Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805: Dấu Hiệu Của Dung Hợp Kí Ức

Chương 805: Dấu hiệu của dung hợp kí ức Chương 805: Dấu hiệu của dung hợp kí ức

Bị "viên đạn mộng cảnh" của cảnh sát đêm đeo mặt nạ bắn trúng, Hàn Phi vừa mới bò ra từ trong ác mộng, bây giờ vẫn là tiếng cười điên cuồng đang điều khiển cơ thể. Hắn muốn để tiếng cười điên cuồng tiếp tục đuổi theo, nhưng phản ứng của anh ta lại vô cùng quỷ dị. Sát ý lắng xuống, tiếng cười điên cuồng nhìn mảnh vỡ mặt nạ vương vãi trên mặt đất, đột nhiên mất kiểm soát, bắt đầu cười một cách cuồng loạn.

Hư ảnh của những đứa trẻ trong cô nhi viện màu máu dần dần tiêu tán. Dường như khi còn rất nhỏ, tiếng cười điên cuồng đã từng nhìn thấy vị cảnh sát đêm đeo mặt nạ đó. Sự xuất hiện của đối phương đã gợi lại một số ký ức vô cùng tồi tệ của anh ta. Con dao tái sinh vùng vẫy trong tay tiếng cười điên cuồng, Đại Nghiệt lặng lẽ bò sang một bên, nhân tính tốt đẹp nhất của thế gian và tai họa đáng sợ nhất của thế gian đều muốn tránh xa tiếng cười điên cuồng. Ngoại trừ Hàn Phi, anh ta dường như bị mọi thứ bỏ rơi. Cho dù là tốt hay xấu, đều không muốn đến gần anh ta.

Hồn ác không cách nào rời đi quá xa được, Đại Nghiệt không có mệnh lệnh của Hàn Phi cũng không muốn đuổi theo. Vẻn vẹn hai ba giây ngắn ngủi, vị cảnh sát đêm đó đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

"Này, vẫn phải dựa vào mình, cái gọi là hồn ác chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi!”

Ngón tay của viện trưởng bị hồn ác điều khiển thu lại, tất cả mảnh vỡ mặt nạ bị sợi dây vận mệnh xuyên qua đều dung nhập vào bên trong cơ thể của viện trưởng. Anh ta kiên nhẫn nhai nát mảnh vỡ đó, sau đó ném ra một sợi xích vận mệnh màu đen. Sợi xích dung hợp với máu thịt của viện trưởng, đầu kia thì cắm sâu vào trong tòa nhà, ở khoảng cách không nhìn thấy và phòng ngự để khóa chặt vị cảnh sát đêm cấp tai kia.

"Tôi đã liên kết vận mệnh của gã với tôi rồi, tên kia bây giờ chuẩn bị đến tầng 40, gã tựa hồ không dám đi lên tầng phía trên 50 đâu." Viện trưởng nói, máu thịt điên cuồng vặn vẹo: "Chủ nhân của tòa nhà này đang trong quá trình thức tỉnh, tôi có thể cảm nhận được tòa nhà này đang bài trừ tôi. Các tín đồ ở tầng dưới cũng bắt đầu phát điên, bọn họ dường như đều đang cùng nhau kêu gọi thần linh. Mọi người tranh thủ thời gian mau đi lên các tầng trên, các tín đồ kia cứ giao cho tôi giải quyết."

"Mặc dù đại đa số tín đồ đều là người bình thường, nhưng số lượng bọn họ rất nhiều, đã bị thần linh hoàn toàn tẩy não, vô cùng cuồng nhiệt, căn bản không thể giao tiếp được." Mặc tiên sinh đỡ Quý Chánh đứng dậy, ông cảm thấy bây giờ nên dừng chân lại, tạm thời nghỉ ngơi.

"Yên tâm đi." Hồn ác nắm chặt vận mệnh của tất cả mọi người: "Tôi sẽ giết hết tất cả bọn họ, một người cũng không chừa.” Nghe thấy lời nói của hồn ác, Mặc tiên sinh cũng thấy chấn kinh, đây là phái phản diện gì phát ngôn vậy?

“Mọi người đều bình đẳng trước cái chết, chờ khi họ nhìn thấy vị thần mà họ tin tưởng ở địa ngục, họ sẽ thấy rằng cái gọi là niềm tin ngoan đạo thực sự là không đáng một xu.”

Giết người chẳng qua chỉ là một quá trình, chuyện mà hồn ác thực sự muốn làm là giết chết thần. Tiếng cười điên cuồng là một kẻ điên cười cuồng loạn trong tuyệt vọng, Hàn Phi là một kẻ điên có thể giữ bình tĩnh và lý trí, còn hồn ác thì là một kẻ điên bỉ ổi tự cao, tà ác đến cực điểm. Tứ chi máu thịt tàn tạ chuyển động, cơ thể của viện trưởng biến mất bên trong tầng lầu, cùng lúc đó, những tiếng la hét từ dưới tầng phát ra.

“Tôi chỉ muốn cứu các cậu ra ngoài, còn các cậu thì lại muốn giết hết tất cả người của thần linh?” Mặc tiên sinh thật sự không nghĩ tới cảnh tượng như này trước khi tới đây, ông vẫn còn nhớ vũ công đã không ngừng dặn dò ông phải bảo vệ tốt cho Hàn Phi.

Quét mắt liếc nhìn Hàn Phi đang được vô số côn đồ hung ác vây quanh bảo vệ, Mặc tiên đành phải gượng cười: "Sớm biết thế này thì đã chẳng vào đây, thật là xấu hổ."

Hàn Phi lúc này vẫn đang thử giao tiếp với tiếng cười điên cuồng. Hắn muốn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng tiếng cười điên cuồng lại không có bất kì sự đáp lại nào.

Cơ thể mất kiểm soát, đối với bất kì người nào mà nói đều là một chuyện vô cùng kinh khủng, có điều Hàn Phi cũng không quá căng thẳng. Nếu như đã lựa chọn tin tưởng tiếng cười điên cuồng, vậy thì không nên có bất kì lung lay nào.

Yên tĩnh ở yên trong tâm trí, ý thức của Hàn Phi nhìn thấy cả một vùng tâm trí đang dần dần bị nhuộm đỏ. Sau khi tiếng cười điên cuồng nhìn thấy cảnh sát đêm, một phần kí ức đang bị kích động, những mảnh vụn kí ức xuất hiện từ trong cô nhi viện màu máu đang va chạm với những kí ức của Hàn Phi. Từng bóng khí màu máu vỡ tung, bên trong chứa đầy những đau khổ và tuyệt vọng của quá khứ, thứ mà tiếng cười điên cuồng đang tự mình gánh vác đang dần dần được Hàn Phi nhìn thấy.

Rất nhiều cảnh tượng chỉ là xẹt qua, nhưng lại đem đến cho Hàn Phi sự chấn kinh vô cùng lớn. Trước khi bọn tiếng cười điên cuồng bị đưa vào cô nhi viện, ở đó đã có một số đứa trẻ bị chọn trúng, cảnh sát đêm vừa rồi chính là một trong số đó. Những đứa trẻ đó thuận lợi lớn lên dưới sự quản lý và nuôi dưỡng của Phó Sinh, những đứa trẻ cùng tốp với Hàn Phi thấy bọn chúng lớn lên được nhận nuôi, trên mặt dần nở nụ cười hạnh phúc.

Những đứa trẻ tốp đó trước đây chính là hy vọng trong lòng bọn tiếng cười điên cuồng, cho rằng chỉ cần mình biểu hiện tốt, cũng sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc. Bác sỹ và hộ lý cũng thường truyền cho bọn họ một số điều, chẳng hạn như nỗi đau chỉ là tạm thời, cuộc thử nghiệm sẽ luôn kết thúc và thành công vào một ngày nào đó, v.v. Có một số đứa trẻ lớn hơn đã rời đi sẽ quay lại thăm mọi người, mang quà cho mọi người, vị cảnh sát đêm đó cũng là một trong số đó. Chính anh ta là một đứa trẻ bị bắt cóc, vì vậy anh ta đã quyết tâm trở thành cảnh sát giỏi nhất Tân Hỗ ngay từ khi còn nhỏ, để chống lại mọi tội ác, bảo vệ mọi gia đình.

Vị cảnh sát đêm đã từng được nhận nuôi đó, chính là hy vọng của tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện, nhưng hiện tại tiếng cười điên cuồng đã nhìn thấy được bộ dạng của “hy vọng” đó.

Bóng khí có ẩn chứa kí ức bị vỡ ra trong tâm trí của Hàn Phi, kí ức của tiếng cười điên cuồng đã có dấu hiệu dung hợp với kí ức của hắn. Chờ sau khi tất cả cảnh tượng kia hoàn toàn biến mất, tiếng cười điên cuồng ôm mảnh vụn đại não của số 2 quay trở lại bên trong cô nhi viện màu máu. Vận chuyển một cách quá tải, Hàn Phi vừa có được quyền kiểm soát cơ thể, đã suýt chút nữa bị cơn đau thấu tim gan giày vò đến phát điên, hai đầu gối hắn khụy xuống đất, phải dùng tay chống đỡ cơ thể và thở hổn hển.

Năng lực ngôn linh này để sử dụng với kẻ địch, nhưng tiếng cười điên cuồng dường như là lần nào cũng sử dụng với chính mình. Anh ta như đang không ngừng thôi miên chính mình, để cỗ thân thể này đột phá giới hạn. “Thực sự không biết tên này đã chống đỡ được qua bằng cách nào nữa.”

Sau khi ý thức của tiếng cười điên cuồng tiêu tan, tất cả mọi áp lực dồn lên trên người Hàn Phi. Hắn cũng rất muốn đuổi theo cảnh sát đêm đeo mặt nạ, nhưng cơ thể thực sự không chống đỡ nổi nữa.

Vừa rồi thấy tiếng cười điên cuồng rất ngầu, đối mặt với cảnh sát đêm cấp hận ý cũng dám xuất dao. Nhưng trên thực tế tiếng cười điên cuồng đã vắt kiệt mọi tiềm lực trên cỗ thân thể này của Hàn Phi, anh ta gần như đã dùng hết toàn bộ mọi kỹ năng phụ trợ, mới có một cơ hội xuất ra một dao với hận ý.

Từ trong ô vật phẩm lấy ra tim lợn được Từ Cầm nấu sẵn, Hàn Phi ăn ngấu ăn nghiến. Ăn thịt có thể giúp hắn khôi phục thương thể của xác thịt, nhưng không thể khôi phục vết thương va chạm về tinh thần.

Ký ức đau khổ do tiếng cười điên cuồng gánh chịu không phải có thể dung hợp một cách dễ dàng như vậy. Mỗi một bóng khí màu máu sau khi bị vắt kiệt, áp lực của Hàn Phi sẽ lại càng lớn hơn một phần.

“Bây giờ thoát khỏi game, không biết hồn ác có bị tiêu tan không, mình vẫn nên chờ một chút.” Hàn Phi từ bỏ ý định đuổi theo cảnh sát đêm: “Bên trong tòa nhà đã thành ra như thế này rồi, hồn ác thậm chí đã bắt đầu đuổi giết tín đồ, thần linh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, gã kia rút cuộc đang âm mưu chuyện lớn gì vậy?”

Để những cư dân đặc biệt đến tầng chăn nuôi thu thập những thứ đồ có thể dùng được, Hàn Phi gắng gượng cơn đau lặng lẽ chờ hồn ác. Đại khái khoảng một tiếng sau, viện trưởng được cấu thành từ tứ chi máu thịt tàn tạ lại trở về đến trước mặt Hàn Phi, khí tức toát ra trên người anh ta đã kinh khủng hơn so với lúc trước.

“Sao anh còn chưa lên tầng? Không có tôi, chẳng lẽ mọi người lại khó khăn vậy sao?” Hồn ác nhìn bằng ánh mắt như đang nhìn gánh nặng, như thể anh ta đã phải lo toan rất nhiều cho gia đình ba người này vậy.

“Kí ức của tiếng cười điên cuồng xuất hiện dấu hiệu dung hợp với của tôi, tôi muốn tạm thời rời khỏi thế giới tầng sâu, để hòa hoãn một chút đau khổ của thế giới tinh thần.” Đại não của Hàn Phi như một vùng biển sắp sôi trào.

“Đau khổ không phải là nhiên liệu đốt cháy tốt nhất hay sao? Ở lại đây đi, tôi mới vừa đi vào trạng thái thôi.” Hồn ác xòe ngón tay ra, vô số sợi dây vận mệnh không đếm xuể nhúc nhích bên trong lòng bàn tay của anh ta, hy vọng của tất cả mọi người đang bị màu máu bao phủ: “Anh xem, chúng ta có một tương lai thật đẹp.”

“Tôi cần phải làm rõ thần linh rút cuộc đang chuẩn bị làm chuyện gì trong hiện thực, còn cần đến thăm một người đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.” Hàn Phi không biết tình hình hiện tại của thầy giáo Lệ Tuyết như thế nào rồi. Ông lão này là định hải thần chân của Tân Hỗ, nếu như ông ấy không còn, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.

“Tôi bắt được một con cá lớn, biết đâu anh ta lại có thể giải đáp được một số thắc mắc cho anh.” Sợi dây vận mệnh trên người hồn ác dần dần nới lỏng, một ông lão râu tóc bạc phơ rơi ra từ trong người anh ta.

“Cá lớn? Trên người ông lão này không có chút âm khí nào, trông có vẻ chỉ là một người bình thường.”

“Đừng vội.” Trước mặt tất cả mọi người, hồn ác rạch lớp da đầu của ông lão ra. Khi anh ta đang chuẩn bị đâm sợi dây vận mệnh vào trong người ông lão, từ trán của đối phương mọc ra một con mắt màu vàng và màu máu đan xen.

“Vận mệnh của những tín đồ ở các tầng dưới hình như đều đan xen vào với ông ta, những kẻ giết người hung ác kia trông thấy ông ta cũng phải nhượng bộ rút lui.” Nhìn thấy con mắt ở trán ông lão, tất cả mọi người xung quanh đều đột nhiên trở nên căng thẳng, không ngừng lui về sau.

“Đừng nhìn con mắt đó!” Mặc tiên sinh lớn tiếng nhắc nhở, nhưng hồn ác hoàn toàn không để tâm, anh ta không chỉ nhìn thẳng vào con mắt này, mà còn thử móc nó ra.

“Cẩn thận! Con mắt đó là của thần linh ban cho, ông lão này là người nhà của thần linh! Ông ta chính là độc tài không thể chọc giận trong tòa nhà!”

Bình Luận (0)
Comment