"Giao đồ ăn? Nhưng tôi có gọi đồ ăn đâu?" Thẩm Lạc nhìn về phía cửa phòng khách, anh ta đột nhiên lại nhận ra một chuyện.
Vừa rồi bởi vì sợ trong nhà có quỷ, nên khi vào nhà anh ta đã không khóa cửa phòng khách, cũng có nghĩa là bây giờ cửa phòng khách không khóa, người bên ngoài có thể dễ dàng đẩy cửa đi vào.
Sau khi nghĩ đến đây, Thẩm Lạc nổi hết cả da gà, anh ta tùy tiện nhấc một chiếc ghế lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đang từ từ được đẩy ra.
Cánh cửa được đẩy vào trong nhà từng chút một, nhưng bên ngoài không hề nhìn thấy người giao đồ ăn, giọng nói vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của chính anh ta vậy.
Kéo theo chiếc ghế, Thẩm Lạc cẩn thận bước tới cánh cửa, anh ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy trước cửa nhà mình có một chiếc thùng đồ ăn nặng trịch.
"Đúng là có người đến thật? Thứ này là cho mình à?"
Mang theo một chút bất an và tò mò, Thẩm Lạc nhấc nắp thùng đồ ăn ra, rất nhiều con bướm và con thiêu thân bay ra từ bên trong, trong chiếc thùng kia vẫn còn có một số cái kén, ấu trùng và thịt của động vật nào đó mà không thể nhìn ra!
"Cái quái gì thế?!”
Thẩm Lạc vừa sợ hãi vừa tức giận, anh ta không biết tại sao mình lại bị nhắm đến, dường như có một tấm lưới to vô hình vây quanh, nhốt chặt anh ta bên trong đó.
“Có người vẫn luôn theo dõi mình, những kẻ biến thái đó đang dòm ngó vào cuộc sống của mình!”
Sau khi leo ra khỏi máy chơi game, Thẩm Lạc đã phải chịu áp lực rất lớn, vừa nhìn thấy chiếc thùng đồ ăn, anh ta đã hoàn toàn bùng phát.
“Chơi mấy trò chơi khăm này với tôi, phải không?”
Anh ta quay người đi vào bếp, lấy thiết bị đánh lửa và một số chất dễ cháy rồi ném thẳng quả cầu lửa đang cháy vào chiếc thùng đồ ăn:
"Đốt chết chúng mày! Đám bọ kinh tởm này."
Giọng nói còn chưa dứt, thiết bị phòng cháy chữa cháy ở hành lang đã phát hiện ra ngọn lửa, một lượng lớn tia nước bắn vào Thẩm Lạc và thùng đồ ăn.
"Ah! FUCK!"
Thẩm Lạc ướt sũng tức giận nhảy dựng lên, những người hàng xóm nghe thấy động tĩnh cũng mở cửa ra kiểm tra, nhưng lần này không có ai ra tay giúp đỡ, mọi người đều nhìn anh ta có chút thương cảm và cảnh giác.
“Tôi thực sự không bị điên, đầu óc tôi không có vấn đề, mấy người đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi!” Thẩm Lạc cũng biết sự biện hộ của mình chẳng có tác dụng gì, anh ta bất đắc dĩ trở vào nhà lấy robot dọn nhà ra, bắt đầu lau vết nước trong hành lang.
"Đống rác này tôi sẽ xử lí." Anh ta chịu đựng sự khó chịu, ôm thùng đồ ăn lên, đi về phía thang máy.
Trong quá trình di chuyển, Thẩm Lạc phát hiện phía dưới thùng đồ ăn vẫn còn một lớp nữa.
Người bình thường nếu muốn phát hiện ra lớp này, buộc phải gạt hết chỗ kén và côn trùng trong thùng ra, Thẩm Lạc thì là bởi vì tia nước từ thiết bị chữa cháy bắn ra, mà vô tình nhìn thấy lớp này.
"Nếu như mình đọc nội dung bên trong, chẳng phải đã chứng minh rằng mình cũng là một kẻ biến thái hay sao?" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thẩm Lạc lại không hề kiểm soát ánh mắt mình, anh ta nhìn về lớp đó, phát hiện ở đó có một lớp da có tóc.
Đúng vậy, đó là cả một lớp da đầu, bởi vì để quá lâu nên đã hơi thối rữa và bốc mùi rồi.
"Kẻ giết người? Mình chỉ chơi game thôi? Không đến mức trở thành mục tiêu của kẻ giết người đấy chứ? Cuộc sống hoàn hảo này là game chết chóc gì vậy!"
Thẩm Lạc điên cuồng nhấn nút thang máy, anh ta chuẩn bị đi báo cảnh sát.
Bước vào thang máy, khi cửa thang máy bằng kim loại từ từ đóng lại, Thẩm Lạc đột nhiên cảm thấy khó thở, dường như dưỡng khí bị cửa thang máy giữ lại hết bên ngoài rồi vậy.
Tim đập loạn xạ, Thẩm Lạc nhìn những con số liên tục thay đổi trên màn hình thang máy, trong đại não của anh ta lần nữa xuất hiện cảm giác kỳ lạ giống như một con bướm đang vỗ cánh.
Một tay ôm thùng đồ ăn, Thẩm Lạc đập mạnh vào đầu của mình, tiếng bướm bay trong đầu càng lúc càng lớn, trong thùng đồ ăn cũng xuất hiện bất thường! Nắp thùng bị một lực đẩy ra, anh ta nhìn vào bên trong, trong vô số con bướm, có một khuôn mặt người đang nhìn anh ta chằm chằm.
"Chào mừng anh trở lại."
Khuôn mặt dính đầy những con bướm bên trong hộp từ từ nhô lên, càng ngày càng gần Thẩm Lạc, dường như muốn dán vào mặt của anh ta, chui vào trong cơ thể của anh ta!
"Anh nhận lầm người rồi?!"
Thẩm Lạc lập tức hoảng sợ, ném thùng đồ ăn xuống đất, cuộn mình trong một góc của thang máy.
Trong không gian chật hẹp không có nơi nào để trốn, mặt người bò ra từ trong thùng đồ ăn vẫn đang từng chút một tiến lại gần.
“Chúc mừng anh đã thức dậy từ trong giấc mộng đẹp, hoàn thành một lần tái sinh nữa.”
"Anh nhầm người rồi! Mấy người thực sự nhận nhầm người rồi!"
"Trí nhớ còn chưa khôi phục sao? Quả thực sớm hơn thời gian đã thỏa thuận một chút. Thật đáng tiếc, rất nhiều siêu tội phạm đều đang chờ đợi giây phút này, bọn họ đã không thể chờ đợi được nữa rồi!" Khuôn mặt đó không đến gần Thẩm Lạc nữa, không dán vào anh ta nữa, rất lâu sau, khuôn mặt đó dường như phát hiện ra một món đồ chơi thú vị nào đó, chợt bật cười.
Các con số trên màn hình thang máy bắt đầu thay đổi dữ dội, máu đen bắn tung tóe trên buồng thang máy, những con bướm đỏ như máu bay ra từ các góc, Thẩm Lạc như thể rơi vào một tổ bướm vậy.
"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng có lộn xộn! Tôi, tôi rất xui xẻo đấy! Nếu chết biến thành quỷ, sẽ bám lấy anh cả đời!"
Thẩm Lạc nói năng lộn xộn, anh ta đột nhiên có một cảm giác mất trọng lượng, giẫm lên không trung, sau đó tất cả con bướm xung quanh đều biến mất, thùng đồ ăn không biết rơi dưới đất từ lúc nào, côn trùng bên trong toàn bộ chết hết, che phủ lên trên tấm da đầu kia.
Cửa thang máy từ từ mở ra, một bà lão đang bê súp gà đứng ở cửa thang máy, bà nhìn Thẩm Lạc đang cuộn mình trong góc, có ý tốt muốn giúp đỡ, nhưng sau đó bà lại nhìn thấy một chiếc thùng đựng đầy xác côn trùng trên mặt đất.
“Thật ngại quá, hình như tôi quên mang theo vài thứ rồi.” Bà lão quay đầu bỏ đi, để lại Thẩm Lạc một mình bên trong.
“Ảo giác hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi.” Thẩm Lạc không dám đi thang máy nữa, anh ta lôi thùng đồ ăn chạy vào hành lang rồi rời khỏi nơi mình ở.
Đi trên con phố, Thẩm Lạc nhìn đường phố sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả, rất cô đơn, rất tuyệt vọng, cũng không biết phải làm sao.
“Hay là báo cảnh sát.” Thẩm Lạc lấy điện thoại di động ra, lại nhìn thấy email của bác sĩ gửi đến, sau khi do dự một lát, anh ta quyết định đi tìm bác sĩ trước.
Đầu óc lúc thì tỉnh táo, lúc thì hỗn loạn, Thẩm Lạc liên tục nói năng linh tinh trong xe taxi, khiến tài xế sợ hãi, livestream toàn bộ quá trình.
Sau khi đến nơi, tài xế một giây cũng không dừng, thậm chí còn không đợi Thẩm Lạc đứng vững, liền lái xe rời đi.
“Anh ta là sợ mình chết trong xe của anh ta chắc?” Xoa xoa trán, Thẩm Lạc đi về phía một tòa nhà cũng đã có tuổi: “Địa chỉ trong email là ở đây, nhưng sao mình cảm thấy trong tòa nhà này không có ai cả? Âm u, thật hoang vắng."
Bước lên bậc thềm, Thẩm Lạc thử đẩy cánh cửa trước mặt ra. Cánh cửa cũ mở tung, không hề khóa. "Có ai ở đây không?”
Thẩm Lạc cũng không biết phải làm sao, anh ta thò đầu vào bên trong thăm dò, tòa nhà này là một tòa nhà dân cư kiểu cũ, nhưng cư dân bên trong đã dọn đi hết rồi, chủ nhà đã cho thuê toàn bộ tòa nhà từ lâu.
Tầng một là quầy thịt nướng và một cửa hàng nhỏ, tầng hai là lớp học thêm và phòng tập múa, tầng ba là phòng khám, từ tầng bốn trở lên dường như đều chưa cho thuê.
“Một nơi ở phía bắc ngoại ô Tân Hỗ xa xôi hẻo lánh như này vẫn có người ở hay sao?”
Thẩm Lạc liên tục gặp ảo giác trong chính căn nhà của mình, khi đến nơi thực sự nguy hiểm này, con bướm trong đầu ngược lại không làm ầm ĩ nữa.
“Bác sĩ Bạch?”
Tòa nhà đổ nát dán đầy những tờ rơi, lúc đầu Thẩm Lạc nghĩ rằng đó chỉ là những tờ quảng cáo tuyên truyền đơn giản, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, anh ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Những tờ tuyên truyền phản khoa học, phản nhân tính, vô cùng cực đoan, bọn họ cảm thấy con người hiện đại đang tăng tốc tự hủy diệt mình, vĩnh sinh chỉ là một chiêu bài để đánh lừa tất cả chúng sinh, con người có thể trong quá trình vĩnh sinh hiện thực đã bị tuyệt chủng rồi.
Bọn họ căm ghét tất cả các kĩ thuật liên quan đến vĩnh sinh, bao gồm game 《Cuộc sống hoàn hảo》và các công cụ truyền ý thức, bọn họ kêu gọi tất cả những người đã mất việc và sống dưới làn sóng công nghệ hãy vùng dậy và nổi loạn, mỗi một câu trên tờ rơi quảng cáo đều vô cùng nguy hiểm, nếu như là trong thành phố thông minh, đám người dán những tờ rơi quảng cáo như vậy chắc chắn sẽ bị AI bắt lấy.
“Là mình đến nhầm chỗ rồi sao? Hay là ở vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ thịnh hành phong cách này?” Thẩm Lạc có ý định rút lui, anh ta đến gặp bác sĩ, không phải tự chuốc lấy phiền phức.
Bước lùi về phía sau, Thẩm Lạc vừa quay người lại thì dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, anh ta chưa kịp phản ứng thì trên hành lang đã xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên.
Không phải ai cũng có khả năng quan sát và hành động nhạy bén như Hàn Phi, Thẩm Lạc đầu óc hơi hỗn loạn, vẫn đứng nguyên tại chỗ cho đến khi hai người bước tới trước mặt.
“Anh bạn cũng tới đây để nghe giảng à?” Đôi vợ chồng trung niên trông có vẻ thật thà, cho người ta ấn tượng đầu tiên là hiền lành tốt bụng.
“Tôi đến đây để khám bệnh.” Thẩm Lạc thì thào đáp lại.
"Nhưng hôm nay là chủ nhật mà, bác sĩ Bạch không bao giờ khám bệnh vào chủ nhật." Đôi vợ chồng đó đột nhiên trở nên rất nhiệt tình, một trái một phải đứng ở hai bên Thẩm Lạc, nói chuyện phiếm, cùng anh ta tiếp tục đi lên tầng.
“Hay là thôi vậy, tôi quên chưa tắt gas ở nhà rồi, tôi phải về đây.” Sau khi hai vợ chồng tiến lại gần, Thẩm Lạc ngửi thấy một mùi hôi thối nhàn nhạt trên người bọn họ. Nhưng quần áo và cơ thể của bọn họ đều rất sạch sẽ, mùi hôi thối kia dường như ngấm vào trong tóc, trong lỗ chân lông, cho dù có tắm rửa giặt giũ bao nhiêu lần cũng không thể rửa sạch hoàn toàn.
"Cậu đường xá xa xôi đến đây cũng không dễ dàng, vừa hay đi lên xem một chút đi." Người phụ nữ trung niên nắm lấy cánh tay của Thẩm Lạc, không cho anh đi.
“Làm sao hai người lại biết tôi từ xa đến vậy?” Câu hỏi của Thẩm Lạc không được trả lời, anh ta gần như là bị cưỡng ép đưa lên tầng hai.
Cánh cửa của lớp học thêm bị người ta mở ra từ bên trong, Thẩm Lạc cứ như vậy mà bị hai vợ chồng kia đưa vào phòng một cách kì lạ.
Trong phòng chỉ đặt một ngọn đèn trên bục giảng, bác sĩ Bạch đang đứng trên bục giảng đã gặp Thẩm Lạc trên mạng, anh ta vô cùng kiên nhẫn kể cho những người lớn trong lớp nghe về một số quá trình của tâm lý biến thái.
Không khí học tập ở trong lớp học thêm này rất tốt, giáo viên nghiêm túc giảng bài, các học viên chăm chú nghe giảng, cho đến khi Thẩm Lạc bước vào.
"Thẩm Lạc? Anh đến thật đúng lúc, tôi đang thảo luận một số vấn đề với mọi người, anh có muốn cùng nghe không?" Trông bác sĩ Bạch cũng chỉ vừa mới thành niên, nhưng Thẩm Lạc tuyệt đối không tin người có thể vẽ tay bản vẽ phác thảo giải phẫu đại não trước mặt này chỉ mới 18 tuổi. Thẩm Lạc hơi do dự một chút, tất cả mọi người trong lớp học thêm đều nhìn anh ta, ánh mắt của mọi người không giống như đang nhìn chằm chằm vào người sống, mà giống như đang nhìn một miếng thịt tươi.
"Được."
Kéo ghế ra, Thẩm Lạc ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp học.
Bác sĩ Bạch vô cùng thân thiện cười với anh ta, sau đó lại tiếp tục giảng bải: “Mọi người có biết tại sao một tuần có bảy ngày không?”
"Người xưa thông qua việc quan sát trăng tròn trăng khuyết, phát hiện từ trăng khuyết đến trăng tròn phải mất bảy ngày; từ trăng tròn đến trăng khuyết cũng phải mất bảy ngày, trăng khuyết làm cho mặt trăng biến mất, và trăng tròn biến mất để tạo thành trăng khuyết, vẫn phải mất bảy ngày, bảy ngày vừa hay là một chu kỳ." Một người phụ nữ ngồi ở cửa trả lời, cô ta đeo kính, đánh son môi rất sặc sỡ.
“Vậy mọi người có biết tại sao chủ nhật lại là ngày nghỉ không?” Gõ gõ lên bảng đen, ánh mắt bác sĩ Bạch chuyển sang Thẩm Lạc.
"Trong lịch Babylon, ngày 7, 14, 21, 28 là ngày hung. Vào ngày này sẽ xảy ra những chuyện vô cùng xui xẻo, cho nên ngày cuối cùng trong mỗi tuần sẽ là ngày nghỉ, để mọi người ở nhà, không đi lung tung." Người phụ nữ ở cửa nói xong, dường như nhận ra điều gì đó, cô ta cũng quay đầu nhìn sang Thẩm Lạc: "Thật trùng hợp, hôm nay chính là chủ nhật."
Sau khi người phụ nữ nói xong, ánh mắt của tất cả học viên trong phòng lại tập trung trên người Thẩm Lạc, trên mặt bọn họ dần dần lộ ra biểu cảm khác biệt hơn trước.
"Một tuần là một vòng tuần hoàn, chủ nhật tượng trưng cho sự kết thúc và cũng là khởi đầu mới." Ở trong công viên vui chơi của số 0, Hàn Phi đứng ở trước cửa phòng của Thứ Hai, bất kể hắn có gõ cửa thế nào, quản lý Quỷ cũng không chịu ra.
Hắn thử cố gắng mở cửa, nhưng dù thế nào cũng không thể mở được, không còn cách nào khác, hắn chỉ đành thử các cánh cửa khác, để xem liệu có thể quay lại quá khứ đưa quản lý Quỷ ra ngoài hay không.
Hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, khi Hàn Phi đẩy mạnh cánh cửa phòng của Chủ Nhật, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.