Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818: Căn Nhà Chết Chóc

Chương 818: Căn nhà chết chóc Chương 818: Căn nhà chết chóc

Bất luận là hồn thiện, hay là hồn ác, bọn họ đều là một mặt của Hàn Phi. Số 2 đã lôi bọn họ từ sâu trong tâm trí của hắn ra. Mặc dù tính cách của bọn họ khá khác nhau, nhưng vận mệnh thì lại liên quan chặt chẽ với nhau.

Đại não nứt vỡ, những cấm kỵ khác nhau đã được số 2 dùng vận mệnh của Hàn Phi kết nối lại, những sợi dây vận mệnh vô hình chạy xuyên qua tòa nhà làm từ thi thể thối rữa.

Sau khi Hàn Phi lấy được mảnh vụn đại não thứ hai, hắn có thể cảm nhận rõ vị trí của những mảnh vụn đại não khác.

"Số 2 muốn hút đi tàn hồn của cô nhi viện màu máu bị trấn áp trong tâm trí mình, chẳng lẽ nó đang mở đường cho tiếng cười điên cuồng, dùng đại não của chính mình để chuẩn bị cho mình một cái thể xác mới à?"

Hàn Phi thử liên lạc với những mảnh vụn đại não khác, những mảnh vụn bị thần linh coi là cấm kỵ được phong ấn ở nơi bí mật nhất của tòa nhà, bọn chúng cũng đang chủ động kêu gọi hắn.

"Mình biết rõ số 2 muốn phóng thích tiếng cười điên cuồng, bây giờ cũng chỉ có thể đi theo con đường mà nó đã thiết kế. Vật phẩm quan trọng cần thiết để rời khỏi tòa nhà, phương pháp làm suy yếu thần linh, v.v. đều chỉ có số 2 biết, ngay khoảnh khắc mà mình bước vào tòa nhà chọc trời, thì đã rơi vào trong kế hoạch của số 2 rồi."

"Không đúng, vũ công là được số 2 hỗ trợ trốn thoát khỏi tòa nhà, câu lạc bộ nơi ông ấy ở lân cận với công viên vui chơi, tên này chính là đang đợi mình."

Vận mệnh của Hàn Phi trùng hợp với mảnh vụn đại não. Hắn có được năng lực của mảnh vụn đại não của số 2, cái giá phải trả chính là cởi bỏ trói buộc cho tiếng cười điên cuồng.

"Nếu như mối quan hệ của mình với tiếng cười điên cuồng rất xấu, lúc nào cũng chỉ muốn giết chết anh ta, vậy thì vì để có thể sống sót, hiện tại mình cũng sẽ buông bỏ tranh chấp với anh ta."

"Nếu như mối quan hệ của mình với tiếng cười điên cuồng rất tốt, vậy thì mình sẽ không ngăn cản cô nhi viện màu máu xuất hiện trong tâm trí, số 2 này đang dùng âm mưu công khai."

Cảm nhận được sắc mặt của Hàn Phi đang phát sinh thay đổi, Từ Cầm đi tới trước mặt hắn: "Anh đừng lo lắng gì hết, nếu như có người muốn ép buộc anh làm chuyện mình không muốn, em có thể giúp anh khiến kẻ đó câm miệng lại."

Những người hàng xóm trong cư xá Hạnh Phúc lúc nào cũng ủng hộ Hàn Phi vô điều kiện. Trong tòa nhà chọc trời mịt mù tăm tối này, Từ Cầm đã mang đến cho Hàn Phi một chút cảm động từ lâu mới có.

Đại Nghiệt ở bên cạnh lén lút nhổ một bãi độc hồn vào góc tường, cả mặt biểu cảm "chị cứ cưng chiều anh ấy đi".

"Không sao, anh với bạn chỉ có một chút hiểu lầm mà thôi." Hàn Phi cần sự giúp đỡ của số 2, hắn vẫn còn nhớ rõ lời nhắc nhở của hệ thống khi vừa mới lấy được mảnh vụn đại não của số 2 —— có lẽ anh ấy vẫn còn sống.

Gật gật đầu, Từ Cầm tiện tay ném tiểu mập mạp tới trước mặt Hàn Phi: "Trên người nó có ẩn chứa thần tính, em còn phát hiện ra một lá bài poker trong túi áo của nó nữa."

Sau khi nhìn thấy lá bài K tép, trong mắt Hàn Phi lóe lên một sự kinh ngạc: "Trên người thằng nhãi ranh này sao lại có quỷ bài?"

Cậu bé bị nguyền rủa trói buộc toàn thân không ngừng khóc lóc cầu xin. Dưới sự ăn mòn của chết chóc và nguyền rủa, hình dạng khuôn mặt của nó đang dần phát sinh thay đổi.

Một tay kéo cậu bé đứng dậy, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu bé hồi lâu, đồng tử hắn đột nhiên nheo lại: "Chả trách tôi cảm thấy đứa trẻ này nhìn quen lắm! Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp của nó trong danh sách truy nã cấp A của cảnh sát —— Quỷ Vô Tâm!"

“Quỷ Vô Tâm?” Quý Chánh lại không cảm thấy đứa trẻ này có cái gì đáng sợ.

"Khi vùng ngoại ô Tân Hỗ còn chưa hoang phế, đã xuất hiện một tên sát nhân khét tiếng, gã lớn lên trong một môi trường vô cùng dị dạng."

"Khi còn rất nhỏ, bố mẹ gã đã đâm chết một người qua đường, rồi trốn thoát."

"Môi trường gia đình ích kỷ hôi hám đã biến gã thành một con quái vật, gia đình ba người đầu tiên giết người bà mất khả năng lao động, sau đó lại giết chết người hộ lý an ủi lo lắng cho bà lão, còn giá họa mọi thứ cho đối phương."

"Sau khi đứa bé trưởng thành, gã đã giết chết bố mẹ của mình rồi bắt đầu chạy trốn cuộc sống. Trong khoảng thời gian này, gã liên tiếp phạm nhiều tội ác, moi tim băm nát thi thể..."

Hàn Phi còn chưa nói xong, cậu bé đột nhiên giãy giụa: "Tôi không có! Tôi chưa từng giết bất kì người nào! Những người đó muốn hại tôi! Bạn tốt nhất của tôi vì để cứu tôi, nên chỉ có thể giết chết bọn họ!"

"Quỷ Vô Tâm" trong hồ sơ của cảnh sát là một kẻ độc ác tàn nhẫn, là một tên côn đồ không có trái tim, nhưng quân K tép trong tòa nhà chọc trời này lại là một cậu bé không thể lớn lên, ngây thơ ngu ngốc, bị nuôi nhốt trên một tầng đầy người giấy.

“Xem ra nó cũng chỉ là một quân cờ của thần linh.” Quý Chánh nhìn chằm chằm cậu bé: “Nó và thần linh là bạn chơi với nhau, nhưng thần linh lại luôn coi nó như một đối tượng để giá họa, hắt tất cả nước bẩn lên người nó, thật đáng thương là chính nó lại không biết gì hết.”

"Biết thì có thể làm gì chứ? Nó ở trong mắt của chủ nhân vườn hoa chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đồ chơi khi nào lại có thể phản kháng lại chủ nhân được?"

"Chúng ta là bạn bè tốt nhất! Anh không được nói như vậy!" Cậu bẽ giãy giụa phản kháng, nhưng nó không thể làm ra bất kì chuyện gì uy hiếp được đến Hàn Phi.

"Lời nói như một đứa trẻ con vậy, chả trách mày vĩnh viễn không lớn được." Hàn Phi một tay xách cậu bé, một tay còn lại cầm lấy quân K tép.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được quân quỷ bài K tép, mở khóa thành công nhiệm vụ của giai đoạn cuối cùng của vụ án quỷ bài!"

"Vụ án quỷ bài (Rank D): Tạo ra ác đồ, thu thập tội ác, bộ quỷ bài này không chỉ đại diện cho những tội phạm tàn bạo hết mức, mà nó còn là cửa sổ của đôi mắt bên dưới vực sâu rình mò nhân gian."

"Yêu cầu nhiệm vụ của giai đoạn cuối cùng: Xác định thân phận của đại quỷ và tiểu quỷ! Gây ra thương tổn càng cao cho đại quỷ và tiểu quỷ, mức độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, phần thưởng càng phong phú!"

"Chú ý! Người sở hữu của bốn quân K biết một số thông tin!"

Nhiệm vụ rank D vụ án quỷ bài cuối cùng đã đến giai đoạn cuối cùng. Hoàn thành nhiệm vụ trong bản đồ ẩn phần thưởng là gấp đôi điểm, cộng thêm bản thân nhiệm vụ này là nhiệm vụ đặc biệt, còn có những phần thưởng đặc thù khác. Nếu như Hàn Phi có thể hoàn thành nhiệm vụ với mức độ hoàn thành cao nhất, phần thưởng nhất định sẽ cực kỳ hậu hĩnh.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai, dường như không có bất kỳ phần thưởng gì." Hàn Phi nắm lấy cổ áo của cậu bé: "Bạn tốt nhất của mày tên là gì? Mau nói hết tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó cho tao."

Bật công tắc diễn xuất bậc thầy, Hàn Phi bộc lộ ra khía cạnh tàn nhẫn đáng sợ nhất của mình.

Ống quần ướt sũng, cậu bé lau nước mắt, thành thật trả lời câu hỏi của Hàn Phi.

Bạn tốt nhất của cậu bé chính là Cao Hưng, bọn họ là bạn cùng lớp, đều là mục tiêu bị bắt nạt. Chỉ là tiểu mập mạp chưa bao giờ đánh lại, Cao Hưng thì mỗi lần đều phán kháng, sau đó lại càng bị bắt nạt thê thảm hơn.

Thông qua cậu bé, Hàn Phi đã biết được một số chuyện về thời đi học của Cao Hưng, nhưng thân phận của đại quỷ và tiểu quỷ vẫn còn là một bí ẩn.

Cho dù có gặng hỏi thế nào cũng không có câu trả lời, ký ức của cậu bé dường như dừng lại ở năm tám tuổi.

Để làm rõ chân tướng, Hàn Phi đã sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn với cậu bé.

Ý niệm đi sâu vào, Hàn Phi chỉ nhìn thấy bóng lưng của một cậu bé gầy gò cầm dao, ở sâu trong linh hồn của tiểu mập mạp chỉ có một đoạn hình bóng ký ức này.

"Không thể nhắc đến nhào nặn nó thành bộ dạng mà mình muốn, ký ức thuộc về nó đều đã bị giấu đi." Khi Hàn Phi đang lo lắng không biết nên xử lý cậu bé như thế nào thì cái bóng điện thờ dung hợp với hồn thiện đã đi đến. Anh ta lặng lẽ chộp lấy cậu bé, sau khi được sự đồng ý của Hàn Phi thì đã nhét nó vào trong bụng của mình.

Bên trong cơ thể của cái bóng điện thờ có ẩn chứa một căn nhà chết chóc, có thể tránh được tai họa, tước đi kí ức của kẻ thù về cái chết.

Bởi vì Hàn Phi đã từng chết hàng trăm lần trong nhiệm vụ của người quản lý, lại chết chín mươi chín lần trong thế giới ký ức điện thờ, vậy nên căn nhà chết chóc của hắn vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn có thể dựa vào số lượng để chiến thắng.

Cậu bé bị nhốt trong căn nhà chết chóc ngã gục trên mặt đất, sợi dây vận mệnh leo lên cơ thể nó, thuỷ triều chết chóc đã nhấn chìm nó.

Cậu bé khóc lóc cầu xin, dần dần tiếng khóc của nó thay đổi, không còn non nớt mà ngày càng ra dáng một người trưởng thành.

Khi thuỷ triều chết chóc rút đi, trên mặt đất của căn nhà chết chóc hiện ra một ông già xấu xí và dị dạng đang nằm, đây mới là diện mạo thực sự của K tép.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Căn nhà chết chóc vẫn còn có thể tồn tại trong năm phút! Thu thập các mảnh vụn đại não của số 2 và tăng ký ức về cái chết của chính mình đều có thể kéo dài sự tồn tại của căn nhà chết chóc, tiến hành củng cố cho nó."

Nghe được nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi vội vàng đi vào căn nhà được tạo thành từ chết chóc.

Ông lão trên mặt đất trông có vẻ không sống được bao lâu nữa, cái mà thần linh cần là bạn chơi cùng hồi nhỏ, căn bản không cần một ông già đã bước một chân vào quan tài như vậy.

Cho dù ông lão có gọi thế nào, người bạn tốt nhất của ông ta cũng không xuất hiện để giúp đỡ.

"Ông thực sự nghĩ rằng y chính là bạn thân nhất của ông hay sao? Y vẫn luôn lợi dụng ông, việc bố mẹ ông giết người có lẽ cũng là do y lên kế hoạch. Đứa trẻ đó là nguồn gốc của bất hạnh, cuộc đời bi thảm của ông chính là bắt đầu từ khi gặp y."

Thời gian năm phút, Hàn Phi không hề lãng phí cho dù chỉ một giây. Hắn bật công tắc diễn xuất bậc thầy, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, dưới sự trợ giúp hai lớp của Từ Cầm và căn nhà chết chóc, cuối cùng cũng đột phá được tất cả tuyến phòng thủ tâm lý của ông lão.

Cậu bé đối với thần linh là tin tưởng và phục tùng vô điều kiện, còn ông lão đối với thần linh thì lại tràn đầy oán hận. Cuộc đời của ông ta chính là bị thần linh hủy hoại, ông ta biết những sự thật này nhưng bản thân đã không còn khả năng phản kháng nữa.

Sau khi biến trở lại thành một ông lão, cơ thể ông ta bắt đầu sụp đổ.

Từ nhỏ đến lớn ông ta vẫn luôn đi theo thần linh, có lẽ vào thời điểm trước khi chết này, ông ta mới thực sự đã đưa ra một quyết định.

"Tôi vẫn luôn coi thần linh là bạn tốt nhất của mình, nhưng trong mắt y, tôi chỉ là một tác phẩm. Người giống như tôi vẫn còn có chín người nữa, căn cứ vào mức độ quan trọng đối với chính mình, thần linh đã gán cho những tác phẩm này một mã số. Đại quỷ và tiểu quỷ mà cậu muốn tìm cũng ở trong đó. Đại quỷ là con chó trung thành của thần linh, ở ngay trong tòa nhà này; tiểu quỷ là máu mủ của kẻ thù, sống ở thế giới phía bên kia tấm gương." Làn da của ông lão nứt ra từng tầng một, cái chết đang đến gần, xiềng xích của thần linh đã bắt đầu phản phệ, giọng nói của ông ta càng ngày càng đau đớn.

"Đại quỷ họ Cừu, tiểu quỷ họ Phó; tác phẩm của đại quỷ tên là [Chí Ái], tác phẩm của tiểu quỷ tên là [Ju-đa]; đại quỷ là người mà chúng tôi từng cùng thích! Tiểu quỷ là đứa trẻ chủ động tìm đến Cao Hưng! Đại quỷ canh giữ điện thờ chân chính! Tiểu quỷ bảo vệ thể xác ký sinh của thần linh trong gương! Đại quỷ..."

Máu đen phun ra từ miệng ông lão, nội tạng của ông ta đã bị thối rữa.

Người mà cả đời chưa bao giờ phản bội thần linh, sau khi tìm lại con người thật của mình, chuyện đầu tiên làm chính là phản bội thần linh.

"Giết y đi, giết y đi....."

Cơ thể của ông lão biến thành một vũng thịt, ngay khoảnh khắc ông ta mở miệng thì đã chết chắc.

"Căn nhà chết chóc biệt lập với thế giới bên ngoài, tương đương với một không gian độc lập, cũng chỉ có ở đây ông ta mới dám nói ra sự thật." Từ trong cái của bóng điện thờ đi ra, Hàn Phi lại nhận được nhắc nhở của hệ thống, cần phải không ngừng giết chóc, tạo ra cái chết, căn nhà của chết chóc mới có thể mở lại.

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi lên phía trên, các mảnh vụn đại não khác của số 2 đang gọi tôi." Có Từ Cầm và Đại Nghiệt ở bên cạnh, cảm giác an toàn trong lòng Hàn Phi tăng lên. Cho dù cái tên cảnh sát đêm cấp tai kia có quay lại, hắn cũng không sợ: "Hay là chúng ta đi cầu thang bộ?"

Vô thức nắm lấy tay Từ Cầm, Hàn Phi kiểm tra những ngón tay rõ ràng không có vết thương nào của đối phương: "Lúc trước em đã từng đi cầu thang bộ à? Có giao đấu với cấm kỵ bên trong không?"

"Em không khuyến nghị mọi người đi cầu thang bộ, cấm kỵ đó là do không thể nhắc đến cố ý nuôi dưỡng bên trong cầu thang, sẽ tấn công người qua đường một cách bừa bãi, em không thể đảm bảo 100% có thể bảo vệ được anh dưới sự tấn công của nó." Nhìn thấu tâm tư của Hàn Phi, tay trái của Từ Cầm nắm lấy tay hắn: "Hồn ác của anh nói rằng anh muốn bị em ăn thịt? Chẳng lẽ ngay từ ngày đầu tiên gặp em anh đã có những suy nghĩ lạ lùng như vậy sao?"

"Anh ta là hồn ác, thích nhất là đâm bị thóc, chọc bị gạo, chia rẽ ly gián, đầu óc anh ta có đôi lúc cũng không được tỉnh táo, vì vậy những lời anh ta nói em đừng để ý đến." Ho khan một tiếng, Hàn Phi nhanh chóng buông tay ra: "Vậy thì chúng ta cứ đi đường giếng thang máy vậy."

"Đừng lảng tránh như vậy, chúng ta đều là những người không có ngày mai, chi bằng nên trân trọng hiện tại." Trên mặt Từ Cầm nở nụ cười, vô số nguyền rủa xung quanh người thu lại bên trong cơ thể. Mới mấy ngày không gặp, nguyền rủa trên cơ thể cô ấy gần như tăng gấp đôi, cô đã ăn không ít "thức ăn" trong tòa nhà chọc trời này rồi.

“Anh rất trân trọng hiện tại, nhưng điều anh càng hy vọng hơn là có thể mang đến ngày mai cho em.” Hàn Phi vội vàng chạy hướng giếng thang máy, như thể bị thứ gì đuổi theo vậy.

Quý Chánh và Mặc tiên sinh đi theo phía sau, áp lực mà Từ Cầm mang đến quá lớn, hai người bọn họ căn bản không dám nói gì.

"Lần sau, em sẽ không để anh một mình đến nơi nguy hiểm như này nữa." Từ Cầm sờ đầu Đại Nghiệt, khi đi ngang qua hồn thiện, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện rất thú vị, cười cười rồi nói với đối phương: "Nói cho tôi biết, anh ấy có từng nghĩ đến việc bị tôi ăn thịt không?"

Hồn thiện trầm mặc gật gật đầu: "Anh ấy coi trọng cô, còn coi trọng hơn cả chính bản thân mình, nếu như buộc phải lựa chọn giữa thế giới tầng sâu và hiện thực, anh ấy sẽ ở lại đây với cô."

So với hồn ác không đâu vào đâu, lời nói của hồn thiện mang đến cho Từ Cầm một cảm giác khác hẳn. Không nói thêm lời nào nữa, cô bảo vệ Hàn Phi đi vào giếng thang máy.

Những côi phu khác đều là dùng kỹ năng diễn xuất để lừa dối tình cảm, nhưng Hàn Phi lại dùng kỹ năng diễn xuất bậc thầy để che đậy trái tim của mình. Nếu muốn hiểu được hắn, chỉ chờ khi linh hồn bị tách rời ra thì mới có cơ hội.

Thông qua giếng thang máy, bọn Hàn Phi đi tới tầng 60.

Ở đây đã có thể nghe rõ tiếng đánh nhau từ trên tầng truyền đến, cảm giác rung chuyển của tòa nhà cũng ngày càng rõ ràng hơn.

"Trên tầng cao nhất đang có ba thế lực cực kỳ đáng sợ giao đấu với nhau, bọn họ toàn bộ đều ở cấp độ như Cánh Bướm." Trong mắt Từ Cầm lộ vẻ lo lắng: "Nếu em mở ra toàn bộ phong ấn, hóa thành nguồn của nguyền rủa, chắc là có thể miễn cưỡng chiến đấu với một trong số bọn họ, nếu như quản lý Quỷ của công viên vui chơi không rời đi thì tốt rồi."

"Ông ấy rất mạnh sao?"

"Đúng vậy, ông lão đó che giấu rất kĩ, ông ấy hẳn là 'món quà' cuối cùng mà quản lý tòa nhà cũ để lại cho anh." Từ Cầm phát giác ra bí mật trên người quản lý Quỷ, có điều cô không vạch trần.

"Vậy mà em vẫn còn nhớ đến Phó Sinh?" Hàn Phi lại chú ý đến một điểm khác.

"Phó Sinh là tên của quản lý tòa nhà cũ à?" Từ Cầm lắc lắc đầu: "Em đang dần dần quên rồi, loại quên lãng này ngay cả lửa đen của hận ý cũng không thể chống lại được. Có lẽ sau khi trở thành không thể nhắc đến là có thể vĩnh viễn nhớ được người mà mình muốn nhớ."

"Không sao, anh nhớ tới Phó Sinh, sau này ngày nào anh cũng sẽ nhắc mọi người." Đi ở phía trước, lúc này Hàn Phi đang tràn đầy khí thế: "Chúng ta hãy cứu thầy ra trước, rồi nghĩ tới chuyện khác sau."

Nhìn bóng dáng của Hàn Phi, Từ Cầm nhỏ giọng: "Quản lý quỷ nói rằng tất cả những người sở hữu hộp đen cuối cùng sẽ bị lãng quên vĩnh viễn, đây là số mệnh của bọn họ, bí mật của hộp đen cũng chính vì điều này mới có thể giữ được mãi mãi."

Điều Từ Cầm lo lắng không phải là Phó Sinh, cũng không phải vì Phó Sinh mà cô muốn trở thành không thể nhắc đến.

Bình Luận (0)
Comment