Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 742 - Chương 742: Linh Dị Xâm Nhập, Cười Điên Cuồng Và Hỗn Loạn

Chương 742: Linh dị xâm nhập, cười điên cuồng và hỗn loạn Chương 742: Linh dị xâm nhập, cười điên cuồng và hỗn loạn

Có mười lăm kiến trúc đặc biệt trong công viên vui chơi, chín kiến trúc trong số đó có thể sử dụng bình thường được; tên của chúng nhẹ nhàng hơn những kiến trúc khác, nhưng thực tế sử dụng mà nói, không chết thì cũng muốn lột da.

Tất cả các kiến trúc đặc biệt đều cần phải hiến tế số lượng lớn sinh mạng mới có thể hoạt động được. Một trăm người tham gia, cuối cùng ước tính chỉ có một người có thể nhận được chúc phúc của tòa kiến trúc đặc biệt. Có thể nói đó là một trò chơi tử vong danh xứng với thực. Dưới sự dẫn dắt của chú hề, Hàn Phi đã quen và hiểu toàn bộ công viên vui chơi, có một mối liên hệ vi diệu giữa hắn và từng kiến trúc đặc biệt, giống như trước đây hắn thường xuyên đến chơi những phương tiện giải trí này vậy, thậm chí một số phương tiện giải trí xuất hiện dị biến cũng là bởi vì hắn.

Bây giờ tiếng cười điên cuồng đang chìm vào cô nhi viện ở sâu trong tâm trí, Hàn Phi không thể liên lạc với đối phương. Nhưng thông qua tất cả các dấu vết để lại, có thể thấy được trước kia anh ta đã từng sống ở công viên vui chơi này.

Hàn Phi thử hỏi thăm chú hề, nhưng anh ta không trực tiếp trả lời hắn, khi không thể ngăn mình lại được, anh ta lập tức bắt chước tiếng cười điên cuồng, giống như một người điên có vấn đề lớn về tâm lý.

“Trong số tất cả các kiến trúc trong công viên vui chơi, đây chính là nơi quan trọng nhất, cũng chính là kiến trúc cuối cùng mà tôi sẽ giới thiệu với anh.” Chú hề cưỡi một con ngựa gỗ, cứ một bước lại có một dấu chân máu. Anh ta và Hàn Phi đã đến một tòa kiến trúc ở nơi sâu nhất của công viên vui chơi.

Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà giống như ký túc xá dành cho nhân viên, không có gì đặc biệt.

“Nó có một cái tên rất đặc biệt, gọi là công viên vui chơi của số 0.”

“Công viên vui chơi của số 0?” Hàn Phi trước đó đã suy đoán rằng số thứ tự của tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện là số 1 hoặc số 0. Diện mạo của tòa nhà này có vẻ như gián tiếp chứng minh rằng công viên vui chơi của thế giới tầng sâu được xây dựng chính là vì tiếng cười điên cuồng.

"Anh có thể vào xem. Kỳ thực nó chính là nơi trẻ em chơi đồ hàng. Rất nhiều ma quỷ bên ngoài đều sẽ bị tẩy não sau khi vào đây rồi trở thành nhân viên của công viên vui chơi."

Trong mắt chú hề lộ một chút ghen ghét: "Đáng tiếc, tôi không hiểu được cách sử dụng tòa nhà này, chỉ có quyền mở ra hoặc đóng lại."

Dừng ở ngoài cửa một lúc, Hàn Phi đi vào bên trong kiến trúc sâu nhất của công viên vui chơi, hắn vừa mở cửa ra, trong đầu liền vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công thu được kiến trúc độc quyền rank D ----- Công viên vui chơi của số 0."

"Công viên vui chơi của số 0 (độc quyền rank D): Công viên vui chơi này luôn là công viên vui chơi của riêng bạn. Ngoại trừ bạn, không có một người nào sống trong toàn bộ nơi đây, bạn bè của bạn, người thân, đồng nghiệp, tất cả chỉ là một loại tâm lý an ủi mà bạn tưởng tượng. Bạn là đứa trẻ cô đơn và đáng thương nhất trên thế giới, bạn cũng sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong công viên vui chơi của riêng mình."

"Chú ý! Có bảy căn phòng trong tòa nhà đặc biệt này, được đặt tên từ Thứ Hai đến Chủ Nhật, mỗi căn phòng có một câu chuyện. Nếu linh hồn bị nhốt trong căn phòng không thể qua cửa bảy câu chuyện trong vòng một tuần, anh ta sẽ bị lạc vĩnh viễn trong tòa nhà này, trở thành một phần của câu chuyện và quên đi quá khứ của chính mình.”

"Chú ý! Tòa nhà này cũng có thể sử dụng đối với không thể nhắc đến, nhưng mỗi lần sử dụng đều cần phải hiến tế tế phẩm có thực lực tương ứng. Hiến tế càng nhiều, xác suất thành công càng lớn."

"Chú ý! Công viên vui chơi của số 0 là một kiến trúc độc quyền, vô cùng quý giá, cũng là nền tảng của công viên vui chơi này. Tất cả những du khách mà bạn nhìn thấy bây giờ về cơ bản đều được chuyển hóa từ căn phòng này. Bạn càng sử dụng nhiều, kiến trúc đặc biệt sẽ thay đổi càng kinh khủng, xác suất chuyển hóa thành công cũng càng cao!"

Hàn Phi nhìn vào bên trong tòa nhà, tiếng cười điên cuồng trong đầu vẫn luôn không có phản ứng gì dường như bị kích thích, một đôi mắt màu máu chậm rãi mở ra.

Hai người đang nhìn về cùng một hướng, nhưng cảnh tượng họ nhìn thấy lại hoàn toàn khác nhau.

Hàn Phi chỉ nhìn thấy cách bài trí đơn giản và bảy gian phòng quái dị, nhưng tiếng cười điên cuồng dường như lại nhìn thấy một nơi kinh hoàng đẫm máu, anh ta ở trong cô nhi viện màu máu phát ra tiếng cười phấn khích chói tai.

"Người chơi số 0000! Bạn có sử dụng công viên vui chơi của số 0 không? Hãy đưa tế phầm đến căn phòng cuối cùng!"

"Không!"

Hàn Phi đi ra khỏi công viên vui chơi của số 0, vừa rồi toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào tòa nhà này, hoàn toàn không để ý tới chú hề.

Bây giờ khi hắn lại đi ra, chú hề đã biến mất, nơi hắn đang đứng chỉ còn lại một con ngựa gỗ đẫm máu.

“Anh ta đã đi rồi, đi đến nơi sâu hơn để gieo rắc sự hỗn loạn và kinh hoàng.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau công viên vui chơi của số 0, Nhện bị trọng thương đang ngồi trong bóng tối, trên tay là một vài mảnh vỡ của điện thờ.

“Cảm ơn ông, cho dù là lần trước đối phó với cánh bướm hay là trong thế giới ký ức điện thờ, nếu không có sự giúp đỡ của ông, tôi nhất định không thể sống nổi đến bây giờ.” Hàn Phi rất cảm kích Nhện, dao tái sinh có thể nói là ông ấy tặng cho, vì sự an toàn của hắn, ông ấy không nề hà, hai lần ẩn nấp trong bùa hộ mệnh, che chở cho hắn hết lần này đến lần khác.

“Trước đó ông lão đã chọn tôi, nhưng dù thế nào thì hộp đen cũng không chấp nhận tôi.” Nhện không hiểu: “Có lẽ là do con người tôi tương đối lạc quan.”

Ông ấy đứng dậy khỏi mặt đất, như một người bình thường, đôi mắt mang theo sự mỏi mệt, thậm chí còn đứng không vững.

“Cậu đã trưởng thành đến mức không cần tôi che chở nữa, kế tiếp cậu phải dựa vào chính mình rồi.” Nhện bước ra khỏi bóng tối, sau lưng là tám bóng đen hình dạng khác nhau: “Đừng căm hận ông lão, ông ấy đã mang cuộc đời của mình thể hiện trước mặt cậu, chờ sau khi tôi dần quên ông ấy, cậu sẽ là người duy nhất trên thế giới này còn nhớ rõ, đánh giá của cậu về ông ấy chính là bản tóm tắt cuộc đời của ông ấy đấy."

"Tôi không biết làm thế nào để đánh giá Phó Sinh. Có lẽ bây giờ tôi còn chưa có đủ tư cách để đánh giá ông ấy."

"Con đường của cậu sau này sẽ khó đi hơn. Tôi hy vọng cậu có thể luôn kiên định với lựa chọn của mình." Nhện đi về phía bên ngoài công viên vui chơi: "Tôi cũng sẽ thực hiện một lời hứa khác của mình. Tôi đã hứa với ông lão là giúp ông ấy gửi một lá thư."

“Ông cũng muốn đi hay sao?” Hàn Phi không nỡ, Nhện là một hận ý đặc biệt, ông ấy trí tuệ chín chắn, lại biết rất nhiều bí mật.

“Tương lai chúng ta còn có thể gặp lại.” Đi được vài mét, Nhện lại dặn dò Hàn Phi mấy câu nữa: “Trong tất cả bạn bè của cậu, Từ Cầm là người dễ trở thành không thể nhắc đến nhất, dường như chỉ cần thu thập đủ nguyền rủa cô ấy sẽ có thể đột phá."

"Hàng ngàn nguyền rủa khác nhau cũng không dễ dàng thu thập được như vậy."

“Nhưng đây đã là cách đơn giản nhất để đột phá. Cậu phải trân trọng cô ấy.” Nhện xua tay: “Ngoài ra, trước khi cậu chuẩn bị đầy đủ thì đừng tiếp tục khám phá về phía bắc, ở đó có ẩn giấu một số thứ không tốt."

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhện, suy nghĩ một chút rồi đuổi theo: “Lần này không có bùa hộ mệnh để lại cho tôi à?”

Nhện vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi đi ra từ cửa sau của công viên vui chơi, hướng ông ấy đi chính xác là phía Bắc.

"Chú hề và Nhện đều đi rồi. Hai hận ý cứ lẳng lặng mà đi như vậy, thật là đáng tiếc." Hàn Phi không thể cưỡng cầu đối phương, hắn biết mình muốn tiếp tục đi về phía trước thì phải dựa vào chính bản thân mình.

Mở bảng thuộc tính, Hàn Phi chọn tất cả các điểm thuộc tính cần cộng, sau đó nhìn lại thông tin nhiệm vụ, hắn phát hiện mình đã bỏ sót một điểm rất quan trọng.

"Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên 35 -- Điểm tối đa, thành công đạt được 100 điểm tích lũy, có thể lựa chọn linh hồn của một nhân viên trong công viên vui chơi chấp nhận bạn để mang ra khỏi điện thờ."

Trong thế giới điện thờ, có rất nhiều nhân viên công viên chấp nhận Hàn Phi, trong đó mạnh nhất, có giá trị nhất, hẳn là quản lý Quỷ.

"Nếu như có thể mang anh ta ra ngoài được thì quả thật là có lợi, nhưng bây giờ điện thờ cũng đã vỡ nát, không biết có thể gọi ra được hay không."

Hàn Phi quyết định thử một chút, nếu thật sự có thể mang quản lý Quỷ trong thế giới ký ức của điện thờ ra ngoài, thật sự sẽ thu được lợi lớn.

Chạm vào màn hình, thông tin của quản lý Quỷ hiện lên trong đầu Hàn Phi. Sau một lúc, một số lượng lớn vết nứt màu máu bắt đầu xuất hiện trên bảng thuộc tính của hắn, giống hệt như khi hắn sử dụng thiên phú chiêu hồn.

"Không đúng nha!"

Máu bao phủ tất cả mọi thứ, bảng thuộc tính của Hàn Phi từ từ mở ra như quỷ môn, cùng lúc đó, điện thờ trong mê cung của công viên vui chơi phát ra một âm thanh nhỏ.

Một ý thức mờ nhạt bị kéo vào quỷ môn như một sợi dây câu, rơi xuống đại dương đẫm máu.

Khí tức kinh khủng truyền đến từ bên trong cánh cửa, vài giây sau, một bàn tay đẫm máu với da thịt bị xé toạc nắm lấy sợi tơ do thần thức hình thành.

Trước khi quỷ môn dao động sắp đóng lại, người dưới biển máu đã bị lôi ra khỏi quỷ môn.

Thần thức giống như một sợi dây câu khoan vào cơ thể dọc theo cánh tay, người đàn ông già nua trèo ra khỏi quỷ môn này đã khôi phục được một phần nhỏ trí nhớ của mình.

Đôi mắt vẩn đục của ông ấy nhìn Hàn Phi, không chắc chắn nói: "Hàn Phi? Chẳng phải tôi đã bị giết chết rồi hay sao?" Ký ức lúc trước của quản lý Quỷ đã bị xóa sạch từ lâu, hiện tại ký ức trong đầu ông ấy là một phần nhỏ được lưu giữ bên trong điện thờ của Phó Sinh. Hàn Phi cũng không chắc chắn quản lý Quỷ trước mặt có phải là quản lý Quỷ trước đây hay không:

"Ông còn nhớ không, ở khách sạn linh hồn, cuối cùng ông đã bầu chọn cho tôi."

“Đúng rồi, cuối cùng người tôi chọn là cậu, chuyện này sẽ không thay đổi.” Quản lý Quỷ nhìn xung quanh, nhìn mấy vạn tàn hồn, dường như hiểu ra điều gì đó: “Tôi lại trở về thế giới tầng sâu? Cuối cùng Phó Sinh vẫn thất bại à?"

“Tôi có thể giúp ông nhớ lại, sau này có lẽ phải phiền ông tiếp tục quản lý công viên vui chơi rồi.” Hàn Phi có ấn tượng rất tốt đối với quản lý Quỷ, không chỉ bởi vì cuối cùng đối phương chọn hắn, mà còn bởi vì quản lý Quỷ là người quản lý duy nhất giải cứu những người sống sót ở khắp mọi nơi sau khi thảm họa giáng xuống.

"Tôi e rằng bây giờ tôi không có đủ năng lực và tư cách để làm người quản lý, mối liên hệ giữa tôi và quỷ thế hệ đầu đã bị cắt đứt."

“Không thành vấn đề, ông và ‘quỷ thế hệ đầu’ mới đã trở thành bạn bè rồi.” Hàn Phi chỉ vào chính mình, sau đó bắt tay với quản lý Quỷ.

Khi hắn chạm vào đối phương, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên trong đầu.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã được Ân Hòe chấp thuận. Đã từng là quản lý Quỷ của công viên vui chơi, ông ấy có một năng lực thiên phú rất đặc biệt."

"Ân Hòe (tàn hồn tiềm năng rank C): Độ thân thiện của bạn vẫn còn rất thấp, không đủ để có được thông tin của ông ấy."

“Rank C?” Hàn Phi sửng sốt khi nhìn thấy cấp độ đánh giá đó. Ảnh chụp nhóm của tất cả trẻ mồ côi trong cô nhi viện màu máu cũng mới chỉ là một vật phẩm nguyền rủa rank D. Cấp độ đánh giá của tàn hồn này lại là rank C.

Phải biết rằng phần lớn vật phẩm có liên quan đến không thể nhắc đến mới có thể trở thành rank D, đây là lần đầu tiên Hàn Phi gặp được tàn hồn rank C. "Mình nhất định phải tạo quan hệ tốt với vị quản lý Quỷ này mới được!"

Sau khi làm quen, Hàn Phi dẫn Ân Hòe đi vòng quanh công viên vui chơi, vừa giới thiệu về công viên hoàn toàn mới này vừa giúp ông ấy nhớ lại những gì đã xảy ra trong thế giới ký ức điện thờ.

Bây giờ Ân Hòe đã mất gần hết trí nhớ, nói chuyện cũng miễn cưỡng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.

Cuối cùng hai người đến Công viên vui chơi của số 0, Ân Hòe đã chủ động yêu cầu vào tòa nhà đặc biệt nhất này để kiểm tra.

Công viên vui chơi của số 0 trong mắt mỗi người cũng không giống nhau, Hàn Phi nhìn Ân Hòe đi vào phòng thứ nhất, nhưng ở bên ngoài đợi cả giờ, ông ấy cũng chưa đi ra.

"Ông ấy bị mắc kẹt ở bên trong rồi?"

Thẩm Lạc trèo ra khỏi máy chơi game cấp cao nhất mà anh ta đã mua, ngã lăn ra đất, hoa mày chóng mặt, nhìn cái gì cũng như đang quay cuồng.

"Lần cuối cùng khi vào trò chơi trí nhớ của mình thật là kỳ quái? Thế nào mà mình lại quên lần đăng nhập game cuối cùng là khi nào nhỉ?"

Xoa xoa đầu, Thẩm Lạc đang định đứng dậy thì trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh vô cùng đáng sợ, vô số mảnh cụt của chân tay lắp ghép với nhau, từng cánh tay duỗi ra từ máu thịt. Tạo thành từng kẻ điên cười điên cuồng, đứng trong công viên vui chơi đầy máu.

"Aaa!"

Tự vả mấy cái vào mặt, Thẩm Lạc nhắc đi nhắc lại rồi đứng lên: "Tất cả đều là ảo giác, là ảo giác!"

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Lạc, đèn trong bếp đột nhiên bật sáng, cánh cửa gỗ tự động mở ra, ở cửa xuất hiện một bóng người với vẻ mặt cứng ngắc.

“Xin hỏi chủ nhân có cần gì không?” Giọng nói của máy móc truyền vào tai, Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào người quản gia thông minh mà anh ta mua hai năm trước, không hiểu sao lại có chút sợ hãi, cảm giác kỳ quái khó tả.

“Không cần, mau trở về chỗ nên ở đi.” Thẩm Lạc ra lệnh, quản gia thông minh xoay người, cất bước đi về phía phòng bếp, sau đó lại dừng lại.

Cái cổ máy móc chuyển động từng chút một, cổ của quản gia thông minh xoay tròn 180 độ, da người mô phỏng trên khuôn mặt gần như bị xé rách:

"Chủ nhân thực sự không cần?”

“Không cần!” Thẩm Lạc kinh hãi kêu lên, nhưng đến khi tiếp tục nhìn về phía phòng bếp, quản gia thông minh đã lặng lẽ trở lại bên trong, xem ra cũng không có gì dị thường.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đầu óc mình có vấn đề rồi? Sao cái gì cũng cảm thấy kỳ lạ?" Thẩm Lạc miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng dậy: "Mình luôn luôn nghĩ tới một vài hình ảnh rất lạ lẫm? Đó hoàn toàn không phải những gì mình đã trải qua."

Nhìn xuống cơ thể, anh ta vô tình phát hiện cánh tay mình bị thương, vết thương trông giống như cánh bướm bị xé rách.

“Làm sao có thể bị thương trong cabin trò chơi? Hình vẽ này đến từ đâu đây!"

Lao vào phòng tắm, Thẩm Lạc điên cuồng lau sạch vết thương dưới vòi nước, nhưng cho dù anh ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi hình vẽ cánh bướm. Tệ hơn nữa là anh ta cảm thấy như thể có một con bướm cũng bay vào trong đầu của mình, con bướm đậu trên não, khiến anh ta hận không thể mở hộp sọ để lấy nó ra ngoài.

"Sao lại có thể như vậy chứ!"

Bọt nước từ mặt gương rơi xuống, Thẩm Lạc mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhưng khi soi gương, anh ta chợt thấy quản gia thông minh không biết đã xuất hiện ở cửa phòng tắm từ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment