Hàn Phi nhận lấy những bức ảnh do Quý Chánh chụp. Bức ảnh đầu tiên được chụp trong thang máy, tất cả các thang máy dường như đều mất kiểm soát. Những cánh cửa thang máy không ngừng mở ra và đóng lại, nuốt chửng các thi thể.
Bức ảnh thứ hai được chụp trên một tầng lầu xa lạ, những người vốn đã chết bị oán hồn bám lấy, điên cuồng tàn sát các tín đồ và cư dân bản địa.
Bức ảnh thứ ba được chụp lén, trong bức ảnh là một người phụ nữ mặc áo đỏ được vô số nguyền rủa quấn lấy.
"Mấy bức ảnh này của anh là được chụp ở đâu?" Ánh mắt của Hàn Phi dừng ở tấm ảnh cuối cùng, hồi lâu cũng không thể rời mắt được.
Mặc dù ảnh chụp rất mờ, khó có thể nhìn rõ sợi dây vận mệnh, nhưng Hàn Phi vẫn nhận ra đối phương.
"Tầng 49, người phụ nữ đó bị hận ý và nguyền rủa bao bọc, hình như đang tìm kiếm ai đó trong tòa nhà. Cô ấy từ tầng 1 giết chóc thẳng tiến đến tầng trên 50." Dường như Quý Chánh đã bị người phụ nữ đó làm cho sợ hãi, y chỉ dám lén lút chụp từ xa, không dám lại gần.
"Hận ý bên ngoài đều tiến vào tòa nhà rồi, thần linh vẫn không có phản ứng gì như cũ à?" Hàn Phi cảm thấy cái này quá mức không bình thường. Tòa nhà chọc trời chính là hang ổ của chủ nhân vườn hoa. Hiện tại tín đồ đã bị tàn sát hai lần rồi, mà nó vẫn không có chút động tĩnh nào: "Xem ra mục tiêu của không thể nhắc đến quả thực là lối đi ở công viên vui chơi."
Vẫy tay với Mặc tiên sinh, Hàn Phi bảo ông lấy ra chiếc radio sắp bị hỏng: "Tôi muốn liên lạc với vũ công bên ngoài tòa nhà, ông có thể giúp tôi không?"
“Cái này chỉ có thể liên lạc từ một phía được thôi.” Mặc tiên sinh cũng có chút bất đắc dĩ: “Ngoài ra radio có thể cũng không còn sử dụng được mấy lần nữa, chúng ta tốt nhất nên trân trọng từng cơ hội sử dụng nó.”
"Hiện tại chính là thời khắc rất mấu chốt." Đè đầu Đại Nghiệt xuống, Hàn Phi đặt radio ở trước mặt nó: "Lần trước mày làm sao truyền được tin ra bên ngoài vậy?"
Trước đó, khi vũ công liên lạc với Hàn Phi, Đại Nghiệt đã sử dụng nguyền rủa tự thân để gửi thông điệp ra bên ngoài rằng —— Hàn Phi đang chuẩn bị điên cuồng giao phối trong tòa nhà. Đây có thể cũng là một trong những lý do khiến hận ý áo đỏ giết vào tận bên trong.
Đại Nghiệt cảm thấy có chút ủy khuất, nó nằm bò trên mặt đất rồi dùng đầu chạm vào chiếc radio.
“Đừng giả bộ đáng thương nữa, mày với Thẩm Lạc chính là cùng một cặp.” Hàn Phi vô thức xếp Đại Nghiệt và Thẩm Lạc vào cùng một loại.
Dưới sự thúc giục của Hàn Phi, Đại Nghiệt đã tiêm những giọt độc hồn vào trong chiếc radio, vết nứt bên trên lại càng ngày càng nhiều.
Mặc tiên sinh bên cạnh kinh hoàng khiếp sợ, nhưng cũng không dám nói lời nào.
Vài phút sau, tiếng điện sột soạt vang lên trong radio, giọng nói già nua và ngạc nhiên của vũ công phát ra từ bên trong.
"Tại sao radio của tôi lại bị ướt thế này?"
"Tránh ra! Đó là cực độc!"
Sau khi xác nhận có thể liên lạc, Hàn Phi cũng không vòng vo: "Ông lão à, cháu và Mặc tiên sinh đã gặp nhau trong tòa nhà rồi, bây giờ ông phải nhanh chóng nói với hận ý đến tìm cháu! Hận ý chưa tiến vào bên trong tòa nhà lập tức trở lại lối đi của công viên vui chơi! Mục tiêu của không thể nhắc đến rất có thể là lối đi! Bảo bọn họ phải canh giữ lấy điện thờ trong công viên vui chơi!"
"Lối đi? Công viên vui chơi? Cậu đang nói cái gì..."
Vũ công còn chưa kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị ngắt, trên chiếc radio toàn là độc hồn, có thể phải mất một thời gian mới có thể sử dụng lại được.
“Hy vọng ông lão có thể truyền đạt được lời của mình ra ngoài.” Hàn Phi cũng đã cố hết sức rồi. Hắn trả radio lại cho Mặc tiên sinh, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra người giấy màu máu.
Người giấy bị máu của Từ Cầm nhuộm đỏ vừa xuất hiện đã trở nên vô cùng phấn khích. Giữa nó và Từ Cầm có một mối liên hệ nhất định, hai bên có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
"Dẫn đường, chúng ta lên tầng!" Hiện tại Hàn Phi cần làm hai chuyện, tìm thấy những mảnh vỡ đại não khác của số 2, và tụ hợp với hận ý vừa tiến vào tòa nhà chọc trời kia.
Tòa nhà chọc trời có thể vào nhưng không thể ra, kể cả hận ý cũng là mạo hiểm đi vào. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của không thể nhắc đến, nhưng hận ý bị nguyền rủa bao trùm kia không chút do dự mà xông vào, đây đã không còn là mối quan hệ hàng xóm đơn giản nữa.
Để hồn ác khuếch trương ở tầng phía dưới 50, Hàn Phi dẫn những người khác tiến vào thang máy nhuốm máu.
Dưới sự hướng dẫn của người giấy màu máu, bọn họ cùng nhau đến tầng 40.
Bước ra khỏi thang máy, những nguyền rủa quen thuộc quanh quẩn xung quanh Hàn Phi, trong bữa ăn hàng ngày của hắn đều có những loại gia vị tương tự.
"Từ Cầm đã sử dụng nguyền rủa ở tầng này." Đá bay đồ lặt vặt ở hành lang, Hàn Phi kiểm tra từng gian phòng một, tất cả oán độc cùng nguyền rủa trong nội tâm tội phạm nữ đều bị lột sạch: "Không có một ai sống sót, có thể nhìn ra cô ấy đang rất vội vã."
“Đây không phải là vội vã, đây là tàn bạo?” Quý Chánh thật sự không biết Hàn Phi quen biết những bạn bè này ở đâu, không có một ai bình thường cả.
"Đi, tiếp tục lên trên!"
"Cậu chắc chứ? Tầng 40 đến 50 đều là tầng sinh sống của độc tài, bọn họ đã nô dịch rất nhiều quái vật, nghe nói trong đó còn có tác phẩm của thần linh." Quý Chánh bây giờ nói chuyện với Hàn Phi đã khách khí hơn: "Không phải là tôi muốn ngăn cản cậu, chỉ hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kĩ."
"Chúng ta không phải đã giết một độc tài rồi hay sao?" Hàn Phi đi ra hướng thang máy: "Mọi người đã sớm không có đường lui nữa rồi, thay vì đặt hi vọng của mình ở trên người khác, chi bằng chúng ta tự mình ra tay, bóp chặt cái cổ của vận mệnh."
Mùi máu tanh trong phòng thang máy cực kỳ nồng nặc. Trong tòa nhà chọc trời có hơn 20 thang máy không ngừng hoạt động, người sống người chết không ngừng ra vào. Hầu hết hành khách đi thang máy đều không đi ra, nhưng ngay cả khi họ biết rằng thang máy là một con quái vật ăn thịt người, thì vẫn tranh giành để vào trong đó.
Người ở tầng trên 50 muốn xuống bên dưới để tránh tai họa, người ở tầng dưới 50 lại muốn lên trên để sống tốt hơn, tòa nhà chọc trời đang bị nhiều thế lực xé nát.
Những con số trên màn hình hiển thị thang máy bắt đầu thay đổi, khi con số đỏ như máu chuyển thành "49", thang máy dừng lại, thẻ thang máy mà Hàn Phi tìm thấy không có quyền tiếp tục đi lên trên.
"Sự khác biệt giữa tầng trên 50 và tầng dưới 50 là gì?" Hàn Phi ôm người giấy màu máu đi ra khỏi thang máy, khí tức nguyền rủa thấu xương hội tụ về phía hắn, giống như một cái ôm màu đỏ tươi.
"Hình như là đại diện cho hai thời đại khác nhau." Mặc tiên sinh cách xa Hàn Phi, ông ấy đi ở cuối đội ngũ: "Tôi nghe vũ công nói rằng cuộc sống của chủ nhân vườn hoa được chia thành hai giai đoạn, lần lượt tương ứng với các tầng trên 50 và tầng dưới 50. Hẳn là cậu cũng có thể nhìn thấy tầng dưới 50 đổ nát, bẩn thỉu và tồi tàn, ngay cả sinh tồn cũng là một vấn đề, những thứ này thực ra đều là môi trường sống của chủ nhân vườn hoa thời thơ ấu."
“Vậy tầng trên 50 tương ứng với ký ức của chủ nhân vườn hoa khi trưởng thành à?”
"Cũng không phải hoàn toàn là như vậy, nói chính xác là..." Mặc tiên sinh suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Tương ứng với ký ức của chủ nhân vườn hoa sau khi biến thành 'quỷ'."
"Kí ức sau khi biến thành quỷ?"
"Mặc dù tầng dưới 50 nghèo nàn, bẩn thỉu, bị bệnh tật chết chóc chiếm giữ, nhưng ít nhất chúng vẫn nằm trong phạm trù của con người; tầng trên 50 trông thì phồn hoa đẹp đẽ, nhưng thực ra đó chỉ là vẻ bề ngoài, nghe vũ công nói đó là một nơi cực kỳ phi lý, điên cuồng và tuyệt vọng, nơi không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc và tính cách bình thường nào.” Mặc tiên sinh hạ giọng: “Tòa nhà lớn này thực ra chính là cuộc đời của chủ nhân vườn hoa.”
"Vậy chúng ta làm sao để có thể tiến vào tầng trên 50?" Hàn Phi nhìn người giấy đang ra sức hấp thu nguyền rủa. Hắn cảm thấy Từ Cầm đã cố ý lưu lại lượng lớn nguyền rủa, nếu như hắn tới đây, những nguyền rủa kia có thể trợ giúp cho hắn.
"Có ba cách, đạt được sự cho phép của thần linh, đi cầu thang bộ vượt qua phong tỏa của cấm kỵ, và mở điện thờ của thần linh ra, tranh giành quyền kiểm soát tòa nhà với thần linh." Quý Chánh nói: "Tôi vẫn luôn cố gắng tìm cách đi đến khu vực phía trên tầng 50 của tòa nhà, nhưng chưa từng thành công. Bây giờ có con quái vật nhà cậu giúp đỡ, chắc là chúng ta sẽ có 30% cơ hội thoát khỏi cấm kỵ truy sát trong cầu thang bộ."
"Cầu thang bộ không phải là lựa chọn tốt nhất, dẫn tôi đi tìm điện thờ của thần linh." Hàn Phi thả Đại Nghiệt ra, nó đi tới tầng 46 thì càng thêm phấn khích, giống như một con chó đói ba ngày nhìn thấy xương vậy.
"Điện thờ của thần linh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngoại trừ những kẻ cuồng tín sùng đạo nhất, không ai biết nó ở đâu, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng đó chỉ là một trò lừa bịp." Quý Chánh muốn khiến Hàn Phi từ bỏ ảo tưởng phi thực tế của mình, nhưng ai ngờ y còn chưa nói xong, Đại Nghiệt đã lao như điên về một hướng nào đó.
"Đi theo nó!"
Từ Cầm vừa dọn dẹp xong tầng 49, Hàn Phi và những người khác cũng không bị cản trở quá nhiều. Nhưng bọn họ cũng tìm thấy một số mảnh quần áo của Từ Cầm trong quá trình di chuyển. Hận ý mạnh nhất bên cạnh Hàn Phi khi đến tầng này đã bị thương.
Sau khi cất những mảnh quần áo đi, Hàn Phi tăng tốc. Dưới sự dẫn dắt của Đại Nghiệt, bọn họ chạy đông chạy tây, sau khi chạy mấy vòng liền, thì đến một nơi rất kì lạ.
Ở vị trí trung tâm của tầng 49 có một cây cột có đường kính hơn ba mét được xây dựng, các tầng khác không hề có thứ này tồn tại.
"Tường chịu lực?" Sờ lên cột đá cực lớn, Hàn Phi liếc mắt nhìn Đại Nghiệt. Nó lập tức hiểu ra và lui về phía sau mấy bước, rồi dùng hết sức tông vào cột đá!
Làn da của Đại Nghiệt ngay cả ý chí của thần linh cũng rất khó bị xuyên thủng, nhưng sau khi nó tông vào cây cột, trên đầu đã xuất hiện một vệt nứt nhỏ, độc hồn và máu đen nhuốm lên cột đá.
Bị vết thương kích thích, Đại Nghiệt càng hưng phấn hơn, loại quái vật như nó càng đau thì càng hưng phấn.
Hoàn toàn không để ý tới Hàn Phi, Đại Nghiệt bị những thứ bên trong cột đá hấp dẫn. Giống như một con thiêu thân lao vào lửa, nó dùng phương thức nguyên thủy nhất hết lần này đến lần khác đâm vào cột đá.
“Nó, nó vẫn luôn như vậy sao?” Quý Chánh che lại đôi mắt của cậu bé sợ hãi: “Có cần ngăn nó lại không?”
"Mặc dù là chủ nhân của nó, nhưng tôi thật sự không ngăn cản được." Lượng máu của Hàn Phi còn chưa hồi phục, cho nên hắn không dám tùy tiện đi tới.
Máu đen và độc hồn trên cây cột càng ngày càng nhiều. Khi chúng không ngừng lan tràn, hoa văn trên cột cũng dần dần rõ ràng hơn, đó là khuôn mặt của những người vô tội đang kêu khóc thống khổ.
Cơ thể của bọn họ dường như bị phong ấn trong những cây cột, chỉ lộ ra khuôn mặt nhăn nhó và đau đớn.
"Ra tay, chúng ta cùng nhau công kích nó!" Lấy dao tái sinh ra, Hàn Phi mang theo một luồng sát khí dâng trào hướng cây cột bên kia đi tới.
"Cậu chắc chắn không? Có lẽ thứ này là do thần linh an bài, nối liền quá khứ với tương lai..." Mặc tiên sinh còn chưa nói xong, Hàn Phi đã chém vào trên cây cột, các vết nứt xuất hiện trên các cạnh của khuôn mặt.
Khẽ hít vào một hơi, Quý Chánh nhìn Hàn Phi và Đại Nghiệt không có sự tôn kính nào đối với thần linh, nhất thời y không biết là chủ nhân giống thú cưng, hay là thú cưng đang bắt chước chủ nhân nữa.
Thực ra hoàn toàn không cần đám người Quý Chánh ra tay, tử ý của dao tái sinh và Đại Nghiệt đã khiến bề mặt của cây cột bị tổn hại nghiêm trọng. Hai lực lượng hoàn toàn đối lập này đã cưỡng bức xé nát "lớp vỏ" của cái cột tòa nhà.
Bộ quần áo đá bị phá vỡ, diện mạo thực sự của cái cột được bày ra trước mặt mọi người.
Cơ thể của từng nạn nhân méo mó đan xen vào nhau, đây hoàn toàn không phải là cột đá, mà là một cây cột người chống đỡ tòa nhà.
"Dao tái sinh rất khó gây ra thương tổn cho những nạn nhân vô tội này." Hàn Phi dừng bước, Đại Nghiệt bên cạnh cũng vội vàng xoay người, độc hồn của nó bị một lực lượng nào đó trên "cột người" triệt tiêu, khiến nó không thể chui vào bên trong "cột người" được.
"Đại Nghiệt vô cùng hứng thú với điện thờ, thứ nó đang tìm kiếm là bên trong cây cột, con đường lên tầng trên 50 hẳn là cũng được giấu ở trong đó." Hàn Phi rất hiểu Đại Nghiệt, hắn biết rõ nó không thể chống lại cống phẩm của thần linh.
"Cây cột này là do thần linh dựng lên, để làm móng nhà, những người vô tội kia chính là đối tượng bị tế sống." Trong mắt Mặc tiên sinh tràn đầy thương hại và đau lòng: "Đóng cột sống, dựng trụ người, nhét đậu vào lỗ, ném lò thần, thần linh vì để xây dựng tòa nhà lớn này mà đã hiến tế quá nhiều người."
“Có cách nào để cứu những người này không?” Đứng ở bên cạnh “cột người”, Hàn Phi nắm chặt dao tái sinh.
“Có.” Ánh mắt Mặc tiên sinh phức tạp nhìn Hàn Phi: “Giết chết ác thần đó.”