Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 810: Người Gánh Tội Hoàn Hảo

Chương 810: Người gánh tội hoàn hảo Chương 810: Người gánh tội hoàn hảo

Tử ý không ngừng tấn công vào đại não của Thẩm Lạc, rất lâu sau anh ta mới khôi phục lại lý trí. Khi anh ta đứng dậy khỏi mặt đất, tất cả các thành viên câu lạc bộ ngoại trừ Quạ Đen và Chuột Lang ra thì đều lùi lại một bước.

"Hoan nghênh cậu gia nhập."

Tay của Quạ Đen lơ lửng trên không, gã nhìn chằm chằm vào Thẩm Lạc và luôn luôn đề phòng đối phương.

Đối mặt với một con quái vật giết người không chớp mắt như này, ngay cả những thành viên cốt cán cũng không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Thẩm Lạc không bắt tay với Quạ Đen, dường như nếu chỉ là thành viên cốt cán thì vẫn không xứng bình đẳng nói chuyện với anh ta vậy.

Đôi mắt đỏ tươi quét qua tất cả các thành viên của câu lạc bộ bên ngoài phòng, Thẩm Lạc lau đi nước mắt máu còn sót lại trên mặt. Trong lòng anh ta cấp thiết muốn cầu cứu sự giúp đỡ của nhóm sát nhân biến thái, nhưng trong đầu lại có một giọng nói ngăn anh ta lại.

Bây giờ Thẩm Lạc đã không còn bị hoa văn Cánh Bướm quấy rầy, đại não của anh ta đã hoàn toàn bị quái vật chiếm cứ. Ba mươi ý thức tàn niệm chết oan sống ở trong đầu anh ta, coi ký ức của anh ta như nhà của mình.

Thẩm Lạc không cần phải lo lắng sản sinh ra ảo giác, nhìn thấy đủ loại ảo ảnh đáng sợ nữa. Chỉ cần dùng một phút, tiếng cười điên cuồng đã chữa khỏi tiêu hao tinh thần của anh ta.

"Cứu..." Sắc mặt của Thẩm Lạc dữ tợn, trên trán nổi đầy những mạch máu. Anh ta muốn mở miệng kêu thật to, nhưng cuối cùng tất cả thanh âm đều biến thành tiếng cười cực kỳ biến thái.

Tất cả những kẻ điên đều cho rằng Thẩm Lạc bị điên rồi, nhưng không ai dám nói, có lẽ đây mới là bộ dạng thực sự của anh ta.

"Tất cả thông tin về cậu ta đều ở đây. Nó quả thực không tầm thường." Người phụ nữ đeo mặt nạ hồ ly đưa một tập tài liệu cho Chuột Lang. Sau khi đọc lướt qua, gã không còn do dự nữa mà xách một chiếc hộp đen đi đến trước mặt Thẩm Lạc.

"Thần linh đang chờ cậu đấy, tối nay cậu sẽ là một trong những nhân vật chính." Giẫm lên mảnh vỡ của gương trên mặt đất, Chuột Lang dùng hai tay giơ hộp lên. Dường như Quạ Đen ở bên cạnh cũng biết Chuột Lang chuẩn bị làm gì, gã vô cùng phối hợp giúp Chuột Lang mở chiếc hộp đen ra.

Một mùi thơm kỳ lạ từ trong hộp tỏa ra, trong chiếc hộp đen có đặt một chiếc mặt nạ Cánh Bướm.

So với những chiếc mặt nạ khác, chiếc mặt nạ này có màu sắc sặc sỡ, nhẹ nhàng đẹp mắt, chất liệu sử dụng cũng vô cùng đặc biệt.

"Thẩm Lạc, chiếc mặt nạ này vẫn luôn chờ cậu, bây giờ nó là của cậu rồi."

Thẩm Lạc còn nhớ mình từng ở trên xe hỏi qua Chuột Lang, vì sao không cho mình một chiếc mặt nạ, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ, nhưng mấu chốt vấn đề bây giờ đã không phải là mặt nạ nữa.

Cố sức đưa tay ra, Thẩm Lạc muốn cầu cứu, anh ta giống như một chiếc bè trôi nổi trong cơn bão cười điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.

Quạ Đen và Chuột Lang hiển nhiên không hiểu Thẩm Lạc muốn biểu đạt điều gì. Từ góc nhìn của bọn họ mà nói, sát khí từ trên người Thẩm Lạc phát ra đang điên cuồng tăng vọt, tử ý tích tụ mười mấy năm trong chiếc gương đều bị một mình anh ta tham lam hấp thụ hết. Tên siêu tội phạm hỷ nộ vô thường này nói không chừng giây tiếp theo có thể sẽ giết chết bọn họ.

Hai thành viên cốt cán rất hiểu ý nhau đưa cái hộp đến tay Thẩm Lạc. Khi Thẩm Lạc cầm lấy mặt nạ cánh bướm, tất cả hình xăm cánh bướm trên người đều bị kích hoạt, mặt nạ giống như mọc ra trên khuôn mặt anh ta vậy, không thể tháo ra được nữa.

Mà từ chiếc mặt nạ đó, Thẩm Lạc cũng cảm nhận được một luồng khí tức đặc biệt, đó là nỗi kinh khủng độc nhất của thế giới tầng sâu.

Tiếng cười cuồng loạn phát ra từ dưới chiếc mặt nạ, mọi người có thể nghe ra niềm vui trong tiếng cười đó.

"Những người khác chỉ cần đeo mặt nạ lên là sẽ phát điên, cậu ta đeo mặt nạ xong không hề mất đi lý trí hoàn toàn. Tất cả những dấu hiệu dị thường này cho thấy cậu ta chính là người thừa kế của Cánh Bướm. Thần linh sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu ta."

“Chắc không?” Chuột Lang không có lý do gì để từ chối, tất cả những gì bọn họ làm đều là vì kế hoạch của thần linh: “Vậy tôi sẽ đi liên lạc ngay với người đó.”

Kền Kền bên cạnh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chuột Lang và Quạ Đen, trong lòng gã vô cùng ngạc nhiên, thần linh mà mình chưa từng gặp trước đây vậy mà đã tiến vào thành phố thông minh mới!

Thành phố được điều khiển bởi bộ não AI đó, khắp nơi đều là mắt điện tử và camera giám sát, gã không thể hiểu được làm thế nào mà thần linh có thể lặng lẽ đi vào.

Đặt hộp đen xuống, Chuột Lang lấy ra một thiết bị liên lạc có hình dạng cổ quái, sau khi nhập một chuỗi mật khẩu dài, đèn xanh trên thiết bị liên lạc sáng lên.

“Tiểu Quỷ đã biết rồi, bây giờ chúng ta lập tức hành động thôi!” Chuột Lang cất thiết bị liên lạc đi, ngón tay giấu sau lưng hơi cong, gã dùng tốc độ nhanh nhất tới gần Thẩm Lạc.

Cánh tay giơ lên, Chuột Lang cầm một ống tiêm nhỏ kẹp dưới đầu ngón tay, trong đó chứa đầy một loại thuốc nào đó.

Động tác của Chuột Lang nhanh đến mức người bình thường căn bản không kịp phản ứng. Nhưng Thẩm Lạc tựa hồ đã đoán trước được gã sẽ làm gì, cái miệng điên cuồng cười to của anh ta cắn thẳng về phía khuôn mặt của gã.

Hành động đột ngột này khiến cả Chuột Lang và chính Thẩm Lạc đều giật mình.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn khiến cậu bình tĩnh lại thôi.” Ngón tay của Chuột Lang khẽ run rẩy, ống tiêm lúc nãy đã bị thay thế: “Thuốc này chỉ là thuốc an thần bình thường mà thôi.”

Anh ta thản nhiên đâm kim vào cơ thể để chứng minh rằng mình không nói dối.

Ở cùng với một siêu tội phạm, lúc nào cũng phải luôn duy trì tập trung, chỉ cần không cẩn thận một cái là sẽ mất mạng, gã biết rất rõ đạo lý này.

“Xe đã đến rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Quạ Đen sau lưng vẫy vẫy tay, cửa thang máy lần lượt mở ra. Bọn họ đi thang máy quay trở lại mặt đất, sau đó bốn chiếc xe độ lái đi theo bốn phương hướng.

Trong đó, Thẩm Lạc và Chuột Lang cùng nhau ngồi trên xe đến ngoại ô phía bắc, ai nấy đều vô cùng khẩn trương.

Sau khi đến nơi, Thẩm Lạc mới phát hiện mình vậy mà lại bị đưa đến bên trong xưởng dược phẩm ở ngoại thành do Vĩnh Sinh pharmaceutical xây dựng.

"Mấy tên biến thái này là người của Vĩnh Sinh pharmaceutical à? Những công ty lớn kia điên rồi sao?"

Mấy người ra khỏi chiếc xe độ, chui vào một thùng hàng có nhiệt độ thấp nơi cất giữ thuốc.

"Dự kiến ba giờ nữa sẽ đến thành phố thông minh mới, trong khoảng thời gian này, mọi người hãy chịu đựng một chút."

Chuột lang đóng cửa thùng hàng lại, sau đó Thẩm Lạc cảm thấy thùng hàng rung chuyển, giống như bọn họ bị chất lên một chiếc xe nào đó.

Người sống cùng thuốc trộn lẫn vào với nhau, nhiệt độ dần dần giảm xuống, đại não của Thẩm Lạc cũng dần dần tỉnh táo lại. Anh ta có thể khẳng định trong đầu mình có thứ gì đó đặc biệt chui vào, nhưng lại không có chứng cứ.

"Cứ cảm thấy tiếng cười đó rất giống với Hàn Phi, chuyện tồi tệ nhất mà mình đã làm trong đời, có thể chính là quen biết với cậu ta."

Ngoài việc không may mắn ra, Thẩm Lạc không có khuyết điểm nào khác, là thương nhân tài chính "hàng đầu" ở thành phố thông minh mới, bản thân cũng có chỉ số IQ rất cao.

Kết hợp những lần gặp nạn gần đây, còn có những ký ức không ngừng được mở khóa. Có lẽ anh ta đã hiểu ra, Hàn Phi có hai loại nhân cách, một loại là Hàn Phi bình thường, một loại là Hàn Phi tà ác.

Hàn Phi bình thường vẫn luôn cứu mình, nhưng Hàn Phi tà ác thì lại đang hoàn toàn lợi dụng anh ta. Hàn Phi tà ác kia muốn đánh thức tất cả những đứa trẻ chết oan thức tỉnh, nhưng lại lo lắng rằng Hàn Phi bình thường không thể chịu đựng được, vì vậy đã tìm thấy cái tên "may mắn" này.

"Tôi phải làm gì đây? Tôi cũng rất tuyệt vọng mà."

Hơn hai giờ sau, xe dừng lại, Thẩm Lạc nghe thấy tiếng thùng hàng mở ra.

Anh ta nhìn về phía đó, nhưng bên ngoài thùng hàng tối đen như mực.

"Đi về phía trước, nhìn thấy cánh cửa màu đỏ thì đẩy ra."

Một giọng nói bằng máy móc vang lên bên cạnh Thẩm Lạc, anh ta cử động cơ thể một chút rồi ngoan ngoãn đi về phía trước.

"Tối quá, căn bản không thể nhìn thấy đường."

Đi một hồi lâu, cuối cùng trong tầm mắt của Thẩm Lạc cũng xuất hiện một tia sáng.

Tăng tốc, nhưng chờ sau khi anh ta đến gần, cả người đều cảm thấy rất tồi tệ.

Ánh sáng đó được phát ra từ nhãn cầu của một người máy thông minh bị bỏ phế. Đằng sau người máy bị bỏ phế này là một núi các vật phẩm thất bại trong các thử nghiệm bán sinh học và bán cơ học.

Một số lượng lớn "thi thể" chồng chất lên nhau, giống như một nghĩa địa chết.

"Bạn còn năm phút đồng hồ, sau bốn phút năm mươi chín giây nữa, lô phế phẩm này sẽ đồng loạt bị tiêu hủy."

Giọng nói bằng máy móc lại vang lên, Thẩm Lạc móc con mắt của người máy thông minh ra và trèo lên núi rác.

Cách đó không xa có ba cánh cửa, một cánh cửa kim loại màu xám, bên trên có ghi trọng địa thử nghiệm không được phép vào; một cánh cửa màu trắng tinh, bên trên có ghi nhân viên làm việc ra vào phải hãy đeo thẻ làm việc; cánh cửa cuối cùng là màu đỏ, bên trên có một cảnh báo vô cùng rõ ràng – lối đi tiêu hủy dành riêng cho vật phẩm thử nghiệm nguy hiểm.

Thời gian vẫn như cũ trôi qua, Thẩm Lạc cắm đầu đẩy cánh cửa màu đỏ ra.

"Hiện tại anh ta cần làm ba việc, tìm thấy chiếc hộp màu đen ở cửa, thay quần áo bên trong lên, từ bên trái đi vào lối đi thứ ba, sau đó ném chiếc hộp vào lò hỏa táng."

Nhìn xuống phía dưới, quả nhiên có một chiếc hộp màu đen sau cửa, Thẩm Lạc vốn định đi bước đầu tiên, nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào chiếc hộp, đã bị một luồng điện đánh trúng.

Ngã lăn ra đất, Thẩm Lạc mơ hồ cảm giác được cơ thể của mình bị dịch chuyển.

Khi anh ta mở mắt ra lần nữa, quần áo trên người đã được thay, toàn thân đã được tắm rửa kiểm tra qua một lần.

"Đây là nơi nào vậy?"

Mơ mơ hồ hồ đứng lên, Thẩm Lạc nhìn đủ loại trẻ con vẽ nguệch ngoạc trên tường, còn có tranh sơn dầu cửa sổ, anh ta đối với nơi này không có bất kì ấn tượng gì: "Hình như mình bị nhốt ở bên trong nhà trẻ à?"

Không dám động vào bất cứ thứ gì trong phòng, Thẩm Lạc đi về phía cửa. Anh ta theo bản năng vặn ổ khóa, cánh cửa vậy mà lại mở ra.

Bên ngoài phòng là hành lang, xung quanh là các khẩu hiệu khác nhau như: tay to nắm tay nhỏ, cùng nhau xây tổ ấm; chăm sóc trẻ thơ, lan tỏa yêu thương và ánh nắng mặt trời, v.v...

Bản thân những khẩu hiệu này không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Lạc lại cảm thấy chúng rất chói mắt. Sau khi đến gần, anh ta mới phát hiện những chữ màu đỏ tươi trên những khẩu hiệu đó tỏa ra mùi hôi nhàn nhạt, như thể được viết bằng máu.

"Lại gặp ảo giác rồi sao?"

Men theo hành lang đi về phía trước, tim Thẩm Lạc đập càng lúc càng nhanh, anh ta cũng không biết là đầu óc mình có vấn đề gì, hay là nơi này thật sự có vấn đề nữa.

Cô nhi viện thoạt nhìn thì có vẻ ngăn nắp, nhưng kỳ thực khắp nơi đều là vết máu chưa được xử lý, như thể một cuộc thảm sát kinh hoàng vừa mới xảy ra ở đây không lâu.

"Có ai không?" Thẩm Lạc hướng xung quanh hô to: "Tôi là Cánh Bướm! Nghe thấy xin trả lời!"

Người duy nhất đáp lại Thẩm Lạc là tiếng vọng của chính mình, như thể anh ta là người duy nhất trong toàn bộ tòa nhà.

.......

Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ đóng lại, Chuột Lang cúi đầu đứng ở cửa, mắt dán chặt vào chiếc giày, vì sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Trước mặt Chuột Lang, có một người đàn ông khác đang đứng, anh ta đeo mặt nạ mặt quỷ, mặc quần áo thành viên nội bộ của Vĩnh Sinh pharmaceutical.

"Mục tiêu thành công tiến vào phòng thí nghiệm cấm kỵ mà Vĩnh Sinh pharmaceutical đã niêm phong, đau khổ và tuyệt vọng sâu sắc nhất sẽ dần dần bị thức tỉnh, không ngờ người mà mình vẫn luôn tìm kiếm lại xuất hiện bằng cách này."

“Tiểu Quỷ, tôi đã mang Cánh Bướm đến rồi, việc còn lại giao cho anh.” Khi nói chuyện, Chuột Lang đều không dám ngẩng đầu lên. Gã có thể cảm giác được trong sâu nội tâm của đối phương đang đè nén lửa giận và hận ý cùng cực, cảm xúc tiêu cực khổng lồ đó dường như nuốt chửng tất cả người sống xung quanh.

"Điều mà bố tôi muốn làm nhất chính là giết chết Cánh Bướm, anh còn dám giao nó vào trong tay tôi à?" Giọng nói bằng máy móc vang lên bên tai Chuột Lang, khiến gã rùng mình một cái.

"Cậu ấy chính là bông hoa của thần linh." Chuột Lang mang thần linh ra, gã giữ một ống tiêm sau ngón tay và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

Người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ đi đến phía sau Chuột Lang: "Trong mắt mấy người, đó là thần linh, nhưng trong mắt tôi, gã chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ không chịu lớn."

Chuột Lang không dám nói nữa, trong ba tổ chức tội phạm lớn, cũng chỉ có Cánh Bướm và mặt nạ mặt quỷ trước mặt là dám nói như vậy.

"Tôi sẽ để bông hoa song sinh này nở một lần nữa, đêm màu máu xảy ra ở cô nhi viện năm đó sẽ tái hiện ở toàn bộ thành phố thông minh mới." Người đàn ông đeo mặt nạ mặt quỷ bước ra ngoài, mọi thứ về gã dường như đều là một câu đố: "Màn đêm sắp buông xuống, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đón thần linh."

Bình Luận (0)
Comment