“Cảnh sát đêm đeo mặt nạ?” Dường như nhận ra đối phương, bàn tay cầm máy ảnh của Quý Chánh chậm rãi buông xuống, sắc mặt của y trở nên cực kỳ xấu: “Trong tòa nhà, cảnh sát đêm đeo mặt nạ chỉ có một người.” Lửa đen hận ý dang rộng như cánh bướm, rũ xuống vô số bụi mộng ra xung quanh mặt nạ.
Cảnh sát đêm đang ngồi xổm chậm rãi đứng lên, ánh mắt của gã dời đến sau lưng Hàn Phi. Mặt nạ đó như có sinh mệnh nở một nụ cười nham hiểm: "Cảnh sát đêm xử lý vụ án, người tới gần sẽ chết."
Bụi mộng rực rỡ rơi xuống tầng 29, lửa đen thiêu đốt trên bức tường máu thịt, ánh mắt của cảnh sát đêm đeo mặt nạ như một luân hồi sinh tử, có thể kéo người nhìn thẳng vào gã vào trong cơn ác mộng.
"Có vẻ hơi khó đối phó rồi." Hàn Phi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Cánh Bướm trên người cảnh sát đêm đeo mặt nạ, đây chính là đối thủ kinh khủng nhất mà hắn gặp phải trước đây.
"Nếu như sợ, anh có thể trốn ở sau lưng tôi." Những cánh tay máu thịt từ trên vách tường bên cạnh Hàn Phi nhô ra, vô số quỷ bài gào thét xé nứt mặt đất. Được ghép thành từ tứ chi máu thịt kéo vô số sợi dây vận mệnh, viện trưởng lặng lẽ xuất hiện.
Đi tới trước mặt Hàn Phi, tà ác trong mắt của hồn ác không che hề che đậy: "Tôi ghét nhất mấy tên luôn mồm nói chính nghĩa đạo đức, bọn họ lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn của thánh nhân để yêu cầu người khác, dùng tiêu chuẩn của lưu manh để đối đãi với chính mình.”
Bụi mộng bay tán loạn, lửa đen của cảnh sát đêm mặt nạ nhanh chóng thiêu đốt đến thi thể của "viện trưởng". Từng tầng máu thịt bị thiêu đốt, hồn ác không hề để tâm, anh ta ngạo nghễ chỉ vào cảnh sát đêm mặt nạ: "Đốt đi, máu thịt của tôi đã ăn vào tòa nhà rồi, có bản lĩnh thì anh hãy đốt tòa nhà quỷ này đi."
Vận mệnh của tất cả những người chết được kết nối lại với thi thể của bọn họ, những sợi dây vận mệnh dày đặc xuyên vào tòa nhà. Tập hợp tất cả sức mạnh của máu thịt lại với nhau, hồn ác tóm lấy cảnh sát đêm mặt nạ.
"Anh trốn không thoát đâu." Hồn ác giẫm lên bậc thang máu thịt đi lên trên: "Đại não của số 2 có thể tính ra vận mệnh của mỗi người, nó không cách nào phá vỡ được gông cùm vận mệnh của mình, nhưng lại có thể lợi dụng vận mệnh của tất cả mọi người, để tìm ra lựa chọn tốt nhất cho chính mình.”
Lửa đen hận ý thiêu đốt thi thể, nhưng lại không thể phá hủy được sợi dây vận mệnh ẩn giấu trong thi thể.
Những sợi dây nhuốm đầy tử ý xuyên vào cơ thể của cảnh sát đêm mặt nạ, vận mệnh của gã đang bị mọi người thay đổi từng chút một.
"Một năng lực khó giải thích cường đại như vậy, đáng tiếc số 2 lại không biết cách sử dụng. Rõ ràng có thể lợi dụng tất cả mọi người để một mình chạy trốn, nhưng nó lại lựa chọn kết nối tất cả vận mệnh bất hạnh lên chính mình, dùng vận mệnh của chính mình để thay đổi con đường cho những người khác.
Hồn ác đã tìm ra bí mật ẩn giấu trong cơ thể của viện trưởng, anh ta biết cách phát huy tối đa năng lực của cấm kỵ. So với rất nhiều đứa trẻ đang lo lắng, năng lực này rõ ràng càng trở nên đáng sợ hơn khi ở trong tay một người không từ thủ đoạn như hồn ác.
Cơ thể bị vận mệnh của người khác cưỡng bức trói buộc, sau khi phát hiện ra lửa đen không thể cắt đứt sợi dây vận mệnh, cảnh sát đêm mặt nạ đã ngay lập tức thay đổi chiến lược của mình. Gã nhảy xuống tầng nơi Hàn Phi đang ở, đồng phục bị biến thành tro trong lửa đen, để lộ hoa văn cánh bướm được vẽ trên khắp cơ thể. Nếu như đã không thể thoát khỏi sợi dây vận mệnh, vậy thì chỉ có thể giết chết người sử dụng sợi dây vận mệnh mà thôi.
Đưa tay mình ra, gã làm động tác bắn súng về phía Quý Chánh, trong khoảnh khắc ngón tay gã cong lại, Quý Chánh ngã xuống đất, trên ống kính máy ảnh xuất hiện vết nứt.
"Đây là năng lực gì vậy? Sức mạnh của Mộng? Gã và cánh bướm có quan hệ gì?" Đại não Hàn Phi chuyển động nhanh chóng, hắn cảm giác được cái chết đang rình rập nên vội vàng trốn sau lưng Đại Nghiệt. Nhưng cho dù có được Đại Nghiệt chặn lại, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn vẫn không hề tan biến, giống như có người chĩa súng vào linh hồn của hắn vậy. Bất luận trốn ở chỗ nào, hắn cũng tránh không được viên đạn đó.
Ngón tay cong lại, hoa văn cánh bướm trên người cảnh sát đêm mặt nạ trở nên cực kỳ lộng lẫy. Có một viên đạn vô hình, sờ không được, tự nhiên xuất hiện trong đầu Hàn Phi, sau đó hắn cảm giác như ác mộng đập xuống, khiến cho ý thức, linh hồn cùng tất cả ký ức của hắn bị nuốt vào!
Sau gáy truyền đến cơn đau kịch liệt, Hàn Phi cảm thấy cơ thể đang điên cuồng chìm xuống. Ngay khi hắn cảm giác sắp bị ác mộng hoàn toàn nuốt chửng thì có một cánh tay đẫm máu túm lấy hắn. Ngẩng đầu lên, hắn không nhìn thấy gì hết, chỉ nghe được tiếng cười điên cuồng chói tai.
"Tái sinh!"
Quỷ văn dữ tợn trong nháy mắt lan tràn toàn thân, Hàn Phi cùng Cánh Bướm dường như là đối thủ bẩm sinh. Cười điên cuồng, hắn cầm dao xông về phía trước.
Cảnh sát đêm mặt nạ không ngờ rằng "viên đạn" của mình lại không có tác dụng gì với Hàn Phi. Khi gã còn đang kinh ngạc, Đại Nghiệt, bóng máu quỷ môn và viện trưởng đã đồng thời lao đến. Chiến đấu một mình chưa bao giờ là phong cách của Hàn Phi, hắn có thể đi đến hiện tại hoàn toàn là nhờ vào nhiều người lực lượng lớn.
"Gia tốc! Gia tốc! Gia tốc!" Năng lực ngôn linh kéo đầy sự nhanh nhẹn trong nháy mắt, tiếng cười điên cuồng và Hàn Phi có khác biệt rất lớn về tính cách. Đều là chỉ còn một giọt máu, Hàn Phi thì lựa chọn làm đâu chắc đấy, nhắm chuẩn thời cơ mới ra tay; còn tiếng cười điên cuồng thì khi chỉ còn một giọt máu sẽ trở nên vô cùng phấn khích, như thể chỉ khi cận kề cái chết mới có thể khiến anh ta tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng!
Năng lực của cảnh sát đêm mặt nạ rất đáng sợ, nhưng hôm nay gã đã gặp phải bốn "quái thai" có thể chịu được năng lực của mình.
Máu thịt tạo nên mặt đất đã bị quỷ hài khoét rỗng, hồn ác bỉ ổi và nham hiểm đã sớm lên kế hoạch cho mọi thứ. Sàn nhà tiếp tục sụp đổ, cảnh sát đêm mặt nạ bị anh ta kéo đến tầng 26, gã sớm đã chuẩn bị sẵn một cái lồng máu thịt hoàn hảo cho hồn ác.
Cách đối nhân xử thế của Hàn Phi, tiếng cười điên cuồng và hồn ác hoàn toàn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận ba người bọn họ đều là những "kẻ điên" khiến đối phương cảm thấy rất phiền phức. Những viên đạn vô hình lần lượt bắn trúng linh hồn của Hàn Phi, ác mộng liên tục nuốt chửng hắn, nhưng tiếng cười điên cuồng luôn có thể kéo hắn lên vào những thời điểm quan trọng.
Đôi khi Hàn Phi cũng tự hỏi liệu có phải tiếng cười điên cuồng có thể miễn dịch với tất cả ác mộng và ảo giác hay không. Cho đến khi hắn nhìn vào cô nhi viện màu máu ở sâu trong tâm trí, những đứa trẻ mồ côi hư ảo từ từ xuất hiện, nỗi đau mà những đứa trẻ đó phải chịu đựng đã vượt quá tất cả những cơn ác mộng trên thế gian này.
Sợi dây vận mệnh không ngừng quấn lấy, hồn ác muốn trói chặt cảnh sát đêm mặt nạ ở tầng 26, mà cảnh sát đêm với lửa đen cháy hừng hực cùng hoa văn cánh bướm lộng lẫy trên người cũng bắt đầu trận chiến cuối cùng của mình.
Khi cả hai bên đều chuẩn bị sử dụng các kỹ năng của mình để kết thúc, tòa nhà chọc trời cao chót vót đột nhiên rung chuyển dữ dội!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong tầng mây, một lỗ nhỏ xé toạc đám mây đen bao phủ khu vực mưa đen trong nhiều năm, tiếng ca quỷ dị khó hiểu từ tầng trên 50 truyền đến. Sau khi nghe thấy âm thanh này trong tòa nhà, tất cả các tín đồ đều bắt đầu cầu nguyện một cách thành kính ngay lập tức và đọc ra tên của một "người" nào đó.
“Thần linh cách thời điểm thức tỉnh lại gần hơn một bước!” Mặc tiên sinh không dám tới gần hận ý, ông vẫn luôn trốn ở phía sau âm thầm nguyền rủa. Nhưng khi biến cố phát sinh, ông đã từ bỏ những chữ "tử" mới viết được một nửa và hét lên nhắc nhở Hàn Phi.
"Thức tỉnh? Tôi thấy gã đã gặp phải phiền phức lớn." Hồn ác bây giờ chỉ muốn giết cảnh sát đêm mặt nạ, một con chim trong tay còn hơn mười con chim trong rừng. Sau khi nghe thấy tiếng động lớn, nụ cười trên mặt nạ của cảnh sát đêm cứng lại, những giọt máu rỉ ra từ làn da của gã, hoa văn cánh bướm trên người gã dần dần chuyển từ hoa lệ sang màu đỏ như máu.
Tất cả mọi người đều cho rằng cảnh sát đêm mặt nạ sẽ dùng một chiêu lớn để liều mạng, nhưng ngay sau đó, làn da của gã bắt đầu nứt ra rơi xuống như một cái kén.
“Gã muốn chạy à?” Chờ đợi đã lâu, tiếng cười điên cuồng tìm được thời cơ thích hợp và chém thẳng vào đầu cảnh sát đêm.
Đang ở trong thời khắc quan trọng của việc “lột xác”, cảnh sát đêm không kịp né tránh, chiếc mặt nạ trên mặt đã bị dao đồ tể cắt thành từng mảnh!
Những mảnh vỡ mặt nạ giống như gương bay tứ tung ra xung quanh. Tiếng cười điên cuồng như một tên côn đồ đập tan những tưởng tượng đẹp đẽ của một đứa trẻ, tất cả mọi người trong tầng lầu đều nhìn thấy khuôn mặt của cảnh sát đêm.
"Là anh ta..." Hàn Phi không hề nghĩ tới sẽ gặp anh hùng truy bắt Cánh Bướm trong hoàn cảnh như này.
Trong hồ sơ của cảnh sát về Cánh Bướm, có thông tin của một nạn nhân được lưu trữ riêng, anh ta chính là đàn anh của Lệ Tuyết, một sinh viên cảnh sát trẻ được thầy giáo của Lệ Tuyết đích thân lựa chọn. Cảnh sát biết Cánh Bướm hiểu rõ nhân tính, vì để sắp đặt bắt được nó, thầy giáo của Lệ Tuyết cần một gương mặt mới có ý chí kiên định, tuyệt đối không bao giờ bị dụ dỗ làm mồi nhử. Tân sinh viên cảnh sát có cái tên tuyệt mật này đang phải chịu áp lực chưa từng có, nhưng chính vì biểu hiện siêu phàm của mình mà đã giúp cảnh sát xé nát Cánh Bướm, khiến tên điên táng tận lương tâm kia, trốn vào bóng tối trong thành phố. Trong lần hành động đó, đàn anh kia đã biến mất. Vì để tránh gia đình của anh bị Cánh Bướm bức hại, mọi thông tin về anh đều bị niêm phong, Hàn Phi chỉ mới nhìn thấy một bức ảnh của đối phương.
Hoa văn cánh bướm màu máu và thể xác nổ tung ra bên ngoài, bụi mộng bao trùm mọi thứ, chờ sau khi bụi mộng tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một mảnh da người bị vô số sợi dây vận mệnh đâm xuyên qua.
"Chạy cũng nhanh đấy chứ." Hồn ác có chút bất mãn, anh ta vốn muốn oán trách vài câu với Hàn Phi, nhưng khi thấy bây giờ là tiếng cười điên cuồng đang điều khiển cơ thể của Hàn Phi, nên anh ta quyết đoán từ bỏ ý định đến gần: "Tôi không có cách nào để rời khỏi mấy tầng này, bây giờ mọi người đuổi theo, biết đâu còn có thể có cơ hội giết chết gã. Đừng có ngây ra đấy nữa! Nhân lúc gã bệnh để giết chết gã đi! Cơ hội tốt như này nhất định phải trân trọng!”
"Quả thực không thể để anh ta chạy thoát." Nhìn lỗ hổng trên đầu, Hàn Phi bắt đầu thử giao tiếp với tiếng cười điên cuồng.