Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 754 - Chương 754: Hứng Thú Sở Thích Của Hàn Phi

Chương 754: Hứng thú sở thích của Hàn Phi Chương 754: Hứng thú sở thích của Hàn Phi

Hàn Phi thật sự không ngờ rằng mình có thể tùy tiện kích hoạt được một nhiệm vụ rank E như vậy, càng không ngờ rằng một thứ đơn giản như hứng thú sở thích lại được hệ thống đánh giá theo cấp.

“Xem ra chỉ sau khi quen với độ khó của nhiệm vụ rank F và E, thì mới có tư cách nói về hứng thú sở thích.” Nhìn gợi ý nhiệm vụ, Hàn Phi hơi căng thẳng, bản thân nhiệm vụ rank E rất khó, hắn hiện tại lại bị điện thờ của công viên vui chơi hấp thụ chỉ còn một giọt máu, có thể nói là bị động vào một cái là sẽ chết, đến cơ hội thoát game cũng không có.

"Hệ thống đây là đang buộc mình phải đi ra bên ngoài khám phá."

Hàn Phi đã rất khó để kích hoạt nhiệm vụ trên địa bàn mà mình quen thuộc, nếu muốn ngoại tuyến thoát khỏi trò chơi, chỉ có thể đi đến một khu vực không xác định.

"Tại sao trước kia Phó Sinh không có những hạn chế như vậy? Chẳng lẽ bởi vì thiên phú của ôn ấy không bằng mình hay sao?"

Mặc dù trong lòng rất hậm hực, nhưng Hàn Phi vẫn tiến về khu vực chưa xác định, hắn dựa vào sự bảo vệ của Trang Văn và những người hàng xóm, trông cậy vào sức lực của bạn bè thân thích từ từ bước tới.

Mỗi khu vực của thế giới tầng sâu đều có nơi độc đáo của riêng mình, ví dụ như khu vực tòa nhà chết chóc vì sự tồn tại của cánh bướm, khắp nơi đều là nguyền rủa chết chóc; khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tồn tại lượng lớn dây sinh mệnh và những linh hồn méo mó bị cải tạo; đặc tính của mỗi một khu vực có thể ở một mức độ nhất định, phản ánh một phần năng lực của quỷ quái đáng sợ nhất trong khu vực đó. Khu vực tiếp giáp với công viên vui chơi rất giống với thành phố cổ Tân Hỗ trong hiện thực, bất luận là phong cách kiến trúc, hay là cảm giác mà nó mang lại cho Hàn Phi.

Hắn càng đi về phía trước, cảm giác quen thuộc đó càng trở nên mạnh mẽ.

Chỉ có điều khác biệt so với hiện thực là, tất cả kiến trúc ở đây đều được bao phủ trong một màn sương đen nhàn nhạt, toát ra tử ý và ác ý thuần túy.

Bên trong mỗi một kiến trúc dường như đã từng có người chết, mỗi một căn phòng dường như đều đã từng bị oán hận xâm chiếm.

Ở đây vẫn còn một điểm khác biệt lớn nhất so với khu vực khác nữa là, trên bầu trời đêm luôn có mưa bụi đang bay, đứng trên đường phố, không mất nhiều thời gian, trên da sẽ xuất hiện những giọt nước màu đen.

“Trời mưa rồi? Thế giới tầng sâu cũng mưa sao?” Hàn Phi ngẩng đầu lên, bầu trời đêm ở khu vực này càng thêm tối đen, như bị một đám mây đen dày đặc bao phủ.

Nhìn xung quanh, trong toàn bộ khu vực, ngoại trừ tòa nhà chọc trời ở trung tâm ra, các kiến trúc khác đều đang “xào xạc run lên” dưới màn mưa và đêm tối.

“Vùng đêm tối đó chắc hẳn không phải là mây.” Trang Văn dừng chân lại, lửa đen hận ý trong mắt bập bùng bất định.

“Cô chắc chứ?” Hàn Phi chỉ vào vùng đêm tối rộng lớn: “Cả một vùng rộng lớn như vậy không phải là mây?”

"Nó hình như là một con quỷ, một con quỷ đã ngủ say." Trang Văn từ sau khi lấy lại lý trí, đã nói nhiều hơn, cô không dám đi về trước thêm bước nữa: "Hận ý đi vào khu vực này, có thể sẽ thu hút đến thứ vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể sẽ đánh thức con quỷ đó."

Trong lòng nổi lên một điềm báo gì đó, Trang Văn còn chưa kịp giải thích với Hàn Phi thì đột nhiên lùi nhanh lại phía sau.

“Cô ấy sao vậy?”

“Lần trước khi Trang Văn tiến vào đã cảm thấy có gì đó không ổn, lần này có lẽ cô ấy đã bị nhắm đến.” Huỳnh Long bị Trang Văn làm cho hơi sợ hãi: “Với những con quỷ tương đối yếu hơn như chúng tôi, thì sẽ hoàn toàn không có những lo lắng đó.”

Sau khi Trang Văn rời đi, cơn mưa rơi trên bầu trời đêm dường như càng lớn hơn, mùi hôi thối toát ra từ trong nước mưa cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Quản lý, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến lên à? Trạng thái hiện tại của cậu không thích hợp để mạo hiểm." Huỳnh Long bảo vệ phía trước Hàn Phi, anh ấy đối với Hàn Phi là trung thành tuyệt đối.

“Câu lạc bộ mà anh nhìn thấy trước đó cách đây rất xa à?” Hàn Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ trước khi rời đi, có sự bảo vệ của những người hàng xóm, nhiệm vụ đó chắc hẳn là cũng không khó hoàn thành.

“Không xa, ở ngay góc đường.”

“Được, bây giờ chúng ta sẽ đến đó.” Hàn Phi và những người hàng xóm khác cùng nhau tiến về phía trước, nhưng còn chưa đợi bọn họ đi ra khỏi con phố đó, những người hàng xóm đã lần lượt gặp vấn đề.

Đầu tiên là Khóc, những giọt nước mắt từ khóe mắt của cậu bé biến hành màu đen.

Cậu vẫn luôn lấy thân mình che cho tế đàn, để ngăn nước mưa chảy vào bên trong, nhưng vẫn có một phần nước mưa đen ngấm vào.

Lý Tai ngoéo cổ đứng ở phía sau cùng của đội, tên này gian xảo xảo trá, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không ló đầu ra, anh ta dùng hai tay che vết nứt trên ngực, như thể đang lo lắng đứa em ngốc nghếch của mình không cẩn thận lỡ uống phải nước mưa đen vào trong bụng.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Cảm xúc tiêu cực trong lòng bạn đã tăng lên! Hãy kịp thời điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Khả năng chống lại nguyền rủa, thù hận của bạn đã bắt đầu giảm sút!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hàng xóm Khóc của bạn đã bị ác ý mê hoặc, có xác suất giảm mức độ thân thiện, Khóc đã thành công chống lại sự tấn công của ác ý!”

“Hàng xóm Ứng Nguyệt của bạn đã bị ác ý mê hoặc, có xác suất giảm mức độ thân thiện, Ứng Nguyệt đã thành công chống lại sự tấn công của ác ý!"

"Cư dân của cư xá Lý Tai đã bị ác ý mê hoặc, có xác suất giảm mức độ thân thiện, mức độ thân thiện của Lý Tai giảm xuống một điểm!"

Cùng lúc Hàn Phi nhận được nhắc nhở của hệ thống, Lý Tai ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen bao phủ mọi thứ, đồng tử của anh ta run lên vì sợ hãi.

Lý Tai trước giờ luôn là hiện thân của thảm họa, giờ bắt đầu lùi lại một cách không kiểm soát, hai tay anh ta giơ lên lại hạ xuống, như thể đến dũng khí chỉ vào đám mây đó cũng không có: “Sắp có chuyện rồi, tên đó sắp tỉnh rồi!"

Lý Tai dường như đã nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy, quay người chạy về phía khu vực công viên vui chơi.

"Anh ấy bị sao vậy?" Huỳnh Long cầm ống nghiệm lấy từ học viện tư thục Ích Dân ra, đang chuẩn bị hứng lấy nước mưa đen mang về cho Gương Thần xem.

Trong số tất cả bọn họ, chỉ có Huỳnh Long là không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực, trong nhắc nhở của hệ thống cũng không có anh ấy, như thể cho dù có chuyện gì xảy ra, mức độ thân thiện của anh đối với Hàn Phi cũng sẽ không giảm.

Thời gian mười mấy giây, bọn họ đã đi đến cuối con đường đầu tiên, đi tiếp về phía trước sẽ chính thức đi vào khu vực chưa xác định này.

"Câu lạc bộ chính là ở đó."

Băng qua đường, Hàn Phi nhìn thấy một tòa nhà cổ kính rất bình thường, tầng một là quán ăn đóng cửa, tầng hai là một phòng khám chui không có bảng hiệu, bên cạnh tòa nhà có một nhà kho bỏ hoang.

Cái gọi là câu lạc bộ chính là được cải tạo từ nhà kho bỏ hoang và phòng bếp phía sau quán ăn, không có tên chính thức, chỉ có một số hình vẽ và biểu tượng cổ quái.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện câu lạc bộ chưa xác định, hãy đi vào câu lạc bộ một mình, lựa chọn hứng thú sở thích của mình, phấn đấu trở thành hội viên của câu lạc bộ."

“Một mình?” Sau khi Hàn Phi nghe được nhắc nhở của hệ thống, hắn dựng đứng cả lông lên, hiện tại hắn chỉ còn đúng một giọt máu, chỉ cần có chút không cẩn thận là có thể sẽ kết thúc trò chơi luôn.

Trong lòng có ý muốn rút lui, nhưng Hàn Phi thật sự có chút không can tâm cứ thế mà rời đi như thế này. "Mọi người không cần theo tôi đi vào trong đâu, canh giữ ở ngoài cửa, chờ tôi đi ra."

Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.

Hắn để lại những người hàng xóm ở cửa và đi vào một mình.

"Mọi người đừng đi quá xa đấy!"

Hàn Phi như đứa trẻ lần đầu tiên đi học mẫu giáo, một bước quay đầu lại ba lần, sau đó đẩy cửa sắt câu lạc bộ ra.

Bức tường vẽ đầy những biểu tượng quỷ dị lọt vào trong mắt, trong câu lạc bộ không có đặt những dụng cụ giết người, cũng không có những cảnh tượng tàn khốc rùng rợn, mà chỉ có một số dụng cụ thể dục tồi tàn chất đống, và vài bao cát đã được khâu vá lại từ rất lâu.

"Sao lại khác với câu lạc bộ giết người trong hiện thực nhỉ?"

Hàn Phi lặng lẽ nắm chặt cán dao tái sinh, sẵn sàng kích hoạt quỷ văn bất cứ lúc nào, một khi gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ ném Cửu Mệnh ra trước, dù sao thì nó cũng có đến chín cái mạng.

Một mùi ẩm mốc thoang thoảng bay vào trong lỗ mũi, mưa đen trượt xuống kính cửa sổ, thỉnh thoảng có thứ gì đó giống con chuột chạy nhanh trong góc.

“Vừa rồi là một đứa trẻ sơ sinh chạy qua, hay là một con chuột lớn màu đen?” Yếu hầu của Hàn Phi khẽ nhúc nhích, rời xa sự bảo vệ của hàng xóm, hắn trở nên căng thẳng sau “thời gian dài vắng bóng”.

Lần trước gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, vẫn là vào đêm hôm trước.

"Tìm hứng thú sở thích của mình, hứng thú sở thích của ai mà lại tìm thấy ở nơi này chứ? Một người lớn tuổi mắc chứng sợ xã hội như mình, nói chuyện với người khác cũng lắp ba lắp bắp, nếu không phải là vì mạng sống, có lẽ sẽ ở nhà chờ cho đến cuối đời luôn."

Hàn Phi đã vào câu lạc bộ rồi, nhưng nhiệm vụ không có tiến triển chút nào. "Cấp độ nhiệm vụ ít nhiều cũng sẽ liên quan đến hận ý, cho dù là nhiệm vụ bình thường chắc hẳn cũng sẽ có thứ liên quan đến hận ý xuất hiện, với năng lực hiện tại của mình, e rằng không thể thoát khỏi tay hận ý được."

Hàn Phi không thấy câu lạc bộ có bất kỳ vấn đề nào, mà đây mới là vấn đề lớn nhất đối với hắn. Với kinh nghiệm dày dặn của hắn mà cũng không thể nhìn ra cái gì, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ những thứ bẩn thỉu ở câu lạc bộ này che giấu quá kỹ rồi.

Lui về phía sau, Hàn Phi chuẩn bị chờ khi lượng máu của mình đầy rồi mới quay lại.

Mưa bên ngoài dường như càng nặng hạt hơn, Hàn Phi cẩn thận chú ý tới xung quanh, hắn lùi lại ba bước, sau lưng đột nhiên đụng phải thứ gì đó.

Trong trí nhớ của hắn, lối ra cách hắn năm mét, không có chướng ngại vật nào ở giữa.

Không chút do dự, Hàn Phi lập tức rút dao chém về phía sau.

Lưỡi dao nhân tính soi sáng câu lạc bộ, khi lưỡi dao sắp chém xuống, Hàn Phi đã nhìn rõ người mình vừa va phải.

Ánh sáng của con dao tiêu tán trong không khí, tay Hàn Phi cầm chuôi dao giơ trên không trung, cẩn thận nhìn đối phương.

Trong bóng tối là một ông lão chừng bảy mươi tuổi, hai mắt ông đã bị khoét mất, trên tay cầm một chiếc radio đã bị hỏng.

“Ông à?” Hàn Phi không cảm thấy khí tức thuộc về quỷ trên người đối phương, ông lão mất đi hai mắt này hình như là một người sống đã đi nhầm vào thế giới tầng sâu!

Trước khi đi sâu vào thăm dò câu lạc bộ, Hàn Phi không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn hoàn toàn không biết ông lão này đã chạy đến sau lưng mình từ lúc nào. "Không có oán hận, không có âm khí, ông lão mất đi hai mắt này sao lại đến được đây?"

Bình Luận (0)
Comment