"Không ai có thể giết được ác thần, nếu như người đó có thể làm được, vậy thì anh ta sẽ trở thành thần mới."
Quý Chánh hy vọng Hàn Phi có thể có những ý tưởng phù hợp với thực tế hơn. Cột người là nền móng tiếp nối của tòa nhà, chủ nhân vườn hoa không thể để người khác dễ dàng phá hủy nó.
"Chưa từng có ai có thể dùng phương thức khác để tiến vào tầng phía trên 50, đây là quy tắc."
"Đừng tuân theo mấy quy tắc đó nữa, không phải chúng ta ở đây để hình thành các quy tắc mới hay sao?"
Ngoại trừ Đại Nghiệt, không ai lạc quan về Hàn Phi. Mọi người tránh xa cột người, như thể những mặt quỷ kinh khủng dữ tợn đó có thể kéo người đến gần vào đó bất cứ lúc nào vậy.
"Bên trong cột người có thứ mà Đại Nghiệt muốn, một phần của điện thờ biết đâu chính là đang được vô số nạn nhân bao bọc. Mọi thứ giống như những gì đã xảy ra trong hiện thực, cái chết của những nạn nhân, những thi thể đẫm máu chất đống thành tội ác của những người đó, đây chính là tội chứng của bọn chúng!"
Nắm chặt lấy lưỡi dao nhân tính sáng chói của con dao đồ tể, Hàn Phi đưa tay về phía cây cột người.
Những người chết oan chen lấn cắn về phía hắn, thân thể của bọn họ đan xe vào nhau, ngay cả cây cột cũng như bắt đầu nghiêng ngả.
"Ngay cả dao tái sinh cũng không muốn làm tổn thương mọi người, vậy mà mọi người lại muốn cắn tôi?"
Bên trong tòa nhà chọc trời không có lương thiện và tín nhiệm, cách tốt nhất để tránh bị tổn thương chính là làm tổn thương người khác trước. Ở một nơi hỗn loạn và dị dạng như vậy, cho dù cư dân có phát hiện ra bí mật trong cây cột người, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là tấn công đối phương giống như Đại Nghiệt.
Nhưng kết cục của Đại Nghiệt, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.
Làn da mà ngay cả thần linh cũng không thể xuyên qua đã bị đâm thủng dễ dàng, máu đen của Đại Nghiệt gần như nhuộm đỏ chiếc áo đá của cột người.
Người làm tổn thương bọn họ càng sâu, sẽ càng bị bọn họ làm tổn thương nhiều hơn. Những con người vô tội bị tế sống này đã từng lương thiện biết bao nhiêu, thì bây giờ sẽ ác ý bấy nhiêu để trả lại cho thế giới này.
Bao nhiêu năm như vậy, Hàn Phi hẳn là một ngoại lệ duy nhất. Dao tái sinh rất khó gây thương tổn cho người không sát sinh, nó tự động tránh những người chết oan ra, tập trung tấn công vào những kẽ hở.
Người có dao thuật tinh chuẩn đến đâu cũng không thể vừa xẻ bộ quần áo bằng đá ra, mà không làm cột người bị thương, nhưng Hàn Phi đã làm được điều đó.
Hắn chẳng những không làm bị thương người chết oan trong cột người, mà trên con dao tái sinh cực kỳ sắc bén thậm chí không có chút sát khí nào. Con dao đồ tể sắc bén nhất trong mắt kẻ ác, thì trong mắt nạn nhân càng giống như một dải ngân hà tỏa sáng, khiến người ta không thể ngừng muốn đến gần hơn.
Đại Nghiệt không tấn công vào cột người nữa, những người khác cũng đều tránh ra, chỉ có Hàn Phi dùng tay của mình cầm lưỡi dao chạm vào cột người.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"
Hàn Phi không biết làm thế nào để giúp đỡ những linh hồn này, vì vậy hắn muốn hỏi bọn họ.
Oán khí vô biên dọc theo cánh tay của Hàn Phi bò lên trên đầu, cảnh tượng này giống như trên thủy triều đen xuất hiện một vòng lốc xoáy một hơi nuốt chửng hắn vậy.
Đi về phía trước, Lý Nhu muốn đến giúp Hàn Phi, nhưng Quý Chánh đã ngăn cô lại trước một bước. Khẽ lắc đầu, y đưa một bức ảnh mà mình chụp cho cô.
Trên bức ảnh mờ ảo, Hàn Phi đứng trước vô số linh hồn chết oan, lấy ra ngọn lửa từ trái tim mình, để soi sáng vực sâu cho bọn họ.
Linh hồn của những nạn nhân trong cây cột người coi thường mọi phòng ngự, bọn họ gặm nhấm ý thức và linh hồn của Hàn Phi. Cơ thể của hắn cũng bị bọn họ kéo từng chút một vào trong cột người.
Đại Nghiệt điên cuồng xoay quanh cây cột người, nó muốn kéo Hàn Phi ra, nhưng lại sợ xé nát cơ thể của hắn.
"Mọi người hãy canh giữ ở bên ngoài! Bọn họ muốn tôi nhìn thấy nguồn gốc của đau khổ!"
Hàn Phi tuyệt đối không phải là người bốc đồng. Khoảnh khắc hắn vừa chạm vào cột người đã sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn. Linh hồn của những nạn nhân bị giam cầm ở đây, thần linh đã biến bọn họ thành tấm vải đen che phủ điện thờ, dùng những người vô tội kia để che đậy trái tim bẩn thỉu và xấu xa của mình.
Ý thức của những người bị hại vô cùng hỗn loạn, không thể truyền đạt thêm tin tức cho Hàn Phi. Để tránh việc bọn họ không cẩn thận xé xác, hắn cũng đang thử làm một chuyện vô cùng điên cuồng.
Hắn lặng lẽ giải phóng linh hồn hội tụ trong con dao tái sinh. Những người đồng hành có phẩm giá đẹp đẽ nhất thế gian này bước ra khỏi dao đồ tể, nhập vào khe hở giữa cột người. Cùng với việc lấp đầy trái tim tan nát của những nạn nhân, thì cũng mở ra một lối đi tương đối an toàn cho Hàn Phi.
Trong chớp mắt, cơ thể Hàn Phi đã bị cột người nuốt chửng. Cơ thể của hắn bị vô số tàn chi đè ép, dưới ánh mắt của những nạn nhân dần dần chìm sâu vào.
Nhìn từ bên ngoài, cột người không lớn lắm, nhưng sau khi tiến vào, tựa hồ như đã đi vào một không gian khác. Khắp nơi đều là thi thể và tàn chi, nơi đây chính là biển xác theo đúng nghĩa.
Với sự giúp đỡ của những linh hồn trong dao tái sinh, Hàn Phi từ từ chìm xuống trung tâm của cây cột, hắn nhìn thấy trung tâm của tòa nhà chọc trời.
Đó là một tượng thần được bao bọc bởi tàn chi và thi thể, cũng là tượng thần quỷ dị nhất mà Hàn Phi từng thấy cho đến hiện tại.
Một nửa bức tượng cao một xích (~33.3cm) là đá, nửa còn lại là máu thịt!
Tượng thần này trông giống như một người sống vậy, ngồi khoanh chân, khuôn mặt mờ ảo, trên tay cầm hai bông hoa giống hệt nhau.
"Bản thể tòa nhà chọc trời chính là một điện thờ cỡ siêu lớn, mình đây là đã tìm thấy tượng thần mà chủ nhân vườn hoa đặt trong điện thờ sao?"
Cây người là sợi dây liên kết then chốt giữa quá khứ và tương lai của tòa nhà. Cư dân bản địa biết rằng thứ này do chính thần linh an bài và xây dựng, nhưng không ai nghĩ rằng thần linh lại giấu một trong những tượng thần của mình vào trong cây cột người.
Nhìn một nửa tượng thần được làm bằng máu thịt, ngón tay Hàn Phi nắm chặt chuôi đao, hắn từng chút một kéo cánh tay lên trên.
"Không cần biết mày là cái gì, chém trước đã rồi tính sau!"
Hàn Phi rất yếu, hắn chỉ khoảng hơn level 20, nhưng dao đồ tể tái sinh lại là vật phẩm đặc biệt rank D, đến hận ý cũng có thể chém chết.
Một cơ hội tốt như vậy, Hàn Phi làm sao có thể bỏ qua. Trong đầu hắn hoàn toàn là ý nghĩ chém vỡ tượng thần chi phối.
Lưỡi dao tái sinh xẹt qua máu thịt, cách tượng thần càng ngày càng gần. Nhưng đúng vào lúc này, tượng thần máu thịt đó đột nhiên mở mắt ra!
"Tượng thần sống dậy?"
Khoảnh khắc đó Hàn Phi như bị băng nước tràn ngập, linh hồn đông cứng, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Hắn chưa từng thấy qua một đôi mắt như vậy. Thâm trầm, sâu thẳm, đen tối, mắt trái tựa như bầu trời đêm, mắt phải tựa hồ là vực sâu, nó xóa sạch toàn bộ nhân tính, chỉ để lại một đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ.
Một cánh hoa từ trên tay tượng thần rơi xuống, tất cả tàn chi và thi thể lập tức bị máu nhuộm đỏ. Hàn Phi dường như hoàn toàn bị cô lập ở một không gian nào đó, ngay cả bảng thuộc tính cũng không mở ra được, như thể ở đây mới chính là thế giới tầng sâu thực sự!
Chỉ bằng một cái nhìn, Hàn Phi đã mất đi toàn bộ năng lực phản kháng, vong hồn nóng nảy cũng toàn bộ bị máu nhúng chìm, xung quanh một vùng yên tĩnh chết chóc.
Hàn Phi cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập, máu tựa hồ hoàn toàn đông cứng lại.
Dưới cái nhìn của đôi mắt đó, tất cả những gì Hàn Phi sở hữu dường như đều vô giá trị, đêm tối thuần túy dễ dàng nuốt chửng tất cả sự kiên trì và hy vọng của hắn.
Máu thịt, linh hồn, ký ức, con đường hắn đi tới nay chậm rãi tan vỡ. Hắn như bị hút vào trong đôi mắt kia, chìm vào màn đêm, chìm vào vực sâu.
"Đây chính là sức mạnh của không thể nhắc đến?"
Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt truyền đến, tâm trí Hàn Phi bắt đầu sụp đổ, cho đến khi cô nhi viện màu máu từ trong ký ức hiện ra, tiếng cười điên cuồng đã khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Tất cả kí ức đều bị xé nát, mang đến cho hắn cảm giác lạnh léo vô tận, trên biển băng kia, chỉ có một cảnh tượng là ngoại lệ.
Mặt trời buổi sáng đang từ từ nhô lên, ánh nắng ấm áp xuyên qua màn đêm, chiếu lên trên Tân Hỗ vừa bước ra khỏi màn đêm.
Ký ức mà thầy giáo của Lệ Tuyết tặng cho Hàn Phi như ánh nắng đã xua tan bóng tối và sự lạnh lẽo, đồng thời làm tan chảy tất cả ký ức bị đóng băng trong đại não của hắn.
Khôi phục ý thức, khi Hàn Phi mở mắt ra lần nữa, chính là mặt đối mặt với tượng thần máu thịt kia. Tay của tượng thần muốn nâng lên, nhưng nó đã bị những sợi xiềng xích màu đen viết đầy tội danh trói chặt!
"Vụ án phóng hỏa, vụ án cánh bướm, vụ án phong thủy, vụ án quỷ đồng, vụ án âm trạch Phó gia….. Đây là xiềng xích của thầy giáo Lệ Tuyết!"
Cảnh sát đêm đáng sợ nhất, hiện tại dường như đang một mình chiến đấu chống lại sức mạnh do thần linh để lại trên tầng cao nhất, khiến thần linh không thể phân tâm!
"Hóa ra những gì mình nhận được... mới là món quà tuyệt vời nhất."
Điên cuồng, đau khổ cùng tuyệt vọng như thác lũ tuôn ra từ cô nhi viện màu máu, gột rửa linh hồn của Hàn Phi, giống như bánh xe khổng lồ nghiền nát tầng băng, hắn cầm đao đồ tể chém thẳng vào cổ tượng thần!
Khi lưỡi dao chém ngang, một cánh hoa từ từ rơi xuống, trên cổ tượng thần có một vết máu.
Cánh hoa rơi xuống đất, thanh âm lanh lảnh phát ra từ trong linh hồn của Hàn Phi. Trên lưỡi dao tái sinh sáng chói xuất hiện toàn vết nứt, tựa hồ như một giây sau sẽ vỡ vụn.
Sau khi mất đi hai cánh hoa, màu đỏ trên bông hoa trở nên mờ nhạt hơn, biển xác dâng trào, người chết oan ra sức vùng vẫy, nhưng không có bất cứ sự phản kháng nào có thể lay chuyển được ánh mắt của thần linh.
Tàn chi nhấn chìm Hàn Phi, sợi xiềng xích viết đầy tội danh kéo tượng thần vào trong biển xác. Chủ nhân của sợi xích chưa bao giờ nghĩ đến việc sống sót, ý tưởng tốt đẹp nhất cho tương lai của ông là ---- có thể kéo tượng thần kia chôn cùng.
Tiếng nổ ầm vang không ngừng vang lên bên tai, Hàn Phi cảm giác được có người từ phía sau chộp lấy mình, kéo ra từ trong biển xác đỏ như máu kia!
Từng cỗ thi thể lần lượt từ trên cột người rơi xuống, Hàn Phi nằm trên mặt đất, quỷ văn trên người hắn đều bị rửa sạch hơn phân nửa, người giấy màu máu bị hư hỏng nặng, ôm chặt lấy eo hắn.
Một ánh mắt của tượng thần đó đã kéo Hàn Phi xuống vực sâu, đây có lẽ mới là năng lực của không thể nhắc đến.
"Trước đây khi tiếng ca vang lên, tất cả quỷ quái nghe thấy đều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng năng lực của tiếng ca cũng chênh lệch quá nhiều so với chủ nhân vườn hoa rồi?"
Cắn quần áo của Hàn Phi, Đại Nghiệt ra sức kéo hắn lui lại phía sau. Quý Chánh và Mặc tiên sinh vội vàng kiểm tra vết thương của hắn, bọn họ đang nói gì đó rất lớn bên cạnh, nhưng hắn không thể nghe thấy dù là một câu.
Hắn vẫn chưa thoát ra khỏi những tác động tiêu cực của không thể nhắc đến, thính giác, thị giác và khứu giác đều sẽ mất thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại được.
Màu máu dần dần nhạt đi, ánh mắt của Hàn Phi cũng dần dần trở nên ngưng tụ. Hắn nhìn về phía cột người đầy vết nứt và trần nhà bắt đầu nứt vỡ.
Miếng thịt và vụn đá lần lượt rơi xuống, trên mặt đất của tầng 49 xuất hiện một cái lỗ lớn, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ở tầng 50.
Tầng 50 mà người bình thường không được phép vào được tạo thành từ vô số thi thể. Tất cả thi thể đều được quấn bằng chỉ đỏ, treo những chiếc chuông hồn lớn nhỏ, tầng này không có bất kỳ vật sống nào.
"Cậu làm được rồi!" Quý Chánh lay động bả vai Hàn Phi: "Có điều khu vực tầng trên 50 có vẻ không giống như trong tưởng tượng của chúng ta."
“Chắc chắn muốn lên trên chứ?” Mặc tiên sinh viết mấy chữ, dán lên trên người Hàn Phi, hy vọng có thể giúp hắn trị thương.
"Chúng ta không có lý do để rút lui." Hàn Phi nhìn cán dao trong tay: "Đúng rồi, vừa rồi tôi đã nhìn thấy thần linh."
"Cậu đã gặp y rồi?!"
"Đúng vậy, tôi còn cho y một nhát." Hồi tưởng tất cả những gì mình vừa gặp phải, Hàn Phi nhẹ nhàng vuốt cán dao: "Đi thôi, tiếp tục lên trên!"
........
"Bùm!"
Cửa hành lang ở tầng 25 của tòa nhà chọc trời trong nháy mắt nổ tung thành từng mảnh. Hàng trăm nguyền rủa biến thành bóng quỷ tràn vào hành lang, một người phụ nữ cầm đầu lâu của ác quỷ xuất hiện ở tầng 25.
“Là giọng nói của anh ấy đang kêu gọi.” Người phụ nữ nhìn lực lượng của cấm kỵ đang không ngừng hội tụ, mà không hề có ý nghĩ rút lui nào.
"Tôi chỉ muốn thử xem giọng nói của mình có thể ảnh hưởng đến sự vận hành của tòa nhà hay không, dù sao thì tôi cũng đã chiếm được bảy tầng rồi." Máu thịt cải tạo lại thân thể của viện trưởng, hồn ác dẫn động vô số sợi dây vận mệnh, lặng lẽ xuất hiện ở phía cách xa người phụ nữ hơn mười mét.
Người phụ nữ hơi cau mày sau khi nhìn thấy viện trưởng làm từ tàn chi và máu thịt. Tiện tay ném cái đầu của ác quỷ đi, cô lấy ra một con dao ăn với ngọn lửa đen hận ý đang cháy.
"Có thể được chị băm nhỏ đặt lên bàn ăn, là ước mơ cả đời của anh ấy, tôi có thể chứng minh cho chị thấy, cái linh hồn trong đầu chỉ toàn ý tưởng tà ác kia, đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình bị ăn thịt, hi vọng chị đừng để bụng tình yêu cuồng nhiệt biến thái dị dạng méo mó đó của anh ấy!" Lùi lại một bước, viện trưởng chỉ vào trần nhà: "Sợi dây vận mệnh đã sớm quấn lấy nhau rồi, chị dâu, người chị cần tìm đã đi tìm chị rồi.”