"Thần linh dụ dỗ người có ý thức công lý mạnh mẽ nhất trong thành phố, khiến ông ấy trở thành một tác phẩm mâu thuẫn nhất." Hàn Phi cứ cảm thấy nhân vật chính trong truyền thuyết này là thầy giáo của Lệ Tuyết. Vị cảnh sát đã từng đi vào vườn hoa, chiến đấu với Cánh Bướm trong nhiều thập kỷ.
"Đúng vậy, cảnh sát đêm đều là do nhà tội phạm sa ngã mà thành, mặc dù thực lực đều rất mạnh, nhưng số lượng lại vô cùng ít. Cảnh sát đêm cấp cấm có phạm vi hoạt động cố định, cảnh sát đêm cấp tai tổng cộng cũng chỉ có một vài người. Cảnh sát đêm cấp đêm chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Nếu như những gì tên này nói là sự thật, vậy thì tòa nhà này rất có thể sẽ chuẩn bị đón biến cố mới." Bản thân Quý Chánh cũng là một cảnh sát đêm, y có một nỗi sợ hãi bẩm sinh với lực lượng của cấp độ này. “Cấp độ đêm, bên dưới thần linh, ông ấy sẽ là đêm tối."
Đèn trong thang máy vẫn đang nhấp nháy, những con số màu máu trên màn hình không ngừng thay đổi, những cánh cửa thang máy dẫn những cỗ thi thể đến tầng 25. Cảnh tượng này chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sốc rồi, quá trình thanh lọc thực sự có thể đã bắt đầu rồi.
"Mau chạy đi! Trốn mau! Trốn đến nơi mà thần linh cũng không thể động đến! Trốn trong vòng tay của những cấm kị! Cho dù có chết trong tay cấm kỵ, cũng còn hơn là rơi vào tay ông ấy." Cảnh sát đêm mười mấy tuổi kia lớn tiếng la hét, mặt của cậu ta bị đập đến máu thịt mơ hồ, răng bay tứ tung, nhưng cậu ta hoàn toàn không cảm thấy có chút đau đớn nào.
Thấy đám người Hàn Phi không có chút động tĩnh gì, cậu ta toàn thân mặc tấm vải liệm giãy giụa đứng dậy, giống như một người giấy có sinh mệnh, loạng choạng, lao về phía Hàn Phi như mới tập đi: "Chạy, tại sao không chạy đi?"
Chân nhấc lên rồi đặt xuống, cậu ta chỉ vừa mới rời khỏi toa thang máy hai mét thì cái đầu đã nổ tung, trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể mặc tấm vải liệm.
"Đây là sức mạnh hận ý nguyền rủa gì vậy?"
Đầu của nam sinh áo liệm giống như bị kẹp chặt bởi một cái kẹp sắt vô hình. Bất kể trốn đi đâu, khi đối phương muốn cậu ta chết thì cái đầu của cậu sẽ nổ tung, đây là một sự kiểm soát không thể giải thích được.
"Dọn sạch buồng thang máy, đừng để thang máy dừng lại ở tầng 25 quá lâu." Đứng giữa một mặt đất đầy máu, Hàn Phi không hề sợ hãi trước sức mạnh của cảnh sát đêm, hắn vẫn duy trì tỉnh táo như cũ.
"Tầng phía trên 50 đã chú ý đến biến hóa ở tầng 25, thần linh vẫn chưa thức tỉnh, chắc chắn là tay sai nào đó của ngụy thần muốn đến để điều tra, nhưng lại vô tình gặp phải tác phẩm mạnh nhất 'phát điên' của thần linh." Nhìn vết máu khắp sàn, Quý Chánh cảm thấy thực sự sợ hãi: "Cậu may mắn thật đấy."
"Đây hẳn không phải là may mắn." Hàn Phi để Lý Nhu đi hấp thu tội danh trên người những cảnh sát đêm kia, hắn nhìn về phía viện trưởng mà hồn ác đang điều khiển: "Nếu như không có sự can thiệp của người ngoài, chúng ta có thể đối phó được với những cảnh sát đêm này không?"
"Đến một giết một, đến hai thì giết cả đôi, ngoại trừ thần linh ra, bất luận kẻ nào đến đều sẽ phải chết." Hồn ác mở rộng hai tay, vô số xúc tu linh hồn từ trong viện trưởng chui ra, cắm rễ vào bên trong thi thể của cảnh sát đêm, dung hợp tội danh và sức mạnh trên người bọn họ vào trong cơ thể của mình.
"Con dao của anh đâu? Chính nghĩa bị vấy bẩn trong trái tim bọn họ chỉ có con dao của anh mới có thể thanh tẩy, hãy giải thoát hoàn toàn cho bọn họ đi."
Con dao sáng ngời sáng lên, xuyên thủng lớp vỏ tội lỗi, đưa linh hồn trong sáng một thời vào lưỡi dao tái sinh.
"Mỗi một vị cảnh sát đêm đều từng là một nhà tội phạm kiên định với công lý, chúng ta đều đã sống theo cách mà trước đây chúng ta ghét nhất, chờ sau khi gặp được con của tôi, có thể cũng cần cậu giúp tôi giải thoát." Quý Chánh nhìn chằm chằm vào con dao trong tay của Hàn Phi: "Trong trái tim của con tôi, tôi nên là một anh hùng đáng được tôn trọng, cứ để tôi mãi mãi sống trong ký ức của nó như vậy đi."
"Bây giờ nói những thứ này còn quá sớm." Chờ tất cả vết máu đều được thu dọn sạch sẽ, Hàn Phi mới đứng ở cửa thang máy: "Quỷ tai ở tầng 6 đã tàn sát một lượng lớn tín đồ, chúng ta lại cướp mất mảnh vụn đại não của số 2 ở tầng 25, thần linh đã nổi giận rồi."
“Có cần tạm thời tránh đi không?” Chị Hồng có chút lo lắng.
"Không, hiện tại chúng ta cần chính là một tiếng nổ." Hàn Phi lộ ra nụ cười thân thiện mà hắn chỉ có khi giết người: "Chúng ta sẽ đi tìm những mảnh vụn đại não khác của số 2, chờ đợi sáu hận ý đến, làm tốt công tác chuẩn bị tàn sát tòa nhà."
Trong giọng nói điềm đạm ẩn chứa sát ý mà người bình thường thậm chí không dám nghĩ tới, chị Hồng và Quý Chánh đều nhìn ra một mặt khác của Hàn Phi. Chàng trai trẻ này trèo ra khỏi đống lệ quỷ, từng bước đi lên tòa nhà chọc trời. Hắn có thể trở thành người quản lý của tòa nhà chết chóc và công viên vui chơi, không phải vì nhân từ và lương thiện.
“Tội lỗi thì phải bị tiêu trừ, đây không phải là chuyện đương nhiên hay sao?” Ấn nút thang máy, vết máu ở bên trong đã bị bản thân “thang máy” nuốt chửng, Hàn Phi hơi ngẩng đầu lên.
Nếu như vị cảnh sát đêm cấp đêm đó thực sự là thầy giáo của Lệ Tuyết, đối phương lựa chọn rơi vào thế giới tầng sâu, điều đó có nghĩa là ông ấy đã bị hại vào đêm qua rồi phải không?
Trước khi vào game, Hàn Phi vẫn còn ở trong phòng hồ sơ một ngày cùng với ông lão này. Lúc ấy hắn đã cảm thấy có điểm không đúng, ông lão nói rất nhiều, tựa hồ như đang gởi gắm, còn đưa vòng tay của Phó Sinh cho hắn.
"Hóa ra mọi thứ đều là có dấu hiệu."
Nắm lấy đầu của Đại Nghiệt, quỷ văn dữ tợn đầy người Hàn Phi sáng lên, hắn bước vào buồng thang máy. Không cần phải nói nhiều, Quý Chánh, Lý Nhu và chị Hồng cũng theo vào bên trong.
Viện trưởng do hồn ác điều khiển để cấm kỵ "sinh trưởng" lên phía trên tầng lầu, cấm kỵ đi đến đâu, nếu có ai dám cản trở, đám người Hàn Phi sẽ ra tay.
"Bên dưới hận ý, để chúng tôi giải quyết."
Cánh cửa thang máy màu xám bạc từ từ đóng lại, đêm giết chóc tàn khốc, tồi tệ nhất trong tòa nhà chọc trời sắp bắt đầu. Con số trên màn hình thay đổi thành 26, tấm màn tanh máu được kéo ra một cách thô bạo cùng với cánh cửa thang máy.
"Bởi vì tầng 26 cách tầng 25 quá gần, phần lớn người định cư ở đây đều là vì thăm dò bí mật cấm kỵ, nếu như có thể hủy được cấm kỵ, thì sẽ được thần linh phù hộ. Nhưng cũng có người trong số đó không xấu lắm, cậu phải quyết định cẩn thận!" Lấy máy ảnh ra, Quý Chánh kiểm tra vận mệnh của từng người một xung quanh, bên trong ống kính của y đều là một vùng màu đỏ như máu.
“Tôi sẽ không giết người vô tội, cũng sẽ không cho kẻ làm việc xấu có cơ hội ăn năn hối lỗi.”
Hàn Phi bước ra khỏi thang máy, hồn ác cũng tâm ý tương thông cùng hắn, điều khiển "viện trưởng" để bắt đầu cuộc xâm lược cấm kỵ tàn bạo nhất.
Từng khúc máu thịt ngưng tụ thành gai nhọn xuyên qua mặt đất, thi thể của những kẻ sát nhân kia đã bị viện trưởng dung hợp, dưới ảnh hưởng của lực lượng cấm kỵ, tựa hồ như những cánh tay từ trong địa ngục vươn ra, tóm lấy từng căn nhà ở tầng 26. Mỗi khi Hàn Phi bước ra một bước, máu thịt gai nhọn sẽ tản ra thành một hình tròn.
"Canh giữ thang máy, đừng để người sống rời đi."
Rút ra dao tái sinh ra, Hàn Phi nhẹ nhàng chạm vào quỷ văn, hắn hướng hành lang chỗ sâu đi tới.
"Nạn nhân đã trở thành món đồ chơi cho kẻ giết người, ngày đêm chịu đựng sự tra tấn, một thời đại không đúng đắn này cần phải từng chút một sửa đổi lại."
Một tiếng rống vang lên, khí tức thảm họa trên người Đại Nghiệt lan tràn ra bốn phía. Hàn Phi muốn lợi dụng lực lượng cấm kỵ nuốt chửng càng nhiều tầng càng tốt, trước khi các tầng khác kịp phản ứng lại.
Chờ sau khi hận ý của tòa nhà đi đến, sẽ lại để hồn ác giữ chân bọn họ, hoặc tìm cách tiêu diệt hận ý.
Điện thờ của công viên vui chơi vẫn không ngừng hấp thu giá trị sinh mệnh của Hàn Phi, hắn cần tế phẩm cường đại để thay thế chính mình gánh chịu áp lực của điện thờ.
"Mau! Đi theo!"
Sau khi phá những cánh cửa, Hàn Phi chính là con mắt của hồn ác. Dẫn đường cho cấm kỵ, hắn dùng dao tái sinh để phán đoán thiện ác, chỉ trong nửa giờ đã quét sạch tầng 26.
"Tầng này là vùng đệm, những người quản lý bên trong tòa nhà vốn đã từ bỏ tầng 26 và 24." Nhìn bức tường máu thịt đã bị cấm kỵ đồng hóa, Quý Chánh biết Hàn Phi rất điên cuồng, nhưng không ngờ chàng trai trẻ tuổi này thật sự dám đối đầu với thần linh. Nếu tòa nhà chọc trời là điện thờ của chủ nhân vườn hoa, vậy thì hiện tại Hàn Phi chính là đang lợi dụng sức mạnh mà số 2 để lại để chiếm lấy điện thờ.
Máu chảy thành sông trên mặt đất, giống như địa ngục trần gian, nhưng Quý Chánh lại không hề có cảm giác sợ hãi đối với Hàn Phi.
Khi tàn sát những kẻ sát nhân này, cũng cứu được những nạn nhân bị tra tấn hành hạ, cho dù là những bệnh nhân nặng chỉ còn một hơi thở, đồ sưu tầm người sống bị cắt thành những hình thù đặc biệt, hay một “món thịt” mất hết cảm xúc, chỉ cần Hàn Phi phát hiện đối phương là người bị hại, thì sẽ bằng mọi giá cứu những người như vậy. Cho dù hắn là hóa thân của ma quỷ, nhưng ai lại có thể căm ghét hắn chứ, Quý Chánh cảm thấy bản thân không làm được như vậy.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ dị hóa của cư dân đặc biệt Lý Nhu đã tăng lên 79%, đánh giá là cấp độ nguy hiểm."
Cơ thể dị dạng hấp thụ một lượng lớn máu tội lỗi, Lý Nhu bán dị quỷ này sắp đột phá thực lực. Cô ấy trở nên càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng không còn khí tức của người sống, giống như một thi thể được chạm khắc một cách cẩn thận.
Chỉ xét về tố chất cơ thể, Lý Nhu đã vượt xa Cửu Mệnh, mà đây chỉ là một dạng bán dị quỷ bình thường. Cô ấy toàn lực kích hoạt máu tội lỗi, thực lực còn có thể lại tăng lên nữa, nhưng người cũng sẽ trở thành một quái vật kinh khủng.
Bây giờ xinh đẹp và bí ẩn bao nhiêu, thì sau khi dị biến sẽ xấu xí và tàn bạo bấy nhiêu.
"Chị Hồng, tôi đã xử lý xong thương thế cho những nạn nhân này, phiền cô sắp xếp cho bọn họ." Hàn Phi nhìn máu thịt của những kẻ sát nhân bị "viện trưởng" ăn sạch, bức tường của tầng 26 dưới sự ảnh hưởng của cấm kị, đang dần trở nên giống như tầng 25.
“Đã đến lúc lên tầng 27 rồi.” Thang máy đã bị phong tỏa, lối vào hành lang là nơi hồn ác trọng điểm quan sát, rất ít người có thể trốn thoát.
"Từ tầng 27 đến tầng 30 là tầng chăn nuôi, ba tầng này phụ trách nuôi nhốt và thu thập vật phẩm đặc biệt của tầng 30, gửi lên những tầng cao hơn." Biết mình không thể ngăn cản Hàn Phi, vì vậy Quý Chánh quyết đoán tham gia cùng hắn, nói trước cho hắn những điều cần chú ý ở mỗi tầng trước khi hành động.
"Tầng chăn nuôi?"
"Ví dụ như, chắc là cậu đã từng nghe qua về thức ăn thịt, nhưng cậu lại rất hiếm khi nhìn thấy trong tòa nhà, thỉnh thoảng có gặp được cũng là thức ăn thịt kém chất lượng. Thức ăn thịt tốt thực sự và nguyên liệu đặc biệt đều có người chuyên phụ trách huấn luyện, bọn họ vì để có được mùi vị ngon hơn, còn xây dựng một 'môi trường sinh trưởng' thích hợp cho thức ăn thịt." Quý Chánh thở dài: "Ngày ăn thịt sắp đến rồi, bây giờ cậu phá hoại tầng chăn nuôi, rất dễ bị các thế lực khác nhau trong tòa nhà nhắm vào, tôi khuyên cậu nên lên trên xem tình hình cụ thể trước, rồi hãy phán đoán."
Hàn Phi đã liên hệ được với hồn ác, có điều tốc độ máu thịt bành trướng không hề chậm lại. Mấy người lại vào thang máy, mỗi lần cánh cửa thang máy màu xám bạc mở ra đóng lại đều sẽ có một trận gió thổi qua. Đến tầng 27, canh giữ ở thang máy không phải là thành viên của thang gỉ, mà là một tiểu thương mù.
Không giống như hầu hết các tiểu thương mù trông gầy gò bẩn thỉu và lạnh lùng, tiểu thương mù này có làn da trắng trẻo, ăn uống béo tốt, mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng trên khuôn mặt luôn nở nụ cười, trông rất vui vẻ.
"Mấy vị đến từ các tầng dưới đúng không, trên người mang theo mùi máu tanh nồng nặc như vậy, chắc chắn là mọi người lấy được không ít hàng tốt." Tiểu thương mù béo rất tin tưởng phán đoán của mình, gã cười cười đến gần Hàn Phi, nhưng còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau nhói, giống như bị một con dao cực kỳ sắc bén đè lên trên vai.
"Anh hãy giải thích cho tôi biết, thế nào được coi là hàng tốt?"
"Hàng, hàng tốt chính là hàng có chất lượng tương đối tốt, hoặc là tính cách tương đối đặc biệt, ví dụ như một số thực khách thích tiểu công chúa, những đóa hoa kiều diễm tự do phóng khoáng được nuôi trong nhà kính, khi đặt lên trên đĩa ăn là ngon nhất." Tiểu thương mù cảm thấy được cổ mình càng ngày càng đau, giọng nói của gã bắt đầu run rẩy.
"Hóa ra hàng mà anh đang nói, là đang ám chỉ người sống của tầng dưới?" Hàn Phi một dao chém xuống, cái đầu mũm mĩm lăn mấy vòng trên mặt đất, rơi vào góc tường: "Dao tái sinh còn chưa tới gần , cổ của anh đã bị ánh dao xuyên thủng rồi. Cái con hổ biết cười này rút cuộc đã hại chết bao nhiêu người rồi hả.” Đẩy thi thể của tiểu thương mù béo ra, Hàn Phi đẩy cửa thang máy, vén tấm màn dày lên.
Tầng 27 bị người ta phân chia thành các khu vực khác nhau, nuôi nhốt các loại thức ăn thịt khác nhau, ở tầng này rất nhiều nạn nhân không có tên của riêng mình, trên người bọn họ đều được đánh số.
Thịt bình thường không thể bán được với giá cao, nhưng có một số loại thịt lại rất được yêu thích bởi những người ở tầng phía trên 50. Chẳng hạn như những người sống có ngoại hình xinh đẹp, hoặc những nhà tội phạm trong lòng tràn đầy công lý chính nghĩa.