Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 806 - Chương 806: Tân Hỗ Vào Đêm Rồi

Chương 806: Tân Hỗ vào đêm rồi Chương 806: Tân Hỗ vào đêm rồi

“Độc tài?”

“Người nhà của thần linh? Trên hộ khẩu của ngụy thần đó không phải chỉ còn lại một mình sao?”

Hàn Phi và hồn ác cùng nhìn sang Mặc tiên sinh. Bị hai người nhìn như vậy, Mặc tiên sinh có cảm giác ngạt thở, ông nhanh chóng giải thích: “ Bên trong con mắt có chứa thần tính, ông lão tóc trắng này là ‘người nhà’ đã được thần linh công nhận, giết ông ta cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp thách thức thần linh đấy.”

“Làm sao mà ông biết được những điều này?”

“Độc tài là tồn tại không thể khiêu khích nhất trong tòa nhà, hẳn là cậu còn nhớ vũ công, đúng không? Ông ấy đã từng là một vị độc tài ở tầng phía trên 50. Sau khi dâng hiến mọi thứ của mình, ông ấy và người làm vườn đã nhân lúc thần linh ngủ say, trốn ra ngoài.” Mặc tiên sinh lại tiết lộ với Hàn Phi một bí mật.

“Vũ công đã từng là độc tài?”

“Cả một đời của thần linh đã giết vô số người, người sợ hãi y, kính sợ y, muốn giết chết y rất nhiều, nhưng người từng giúp đỡ y lại rất ít. Theo như vũ công nói, tất cả độc tài đều là những người đã từng giúp đỡ trong cuộc đời của y, loại giúp đỡ này nhất định phải là loại giúp đỡ không cầu báo đáp, không có bất kì lợi ích liên quan nào mới được.” Phát hiện đầu của ông lão đang không ngừng chảy máu, Mặc tiên sinh vội vã xua tay: “Tóm lại, đừng giết ông ta vội, con mắt đó đại diện cho thần linh đấy.”

“Tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn tra khảo, nhưng ông ta đều không chịu nói ra bí mật của thần linh, hóa ra vấn đề nằm ở con mắt này.” Dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra, hồn ác dùng một tay xách ông lão lên, sợi dây vận mệnh toàn thân đều đổ về cái đầu của ông lão!”

“Cậu muốn làm gì!” Mặc tiên sinh đã ngốc luôn rồi.

“Tôi muốn ăn con mắt của thần, dò xét vận mệnh của thần.” Cơ thể được cấu thành từ tứ chi máu thịt tàn tạ bành trướng sang hai bên, hồn ác hút đi tất cả lực lượng, khóe miệng rách ra từng chút một. Anh ta chuẩn bị nuốt con mắt kia vào trong bụng.

“Điên rồi, cậu đúng là điên rồi!” Mặc tiên sinh đúng là lần đầu tiên gặp một người như vậy. Ông tóm lấy áo Hàn Phi, hy vọng hắn có thể ngăn hồn ác lại, nhưng biểu cảm của hắn bây giờ lại đầy mong đợi.

Thần thì đã làm sao? Chỉ cho phép y coi mọi người là bông hoa để trồng trọt, mà không cho phép người khác ăn con mắt của y à?

Những sợi dây vận mệnh nhiều không đếm xuể cắm rễ vào bên trong cái đầu lâu của ông lão, từng bước đâm vào, cắt đứt liên hệ của con mắt với thế giới bên ngoài.

Cảm nhận được uy hiếp chưa từng có từ trước đến nay, ông lão đó bắt đầu kịch liệt giãy giụa. Sớm đã có chuẩn bị, hồn ác để máu thịt tràn vào trên người ông lão, dung hợp thân thể của đối phương với thân thể của viện trưởng.

“Ông chạy không thoát đâu, để tôi nếm thử máu thịt của thần linh đi!”

Tiếng hét chói tai vang lên, con mắt màu máu cắm sâu trong đầu lâu ông lão bị sợi dây vận mệnh kéo ra từng chút một.

Mưa đen càng lúc càng lớn, gió điên cuồng thổi, sấm sét ầm ầm, tòa nhà chọc trời khẽ rung chuyển.

Con mắt đặc biệt kia phát ra ánh sáng màu máu, sát ý kinh khủng ẩn chứa trong đó dễ dàng cắt đứt những sợi dây vận mệnh tiếp cận. Nhưng hồn ác cũng không phải là tốt đẹp gì, sau khi một sợi dây vận mệnh bị đứt, mười sợi dây khác sẽ bù lại trong chớp mắt, hôm nay anh ta đã quyết tâm ăn con mắt có chứa thần tính kia, nếm trải hương vị của không thể nhắc đến.

Với tất cả sức mạnh của mình, huy động tất cả các sợi dây vận mệnh trong tòa nhà, nhưng hồn ác vẫn không thể tách hoàn toàn con mắt ra khỏi cái đầu của ông lão.

"Để tôi thử một chút." Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, Hàn Phi rút dao tái sinh ra. Đẩy lưỡi dao nhân tính này tới cực điểm, hắn nhắm chuẩn vào chỗ giao nhau giữa con mắt với cái đầu lâu của ông lão chém vào!

Dưới sự hợp tác của con dao đồ tể và sợi dây định mệnh, con mắt đặc biệt đó cuối cùng đã bị khoét ra!

Sau khi con mắt rời khỏi cái đầu của ông lão, từ bên trong phát ra uy áp vô tận, màu máu phóng xạ ra bốn phía, mọi thứ trong tòa nhà đều khuất phục trước màu máu một cách vô điều kiện. Một khi màu máu tỏa ra, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

Trong lòng hồn ác cũng rất rõ điều này, anh ta không chút do dự, một miếng nuốt luôn con mắt vào trong bụng!

“Độc tài là người giám sát mà thần linh để lại trong tòa nhà, bọn họ là con mắt mà thần linh để lại trong này, nếu như cậu chỉ giết ông ta thì cũng đành thôi, còn nuốt con mắt của thần, cậu sẽ bị thần linh đánh dấu cả đời, không chết thì không thôi.” Sắc mặt của Mặc tiên sinh khổ sở, ông rất hối hận vì đã liên quan đến đám người này.

Sau khi ăn con mắt của thần, hồn ác bắt đầu nhờ vào năng lực mà mảnh vụn đại não của số 2 để lại, thử tiêu hóa nó.

Số 2 và chủ nhân của tòa nhà chọc trời mặc dù đều là không thể nhắc đến, nhưng viện trưởng đã kế thừa một phần năng lực của đại não số 2, con mắt trong đầu lâu của ông lão do thần linh để lại chỉ là một đoạn ý chí.

Có lẽ thần linh cũng không thể ngờ được, có người dám tiến vào bên trong tòa nhà chọc trời, móc mất “mắt” của y rồi ăn luôn.

Cơn mưa xối xả bên ngoài tòa nhà càng lúc càng dữ dội, không ai biết khi nào các thần linh sẽ tỉnh lại, hồn ác không thể quan tâm đến những thứ kia nữa. Anh ta như thể bị điên, bằng mọi giá phải để những sợi dây vận mệnh đã tích lũy được đập vào con mắt của thần linh.

“Để tao ăn mày, ăn mày, ăn mày!"

Máu thịt trên người hồn ác bắt đầu tan rã, anh ta không còn bất kỳ phòng ngự nào, vận mệnh tập hợp tất cả ác nhân đâm xuyên qua con mắt đó.

Nếu như không thể nuốt được nó, vậy thì sẽ bị đối phương nuốt mất, trò chơi này nguy hiểm nhưng lại công bằng.

Trong cuộc đối đầu không có đường lui, con mắt của thần linh không có sự trợ giúp của bên ngoài dần rơi vào thế bất lợi, các vết nứt lần lượt xuất hiện.

Một tiếng gầm làm linh hồn rung chuyển, con mắt vỡ tan, ý chí của thần linh ẩn chứa bên trong nó cũng bị vô số sợi dây vận mệnh xuyên qua.

Mỗi người khác nhau, sợi dây vận mệnh cũng sẽ khác nhau, nhưng vào khoảnh khắc khi con mắt bị vỡ tan, vận mệnh của tất cả mọi người đều bị nhuộm màu đỏ như máu.

Những sợi dây giống như con đường mà vô số sinh linh trong toàn thành phố đã từng đi qua, bọn họ gặp nhau trong bóng tối, dệt nên một tương lai vô cùng chấn kinh.

"Thành phố Tân Hỗ bị phá hủy! Những chiếc máy chơi game kia toàn bộ đều biến thành quan tài! Mục tiêu của y là [Cuộc sống hoàn hảo]!"

Máu thịt nổ tung, một tương lai đen tối vỡ tan trước mắt Hàn Phi.

"Phó Sinh kiến tạo [Cuộc sống hoàn hảo] là muốn xây dựng thế giới tầng cạn thành một siêu công viên vui chơi, sử dụng những cảm xúc tích cực trong nhân gian để hóa giải nỗi đau trong thế giới tầng sâu. Nhưng bây giờ ý chí của chủ nhân vườn hoa và Mộng, thậm chí có thể có cả những không thể nhắc đến khác, bọn họ muốn dùng thế giới tầng cạn làm bàn đạp để tác động đến hiện thực."

Sau lưng Hàn Phi nổi lên một tia ớn lạnh, hắn vẫn luôn coi ba tổ chức tội phạm lớn chỉ là câu lạc bộ giết người biến thái thuần túy, mục đích thực sự của bọn họ đã được che giấu một cách hoàn hảo.

Tất cả chém giết, hỗn loạn đều là chuẩn bị cho bước cuối cùng. Nói không chừng lúc này đã có "thứ bẩn thỉu" nào đó lẻn vào Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology.

“Chả trách bên trong tòa nhà đại náo như vậy thần linh vẫn không thức tỉnh, bố cục trong hiện thực của gã rất có thể đã vô cùng gần với thành công rồi!”

Cơ thể sắp thối rữa của viện trưởng nhanh chóng bắt đầu tổ chức lại. Hồn ác cũng biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, một khi chủ nhân vườn hoa thành công, số người chết sẽ không còn chỉ là một hai người nữa.

“Phó Sinh đã thực sự chết rồi, thầy giáo của Lệ Tuyết có khả năng cũng đã bị hại rồi, những người từng dũng cảm nhất Tân Hỗ lần lượt ra đi, cũng chả trách đám quỷ quái này dám ra ngoài ngang ngược.” Hồn ác nhìn sang Hàn Phi: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, người bạn đưa mảnh vụn đại não cho anh cũng thật lợi hại, có khi nào cậu ấy đã tính toán được tất cả, nhìn thấy tương lai không? Thế nên mới cố ý để mảnh vụn đại não ở đây để đợi anh?”

“Ý anh là đứa trẻ số 2 của cô nhi viện à?” Hàn Phi ngước nhìn hồn ác của mình.

“Tôi là đang muốn nói với anh, anh không phải chỉ có một mình đối đầu với bọn họ.” Ánh mắt của hồn ác tàn khốc lại tanh máu, anh ta cười một cách vui vẻ.

“Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng chứ? Anh thực sự nghĩ mình là hồn thiện chắc?” Gọi tất cả mọi người đến, Hàn Phi chuẩn bị thoát khỏi game ngay lập tức, hắn sẽ nói hết những chuyện mà mình biết cho cảnh sát: “Sau khi tôi đi, mọi người hãy ở lại tầng 25, canh giữ nơi này, chờ tôi quay lại!”

Sau khi sắp xếp xong, Hàn Phi tìm một căn phòng an toàn rồi ấn nút thoát game.

Màu máu bao phủ mọi thứ, trong không gian màu máu này, chỉ có Hàn Phi và bóng máu chạy ra từ sau quỷ môn mới di chuyển.

Bóng máu đó vốn dĩ còn có ý tưởng khác, nhưng sau khi nhìn thấy phía sau lưng Hàn Phi, lại ngoan ngoan ở nguyên tại chỗ.

Hơi nghiêng đầu, Hàn Phi vẫn không nhìn rõ người máu đứng ở phía sau lưng mình, hắn chỉ cảm thấy đối phương và thân thể của mình đã không còn lưng tựa lưng nữa, mà là có dấu hiệu dung hợp.

“Cái người máu me đầm đìa, vẫn luôn đứng sau lưng mình, chính là tiếng cười điên cuồng phải không?”

Mở hai mắt ra, đau đớn toàn thân truyền đến, Hàn Phi đẩy cửa máy chơi game ra rồi lảo đảo đi đến chỗ tủ lạnh.

Hắn vừa ăn, vừa khiến bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau khi cơn đau thể xác dịu đi một chút, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Tuyết.

Bình thường điện thoại chỉ đổ chuông vài hồi là đã được kết nối, nhưng lần này chỉ có một âm báo bận dài.

“Xảy ra chuyện rồi à?”

Mặc quần áo vào, Hàn Phi chạy ra khỏi nhà. Trên đường hắn không ngừng gọi điện thoại nhưng không có ai trả lời.

Hắn bắt xe taxi đến phân cục thành phố. Sau khi hắn giải thích rõ mục đích đến với nhân viên trực ban, đối phương cũng không biết rõ.

Hỏi rất nhiều người, cuối cùng vẫn là người quản lý phòng hồ sơ ra mặt gặp Hàn Phi. Anh ta nói rằng sau khi hắn rời đi không bao lâu, thầy giáo của Lệ Tuyết đã ngất đi, rất nhiều cơ quan của ông lão suy yếu, ông như người vốn chỉ đang gắng gượng, đột nhiên không còn nuối tiếc và bận tâm.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hàn Phi, người quản lý đã tìm người đưa hắn đến bệnh viện tốt nhất ở Tân Hỗ.

Sau khi đi qua hành lang được cảnh sát canh gác chặt chẽ, Hàn Phi được đưa ra ngoài khu vực nơi Lệ Tuyết và hai đàn anh của cô đều đang ở đó.

“Lệ Tuyết, thầy của chị sao rồi?”

“Không được lạc quan lắm.” Vẫn luôn quả cảm lão luyện, lần đầu tiên Lệ Tuyết lộ ra vẻ mặt hoảng sợ bất lực đó.

“Em có thể vào trong không?” Đứng bên ngoài cửa, Hàn Phi nhìn vào bên trong qua cửa kính phòng bệnh.

Thầy giáo của Lệ Tuyết như đã ngủ say vậy, ông nhắm chặt hai mắt, nằm ở trên giường bệnh.

Bình Luận (0)
Comment