Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 801 - Chương 801: Đêm Tối Duy Nhất

Chương 801: Đêm tối duy nhất Chương 801: Đêm tối duy nhất

0 giờ nửa đêm Hàn Phi đến tầng 25, còn chưa đến ba giờ sáng, tầng lầu được gọi là nguy hiểm nhất này đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ.

Khi các nạn nhân ở tầng 15 biết tin này, đều cho rằng Hàn Phi đã bị quỷ ám, là do cấm kỵ thao túng, muốn để bọn họ tự rơi vào bẫy. Sau khi tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục tất cả mọi người, những người sống sót ở Ngõ Đỏ của tầng 6 và những nạn nhân của vụ án quỷ bài ở tầng 15 mới đến tầng 25.

Hàn Phi để lại cho bọn họ đầy đủ thức ăn, nguồn nước sạch, còn sắp xếp nhà cho tất cả mọi người, để bọn họ có thể có một căn nhà an toàn trong tòa nhà nguy hiểm này.

Trong những ánh mắt tê liệt đã có ánh sáng, Hàn Phi đang kéo bọn họ từng chút một ra khỏi tuyệt vọng. Tòa nhà chọc trời là nơi thần linh dùng để nuôi dưỡng tội ác, nó giống như nuôi trùng vậy, tập hợp tất cả những ác ý và tên điên lại với nhau, muốn sinh ra những con quái vật dị dạng và méo mó nhất trên thế giới.

Ở đây, những nạn nhân đó thuần túy là đồ chơi của bọn bạo đồ, bọn họ phải trải qua những ký ức đau khổ nhất hết lần này đến lần khác. Thuộc tính của con người đã bị tước bỏ, chỉ là những miếng thịt trong mắt những kẻ biến thái kia.

Còn những gì Hàn Phi đang làm bây giờ chính là đánh thức tôn nghiêm và khơi dậy sự tức giận của bọn họ, để bọn họ lại có hy vọng một lần nữa. Số lượng những nạn nhân trong tòa nhà rất nhiều, trước đây bọn họ đều là những "rác rưởi" không được coi trọng, bây giờ Hàn Phi đã cho bọn họ một cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình.

Những người sắp chết đuối sẽ ra sức nắm lấy cọng rơm trên bờ, những nạn nhân này cũng được Hàn Phi đoàn kết lại với nhau một cách chặt chẽ, dẫu sao thì cũng không ai muốn sống một cuộc sống như trước đây nữa.

"Tất cả mọi người đã được sắp xếp xong rồi." Chị Hồng tìm đến Hàn Phi, cô ta nhìn người thanh niên không thể tin được trước mắt, trong mắt tràn đầy kính trọng. “Vất vả rồi!”

Hàn Phi ngồi một mình trên sô pha cũ nát, trong tay hắn cầm một chiếc gương, giống như đang nhìn khuôn mặt của chính mình, lại vừa giống như đang nhìn ra phía sau lưng của mình. Sau khi báo cáo xong công việc, Chị Hồng cũng chưa rời đi mà yên tĩnh đứng ở trong một góc phòng, tựa hồ như đang chờ đợi hắn ra chỉ thị khác.

Thời gian cô ta tiếp xúc với Hàn Phi chưa nhiều, nhưng hắn lại không ngừng tạo nên kỳ tích. Ánh mắt nhìn Hàn Phi cũng khác hẳn trước đây, cô ta cảm thấy trên người chàng thanh niên này luôn có một sức hấp dẫn vô song.

"Bang bang bang!"

Cánh cửa bị mở ra, Quý Chánh và bố của Bẩn Bẩn cùng đi vào.

"Cái người anh em quái vật của cậu căn bản không nghe khuyên nhủ, nhất định muốn reo rắc cấm kỵ đến các tầng khác, hay là cậu đi khuyên cậu ấy đi?" Quý Chánh hơi chút bất lực, y vốn cảm thấy Hàn Phi đã đủ điên rồ rồi, không ngờ rằng linh hồn “viện trưởng” được cấm kỵ điều khiển thể xác kia còn méo mó biến thái hơn.

"Anh ta làm rất đúng, chúng ta nên tranh thủ lúc thần linh còn chưa thức tỉnh, điên cuồng bành trướng, trong thời gian ngắn nhất phá hủy nhiều tầng nhất có thể." Suy nghĩ của Hàn Phi hoàn toàn giống với hồn ác, khiến cho Quý Chánh không nói nên lời. "Anh còn chuyện gì nữa không?"

“Bên ngoài vẫn chưa biết tầng 25 đã xảy ra chuyện gì, có điều cái tên Bạch Trà đã lan truyền trong một số cư dân.” Quý Chánh ném quân cờ domino đến trước mặt Hàn Phi: “Có người trong sòng bạc đã trả giá cao để có được thông tin của cậu, những cư dân bản địa đó gọi chúng tôi là Bạch bang.

"Nghe cũng hay đấy chứ, tôi tên là Bạch Trà, chúng ta được gọi là Bạch bang." Hàn Phi không đỏ mặt nói.

"Trong Ngõ Đỏ chết nhiều tín đồ như vậy, nếu như bọn họ biết nơi cậu xuất hiện đầu tiên là ở trong Ngõ Đỏ, vậy thì tội danh giết hại nhiều tín đồ như vậy rất có thể cậu sẽ phải gánh rồi!" Quý Chánh chạm vào chiếc máy ảnh trên ngực: "Tôi có một đề xuất, có thể trì hoãn tốc độ cậu bị phát hiện.”

"Giết chết chị Hồng và Chó Béo của sòng bạc hay sao?" Đầu cũng không ngẩng, Hàn Phi rất thản nhiên mà nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng Quý Chánh.

Chị Hồng đang đứng ở góc phòng và Quý Chánh đang ở sau cánh cửa, sau khi nghe những gì Hàn Phi nói, biểu cảm đều phát sinh thay đổi.

"Không cần thiết, thần linh chưa tỉnh lại, những người khác đều không phải là vấn đề, nếu như thần linh thức tỉnh sớm, y giết chúng ta cũng không cần dựa vào lực lượng của người khác." Cái nhìn của Hàn Phi rất cởi mở, hắn nhốt mình lại, tiếp tục suy nghĩ một vấn đề.

Khi nào thần linh sẽ thức tỉnh? Hàn Phi giải phóng cấm kỵ, lấy đi đại não của số 2, nhưng thần linh cũng không hề có phản ứng nào quá mạnh mẽ. Từ đó có thể thấy rằng chuyện thần linh đang làm nhất định quan trọng hơn gấp nhiều lần so với mảnh vụn não của số 2.

Liên kết với tình hình ở Tân Hỗ trong hiện thực, ba tổ chức tội phạm lớn và cảnh sát đụng độ với nhau trong khu vực màu xám. Đây là lần đầu tiên sau mười năm, những tên sát nhân biến thái đó chọn đối đầu trực diện với cảnh sát, nhất định phải có thế lực đứng sau nó.

Lối đi giữa thế giới tầng cạn và thế giới tầng sâu đã được mở ra, mối liên hệ giữa thế giới tầng sâu và hiện thực sẽ ngày càng chặt chẽ, cái tên tự xưng là chủ nhân vườn hoa, mục tiêu thực sự của gã rất có thể là Tân Hỗ trong hiện thực, gã muốn tái hiện lại thảm họa nhiều năm trước. Cánh Bướm là một quân cờ của Mộng, việc giết chết quân cờ then chốt này quá sớm đã gây ra hàng loạt biến cố, giờ đây không ai biết con tàu vận mệnh sẽ trôi dạt về đâu.

"Mình đã tiếp xúc với Phó Thiên trong thế giới ký ức điện thờ, ý chí của ông ấy không kiên cường bằng Phó Sinh, nhưng luận mưu trí ông ấy còn trên cả Phó Sinh. Ông già này hẳn là sẽ không bán đứng Tân Hỗ, ông ấy chắc chắn sẽ để lại một số đường rút.”

Những người già của thời đại trước đều đã khuất, cơn bão đang đến, thân ảnh có thể chống đỡ cho thời đại tiếp theo đang tiến về phía trước trong tiếng sấm rền vang.

"Bạch Trà! Radio có thể sử dụng được rồi! Tôi đã liên lạc được với vũ công!" Mặc tiên sinh chạy vào nhà với chiếc radio có thể bị hỏng bất cứ lúc nào: "Ông ấy có một tin rất quan trọng muốn nói với cậu.”

Hàn Phi cũng không hy vọng gì nhiều vào chiếc radio này, hắn cảm thấy với thực lực của vũ công và người trồng hoa hiện tại cũng không giúp được gì nhiều. Có điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, khi chiếc radio đến gần hắn, người giấy màu máu trong ngực đột nhiên thò đầu ra ngoài, đưa tay về phía chiếc radio. Cùng lúc đó, những sợi nguyền rủa màu đỏ như máu cũng xuất hiện từ chiếc radio, đó là nguyền rủa có cùng nguồn gốc với người giấy màu máu.

"Đây là!!! Từ Cầm?" Ấn nút phát trên chiếc radio, bên trong truyền đến giọng nói của vũ công: "Hãy kiên trì thêm chút nữa, sáu hận ý đã tiến vào khu vực mưa đen, bọn họ sẽ tới gần trước khi thần linh thức tỉnh.”

Chỉ là truyền đạt vài câu, vết nứt trên chiếc radio của vũ công lại tăng lên, có điều tin tức nó mang đến cho Hàn Phi quả thực rất hữu dụng.

"Sáu hận ý." Hàn Phi không hề cô độc, sau lưng hắn là Từ Cầm, Trang Văn và người thợ sơn. Xét theo tình hình hiện tại, chắc là vũ công đã tiếp xúc với các thành viên của cư xá Hạnh Phúc.

"Mình đã mất tích hai ngày, mọi người có thể cũng sốt ruột rồi, nhưng mình ở đây sống cũng khá tốt." Hàn Phi cầm chiếc radio trên tay nghiên cứu cách hồi âm. Đại Nghiệt ở bên cạnh không hề có động tĩnh gì đột nhiên hú lên vào chiếc radio, xui xẻo ngấm vào đó, như thể nó muốn giúp Hàn Phi hồi âm vậy.

"Tên này vào những thời điểm quan trọng cũng khá là đáng tin cậy." Hàn Phi vui vẻ xoa đầu Đại Nghiệt, nhưng chỉ ngay sau đó Mặc tiên sinh đã nhận ra có điều gì đó không ổn, những vết nứt trên chiếc radio càng ngày càng nhiều. “Chiếc radio không chịu nổi vận rủi của Đại Nghiệt hay sao, nguyên lý hoạt động của nó là gì vậy?”

Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, Mặc tiên sinh đã vội vã ôm chiếc radio đi. Ông đang rất bối rối, nhưng Quý Chánh bên cạnh dường như hiểu được tiếng hú của Đại Nghiệt. Y cầm máy ảnh lên chụp một bức ảnh của Hàn Phi: "Vận mệnh của cậu bắt đầu trở nên rất khó hiểu."

"Vận mệnh của tôi đã phát sinh thay đổi?" Hàn Phi có vẻ không hiểu.

“Cậu tự mình xem đi.” Quý Chánh đưa tấm ảnh chụp cho Hàn Phi, bên trên cho thấy sợi dây vận mệnh của hắn đang ngả đen: “Thú cưng mà cậu nuôi vừa rồi hẳn là đang dùng nguyền rủa để đáp lại nguyền rủa, ý mà nó muốn biểu đạt đại khái là, cậu chuẩn bị điên cuồng giao phối bên trong tòa nhà này." Bàn tay đang vuốt ve Đại Nghiệt của Hàn Phi dừng lại, hắn có vẻ muốn đánh nó một cái, nhưng bản thân lại chỉ còn một giọt máu, ngộ như phá vỡ phòng ngự thì sẽ trực tiếp chết ngay.

"Thú cưng của cậu cũng khá thông minh đấy." Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Quý Chánh lại nở nụ cười, y cảm thấy mình đã tìm lại được niềm vui và cảm xúc đã mất từ lâu khi ở bên cạnh Hàn Phi.

Đại Nghiệt nằm trên mặt đất vô tội chớp chớp mắt, Hàn Phi hít sâu một hơi, cuối cùng lại mở công tắc diễn xuất bậc thầy lên: "Đừng có ngây ra đấy nữa, chuẩn bị đi các tầng khác đi.”

Tập hợp người bên dưới lại, Hàn Phi vừa định rời đi thì bên phía hồn ác truyền đến tin tức, bảo mọi người tạm thời đừng đi đâu, trong thang máy có thứ nguy hiểm đang đến gần. Tất cả mọi người đều đang tập trung về phía thang máy, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi những con số trên màn hình liên tục thay đổi, trái tim của mọi người cũng đều treo lên.

“Lúc này chắc hẳn là không ai tới tầng 25 phải không?”

Quý Chánh vừa dứt lời, thang máy đã dừng lại ở tầng 25, cửa thang máy màu xám bạc mở ra hai bên, một thi thể không đầu từ trong thang máy ngã ra. Hàn Phi và Chó Béo đến gần thang máy để kiểm tra, toàn bộ buồng thang máy dính đầy máu, đầu của thi thể dường như đã nổ tung ở bên trong.

“Chết chậm?” Người chết hẳn là muốn đến tầng 25 để lánh nạn, nhưng trước khi anh ta vào thang máy cơ thể đã bị giở trò rồi. Cửa thang máy tự động đóng lại, nhưng bởi vì thi thể ngã ở ngay cửa nên cánh cửa kim loại nhiều lần chạm vào hai chân của thi thể.

Cỗ thi thể này còn chưa kịp rời đi, con số trên màn hình hiển thị của những thang máy khác cũng bắt đầu điên cuồng nhảy lên, đến tầng 25 dường như không chỉ một người.

"Thần linh còn chưa thức tỉnh, tại sao đột nhiên lại có nhiều người đến tầng 25 như vậy, chẳng lẽ có nhân vật lớn nào ở tầng trên đã nhận được tin tức gì.”

Từng cánh cửa thang máy mở ra ở tầng 25, những thi thể không đầu ngã ra khỏi thang máy, máu của bọn họ nhuộm đỏ sàn nhà, tiếng tích tắc không ngừng vang lên.

“Những người này hình như đều là cảnh sát đêm và lao công thang gỉ.” Quý Chánh nhìn tội danh trên thi thể không đầu, y vô cùng lo lắng: “Có người đã phát ra nhiệm vụ ủy thác tầng 25, cho nên cảnh sát đêm mới đến đây!”

"Vấn đề bây giờ là ai đã giết bọn họ?" Hàn Phi lùi lại phía sau Đại Nghiệt. “Cảnh sát đêm bởi vì sở hữu tội danh nên thực lực đều rất mạnh, sao bọn họ có thể bị giết hại hàng loạt như vậy.”

“Cảnh sát đêm trong tòa nhà được chia thành bốn cấp bậc nguy, cấm, tai, đêm, những thi thể này phần lớn đều là cảnh sát đêm cấp nguy, cấp cấm chỉ có một người!!" Quý Chánh cũng bắt đầu lui lại bởi vì thang máy vẫn đang không ngừng đi xuống, trong tòa nhà có khoảng hơn 20 cái thang máy thì đã có hơn phân nửa dừng ở tầng 25: “Cảnh này tôi chưa bao giờ gặp, nên không xử lý được.”

Khi mọi người còn chưa biết phải làm sao thì thang máy ngoài cùng cũng dừng lại ở tầng 25. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trong thang máy truyền ra tiếng khóc của trẻ con.

"Có người sống."

Nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, trong buồng thang máy có một nam sinh dè dặt đang ngồi, nó đang mặc trên người một tấm vải liệm được chuẩn bị sẵn cho người chết, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nước mắt đầm đìa, trong miệng phát ra tiếng khóc the thé của trẻ con.

"Đầu của cậu ấy liệu có bị nổ không?" Hàn Phi để Cửu Mệnh kéo nam sinh ra khỏi thang máy, đối phương cũng không phản kháng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Cậu có nghe rõ giọng nói của tôi không? Có chuyện gì đang xảy ra trên tầng vậy?" Quý Chánh cầm máy ảnh chuẩn bị chụp nam sinh, nhưng nó đột nhiên phát điên, hai tay nắm chặt lấy cổ mình, không ngừng dùng đầu đập xuống mặt đất, cho đến khi máu chảy đầy má.

Đang cầm máy ảnh, Quý Chánh nhíu mày. Y tiến lên một bước muốn tới gần chụp một tấm, nhưng nam sinh đột nhiên bắt đầu điên cuồng hét lên: "Cảnh sát đêm chân chính đã trở lại! Đêm tối duy nhất trong tòa nhà đã buông xuống! Anh ta muốn dọn dẹp tòa nhà này! Tác phẩm khủng khiếp nhất, mâu thuẫn nhất của thần linh đã được sinh ra rồi!”

"Cậu ấy đang nói cái gì vậy?" Hàn Phi tỏ vẻ không hiểu.

"Đêm tối duy nhất? Chẳng lẽ trong tòa nhà đã có một cảnh sát đêm cấp đêm được sinh ra rồi hay sao?" Quý Chánh đổ mồ hôi lạnh sau gáy: "Những tầng phía trên tầng 50 có một truyền thuyết, thần linh muốn dụ dỗ nhà tội phạm có ý thức công lý mạnh mẽ nhất trong thành phố, chuẩn bị nhào nặn người kia thành tác phẩm mới của mình. Nhà tội phạm đó đã chiến đấu chống lại thần linh trong ba mươi năm, một khi sa ngã, người kia sẽ trở thành cảnh sát đêm đáng sợ nhất."

Bình Luận (0)
Comment