Cấm kỵ là tồn tại đáng sợ nhất của tất cả cư dân trong tòa nhà, bọn họ không chút kiêng rè, ngay cả thần linh cũng dám khiêu khích. Mỗi khi cấm kỵ xuất hiện ít nhất sẽ có một tầng sẽ bị hiến tế bằng máu.
Quân K tép trong tay tiểu mập mạp biến dạng, nó không thể ngờ được lại có cấm kỵ xuất hiện ở tầng của mình.
Những người giấy chặn đường dễ dàng bị xé thành mảnh vụn, lửa đen giẫm lên đồ chơi của thần linh, người phụ nữ mặc đồ đỏ như đang ở trong vùng đất không người.
"Tại sao lại đến tìm tôi? Tại sao tất cả những điều xui xẻo lại đến với tôi! Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì cả!" Trốn sau lưng bố mẹ người giấy, cậu bé vô cùng ngây thơ, từ nhỏ đã được bố mẹ "bảo vệ", sau khi lớn thì lại được bạn "bảo vệ".
Dưới sự cố ý nuôi nhốt của bạn tốt, nó biến thành một bông hoa mỏng manh trong nhà kính. Bạn tốt đã tước đi khả năng tự lập và khả năng chịu đựng đau đớn của nó, chỉ để lại cho nó niềm vui và hạnh phúc vô tận.
Cậu bé cho đến khi chết cũng vẫn là bộ dạng như vậy, nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ lớn lên, vĩnh viễn chỉ biết khóc tè ra quần, vĩnh viễn chỉ biết trốn sau lưng người khác.
Bàn tay nhuốm lửa đen đè lên đầu ông bố người giấy, ngọn lửa hòa cùng nguyền rủa trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân nó. Một trái tim tả tơi mưng mủ rơi xuống đất, trông rất giống quả bóng da đã được vá lại nhiều lần trong tay cậu bé.
"Cô là thứ gì! Cút đi! Cút đi!" Mặc chiếc quần ướt sũng, cậu bé bỏ mặc bà mẹ người giấy, vừa bò vừa chạy lui về phía sau.
Lửa đen càng cháy càng đượm, người phụ nữ không vội không chậm đi theo sau lưng cậu bé, nguyền rủa trên người lặng lẽ lấp đầy khe hở trên tay áo, than khóc giúp cô chỉnh lại lớp trang điểm.
……
Nghe thấy tiếng hét của cậu bé, Hàn Phi không những không dừng lại mà còn giục Đại Nghiệt nhanh lên.
Trên mấy hành lang phía bắc của tầng 51 được dán đầy bùa chú, khu vực này dường như đã bị phong tỏa lại.
"Phong ấn cấm kỵ rất khó, nhưng nếu muốn thả ra, hẳn là rất đơn giản."
Người giấy không đuổi theo, Hàn Phi thở dài nhẹ nhõm. Từ trên lưng Đại Nghiệt trượt xuống, hắn nhìn những cánh cửa.
Hầu hết các lá bùa chú trong thế giới tầng sâu chỉ là đồ trang trí, bọn chúng không có tác dụng đối với quỷ quái, chỉ có thể được coi là một loại an ủi tâm lý.
Hàn Phi vươn tay muốn xé bỏ lá bùa trên cửa, nhưng khi tay hắn vừa chạm đến tờ giấy bùa, tinh thần đột nhiên hoảng hốt. Quay đầu nhìn lại hắn đã thấy ánh đèn trong hành lang bị méo mó, mặt đất vốn bình thường bắt đầu xiêu vẹo, những cánh cửa thì dường như là những khuôn mặt người đang khóc.
Khẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn không thể khiến cho Hàn Phi tỉnh táo. Tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ, chỉ đại khái nhìn thấy một bóng đen đứng ở cuối hành lang.
Nhìn không rõ mặt, thậm chí đối phương mặc quần áo gì cũng không nhìn thấy, nhưng đối phương lại cho Hàn Phi một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Bóng đen đó hướng Hàn Phi đi tới, nó di chuyển bước chân, tất cả bùa chú trong hành lang đều phảng phất như bị gió đêm thổi rung động, thanh âm rào rào như nước chảy.
"Số 2?"
Bóng đen vẫy tay với Hàn Phi, nó không cách nào tới gần hắn được, đành phải nhờ hắn đi tìm mình.
Dùng lực xé bỏ bùa chú trên cửa xuống, thế giới trong mắt Hàn Phi vẫn chưa trở lại bình thường, quá trình trượt xuống vực sâu là không thể đảo ngược.
Hầu hết những cư dân khác trong tòa nhà sẽ hoảng sợ bỏ chạy vào lúc này, vung tay và chộp lấy mọi thứ mà bọn họ có thể dựa vào, nhưng Hàn Phi đã dang rộng vòng tay, chủ động chạy về phía vực sâu.
Những lá bùa bị xé ra, Hàn Phi không phân biệt được là mặt đất hay thế giới cái nào đang xiêu vẹo.
Hắn di chuyển trong hành lang bị phong ấn, đi qua tất cả các cánh cửa bị phong ấn, lắng nghe những người lớn trong phòng kể chuyện đêm tối, tụng tên của thần mới.
"Đây chính là sức mạnh của cấm kỵ à? Khiến người ta không kiềm chế được muốn tới gần, muốn bị đồng hóa, muốn hiến tế tất cả, quỳ lạy cúng bái."
Đằng sau mỗi cánh cửa đều là một gia đình, trong mỗi gia đình đều có ký ức của riêng mình. Những căn nhà này giống như những chiếc hộp cất giữ bảo vật, chúng được kết nối với nhau để trở thành chiếc rương kho báu của cấm kỵ.
Những đứa trẻ nói cười, những người lớn gào khóc, chết chóc trở thành một con ếch, nhảy nhót trong những căn nhà khác nhau.
Sau khi xé bỏ các lá bùa, Hàn Phi đuổi theo bóng đen, cửa phòng phía sau chậm rãi bị đẩy ra, ký ức về chết chóc trượt ra khỏi nhà.
Cấm kỵ bị phong ấn ở tầng 51 này, năng lực của y có liên quan đến chết chóc, có thể thu thập ký ức của người chết, biến chúng thành hình dạng mà mình tưởng tượng ra.
"Chết là điểm cuối của sinh mạng, tất cả những nơi mà linh hồn rời đi, những năng lực liên quan đến cái chết đều vô cùng khủng khiếp, cũng chả trách mà thần linh lại giam giữ cấm kỵ lại."
Bóng đen từng vẫy tay với Hàn Phi lại xuất hiện, nó dẫn Hàn Phi đi qua hết ngã rẻ này đến ngã rẽ khác. Khi tòa nhà và thế giới gần như sắp hoàn toàn xiêu vẹo, Hàn Phi nhìn thấy một cánh cửa đặc biệt.
Cánh cửa đó tồn tại ở một góc của thế giới, căn phòng như vậy không thể che giấu ở một tầng bình thường được. Từ bất kì góc độ nào cũng không thể nhìn thấy, nó như được gấp lại giữa hai con số nguyên là số 1 và số 2.
"Đây chính là nhà an toàn mà vũ công nói đến? Thật là khó tin!" Hàn Phi nhìn chung quanh, tầng lầu ở trên đỉnh đầu, thế giới vô thức nghiêng một góc 90 độ, đại não siêu phàm kia đã nghĩ ra và xây dựng nên một loại cấu trúc đặc biệt.
Đẩy cửa ra, Hàn Phi nhìn thấy một điện thờ phủ đầy bụi.
Điện thờ này không lớn lắm, đặt ở trên bàn làm việc, trên cửa điện thờ có dán niêm phong, cái bóng đen vẫy tay với phía Hàn Phi chính là cái bóng của điện thờ.
"Là cậu à? Số 2?"
Hàn Phi nhìn thấy một cỗ lực lượng của không thể nhắc đến, đó là một loại tồn tại mà hắn không thể lý giải được. Nếu như đối phương muốn giết chết hắn, có thể đến chính mình chết như thế nào hắn cũng không biết.
Chậm rãi đi về phía trước, Hàn Phi đi đến bên cạnh điện thờ.
Điện thờ trên bàn làm việc giản dị, không khoa trương, khác với những điện thờ khác ở chỗ, ngoài cửa thần còn có những ô cửa sổ nhỏ bị bịt kín.
Những cái cửa sổ kia tựa hồ là con mắt của điện thờ, lại tựa hồ như một loại hi vọng nào đó của thần linh. Nó không thích bị nhốt trong không gian đóng kín, nó muốn có những ô cửa sổ trong thế giới của chính mình, có thể nhìn ra bên ngoài.
Lúc nào cũng tò mò, vĩnh viễn không ngừng suy nghĩ, vĩnh viễn không ngừng tiến về phía trước.
Cái bóng của điện thờ dựa vào cái bóng của Hàn Phi, điện thờ này đối với hắn rất thân thiết, như thể là người nhà vậy.
Người bình thường sẽ sợ hãi khi nhìn thấy quỷ, nhưng trẻ em khi nhìn thấy người thân đã mất sẽ chỉ vui mừng mà ôm chầm lấy.
"Tôi đến để thả cậu ra ngoài."
Hàn Phi nắm lấy lá bùa chú trên cửa điện thờ, vừa chạm vào tờ giấy bùa chú, cơ thể đã không thể cử động được.
Một khí tức kinh khủng không thể tưởng tượng nổi từ trên bề mặt điện thờ bốc lên, dường như Hàn Phi bị một đôi mắt theo dõi, chỉ cần hắn còn dám tiếp tục động thủ, thì nhất định sẽ hồn phi phách tán.
"Trên lá bùa có chữ viết của không thể nhắc đến?"
Chờ sau khi Hàn Phi chạm vào lá bùa, những gì được viết trên đó mới hiện ra, không có chú ngữ huyền diệu nào hết, chỉ có một câu kẻ tự ý động vào sẽ chết.
Sát ý tỏa ra từ lá bùa ngày càng mạnh, sấm sét nổ vang, căn nhà này giống như một căn nhà gỗ trong cơn bão, rung chuyển lên xuống, có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Tình thế hết sức nguy cấp, nhưng điều mà Hàn Phi không ngờ tới là khi khí tức của thần linh xuất hiện, những bóng máu trong cô nhi viện màu máu cũng lần lượt xuất hiện. Những đứa trẻ bị tra tấn đến chết đã không còn sợ hãi bất cứ điều gì, ngay cả thần linh cũng không thể xoay chuyển vận mệnh của bọn chúng.
Ký ức màu máu rung chuyển xiềng xích, tiếng cười cuồng loạn tràn ngập tàn nhẫn và bi thương, Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng đứng cạnh nhau trước điện thờ.
Không giống như phong ấn tầng 25 bị phá vỡ, phong ấn tầng 51 còn nguyên vẹn, đồ vật trong điện thờ không thể ra giúp Hàn Phi, nhưng bóng đen của điện thờ dường như cũng không hề vội vã. Có vẻ như nó rất có tự tin mới dám lôi kéo hắn đến đây.
Tình thế bế tắc một hồi, rất lâu sau, Hàn Phi phát hiện ánh mắt thần linh nhìn mình đã rời đi.
Vốn cho rằng đó là tiếng cười điên cuồng đã thu hút sự chú ý của thần linh, vì vậy hắn liếc nhìn về phía sau, nhưng giây tiếp theo hắn đã đóng băng tại chỗ.
Hàng ngàn loại nguyền rủa khác nhau bò đầy căn nhà, Từ Cầm đứng ở cửa xách một cậu bé trông giống như một quả bóng thịt.
Mấy ngày không gặp, Hàn Phi cảm giác như đã mấy năm rồi. Trái tim đang treo lơ lửng hoàn toàn rơi trở lại lồng ngực, cảm giác an toàn mà chỉ có khi nút thoát sáng lên mới mang lại quấn lấy hắn.
"Đừng nhúc nhích, linh hồn mà anh tách ra, đã nói cho em biết hết tất cả những suy nghĩ chân thật trong lòng anh rồi."
Con dao ăn sắc bén đâm vào cửa điện thờ, hàng ngàn nguyền rủa nhấn chìm điện thờ như một bầy sói đói.
Ánh mắt đến từ thần linh lặng lẽ nhìn Từ Cầm, lửa đen hóa thành từ hận ý tự nhiên bắt đầu thiêu đốt cơ thể của cô ấy. Trên làn da trắng nõn của cô xuất hiện những vết sẹo lớn, dung mạo đang già đi nhanh chóng.
Không thể nhắc đến đang lợi dụng lửa đen trên người Từ Cầm để tấn công chính cô.
Hận ý thông thường có thể sẽ thực sự trúng chiêu nếu như mất cảnh giác, nhưng bản thể của Từ Cầm là ngọn nguồn của nguyền rủa, con át chủ bài thực sự của cô ấy chưa bao giờ là lửa đen hận ý, mà là nguyền rủa!
Chịu đựng nỗi đau bị lửa đen thiêu đốt, Từ Cầm đã điều khiển nguyền rủa tấn công bùa chú trên cửa điện thờ hết lần này đến lần khác.
Sau khi một góc của lá bùa bị nguyền rủa ăn mòn, những sợi dây mảnh mai của vận mệnh chui ra từ những kẽ hở trên cửa điện thờ, cấm kỵ trong điện thờ bắt đầu phối hợp với Từ Cầm cùng tấn công.
Tinh lực chủ yếu của không thể nhắc đến đang ở trong hiện thực, sức mạnh nó để lại trong thế giới tầng sâu đã bị cảnh sát đêm hàng đầu kìm hãm. Vì vậy Từ Cầm và cấm kỵ trong điện thờ không hề mất nhiều thời gian đã gỡ bỏ thành công bùa chú.
Cánh cửa điện thờ bị mở ra, một mảnh vụn đại não nhỏ màu xám xuất hiện ở trước mặt Hàn Phi.
Không giống như mảnh vụn đại não mà Hàn Phi đã tìm thấy trước đó, năng lực mà mảnh vụn này mang theo dường như có liên quan đến chết chóc.
“Đứa trẻ số 2 này có bao nhiêu năng lực vậy?” Dưới sự dẫn dắt của cái bóng ở điện thờ, Hàn Phi nhẹ nhàng nhặt mảnh vụn đại não màu xám lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thu được mảnh vụn hiếm có rank D — Não."
"Não (Mảnh vụn rank D): Mảnh vụn não của một tồn tại không thể nhắc đến, bạn đã thành công đạt được sự chấp thuận của anh ấy, có thể sử dụng năng lực kèm theo của nó."
"Ký ức chết chóc (một trong những năng lực độc quyền của mảnh vụn não rank D): đọc hiểu chết chóc, nó có thể giúp bạn nhìn thấy ký ức của tất cả những người chết, đồng thời có thể tái tạo lại những ký ức này để biến cái chết thành bộ dạng mà bạn muốn."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện cấm kỵ cốt lõi của tầng 51 — Cái bóng của điện thờ, điện thờ trước mặt bạn chỉ có một hư ảnh, là số 2 dùng kí ức chết chóc nhào nặn ra sự tồn tại của cấm kỵ, nó có mang thần tính của số 2, có thể biến ra căn nhà chết chóc mà chỉ có bạn mới nhìn thấy, giúp đỡ nó tạm thời tránh được kiếp nạn, bạn có thể thử sử dụng mảnh vụn não để điều khiển nó.
Có mảnh vụn não thứ hai trong tay, Hàn Phi cố gắng sử dụng nó để giao tiếp với hư ảnh. Nhưng hắn không ngờ năng lực gửi hồn của mảnh vụn đại não trước đó lại được kích hoạt. Tất cả những ký ức có liên quan đến cái chết của mình trong tâm trí của Hàn Phi đều bị cái bóng bên cạnh điện thờ hút đi mất.
Sau khi những ký ức tiêu cực và đau đớn đó bị hút mất, một sợi xích khác trói buộc Hàn Phi với cô nhi viện màu máu đột nhiên bị đứt, tượng trưng cho tàn hồn thiện ý của hắn cũng bị hư ảnh điện thờ hấp thụ đi.
Lúc trước khi hồn ác bị mảnh vụn não của số 2 dịch chuyển lên cơ thể viện trưởng, Hàn Phi cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại khi hồn thiện cũng bị chuyển đi, hắn mơ hồ đã đoán được số 2 muốn làm gì.
"Mục tiêu thực sự của đối phương là cô nhi viện màu máu trong sâu thẳm tâm trí mình! Hồn ác, hồn thiện và linh hồn trống rỗng tượng trưng cho tuổi thơ là ba xiềng xích trói buộc cô nhi viện màu máu, khi ba xiềng xích này đều bị đứt, cô nhi viện màu máu sẽ bị trôi nổi trong tâm trí!”
Trong chớp mắt, hồn thiện đã dung hợp cùng cái bóng của điện thờ. Điện thờ trên bàn làm việc cùng với căn nhà an toàn này đang chậm rãi tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại một hư ảnh có đường nét giống hệt Hàn Phi.
So với hồn ác, hồn thiện có vẻ trầm mặc, anh ta gần như không mở miệng nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi nguy hiểm nhất, làm chuyện nguy hiểm nhất, nhưng lại không hề cầu xin bất cứ điều gì.
Sợi dây vận mệnh chậm rãi tuôn ra từ trong cái bóng của điện thờ, cắm rễ vào mặt đất của tầng 51, không ngừng hướng xuống dưới, như muốn kết nối với vận mệnh của hồn ác.
Đại não của số 2 bị vỡ thành nhiều mảnh, nhưng một khi bọn chúng phá vỡ phong ấn, sợi dây vận mệnh sẽ kết nối lại bọn chúng, chia sẻ năng lực của đôi bên.