Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 811 - Chương 811: Ban Đầu Chỉ Là Một Chút Không Bình Thường

Chương 811: Ban đầu chỉ là một chút không bình thường Chương 811: Ban đầu chỉ là một chút không bình thường

Hàn Phi ở trong công viên vui chơi rất lâu, cho đến khi Hoàng Doanh đột nhiên gọi điện thoại tới.

Đối phương sử dụng số được mã hóa, thông thường anh ấy sẽ chỉ sử dụng nó để liên lạc với Hàn Phi trong trường hợp khẩn cấp.

Đi ra khỏi công viên vui chơi, sau khi xác định xung quanh không có người, Hàn Phi mới nghe điện thoại: "Anh Hoàng?"

"Thế giới tầng cạn của [Cuộc sống hoàn hảo] xuất hiện một số vấn đề rồi, một số người chơi sau khi offline, trạng thái tinh thần không được bình thường." Tốc độ nói của Hoàng Doanh rất nhanh: "Sự việc rất nghiêm trọng, điện thoại không thể nói rõ được, em hãy đến thành phố thông minh mới một chuyến đi."

"Tối hôm qua, quỷ không thể nhắc đến đã bắt đầu ảnh hưởng đến hiện thực rồi, vật trung gian mà nó lựa chọn chính là [Cuộc sống hoàn hảo], chuyện này em đã biết rồi." Hàn Phi cất chiếc chìa khóa vào trong người. Bây giờ hắn vẫn chưa biết vị trí của cánh cửa, nhưng hắn cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ có thể tìm thấy cánh cửa đó.

"Anh cảm thấy em vẫn nên xem một chút thì tốt hơn, bởi vì tình trạng này cũng không phải là trường hợp hiếm. Tất cả người chơi có trạng thái tinh thần không bình thường đều đã từng chết trong lối đi của công viên vui chơi. Anh nghi ngờ hiện tại có hai không thể nhắc đến liên thủ, một người mở ra lối đi, một người sẽ lợi dụng lối đi để gây ra những chuyện kinh khủng hơn." Hoàng Doanh có vẻ lo lắng: "Lối đi của công viên vui chơi không có vấn đề gì mới đấy chứ?"

"Hận ý trông coi lối đi sắp tiến vào tòa nhà chọc trời." Khẽ cau mày, Hàn Phi thay đổi chủ ý: "Em sẽ lập tức đến thành phố thông minh mới, anh cho một địa chỉ đi."

Hai giờ sau, Hàn Phi và Hoàng Doanh gặp nhau tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố thông minh mới, bọn họ cùng nhau đi thang máy đến cửa nhà số 3014.

"Vị này là cư dân cùng khu với anh, là cốt cán của liên minh kinh doanh trong [Cuộc sống hoàn hảo], đêm đó anh ấy đã chết trong lối đi của công viên vui chơi." Hoàng Doanh vẫy tay về phía máy quay, chờ chủ nhà mở cửa: "Sau khi offline, ban đầu anh ấy chỉ cảm thấy hơi nhức đầu, sau đó càng ngày càng bất thường."

Sau khi đợi vài phút, cánh cửa được mở ra, nhưng không nhìn thấy là ai đã mở cửa.

Mùi máy làm mát không khí hăng hắc bay ra từ trong nhà, phòng khách bừa bộn, ván và đinh vương vãi trên sàn, đồ gia dụng cũng đã bị dịch chuyển.

“Trương tổng?” Cầm điện thoại di động đi phía trước, Hoàng Doanh cẩn thận đá văng tấm ván gỗ trên mặt đất ra: “Tôi tìm đại sư trừ quỷ đến cho anh rồi, anh không sao chứ?”

Hàn Phi liếc nhìn về phía sau lưng, lúc này hắn mới phát hiện, đại sư trừ quỷ mà Hoàng Doanh nói đến chính là mình.

Chậm rãi đi vào phòng khách, Hàn Phi nhìn thấy trong góc có mấy cái tã lót người lớn đã qua sử dụng, cùng một lượng lớn bình xịt làm mát không khí.

Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, cửa tủ quần áo bị đẩy ra, một cánh tay tái nhợt thò ra ngoài, tiếp theo là một bả vai, cuối cùng là một khuôn mặt không chút sắc máu.

"Trương tổng!"

Chạy vào phòng ngủ, Hoàng Doanh kéo Trương tổng ra khỏi tủ quần áo, bụng của đối phương phình ra, trong túi áo có chứa đầy các loại thuốc.

“Tại sao ban ngày ban mặt anh lại tự nhốt mình trong tủ?” Hoàng Doanh giữ đôi vai vẫn còn đang run rẩy của Trương tổng: “Không sao đâu, đại sư trừ quỷ đến rồi, tất cả vấn đề khiến anh phiền lòng đều sẽ được giải quyết.”

Phải một lúc sau, Trương tổng mới bình thường trở lại. Anh ta bò trên mặt đất nắm lấy cánh tay của Hàn Phi : "Giúp tôi với, cái thứ kia muốn giết tôi!"

“Anh đừng vội, từ từ nói.” Ngồi xổm bên cạnh Trương tổng, Hàn Phi liếc mắt nhìn cái bụng phình lên không bình thường của anh ta.

"Tôi nhìn thấy rồi, ban đầu nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, sau đó thì ban ngày cũng xuất hiện!" Trương tổng ôm đầu, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Anh ta run rẩy nắm lấy Hàn Phi: "Trong phòng tắm nhà tôi có thêm một người! Chỉ cần tôi không bật đèn, nó sẽ đứng ở bên trong! Nó còn ngồi xổm trên lưng tôi, bò qua đầu tôi nữa!"

Trương tổng chỉ tay vào phòng tắm, cánh cửa gỗ đã bị anh ta dùng ván gỗ bịt kín hoàn toàn, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì.

"Anh nhìn thấy nó bắt đầu từ khi nào?"

"Game [Cuộc sống hoàn hảo]! Chính là cái ngày sau khi bị quỷ giết trong lối đi ác mộng!" Từ trong túi áo móc ra một nắm thuốc, còn không đếm Trương tổng đã định nhét vào miệng nhưng bị Hoàng Doanh ngăn lại.

"Quỷ trong lối đi đều là người của mình, có lẽ là ý chí của Mộng đang âm thầm làm gì đó." Đi đến cửa phòng tắm, Hàn Phi gỡ tất cả tấm ván gỗ xuống rồi mở cửa phòng ra.

Trong phòng tắm được trang trí sang trọng không hề có quỷ, so với những phòng khác, nơi này ngược lại còn trông sạch sẽ và gọn gàng hơn.

"Không có quỷ, tôi có thể chắc chắn trong đây không có quỷ."

"Không thể nào! Cậu nhìn kìa! Nó ở đó! Nó đang trốn ở trong đó!" Ôm đầu, Trương tổng hét lên như một đứa trẻ.

"Quỷ trong lối đi sẽ không theo anh ra ngoài, chắc là anh đã bị ảnh hưởng bởi Mộng rồi, nó đã lôi ra thứ đen tối nhất trong trái tim anh." Nắm lấy Trương tổng, Hàn Phi đưa anh ta đến cửa phòng tắm: "Có phải trước đây anh đã từng làm chuyện gì đó trong phòng tắm khiến mình hối hận không? Anh phải nói sự thật tôi mới có thể giúp anh được."

Thấy Trương tổng không ngừng giãy giụa kêu gào mà không chịu hợp tác, Hàn Phi nhấc đối phương lên, ấn vào bồn cầu nhà tắm: "Nếu như anh không nói, tôi sẽ nhốt anh trong phòng tắm, không cho anh ra ngoài."

Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Doanh ở bên cạnh đành phải gượng cười, anh tìm Hàn Phi tới đây thực sự là để cứu người sao.

Trước sự đe dọa của Hàn Phi, lúc này Trương tổng mới nói: "Chị gái của tôi đã tự tử trong phòng tắm vì áp lực gia đình, chị ấy nói rằng chị ấy hận tất cả mọi người trong gia đình này. Kể từ đó, tôi không bao giờ dám đi vệ sinh một mình vào ban đêm, tôi luôn nghe thấy giọng nói của chị ấy. Mỗi lần vào phòng tắm, tôi luôn có cảm giác như chị ấy đang đứng đó muốn bóp cổ tôi!"

“Nỗi sợ hãi trong lòng anh đã bị Mộng biến thành ảo giác rồi.” Hoàng Doanh đại khái đã hiểu ra.

"Không nhất định là ảo giác, qua một thời gian nữa, nói không chừng chị gái của anh ấy sẽ thực sự xuất hiện." Lời nói của Hàn Phi khiến Trương tổng và Hoàng Doanh sợ hãi: "Rốt cuộc thì quỷ là gì, không ai có thể nói rõ, bọn họ chết, bọn họ tồn tại, bọn họ vẫn luôn ở trong đầu của con người, từ tầng sâu đến tầng cạn, rồi đến trong giấc mơ của mỗi người.”

Hàn Phi đã vào điện thờ công viên vui chơi của Phó Sinh, hắn biết quỷ thế hệ đầu xuất hiện là do cảm xúc tiêu cực của con người không ngừng tích tụ mà thành.

Nếu như mọi người ở Tân Hỗ đều giống như Trương tổng, thì sớm muộn gì quỷ đáng sợ hơn cũng sẽ đến, bi kịch năm xưa cũng sẽ lặp lại.

"Chủ nhân vườn hoa đang điều phối hiện thực và thế giới tầng sâu, ý thức của Mộng đã sớm bày ra. Chuyện này đã có đến hai không thể nhắc đến ra tay, không biết còn bao nhiêu không thể nhắc đến ngấm ngầm nhúng tay vào nữa."

Có một số chuyện, chỉ vừa nghĩ tới đã khiến Hàn Phi da đầu tê rần. Tân Hỗ vô tình trở thành tâm bão, vòng xoáy nuốt chửng vạn vật này vẫn còn đang không ngừng mở rộng.

"Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi chính là đối mặt với nó, nhưng điều đó quá khó đối với hầu hết mọi người."

Hàn Phi buông tay Trương tổng ra. Một Trương tổng thường ngày mặc âu phục, đi giày da giờ đang bò ra khỏi phòng tắm, anh ta không muốn ở lại đây dù chỉ là một giây.

"Em cũng không có cách nào à?" Hoàng Doanh mở điện thoại: "Đây là danh sách do Hiệp hội tương trợ Chân Lý Tất Nhiên tổng hợp, những trường hợp cực đoan như Trương tổng vẫn chưa nhiều, nhưng số người có trạng thái tinh thần không ổn định đã tăng mạnh. Ngoài ra vẫn còn có một điểm rất kỳ lạ là, những người chơi có tâm thần không bình thường, chủ yếu tập trung ở Tân Hỗ."

"Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology đều nằm ở Tân Hỗ, càng gần đại não, càng dễ có vấn đề phải không?"

“Anh cũng không chắc chắn.” Hoàng Doanh nhíu mày, anh chưa từng gặp phải chuyện khó khăn như vậy. Trước đây anh luôn cảm thấy vẫn còn rất nhiều thời gian, nhưng không ngờ tai họa lại đến nhanh như vậy.

"Nội bộ của Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology có người đang phối hợp với ba tổ chức tội phạm lớn. Thậm chí còn có không thể nhắc đến ẩn mình trong công ty của bọn họ, kẻ địch hiện tại của chúng ta có quá nhiều." Hàn Phi với hai gã công nghệ khổng lồ có mâu thuẫn, nhưng hắn cũng phải giữ lại được [Cuộc sống hoàn hảo], mảnh thiên đường tinh thần đó không chỉ là toàn bộ tâm huyết của Phó Sinh, mà còn là chìa khóa để hóa giải tuyệt vọng trong thế giới tầng sâu.

“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Hoàng Doanh khống chế Trương tổng.

"Anh ở trong game hãy kêu gọi những người chơi đoàn kết lại với nhau, bảo vệ tốt nhà cửa, đừng để đám quỷ quái kia lợi dụng." Trầm mặc một lát, Hàn Phi tiếp tục nói: "Từ bỏ mộng tưởng, chuẩn bị tốt cho việc dung hợp giữa thế giới tầng sâu và tầng cạn.”

"Tình thế đã trở nên tồi tệ như vậy rồi sao?"

"Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất mới được." Hàn Phi cần phải trở lại thế giới tầng sâu càng sớm càng tốt, hắn phải thông báo cho hận ý trong tòa nhà canh giữ bảo vệ lối đi: "Càng chậm trễ, sẽ càng có nhiều người bị ảnh hưởng bởi thế giới tầng sâu, mấy đêm sắp tới đây sẽ quyết định rất nhiều chuyện."

"Quỷ của thế giới tầng sâu... sẽ thực sự xuất hiện à?" Hoàng Doanh chưa bao giờ trải qua điện thờ kí ức của Phó Sinh, vì vậy anh không thể tưởng tượng được sự kinh khủng ở đó.

"Nói với anh thế này đi, tuyệt vọng do con người tạo thành không ngừng tích lũy, hiện tại đã có thể dễ dàng chôn vùi chính mình." Hàn Phi không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, hắn chỉ là đang nói rõ sự thật: "Đừng lãng phí thời gian nữa, mấy đêm sắp tới đây đều sẽ phải cố gắng hết tất cả những gì mình có thể."

“Anh hiểu rồi.” Gật gật đầu, Hoàng Doanh gọi số điện thoại cấp cứu, để bác sĩ đưa Trương tổng đi.

"Mọi chuyện ở Tân Hỗ, anh cứ liên hệ thẳng với cảnh sát là được, có thể em phải ẩn nấp một thời gian trong bóng tối." Đang chuẩn bị đi, đến cửa thì Hàn Phi đột nhiên dừng lại: "Tiện thể anh lưu ý một chút đến Mèo Lưu Ly và những người chơi khác mà em đã từng cứu, bọn họ đều sẽ là những ngọn lửa trong tương lai, chú ý đừng để bọn họ sớm bị dập tắt."

"Trong suốt quá trình livestream trên toàn mạng, bọn họ đã bị tất cả mọi người nhìn thấy, quả thực rất dễ trở thành mục tiêu của các tổ chức tội phạm."

"Anh sẽ chú ý."

Sau khi trò chuyện với Hoàng Doanh, Hàn Phi bước vào siêu thị ở thành phố thông minh. Hắn mua nhiều đồ dùng để chuẩn bị cho một tuần tiếp theo.

...

Sắc trời tối dần, thần tượng ảo Bánh Bao Rau xách theo cát và thức ăn cho mèo trở lại cư xá. Trên mạng thì cô vô tư, cởi mở và nhiệt tình, nhưng trong hiện thực lại nhút nhát, sống nội tâm, bình thường ít khi chào hỏi hàng xóm.

"Kỳ lạ, hôm nay trong cư xá yên tĩnh vậy?"

Mây đen chậm rãi kéo đến trên bầu trời Tân Hỗ, hạt mưa nhỏ rơi xuống cánh tay của cô, Bánh Bao Rau chậm rãi mở to hai mắt, đưa tay chạm vào hạt mưa: "Mưa này sao lại có màu đen?"

Ngẩng đầu lên, Bánh Bao Rau phát hiện đầy trời mưa đen đang rơi, những hạt mưa màu đen nhớp nháp giống như ác ý trong lòng người vậy.

Người qua đường xung quanh đều vội vã, không ai chú ý đến Bánh Bao Rau, dường như chỉ có một số người nhất định mới có thể nhìn thấy mưa đen khắp bầu trời.

"Mình vừa mới thay quần áo lúc nãy, trở về lại phải tắm rửa rồi."

Bánh Bao Rau xách túi cát mèo chạy vào hành lang, không biết là ảo giác hay là vì lý do gì khác, hành lang hôm nay cực kỳ lạnh, xem ra đây không phải là đường về nhà, mà là dẫn đến một nơi khác.

Hơi hoảng loạn lấy chìa khóa ra, Bánh Bao Rau phải thử mấy lần mới mở được cửa nhà. Trong suốt quá trình cô không ngừng ngoái đầu nhìn lại, hành lang rõ ràng không có gì, nhưng cô lại có cảm giác bị theo dõi.

Chạy vào nhà, Bánh Bao Rau cố hết sức để đóng cửa, nhưng khi quay người lại, cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện.

"Đây là nhà của mình mà? Tại sao mình lại cảm thấy có chút lạ lẫm?"

Sau khi đảm bảo cửa đã đóng, Bánh Bao Rau đặt cát mèo xuống, trong miệng gọi Meo Meo.

Căn nhà yên tĩnh, Meo Meo không đáp lại, xung quanh chỉ có giọng nói của chính cô.

Nhìn gian phòng trống rỗng, Bánh Bao Rau bật đèn phòng khách lên, sờ sờ vách tường đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ của mình có tiếng thứ gì đó đang bò lổm ngổm.

Miệng gọi tên con mèo ở nhà, Bánh Bao Rau chạy vào phòng ngủ, thấy tấm ga trải giường đang chuyển động.

"Đừng chui vào gầm giường nữa! Lại bẩn hết cả người rồi!"

Ngồi xổm xuống, Bánh Bao Rau vén góc chăn lên rồi thò tay vào bên trong: "Ra ngoài mau!"

Sờ mấy lần cũng không sờ thấy, Bánh Bao Rau cúi xuống định tìm dưới gầm giường. Ánh mắt đột nhiên dán vào góc phòng ngủ, con mèo mà cô nuôi toàn thân dính đầy máu đang được giấu sau cánh cửa.

Đồng hồ lắc lư, những ngón tay của Bánh Bao Rau đột nhiên chạm phải thứ gì đó, nó lạnh ngắt, giống như khuôn mặt của một người.

Bình Luận (0)
Comment