Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 755 - Chương 755: Câu Lạc Bộ Sát Thủ Trung Lão Niên

Chương 755: Câu lạc bộ sát thủ trung lão niên Chương 755: Câu lạc bộ sát thủ trung lão niên

Trong câu lạc bộ cũ nát tối tăm, Hàn Phi chỉ còn một giọt máu đang đứng đối mặt với ông lão, một bên cầm dao tái sinh, kích hoạt quỷ văn, như sắp lâm trận; một bên cầm một cái radio đã hỏng, mặt không chút biểu cảm, như thể không hề phát hiện ra Hàn Phi.

Sau khi đối mặt một lát, Hàn Phi duỗi tay ra lắc lắc trước mặt ông lão, hắn thấy ông vẫn không có chút phản ứng, mới thử mở miệng hỏi: "Ông ơi, xin hỏi... chỗ ông còn đang tuyển người mới không? Cháu muốn tham gia."

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, ông lão hơi nhướng mày, ông vươn tay ra vuốt thẳng mái tóc trắng rối bù của mình, rồi từ từ hé môi.

Có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện, hai môi ông ấy như dính vào với nhau, môi trên và môi dưới đều bị xé rách khi mở miệng, chảy ra máu màu đỏ sẫm.

"Cậu nói to một chút, tai tôi không tốt lắm, nghe không rõ."

Giọng của ông lão rất đặc trưng, cứ như có xương cá mắc trong cổ họng vậy, mỗi lần nói chuyện như thể một cực hình đối với ông.

“Cháu muốn tham gia vào câu lạc bộ của chúng ta, trở thành thành viên của đại gia đình này!” Hàn Phi hét vào tai ông lão, cuối cùng đối phương cũng nghe rõ.

Ông lão gật gật đầu, lòng bàn tay chai sạn lại vươn tới khuôn mặt của Hàn Phi.

Nhìn lòng bàn tay càng ngày càng gần, Cửu Mệnh ẩn trong quỷ văn của Hàn Phi phát ra cảnh báo, nó để lộ ra biểu cảm hoảng sợ mạnh mẽ.

Không chờ Hàn Phi kịp phản ứng, tay của ông lão đã ấn lên trên mặt hắn.

Lòng bàn tay thô ráp từng chút một sờ qua má Hàn Phi, ông lão mù lòa chắc là thông qua cách này để xác định diện mạo của hắn:

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Cháu hơn hai mươi tuổi rồi, sao vậy ạ?"

“Câu lạc bộ này của chúng tôi là đặc biệt chuẩn bị cho trung lão niên, cậu còn ít tuổi quá, hay là cậu đi nơi khác đi.” Ông lão cự tuyệt Hàn Phi, ông cầm radio chuẩn bị rời đi.

"Tuy rằng bề ngoài trông cháu còn rất trẻ, nhưng nội tâm rất trưởng thành. Ông ơi, ông đừng coi nặng tuổi tác quá, câu lạc bộ chỉ có không ngừng tiêm vào máu tươi mới có thể tiếp tục phát triển tốt hơn." Hàn Phi không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể offline, hắn buộc phải nắm lấy cơ hội này: "Cháu tính tình nhiệt tình hào phóng, tính khí rất tốt, đi tới đâu tôi cũng hòa đồng với mọi người, những người hàng xóm đề cử cháu làm quản lý tòa nhà, đồng nghiệp đều khen cháu là đấu sĩ thay đổi nghề nghiệp, cháu còn đặc biệt biết cách chăm sóc cho mọi người, từ những người già chỉ còn lại mảnh vụn linh hồn, đến những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, phàm là những ai từng ở chung với cháu, đều cảm thấy cháu là một người rất tốt."

Có thể là do Hàn Phi thuyết phục, hoặc là vì đã lâu không có thành viên mới trong câu lạc bộ, nên ông lão mù hơi do dự sau khi nghe hắn nói.

"Câu lạc bộ này của chúng tôi chủ yếu phục vụ những người trung lão niên, nếu tuổi tác chênh lệch quá lớn, hứng thú sở thích của mọi người sẽ không giống nhau, cũng không thể trò chuyện cùng nhau, sẽ rất khó xử."

“Không sao, ưu điểm lớn nhất của cháu chính là tính tình cởi mở, xởi lởi, hay nói, không thu mình, rất dễ hòa đồng.” Hàn Phi cứ bám theo ông lão không chịu buông tha: “Những người quen biết cháu đều biết, cháu chính là keo dán ở nơi làm việc, chất kết dính gia đình, hàng xóm thậm chí còn cho cháu vào gia phả nữa."

"Đừng có đắc ý sớm quá, tôi sẽ dẫn cậu đi xem những húng thú sở thích thường ngày của những ông già chúng tôi trước, nếu như cậu có thể chấp nhận, thì tham gia cũng không muộn." Ông lão mù lòa cũng đã rất lâu chưa trò chuyện "vui vẻ" như vậy với ai rồi, trước đây bầu bạn bên cạnh ông cũng chỉ có một chiếc radio hỏng.

“Được rồi, cháu cũng muốn xem xem câu lạc bộ của chúng ta có những gì?” Lúc trước khi Trang Văn và Huỳnh Long đến đây, đơn giản kiểm tra một lượt, không hề phát hiện điều gì bất thường, ông lão lúc đó cũng không lộ diện, bọn họ chắc hẳn là đã bỏ sót thứ gì đó vô cùng quan trọng.

“Cậu cũng đừng mong đợi quá nhiều, thú vui giải trí của mấy người già cũng chỉ có vài thứ.” Ông lão không biết đã ở trong tòa nhà này bao lâu rồi, mặc dù đã mất đi đôi mắt, nhưng vô cùng quen thuộc đối với mỗi một nơi bên trong.

Ông ấy dẫn Hàn Phi đi qua không gian trống ở giữa câu lạc bộ, trước tiên đến nơi đặt dụng cụ thể dục: "Có người thích tập thể dục thì có thể đến đây tập thể dục, có điều chúng tôi đã lớn tuổi rồi, không thích hợp vận động quá mạnh, hầu hết các hội viên vẫn thích trồng hoa, chơi cờ và các hoạt động giải trí khác."

“Cháu hiểu, cháu cũng không thích tập thể dục."

Đẩy cửa sau nhà kho ra, ông lão đưa tay ra ngoài, mưa đen tinh mịn rơi vào lòng bàn tay ông: "Mưa vẫn chưa ngừng."

Ông ấy mở chiếc tủ bên cạnh ra, trong đó có mười chiếc ô đen: "Cậu hãy đi chung ô với tôi trước, chờ sau khi cậu đã trở thành hội viên, tôi sẽ tặng cậu một chiếc ô, đến lúc đó cậu có thể tự do đi trong đêm mưa rồi."

“Dạ được.” Hàn Phi cùng ông lão chen chúc dưới một cái ô, bọn họ đi ra khỏi cửa sau của nhà kho, toàn bộ diện mạo của câu lạc bộ lúc này mới thật sự phô bày trước mắt hắn.

Nhà kho chỉ là một phần rất nhỏ, câu lạc bộ thực sự bao trùm cả con ngõ sau.

“Những hội viên chúng ta đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được sự giày vò, hứng thú sở thích cũng rất đơn giản, chủ yếu là để vun đắp tình cảm, đề cao sức khỏe thể chất và tinh thần.” Ông lão cầm chiếc ô đen, cùng với Hàn Phi đi ở phía sau con ngõ, bên trong những căn nhà ở hai bên mơ hồ truyền ra tiếng kêu than, gào thét, khóc lóc, trong không khí còn có một mùi thối vô cùng kì lạ.

"Ví dụ, sở thích của một số người già là trồng hoa trồng cỏ, vừa có thể thanh lọc không khí, lại có thể làm đẹp môi trường, bác sĩ cũng khuyến khích bọn họ trồng cây nhiều hơn, đây gọi là liệu pháp hoa tươi." Ông lão nói rất có bài bản hẳn hoi, nhưng Hàn Phi mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, Tiểu Bát có được một hạt giống hoa, trồng bao nhiêu lâu rồi cũng đều không nở, còn những người già này nghe có vẻ như tùy ý là có thể trồng được hoa tươi vậy.

“Ngày thường cháu cũng rất thích hoa hoa cỏ cỏ, nhưng thực lực không đủ, toàn không sống được.” Hàn Phi rất khiêm tốn, hắn muốn thỉnh giáo ông lão, chuẩn bị sau khi học xong, trở vể cư xá Hạnh Phúc giúp Tiểu Bát trồng hoa.

"Trồng hoa đòi hỏi sự kiên nhẫn và đầu tư, chỉ khi cậu đánh đổi bằng mồ hôi công sức, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của những bông hoa nở rộ." Sau khi ông lão nói xong, dừng ở khoảng sân nhỏ đầu tiên trong ngõ sau, ông gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.

Chờ hồi lâu cũng không có người mở cửa, ông dứt khoát dẫn Hàn Phi bước vào: "Cậu xem, đây chính là vườn hoa của chúng ta."

Khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mặt, Hàn Phi cau mày nhìn "vườn hoa", bên trong đất được trồng những cỗ thi thể khiếm khuyết, thân thể của bọn họ được chôn sâu trong đất, chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài.

Càng quỷ dị hơn nữa là, linh hồn của những thi thể này đều bị giam cầm trong thể xác, đầu lâu của bọn họ xòe ra xung quanh, linh hồn giống như bông hoa mỏng manh xinh đẹp.

“Đẹp không?” Ông lão dịu dàng ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve linh hồn trong đầu lâu: “Đáng tiếc là tôi không nhìn thấy, cho đến bây giờ vẫn chưa được thưởng thức vẻ đẹp của hoa này, có điều tôi nghe người ta nói, đây là hoa đẹp nhất trên thế gian, đáng tiếc lúc nó nở ra cũng là lúc tàn lụi hoàn toàn, vì khoảnh khắc xinh đẹp đó mà phải đánh đổi cả cuộc đời, có lẽ đây là bí mật mà nó khiến thế gian kinh ngạc."

“Học được rồi, có điều trồng hoa có lẽ không phải là hứng thú sở thích của cháu.” Hàn Phi nhìn những “bông hoa” kia, hắn cũng không biết mấy người già của câu lạc bộ đã trồng ra thứ này như thế nào, quả thực rất đẹp, nhưng cũng quả thực rất biến thái.

“Ngoài trồng hoa ra, câu lạc bộ lão niên của chúng ta còn có những hứng thú sở thích khác cho cậu lựa chọn, chẳng hạn như viết thư pháp.” Ông lão cùng Hàn Phi bước ra khỏi sân, đi về phía căn nhà thứ hai trong con ngõ sau: “Cậu đừng xem nhẹ thư pháp, khi luyện thư pháp, thần, khung, động tác, ý niệm của nó đều có yêu cầu rất cao, có tác dụng tăng cường thể chất và tinh thần, kéo dài tuổi thọ.”

Mở cửa căn nhà thứ hai ra, lúc này Hàn Phi thực sự chết lặng hết nói lên lời, trong căn nhà này tổng có có ba phòng đơn, trên tường, sàn và trần của căn phòng thứ nhất có vẽ đầy các loại ký hiệu kỳ lạ, giống như phong ấn ác quỷ nào đó vậy; căn phòng thứ hai lại vứt đầy những lá bùa vẽ tay, thông thường trong phim thì những lá bùa được dùng để xua đuổi tà ma, nhưng ở đây, trên tất cả những lá bùa này đều dính đầy tà khí rất nặng, những lá bùa này đều là do quỷ quái tự mình vẽ ra; căn phòng thứ ba thì còn khó tin hơn, trong phòng viết đầy những chữ tử, dường như chủ nhân của căn phòng này cả đời chỉ luyện mỗi chữ này.

“Ông ơi, phương pháp luyện thư pháp ở chỗ ông độc đáo thật đấy.” Hàn Phi không biết nên đánh giá thế nào, nơi này quả nhiên là câu lạc bộ lão niên của phong cách âm gian: “Chỗ ông còn có hứng thú sở thích khác để lựa chọn nữa không?”

"Vẫn còn rất nhiều, nhưng đều là người già thích, người trẻ tuổi chưa chắc đã muốn tham gia."

“Người sống bình thường chưa chắc đã muốn tham gia thì đúng hơn?” Hàn Phi thầm lẩm bẩm, hắn đi theo ông lão trong ngõ sau, mưa trên bầu trời đêm cũng từ từ lớn hơn.

"Bởi vì mắt của tôi có vấn đề, không thể trồng hoa hay luyện tập thư pháp, tôi thích nhất là nhảy múa, đây cũng là lựa chọn của rất nhiều người già." Trên mặt ông lão mù lòa nở ra nụ cười, chỉ cần nhắc đến nhảy múa, ông ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện: "Nhảy múa có thể ngăn ngừa những biến đổi thoái hóa của cơ và khớp người già, đẩy nhanh quá trình tuần hoàn máu toàn thân, giúp quá trình trao đổi chất, còn có thể xóa bỏ sự cô đơn trong lòng nữa."

"Là nhảy quảng trường hay sao ạ?"

“Tất cả vũ đạo đều được.” Ông lão mù lòa thu ô lại, cùng Hàn Phi đi vào căn nhà thứ ba.

Trong căn nhà tối đen không có chút ánh sáng, trên các bức tường xung quanh được khảm những tấm gương lớn.

Ở trung tâm của căn nhà có đặt một vũ đài đơn giản, bên trên còn lưu lại rất nhiều vết máu.

"Vũ đài? Gương?" Cách sắp xếp của căn nhà này khiến Hàn Phi nhớ đến câu lạc bộ giết người trong hiện thực.

“Thường ngày chúng tôi sẽ tập luyện vũ đạo ở đây, đây cũng là hứng thú sở thích lớn nhất của tôi.” Ông lão chỉ còn lại hai hốc mắt, ngây ngốc nhìn vũ đài, nhưng ông ấy không hề đi lên trên.

“Ông à, ông nói nhảy múa có thể loại bỏ cảm giác cô đơn, nhưng nếu nhảy một mình không phải sẽ càng cảm thấy cô đơn hơn hay sao?” Hàn Phi nhìn quang cảnh trong nhà, trên vũ đài toàn là gương, giẫm lên vết máu nhảy múa, người bình thường thực sự không hưởng thụ nổi.

"Làm sao có thể là độc vũ được? Tôi có bạn nhảy mà." Ông lão nói nhỏ: "Chỉ cần tôi lên vũ đài nhảy múa, nó sẽ xuất hiện, nhảy múa cùng với tôi."

Sau khi ông lão nói xong câu này, gương trong nhà bắt đầu trở nên tối hơn, bên trong gương dường như có bóng dáng của những người chết.

"Đúng là một nơi tốt để tận hưởng những năm tháng sau này, xem xét sức khỏe tinh thần của các hội viên từ mọi khía cạnh, chú trọng đến bầu bạn và loại bỏ cảm giác cô đơn." Hàn Phi không chuẩn bị tiếp tục xem nữa: "Ông ơi, cháu cũng rất thích những thứ này, cháu cần làm những thủ tục gì để gia nhập câu lạc bộ của ông vậy?"

“Cũng không có thủ tục gì, chỉ cần cậu thật tâm thích ở đây, có tiếng nói chung với mọi người là được.” Ông lão mù lòa cuối cùng cũng thả lỏng: “Hiện tại tôi miễn cưỡng cũng được coi là chủ nhân của câu lạc bộ này, cũng có đủ tư cách đưa ra quyết định, thế này đi, cậu hãy xác định hứng thú sở thích của mình trước, nếu như phù hợp, thì hãy ở lại đây."

Khi ông lão đưa ra yêu cầu, Hàn Phi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hãy hoàn thành toàn bộ một điệu nhảy trong phòng vũ đạo, tìm ra chữ tử đặc biệt nhất trong phòng thư pháp, hái một bông hoa tươi trong sân trồng đầy hoa cỏ, đồng thời đảm bảo rằng nó không bị tàn héo ngay lập tức."

"Phải làm ba việc? Mình biết ngay là nhiệm vụ rank E không dễ dàng như vậy mà."

Hàn Phi giả bộ đang suy nghĩ, sau mười mấy giây, hắn bước lên vũ đài: "Ông à, thường ngày ông hay nhảy gì vậy? Cháu cũng muốn học theo."

“Được thôi.” Ông lão mù lòa dường như đã rất lâu không nghe thấy yêu cầu như vậy, rất gượng gạo đồng ý: “Lúc còn trẻ tôi là một vũ công rất nổi tiếng, sau đó xảy ra một số chuyện, tôi đã mất tất cả những gì mình có, chỉ còn lại vũ đạo đã dung hợp vào linh hồn."

Khi ông lão bước lên vũ đài, khí tức toát ra trên người ông hoàn toàn khác trước, tử ý và thối nát bị che lấp bởi một thứ khác.

Vào lúc này, linh hồn ông ấy như đang phát sáng.

Cánh ta duỗi ra, khi ông lão di chuyển, giống như một con cá voi đang ngủ say đã biến thành một con đại bàng lao vào tuyết, đại dương tử ý nổi lên những con sóng lớn.

Ông ấy mất đi đôi mắt, không nhìn thấy gì hết, cũng không cần người khác nhìn thấy vũ điệu của mình, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

"Điệu nhảy này hay thật, giống như là đang tế bái thần linh."

Hàn Phi ghi nhớ lại mọi động tác của đối phương, khi điệu nhảy sắp kết thúc, trên các tấm gương xuất hiện những bóng người, tất cả bọn chúng đều giữ nguyên bộ dạng khi chết.

Vũ đạo của ông lão dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó, những người chết trong gương bước ra, bọn họ đứng trên sân khấu trong vô thức, còn ông lão đã mất đi đôi mắt, cứ như vậy nhảy múa điên cuồng trong đám người.

"Chả trách ông ấy không cần bạn nhảy..."

Hàn Phi kinh ngạc vì vũ đạo của ông lão, hắn cảm thấy ông ấy khi còn trẻ chắc chắn không tầm thường, trong lòng cũng càng tò mò không biết đối phương chạy vào thế giới tầng sâu như thế nào, lại là ai tàn nhẫn đã móc mất hai mắt của ông, biến ông thành bộ dạng như hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment