Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 815 - Chương 815: Sự Khủng Khiếp Của Không Thể Nhắc Đến

Chương 815: Sự khủng khiếp của không thể nhắc đến Chương 815: Sự khủng khiếp của không thể nhắc đến

"Tôi là một người vô cùng kiêu hãnh, nhưng luôn cảm thấy tự ti khi nhìn thấy cô, thứ tình cảm này cắm rễ vào sâu trong linh hồn, nhưng anh ấy chưa từng nói cho cô biết."

"Trước đây tôi từng cảm thấy loại tình yêu dị dạng đó rất kinh khủng, nhưng sau khi đến gần cô, tôi mới biết tại sao anh ấy lại bị chìm sâu trong đó, không thể tự mình thoát ra."

"Đừng dùng loại ánh mắt rác rưởi đó nhìn tôi, tôi chỉ đang nói hết những gì trong lòng của anh ta ra mà thôi."

Viện trưởng không biết Hàn Phi đang giấu giếm thứ gì, anh ta thêm mắm thêm muối rồi nói ra hết tất cả cảm xúc.

Trong mắt xẹt qua một sự tà ác lạnh lẽo, hồn ác làm việc không từ thủ đoạn. Bày ra một bộ dạng bám váy hoàn hảo trước mắt, anh ta thật muốn đè đầu Hàn Phi ra để ăn, hận không thể gô cổ hắn lại rồi ném vào trong phòng bếp của Từ Cầm đêm nay.

Ai ăn ai, ăn như thế nào, kho hay chiên đều không cần biết, chỉ cần có thể ôm chặt đùi là đủ rồi.

Theo anh ta, đây có lẽ là công dụng duy nhất của linh hồn thông thường kia.

......

Hàn Phi với linh hồn đang bị trọng thương rùng mình một cái, có kẻ xấu dường như đang đánh chủ ý vào hắn.

Ôm chặt người giấy màu máu tàn tạ, đối phương muốn nói gì đó với Hàn Phi, nhưng bởi vì vết thương quá nghiêm trọng, màu máu trên người nó đang nhanh chóng phai đi.

"Chỉ mới bị thần linh liếc mắt một cái, linh hồn đã tựa hồ như bị hút mất, khoảng cách giữa mình và không thể nhắc đến quả thực quá lớn."

Hàn Phi hiện tại đã hoàn toàn hiểu tại sao Phó Sinh lại từ bỏ mọi thứ, đưa ra lựa chọn trở thành không thể nhắc đến rồi. Sức mạnh này quá hấp dẫn, nếu như Hàn Phi có cơ hội nắm được sức mạnh này, nói không chừng hắn cũng sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu, trở thành cấm kỵ trong miệng bách quỷ.

Cùng nhau đến tầng 50, mấy người giẫm lên biên giới được xây dựng từ thi thể, nhìn thế giới hoang đường do thần tạo ra.

“Trên bức tường kia vẽ cái gì vậy?” Hàn Phi phát hiện ra một cảnh tượng rất thú vị. Một tên không sợ trời không sợ đất như Đại Nghiệt, cõng theo Hàn Phi cẩn thận đi giữa hành lang tầng 50, nó không dám đụng vào bức tường ở hai bên. Phải biết rằng phong cách trước đây của Đại Nghiệt là đấu đá bừa bãi, không có đường cũng phải tự mình mở ra một con đường.

"Hẳn là nguyền rủa do không thể nhắc đến lưu lại, tôi đã từng nhìn thấy những hoa văn tương tự trên người những kẻ cuồng tín." Quý Chánh lấy máy ảnh ra chụp một vài bức ảnh về bức tường: "Tầng 50 không có người sống, hoàn nguyên dáng vẻ ban đầu của tòa nhà. Tôi từng nghe người ta nói rằng bất cứ ai ở lại tầng 50 quá mười phút, sẽ bị lưu lại ở đây mãi mãi."

Mặc tiên sinh ngẩng đầu nhìn những thi thể hòa vào bức tường xung quanh mình: "Lời đồn có thể là sự thật, mọi người có nhận thấy bức tường đang từ từ đến gần chúng ta, như thể chuẩn bị nghiền nát chúng ta không?"

"Hay là bây giờ chúng ta hãy đi xuống đi?" Lý Nhu rất lo lắng cho vết thương của Hàn Phi. Cô thân là một bán dị quỷ, vẫn luôn bị cư dân bản địa coi như quái vật, chỉ có hắn coi cô là người chân chính.

"Thầy giáo của Lệ Tuyết đang một mình chiến đấu chống lại sức mạnh do thần linh để lại. Mình không biết ông ấy chỉ là một người bình thường làm thế nào mà lại có được sức mạnh đó, nhưng mình có thể tưởng tượng được cái giá phải trả và áp lực mà ông ấy phải chịu đựng. Trong thế giới tầng sâu này, những người duy nhất có thể giúp ông ấy bây giờ chỉ có những người như mình thôi."

Hàn Phi có quá nhiều lý do để tiếp tục đi lên, hắn không thể dừng bước chân của mình lại.

Trong cầu thang bộ hai bên có lực lượng cực kì kinh khủng đang trưởng thành, cấm kỵ đã mất kiểm soát, đám người Hàn Phi không dám đi đường cầu thang bộ. Sau khi bọn họ đi một vòng thì đến bên thang máy của tầng 50.

Thẻ thang máy của Hàn Phi chỉ có thể đưa họ đến tầng 49, chỉ có những người được thần linh chấp thuận mới có thể lên tầng 50. Tầng này không chỉ là mộ phần của tất cả những kẻ phản kháng, mà còn là điểm trung chuyển của những kẻ cuồng tín thần linh.

"Thẻ thang máy của chúng ta đều không thể đi đến những khu vực trên tầng 50..."

Trong lúc đang lo lắng, Hàn Phi đột nhiên nhìn thấy cửa thang máy số 19 không thể đóng lại được, hắn sáp tới nhìn một chút, cửa thang máy đã bị phá hủy đến hư hỏng nặng, toa thang máy giống như bị kẹt ở một tầng nào đó.

Đặt nửa người vào trong trục thang máy, Hàn Phi lần đầu tiên từ góc độ này nhìn thấy thang máy. Hóa ra cái gọi là thang máy căn bản không phải "vật chết", mà là những cái đầu lâu khổng lồ.

Đi thang máy chính là bước vào bên trong miệng của bọn chúng, để những quả bóng bay đầu người khổng lồ này đưa mình lên trên.

Đôi má nhợt nhạt, cái miệng hôi hám thối rữa, những đường nét trên khuôn mặt bị khoét ra, khắp người là những nguyền rủa của thần linh, đây mới là bộ mặt thật của thang máy.

Những toa thang máy khác vẫn là dáng vẻ như cũ, riêng toa thang máy số 19 dường như đã bị lực lượng nào đó "giết chết".

“Nếu như thần linh chết đi, tất cả ảo mộng có thể sẽ đều vỡ tan, tòa nhà làm bằng xương người này sẽ lộ ra mặt tàn khốc nhất của nó.” Mặc tiên sinh vẫn còn đang cảm thán, Hàn Phi đã bảo Đại Nghiệt cõng mình vào bên trong giếng thang máy.

"Cậu đang làm gì vậy?"

“Từ đây đi lên.” Hàn Phi tìm một con đường khác, hắn tìm được một con đường đặc biệt.

“Cậu chắc chắn có thể đi được đường này?” Cảnh sát đêm cấp kỵ Quý Chánh không dám đi theo.

"Anh đã nói đây là đường rồi, còn sợ cái gì nữa? Đi theo tôi, nhanh lên!" Hàn Phi để Đại Nghiệt mở đường, chui vào trong giếng thang máy, nhìn thấy các vảy máu dày đặc cùng đủ thứ huyết trùng kì lạ đang bò trong "giếng".

Vết máu bị đâm thủng, Đại Nghiệt giống như đâm phải tổ ong bắp cày, vô số côn trùng kỳ lạ từ trong sâu vết máu bò ra, bất kỳ oán niệm nào lướt qua có lẽ đều sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nhưng nó quả thật là một ngoại lệ.

Tất cả các loài côn trùng kỳ lạ đều không dám đến gần Đại Nghiệt, giống như tại điện thờ ký ức của Phó Sinh ở đảo hồ thần vậy, Đại Nghiệt được sinh ra từ trong nhộng mặt người, bẩm sinh đã trấn áp tất cả các loài côn trùng kỳ lạ.

"Mau đến đây!"

Đại Nghiệt cạy cửa thang máy ở tầng 51 ra. Bọn người Mặc tiên sinh đều cảm thấy vô cùng chấn kinh, dưới từng câu thúc giục của Hàn Phi, cũng dũng cảm leo lên trên người Đại Nghiệt, tiến vào tầng 51 thông qua giếng thang máy.

"Con đường này khá tốt, yên tĩnh lại ít người, sau này chúng ta sẽ đi từ đây."

Sau khi Đại Nghiệt rời khỏi giếng thang máy, tất cả hồn trùng và huyết trùng lại chui vào trong máu, nhìn thoáng qua căn bản không thể phát hiện ra bọn chúng.

"Người ở tầng dưới 50 đều nói tầng trên 50 là thiên đường, nhưng nơi này tựa hồ cũng không có gì đặc biệt."

Khu vực bên dưới tầng 50 rất giống với khu phố cổ Tân Hỗ mấy chục năm trước. Từ tầng 50 trở lên bắt đầu xuất hiện đủ thứ muôn hình vạn trạng của thời đại mới. Khoa học kỹ thuật phát triển đã thay đổi cuộc sống, cũng mang đến những nỗi kinh hoàng mới.

Từng cánh cửa thay thế các ổ khóa điện tử, nhãn cầu trong camera giám sát thỉnh thoảng sẽ tự động chớp chớp, mọi thứ đang tiến về phía trước, nhưng điều không thay đổi là cảm giác hạnh phúc ngày càng thiếu đi và cảm giác tuyệt vọng ngày càng tăng.

Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận, tầng phía trên 50 đang dần trùng lặp với hiện thực, có thể đối với những người ở thế giới tầng sâu mà nói, hiện thực đại diện cho thiên đường.

"Đừng sơ suất, đừng tin bất cứ thứ gì mọi người nhìn thấy, những bức tường được xây bằng thi thể kia mới là sự thật, đây chỉ là những thứ thần linh muốn chúng ta nhìn thấy, tuyệt đối không được đắm chìm trong đó." Mặc tiên sinh thử đẩy cánh cửa gian nhà bên cạnh ra, ở khắp mọi nơi trong các căn hộ chung cư đều có lưu dấu vết của cuộc sống con người, nhưng trong nhà không nhìn thấy một người sống, chỉ có những người giấy.

Những ông bố, bà mẹ và đứa trẻ được làm bằng giấy vụn kia ở các nơi khác nhau trong nhà, bọn họ dường như vốn đang làm việc của mình, nhưng vì Mặc tiên sinh đột nhiên mở cửa ra, nên mới tạm thời đứng yên.

"Tầng 51 toàn là người giấy?"

Tầng 50 là bắt đầu quá trình chuyển biến của thần linh, mà tầng51 là tầng đầu tiên sau bước ngoặt cuộc đời của thần linh, đối với thần linh mà nói, cũng có ý nghĩa đặc biệt.

"Ngụy thần đó hình như đã mất đi tất cả người nhà, bên cạnh y chỉ còn lại những món đồ chơi được làm ra và một số hình nộm được gọi là bố và mẹ." Lấy máy ảnh ra đang định chụp ảnh, đột nhiên Quý Chánh nhìn thấy người giấy ban nãy cúi đầu xuống, bây giờ đang quay đầu nhìn về phía y.

Mắt của tất cả những người giấy trong nhà đều bị khoét mất, trên mặt còn để lại hai lỗ sâu, nhưng chính hai lỗ đó lại khiến Quý Chánh cảm thấy sợ hãi sâu sắc.

"Giết những người giấy này đi? Hay là mặc kệ bọn chúng?"

"Bọn chúng dường như là những món đồ chơi ngoan ngoãn trong tay của thần linh." Hàn Phi ôm người giấy màu máu bước vào nhà, hắn nắm lấy bàn tay của người giấy đứa trẻ, sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn.

Bản ngã mịt mờ, phục tùng, trống rỗng...

Có thể chắc chắn là trong cơ thể của người giấy có giam cầm linh hồn của một đứa trẻ, đứa trẻ đó đã mất hết tất cả cảm xúc, ở một khía cạnh nào đó, nó quả thực cũng không khác gì một người giấy.

“Người bình thường muốn sống ở tầng trên 50, thì sẽ phải trở thành người giấy phục tùng tuyệt đối à?” Đây đã không còn là bị cuộc sống mài giũa đi sắc cạnh nữa, mà là trực tiếp bị cải tạo linh hồn, trở thành một con rối.

Hàn Phi không giết người giấy, cả tầng lầu có vô số người giấy ẩn nấp, muốn giết sạch sẽ thì quá khó.

"Tốc độ khuếch trương của hồn ác quá chậm, mình cần phải nhanh chóng tìm được những mảnh vụn đại não khác của số 2. Muốn trợ giúp thầy giáo của Lệ Tuyết, nhất định phải để số 2 tham gia vào mới được." Hàn Phi đang đi trên hành lang thì đột nhiên có một giọt mưa đen rơi xuống mu bàn tay. Hắn hoảng hốt nhìn lên, rõ ràng mình đang đứng ở bên trong hành lang, tại sao lại có hạt mưa rơi vào người?

"Thật là một cảm giác kỳ lạ. Sau khi đến tầng này, cảm giác giằng xé giữa hiện thực và thế giới tầng sâu gần như đã biến mất, mình dường như đã trở lại hiện thực, nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi nào mình sẽ không thể phân biệt được hiện thực và thế giới tầng sâu nữa không?"

Nhìn chằm chằm hạt mưa đen đang biến mất với tốc độ nhanh chóng trên mu bàn tay, Hàn Phi có một loại dự cảm không tốt. Không chỉ là ở trong thế giới tầng sâu, mà trong hiện thực hình như cũng đã xảy ra một số tình huống bất trắc rồi.

Khi khoảng cách của hắn càng ngày càng gần với sức mạnh của không thể nhắc đến, tất cả các phương diện bắt đầu bị không thể nhắc đến ảnh hưởng. Đó không phải là một thứ công kích cụ thể, mà là một loại cảm giác tuyệt vọng rất khó có thể miêu tả được.

"Tầng phía dưới 50 giống như một cái chuồng giam giữ động vật, tầng phía trên 50 mới được coi như đã vào nhà của không thể nhắc đến."

Bình Luận (0)
Comment