nhà, Hàn Phi không chuẩn bị bỏ qua cho bất kì vật sống nào, chính hắn đã từng bị quỷ trong tòa nhà đuổi theo như vậy.
Khi Đại Nghiệt leo đến tầng bốn, trong lớp học thêm lam trắng truyền ra một tiếng hét thảm thiết, có một người phụ nữ mặc váy màu lam trắng xuất hiện ở cửa sổ.
Toàn thân cô ta toàn là vết máu, dường như đã từng bị ngã từ trên cao xuống, chân tay méo mó, xương cốt xuyên qua da, có một đôi cánh biến dạng xiêu vẹo sau lưng.
Sau khi người phụ nữ nhìn thấy Đại Nghiệt, không do dự mà lao thẳng về phía nó, hai ác quỷ khủng khiếp từ trên cao rơi xuống, tàn sát lẫn nhau.
"Những gì tôi nhìn thấy trong kí ức của mình là, có một người trông giống như cánh bướm đã giết tôi, không phải người phụ nữ này."
Cầm chặt con dao tái sinh, kéo sợi dây đỏ, Hàn Phi cẩn thận nhìn xung quanh, không tìm thấy cánh bướm, nhưng lại bất ngờ phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ đứng ở góc đường, đối phương dường như đang bí mật quan sát hắn.
"Người quản lý Quỷ này không phải là Mộng đang giả mạo đấy chứ?"
Hai bên đối đầu nhau trên một con phố dài, cho đến khi Đại Nghiệt áp chế được ác quỷ trong lớp học thêm lam trắng, nó bạo phát đấm vào lưng đối phương. Bộ xương như đôi cánh trắng hoàn toàn vỡ nát, một con bướm được cấu thành từ máu thịt đột nhiên bay ra từ sau lưng nữ quỷ.
Đôi cánh như màng nhầy giương ra, kéo theo những sợi tơ máu, ngay lúc con bướm máu thịt đó xuất hiện, người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ ở góc phố lập tức ra tay.
Anh ta dường như đã chờ đợi giây phút này rất lâu, dùng cánh tay duy nhất còn lại ném con dao đồ tể của mình ra! Cũng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu ra, con dao đồ tể đó dễ dàng xuyên qua màn đêm, băng qua con phố dài, ngay lập tức đâm thủng con bướm máu thịt, đóng đinh nó vào mặt đất khô héo của khu vườn.
Sau khi giết chết com bướm máu thịt, người đàn ông mặt quỷ dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta bước ra khỏi góc phố tối tăm, không còn che giấu sự tồn tại của mình nữa. Hàn Phi ngăn lại Đại Nghiệt muốn giết chiếc váy lam trắng, gọi nó đến bên cạnh mình, một người một quỷ cùng nhau đối mặt với người đàn ông mặt quỷ.
Khoảng cách từng chút một gần hơn, người đàn ông mặt quỷ bước vào khu vườn, sau khi xác định con bướm máu thịt đã bị giết, mới thu lại con dao đồ tể, tiếp theo một chân giẫm nát nó, sau đó lau sạch máu trên con dao từng chút một.
“Anh không chuẩn bị nói gì đó à?” Hàn Phi đeo một chiếc mặt nạ cười màu trắng, nhưng chiếc mặt nạ của hắn khác với những người quản lý khác, khóe mắt có lệ. "Tôi đã phát giác ra cậu rất lâu rồi, tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cậu. Nếu như cậu có sức mạnh có thể bảo vệ kẻ yếu, cậu sẽ sử dụng nó như thế nào?" Giọng của người đàn ông mặt quỷ trưởng thành nặng trĩu, giống một người đàn ông trung niên không thích nói nhiều.
"Tôi sẽ thiết lập những quy tắc cơ bản nhất, sử dụng sức mạnh đó để duy trì giới hạn của kẻ yếu."
"Chỉ là giới hạn thôi sao?"
"Sức mạnh không thể lạm dụng, kẻ yếu muốn trở thành kẻ mạnh, họ cần phải chiến đấu cho chính mình." Hàn Phi không nói bất cứ điều gì dối lòng để làm vừa lòng đối phương, hắn cho rằng là như nào, thì sẽ làm như thế đó.
“Vậy thì cậu sẽ thiết lập quy tắc như thế nào?” Người đàn ông mặt quỷ rất có hứng thú với Hàn Phi.
“Thiết lập một mục tiêu dài hạn, để tôi và tất cả mọi người cùng hướng tới mục tiêu chung này, rồi từ từ xây dựng một khuôn khổ, để mọi người thực hiện nhiệm vụ của riêng mình, phân chia tốt lợi ích cho bọn họ, sau đó giao cho bọn họ điều hành khuôn khổ này.
“Để bọn họ tự mình điều hành? Thế cậu thì sao?”
“Tôi cần dốc sức giúp đỡ mọi người đạt được mục tiêu đó, trừng phạt những kẻ phá vỡ quy tắc, loại bỏ những nhân tố bất ổn ra khỏi khuôn khổ, giết hết tất cả người và quỷ quái cản đường chúng tôi tiến về phía trước." Hàn Phi không biết người đàn ông mặt quỷ muốn hỏi cái gì, điều hắn đang nói là quan điểm của mình về tương lai của thành phố này, cũng là một số ý tưởng mà hắn chuẩn bị xây dựng thành phố trong thế giới tầng sâu.
“Ý tưởng rất nguy hiểm, nếu như cậu có thể đồng cảm nhiều hơn với kẻ yếu thì tốt.” Trong lời nói của người đàn ông mặt quỷ có chút thất vọng.
“Đương nhiên tôi có thể đồng cảm với kẻ yếu, nhưng quỷ quái ở thế giới tầng sâu thì không hề đồng cảm với tôi.” Hàn Phi trực tiếp đi về phía người đàn ông mặt quỷ: “Một tên tù nhân sống trong ngục tối, anh ta sẽ nguyện ý lấy một bữa ăn no mà người khác bố thí cho, hay là muốn cùng với tôi đập tan nhà giam, trốn ra thế giới đầy nắng bên ngoài?"
Người đàn ông mặt quỷ hồi lâu không trả lời, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cũng không biết đáp án, có lẽ mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình."
"Anh sai rồi, đa số mọi người đến cơ hội lựa chọn cũng không có, bọn họ bị mắc kẹt rồi chìm xuống, mà tôi có thể cho bọn họ cơ hội này." Hàn Phi cũng từng nghĩ tới dùng bạo lực để giữ quản lý Quỷ lại, nhưng đối phương dường như không có ác ý gì: “Anh đi theo tôi suốt đoạn đường dài, chỉ là để tìm hiểu những chuyện này hay sao?”
"Vốn dĩ là tôi muốn giết cậu, bởi vì Mộng lấy cậu làm thể xác của nó, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý. Thành phố này sau khi rơi vào hỗn loạn, chỉ có cậu là đang không ngừng cứu người, duy trì tôn nghiêm của con người và trật tự cuối cùng." Người đàn ông mặt quỷ lấy con dao đồ tể của mình ra, nói với Hàn Phi: "Ngoài cậu ra, tạm thời không có ứng cử viên nào tốt hơn nữa rồi. Tôi sẽ giấu con dao này trong tim, nếu cậu có thể tìm thấy nó trước khi tôi chết, vậy sau này cậu chính là chủ nhân của nó."
Sau khi nói xong câu cuối cùng, người đàn ông mặt quỷ rời đi về hướng công viên vui chơi.
“Ý của anh ta là gì? Muốn cho tôi kế thừa quản lý Quỷ của công viên vui chơi à?” Dao đồ tể chịu trách nhiệm giết chóc và trừng phạt, Hàn Phi cũng tình cờ sở hữu một con dao đồ tể đặc biệt.