Bọt nước theo gương trượt xuống, Thẩm Lạc nhìn quản gia thông minh trong gương, đầu óc không xoay chuyển kịp, bản thân không có ra lệnh gì, sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh. Hắn vịn vào bồn rửa mặt xoay người, gương mặt vô cùng gần gũi với nhân loại của quản gia thông minh khiến hắn cực kì không thoải mái.
Cầm bàn chải đánh răng điện lên, trong cơ thể Thẩm Lạc xuất hiện một loại cảm xúc, hắn muốn đâm bàn chải đánh răng vào hốc mắt của quản gia thông minh, dùng hết sức chọc thủng da mặt nó!
Khi anh ta nảy sinh ý tưởng bạo lực này, con bướm vô hình trong não dường như cũng tiết ra một cái gì đó, không ngừng kích thích và dẫn dụ, hy vọng anh ta sẽ thực hiện ý tưởng của mình ngay lập tức.
“Đừng tới đây!”
Thẩm Lạc chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị quản gia thông minh mà mình mua dọa sợ, anh ta lớn tiếng quát đối phương, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, quản gia thông minh kia dường như mất kiểm soát, chặn cửa phòng vệ sinh, nhìn Thẩm Lạc, không ngừng phát ra tiếng cười.
"Cút đi! Đừng đến gần tao!”
Thẩm Lạc càng hét cảm xúc càng kích động, anh ta cảm giác con bướm trong đầu mình không ngừng vỗ cánh, trong đầu bây giờ đều là tiếng cánh bướm bay lên bay xuống.
“Cút ra ngoài đi!”
Lực tự chủ giảm xuống mức thấp nhất, Thẩm Lạc mạnh mẽ nhào về phía quản gia thông minh, anh ta giống như dã thú bị ép bức vào tuyệt cảnh, đụng ngã quản gia thông minh, nắm chặt bàn chải đánh răng điện, dùng đầu nhọn của bàn chải đánh răng đâm vào da mặt của quản gia thông minh từng cái từng cái một!
Đợi đến khi khôi phục được một chút lý trí, toàn bộ khuôn mặt của quản gia thông minh đã trở nên rách nát, trên mặt đầy lỗ thủng, vô cùng dọa người.
“Không, tao không cố ý, là tại mày xảy ra vấn đề!”
Thẩm Lạc vội vàng đứng lên từ trên người quản gia thông minh, anh ta liên tục lùi về phía sau. Thân thể đụng phải sofa, Thẩm Lạc ngã ngồi xuống đất, ánh mắt lơ đãng lại nhìn thấy chiếc gương trong phòng vệ sinh.
Anh ta kinh hoảng nhìn chính mình trong gương, người kia ngồi phịch trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại vô cùng quỷ dị.
Mặt tên đó thay đổi từng chút từng chút một, làn da trên mũi và miệng lột sang hai bên, ngũ quan của Thẩm Lạc trong gương vặn vẹo, da mặt dần dần biến thành một con bướm máu thịt to lớn.
"A!"
Hình ảnh quá mức kinh khủng khiến Thẩm Lạc sợ hãi, anh ta cầm điều khiển trên sô pha, đập liên tục vào gương!
Mảnh vỡ bay tán loạn, mà những mảnh thủy tinh sắc bén kia trong mắt Thẩm Lạc lại biến thành từng con bướm trong suốt, bọn chúng tạo thành từng nhóm bay về phía anh ta!
Trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, Thẩm Lạc ôm lấy đầu mình, thân thể bắt đầu run rẩy.
Mà chuyện kinh khủng hơn tại thời điểm này đã xảy ra.
Quản gia thông minh với da mặt đầy lỗ thủng bị đụng ngã xuống đất lại chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, nó ngẩng khuôn mặt bị thương của mình lên, đi về phía Thẩm Lạc!
"Mày chỉ là một công cụ, tại sao công cụ lại có suy nghĩ của riêng mình?"
Chịu đựng đau đớn về thể xác và tinh thần, Thẩm Lạc lảo đảo chạy về phía cửa phòng, anh ta vịn bức tường, miệng lớn tiếng kêu cứu, thanh âm kia đến mức tê tâm liệt phế.
Hiện tại đối với anh ta mà nói, tin tức tốt duy nhất chính là quản gia thông ming cũng không có đi nhanh, luôn luôn thiếu chút nữa là đuổi kịp.
Mở cửa mật mã, Thẩm Lạc chạy ra khỏi căn nhà "địa ngục", anh ta như phát điên chạy sang hàng xóm cầu cứu.
Mười mấy giây sau, những người hàng xóm nghe thấy Thẩm Lạc la hét thì từ trong phòng đi ra, bọn họ vô cùng cẩn thận tới gần anh ta.
"Tiểu Thẩm, nhà cậu có trộm à?"
"Mau gọi 120, hình như là cậu ấy bị bệnh rồi!"
Hàng xóm rất nhiệt tình vây quanh giúp đỡ, sau khi nhìn thấy mọi người, thần kinh căng thẳng của Thẩm Lạc cuối cùng cũng buông lỏng một chút, anh ta chỉ vào cửa nhà mình: "Có quỷ! Có quỷ trong phòng tôi, bướm ở khắp mọi nơi, quản gia thông minh cũng muốn giết tôi!”
Vừa mở lời đã lộn xộn, làm cho hàng xóm đều khó hiểu.
Một thanh niên có lá gan lớn cầm gậy golf đi về phía nhà Thẩm Lạc, anh ta không nhìn thấy quỷ cũng như bướm mà Thẩm Lạc nói.
Chỉ nhìn thấy gương bị đập vỡ nát, đồ đạc bị đổ, cùng với quản gia thông minh mặt đầy lỗ thủng ngồi trên mặt đất.
Sau khi từ trong nhà Thẩm Lạc đi ra, sắc mặt người thanh niên kia cổ quái: "Thẩm Lạc, anh chắc chắn mình nhìn thấy quỷ chứ? Hôm nay anh có quên uống thuốc không?”
"Thật đấy! Tôi không nói dối mọi người đâu! Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật!”
"Cậu đừng nóng vội, tôi giúp cậu gọi dịch vụ của Deep Space Technology nhé, bọn họ sẽ lập tức tới đây, nếu thật sự có chuyện quản gia thông minh đả thương người khác, vậy chính là chuyện lớn rồi." Một người hàng xóm trung niên cầm điện thoại di động nói.
Hơn mười phút, nhân viên bảo trì của Deep Space Technology và bảo vệ chung cư đi đến, hai bên đi vào nhà Thẩm Lạc.
Nhân viên bảo trì mở cái đầu hơi biến dạng của quản gia thông minh, từ trong đó lấy ra một cái hộp nhỏ có chức năng ghi chép.
"Đây là dụng cụ ghi chép chúng tôi dùng để bảo vệ quản gia thông minh, bình thường sẽ không khởi động, chỉ khi nó gặp phải công kích thì mới tự động mở ra." Nhân viên bảo trì đặt hộp nhỏ vào dụng cụ mình mang theo, sau khi tải lên thành công, một đoạn hình ảnh bắt đầu phát trên màn hình ảo VR.
Hình ảnh được quay chụp từ góc nhìn của quản gia thông minh, Thẩm Lạc trên màn hình giống như biến thành một người khác, tàn bạo, điên cuồng, cầm bàn chải đánh răng điện, cưỡi trên người quản gia thông minh, hướng về phía mặt của nó, không ngừng đâm vào!
Sát nhân cuồng loạn trong phim sợ là cũng chỉ đến như vậy.
Nhìn thấy đoạn video này, hàng xóm xung quanh đều vô thức cách xa Thẩm Lạc, không ai muốn ở quá gần với một phần tử nguy hiểm như thế.
"Mọi người hãy nghe tôi giải thích, tôi bị buộc phải tự vệ đấy! Quản gia thông minh này mất kiểm soát, nó đã không làm theo chỉ thị của tôi, nó có hành động của riêng mình!" Thẩm Lạc lớn tiếng giải thích, nhưng nửa sau video ghi lại nội dung lại giống như đang cố ý vả mặt anh ta.
Quản gia thông minh vẫn luôn thành thật, người điên rồ chính là Thẩm Lạc, anh ta thất thường, điên cuồng, ra lệnh hoàn toàn trái ngược với quản gia thông minh, còn hét lớn với mình trong gương, nếu như đây không tính là kẻ điên, vậy một phần ba số người trong bệnh viện tâm thần phỏng chừng đều nên được thả ra.
"Kính thưa quý khách, gần đây anh có bị kích thích lớn gì không?" Sau khi kiểm tra quản gia thông minh, nhân viên bảo trì đã thay thế một khuôn mặt mới: "Lời khuyên của chúng tôi là anh nên nghỉ ngơi thật tốt, hoặc dành thời gian để làm vật lý trị liệu, điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình." Nhân viên bảo trì của Deep Space Technology nói chuyện rất khéo léo.
"Tôi không bị bệnh!”
"Chúng tôi biết anh không có bệnh, chỉ là gần đây anh bị áp lực quá lớn." Nhân viên bảo trì kích hoạt lại quản gia thông minh, sau khi kiểm tra toàn bộ dữ liệu, chuẩn bị rời đi: "Xin anh hãy vui lòng đối xử tốt với quản gia thông minh."
Ánh mắt hàng xóm nhìn Thẩm Lạc lần này cũng khác với trước kia, trong đó có mấy người nhiệt tình nhất bắt đầu khuyên nhủ, hy vọng anh ta có thể đi khám bác sĩ tâm lý.
Nửa tiếng sau, đám người tản đi, Thẩm Lạc trở về nhà, nhưng anh ta vẫn không dám đóng cửa, không dám khởi động quản gia thông minh của mình.
"Quản gia thông minh ghi lại hình ảnh của mình, hoàn toàn khác với bản thân mình trong trí nhớ, chẳng lẽ mình lại thật sự bị bệnh rồi?"
Anh ta bật máy tính lên, chuẩn bị hẹn một bác sĩ tâm lý khám bệnh từ xa.
Tìm trên mạng rất lâu, đột nhiên có một bác sĩ chủ động liên lạc với Thẩm Lạc, không cần hẹn trước, cũng không cần đặt cọc, đối phương thoạt nhìn vô cùng có thành ý.
Thẩm Lạc vốn cảm thấy mình không bị bệnh, quyết đoán lựa chọn vị bác sĩ này, anh ta mở toàn bộ camera, tiến vào phòng khám ảo của bác sĩ.
Ánh sáng trắng chiếu rọi vào mặt, Thẩm Lạc có chút không quen, anh ta mở to hai mắt nhìn bốn phía, phát hiện phòng trị liệu của bác sĩ này rất đặc biệt. Một nửa sáng sủa, một nửa tối tăm, phòng khám cũng không bày các loại chứng chỉ và chứng nhận tư cách, ngoại trừ hai cái ghế ra, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
"Xin chào bác sĩ. Tên tôi là Thẩm Lạc, đây là thẻ căn cước của tôi.”
"Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Bạch." Bác sĩ ngồi ở bên phía tối tăm trong phòng khám, trông rất trẻ: "Trạng thái tinh thần của anh bây giờ là rất không ổn định, gần đây anh dường như đã gặp phải một chuyện gì đó vô cùng đặc biệt, những chuyện này hoàn toàn khác với môi trường sống trước đây của anh."
"Có thể nói là như vậy." Thẩm Lạc hơi bình tĩnh một chút: "Tôi là một người làm về tài chính kỳ cựu, bình thường áp lực công việc rất lớn, cho nên muốn chơi trò chơi thư giãn một chút, nhưng trong quá trình chơi, tôi không những không có thư giãn, còn áp lực lớn hơn nữa ấy!”
"Trò chơi? Kiểu trò chơi kinh dị nhập vai à?”
"Không, là một trò chơi chữa trị, anh chắc cũng có nghe nói, nó được gọi là [Cuộc sống hoàn hảo]." Thẩm Lạc kể lại chuyện của mình với bác sĩ, anh ta không giấu diếm bất cứ thứ gì, bình thường anh ta không có một người bạn nào, cho nên cũng chỉ có thể tâm sự với bác sĩ.
"Chắc hẳn là anh đã bị rối loạn tổng hợp căng thẳng sau chấn thương, sau khi gặp phải chấn động tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, hình thức tâm lý thông thường bị cưỡng ép biến thái trở thành một loại hình thức vặn vẹo."
"Biến thái?"
"Những gì anh gặp phải trong trò chơi và cuộc sống hàng ngày cực kỳ không phù hợp, mô hình tiềm thức của anh không thể thích ứng được, vì vậy tiềm thức vốn có bị bóp méo." Bác sĩ Bạch mỉm cười nhìn Thẩm Lạc: "Ví dụ như trong cuộc sống bình thường, anh thấy cửa tự động đóng lại, phản ứng đầu tiên có thể là gió thổi, nhưng trong trò chơi anh sẽ cảm thấy là quỷ xuất hiện, anh đang phải đối mặt với nguy cơ tử vong! Tại thời điểm này tiềm thức của anh và ý thức hiển thị đối lập, do đó dẫn đến hội chứng căng thẳng, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.”
Thế nhưng Thẩm Lạc lại không thể hiểu được: "Tại sao tôi lại cảm thấy trong đầu mình giống như có một con bướm bay vào? Không biết nó làm thế nào mà chạy vào đầu tôi được, bây giờ tôi chỉ muốn mở sọ não ra xem thôi.”
"Bướm?" Bác sĩ Bạch cẩn thận nhìn lướt qua Thẩm Lạc: "Vết thương trên cánh tay anh làm sao vậy?”
"Ý anh là vết thương hình bướm này?" Thẩm Lạc nâng cánh tay mình lên: "Tôi cũng không biết, không nhớ ra nổi, chỉ nhớ rõ một tiếng cười điên cuồng.”
"Anh Thẩm, bệnh tình của anh hơi đặc biệt, tôi đề nghị anh đến phòng khám của tôi một chuyến. Tôi đang ở vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ, tên của phòng khám là Thuần Bạch Tâm Linh." Bác sĩ Bạch gửi một tin nhắn cho Thẩm Lạc: "Trong tin nhắn có những thứ và bằng chứng mà anh cần mang theo, mong được gặp anh."
Bác sĩ ngắt kết nối, Thẩm Lạc bị văng khỏi phòng khám ảo, anh ta mở tin nhắn, không ngờ bác sĩ lại muốn xem hồ sơ trò chơi và video trò chơi từ góc nhìn thứ nhất của mình.
"Đây là không tin những gì mình nói?" Thẩm Lạc click vào màn hình, chỉ làm mới có một chút, bỗng nhiên phát hiện mình có thêm vô số tin nhắn, bản thân là người chơi cuối cùng được Hoàng Doanh cứu ra.
Thẩm Lạc cũng có cảm giác tồn tại trước mặt người chơi cả nước. Trên mạng lưu truyền rộng rãi nhất một bức ảnh chính là, Hoàng Doanh cầm dao đồ tể trèo ra khỏi vực sâu, vô số cự quỷ phẫn nộ gào thét, đêm tối ở sau lưng anh ấy sụp đổ, còn Thẩm Lạc thì hôn mê ở trên lưng anh ấy.
"Thẩm Lạc tôi tốt xấu gì cũng là nhân vật có mặt mũi trong giới tài chính, lần này hình tượng đều bị hủy hết cả rồi."
Anh ta tiện tay mở một ít tin nhắn riêng tư, đại bộ phận người chơi đều tò mò dưới vực sâu ẩn giấu cái gì, còn có một bộ phận hội nhóm thì muốn thu nạp anh ta, bọn họ cảm thấy phàm là người chơi dám xâm nhập lối đi, tất cả đều là mãnh nhân chân chính và người chơi hàng đầu.
"Thật là nực cười, chính tôi còn không biết cuối cùng mình đã trải qua những gì." Thẩm Lạc đang định đóng trang web, bỗng nhiên anh ta quét tới một tin nhắn rất kỳ quái, nhìn thoáng qua toàn là cánh bướm.
Dụi dụi hai mắt, Thẩm Lạc chắc chắn thứ mình nhìn thấy không phải là ảo giác, anh ta mở tin nhắn kia ra xem, bên trong có một câu nói --- chủ nhân, anh đã trở về rồi à?
"Thật là biến thái! Bị bệnh à?”
Nhìn một đống lớn hình vẽ bướm kia, trong lòng Thẩm Lạc thẳng thừng ghê tởm: "Tại sao lại vẽ nhiều cánh bướm như vậy?”
Suy nghĩ một lát, Thẩm Lạc nhập hai chữ cánh bướm, tiến hành truy xuất chính xác trong tin nhắn riêng tư.
Không xem không biết, vừa nhìn qua đã giật nảy cả mình, mấy trăm tin nhắn riêng tư của anh ta đều có liên quan đến cánh bướm, không phải tăng thêm hình vẽ cánh bướm, mà là chữ viết bên trong có xuất hiện cánh bướm.
Những tin nhắn này đến từ khắp nơi trên cả nước, một số lượng lớn thì coi như là bình thường, còn một số tin nhắn dường như là kẻ điên gửi tới, tràn ngập máu tanh và giết chóc, còn có người dùng động vật đứt lìa tứ chi chắp vá.
"Sao mình cứ có cảm giác bị biến thái cả nước theo dõi nhỉ? Họ sẽ không đến tìm mình chứ?”
Thẩm Lạc nhanh chóng đóng lại tin nhắn, đưa tất cả những thông tin cá nhân của mình vào chế độ ẩn, nhưng dường như đã hơi muộn.
Cửa phòng khách đột nhiên bị gõ vang, bên ngoài vang lên tiếng một thanh âm khàn khàn.
“Xin chào, đồ ăn quý khách đặt đã đến.”