Tòa nhà chọc trời, tầng 60.
Ở đây trông không khác gì hiện thực, như thể trở về khu phố cổ Tân Hỗ lúc 0 giờ nửa đêm.
"Những người ở tầng dưới 50 đều nghĩ rằng tầng trên 50 là thiên đường, nhưng khi thực sự đến đây rồi mới phát hiện, chẳng qua là từ địa ngục này đổi sang địa ngục khác mà thôi." Quý Chánh cầm máy ảnh chụp ảnh, hành lang trong ống kính và hành lang trong mắt mọi người là hoàn toàn khác nhau.
Bên dưới lớp da của bức tường có ẩn chứa những cái rễ thực vật trông giống như những mạch máu. Một số lượng lớn những bông hoa giống như mặt người nở trên đỉnh đầu. Mặt đất cũng thỉnh thoảng sẽ chùng xuống một khoảng, như thể bên dưới có những con bọ khổng lồ đang bò qua.
Tầng 60 trong máy ảnh của Quý Chánh dường như là một vườn thực vật màu máu, ở đây trồng đầy những con quái vật ăn thịt người.
"So với người sống và động vật, thần linh càng thích thực vật hơn, đây cũng là một trong những lý do tại sao y tự xưng là chủ nhân vườn hoa." Đứng giữa Quý Chánh và Hàn Phi, Mặc tiên sinh che miệng và mũi lại, ông vô cùng lo lắng: "Mọi người tuyệt đối đừng coi thường những thứ quỷ dị này, bọn chúng ăn linh hồn và máu thịt, đã thoát ra khỏi phạm trù thực vật rồi. Mọi người có thể hiểu chúng là những cỗ máy giết chóc có suy nghĩ."
Trong không khí thoang thoảng hương thơm, thỉnh thoảng có chút bột phấn từ đỉnh đầu rơi xuống, làm cho người ta mê say, rất muốn tìm một cái giường thoải mái, mơ một giấc mộng không tỉnh.
"Tầng này không có người sống à?"
"Càng đi lên cao, người sống càng ít. Trong mắt thần linh người và súc sinh không có gì khác biệt, đều chỉ là phân bón mà thôi." Đến được tầng trên 50 mà mình vẫn hằng mong muốn, Quý Chánh vẫn luôn quan sát tình trạng cơ thể của cậu bé sợ hãi, y lo lắng phấn hoa sẽ kích thích cậu bé: "Những thực vật này giết người dễ như uống nước, bọn chúng ăn linh hồn, vô cùng khủng khiếp. Có điều bọn chúng cũng kết ra những thứ quả rất có ích cho người sống."
"Quả?"
“Một trong những nguyên nhân khiến tôi muốn đến tầng trên 50 chính là vì loại quả này.” Quý Chánh nắm tay cậu bé sợ hãi: “Đứa trẻ này đang loanh quanh ở ranh giới trở thành cấm kỵ, chỉ có những thứ quả có khả năng xoa dịu linh hồn như thế này mới có thể giúp nó giảm bớt nỗi đau của mình."
Hàn Phi gật đầu: "Vậy anh có biết ở đâu có quả này không?"
"Tôi cũng không biết, có điều tôi đã từng nghe người ta nói, trong tầng lầu mọc đầy thực vật đều sẽ có một cây 'thực vật' cốt lõi, được thần linh gọi là chủ hồn. Nó được thần linh tự tay trồng, bá chiếm vị trí tốt nhất. Ở gần nó sẽ có một bể phân bón nhét đầy thi thể, mùi máu tanh đó đến hương hoa cũng không thể che lấp, vì vậy chúng ta chỉ cần đi theo khí tức là có thể tìm được chủ hồn, đạt được quả linh hồn trân quý nhất." Quý Chánh cầm máy ảnh đi phía trước, vì để cứu cậu bé, y cũng không còn trốn phía sau và là một kẻ hèn nhát nữa, mà là người dẫn đầu.
"Cái đó... tôi đại khái có thể cảm nhận được vị trí của 'bể phân bón'." Lý Nhu nhỏ giọng nói, kể từ sau khi nhìn thấy Từ Cầm, đến nói chuyện cô cũng không dám lớn tiếng nữa: "Quỷ bán dị vô cùng nhạy cảm với máu thịt, sau khi tiến vào tầng này tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc ẩn trong hương hoa.”
Cẩn thận tránh khỏi Từ Cầm, cô chủ động dẫn đường ở phía trước.
Sau khi mấy người đi qua hành lang dài trông có vẻ bình thường, bàn tay cầm máy ảnh của Quý Chánh bắt đầu hơi run rẩy, thế giới trong ống kính đã phát sinh thay đổi.
Mặt đất bị trải đầy những bông hoa đang há miệng, đỉnh đầu là những cành cây đung đưa như cánh tay của người sống, rễ cây mảnh khảnh rải đầy trên tường như túi lưới, người qua đường chỉ cần đi qua là sẽ bị nuốt chửng ngay.
“Mọi người chỉ cần tiến lên phía trước, những cái khác giao cho tôi.” Từ Cầm vươn năm ngón tay ra, lửa đen ẩn chứa trong nguyền rủa lan tràn trên rễ của đám thực vật kia.
Bề ngoài rõ ràng là thực vật, nhưng khi bị lửa đen đốt cháy, sẽ phát ra tiếng kêu rất thảm thiết, căn nhà chết chóc của Hàn Phi cũng không ngừng thu thập tử ý.
Những bông hoa mặt người bị đốt cháy, sự xuất hiện của Từ Cầm đã thay đổi lớn đến tình cảnh của Hàn Phi. Sử dụng lửa đen để đốt cháy thành một lối đi, bọn họ thành công tiến vào khu vực trung tâm ở tầng 60.
"Tầng này có vẻ hơi giống với biệt thự của người trồng hoa, lợi dụng các loại linh hồn và máu thịt để ươm mầm ra những bông hoa độc nhất vô nhị trong thế giới tầng sâu, sau đó lại để bọn chúng không ngừng dị hóa, cuối cùng nở ra những bông hoa chưa từng xuất hiện ở thế giới tầng sâu." Đi theo người trồng hoa, Hàn Phi đã học được kỹ năng trồng hoa. Bất cứ khi nào nhìn thấy bông hoa quý hiếm, hắn sẽ đi trước một bước để Từ Cầm hái bông hoa đó tặng cho mình.
Thấy Từ Cầm không ngừng tặng hoa cho Hàn Phi, ánh mắt của Quý Chánh cổ quái. Y luôn cảm thấy mình đã từng xem qua những cảnh tương tự trên TV.
Sở hữu năng lực hoa ngữ thiên phú rank E, Hàn Phi có thể giao tiếp với những bông hoa. Mỗi bông hoa ở đây đều chính là một linh hồn, bọn chúng giống như những người giấy ở tầng 51, không ngờ kết cục của mình lại là như vậy.
Nhân tính vô cùng phức tạp, những bông hoa nở ra từ nhân tính cũng như thế.
Trên những bông hoa mặt người ấy có mang theo hỉ nộ ái ố, sau khi bị hái xuống bọn chúng mới dám bày tỏ những suy nghĩ thực sự trong lòng mình.
Vì để tự bảo vệ mình, tốc độ tạo phản của bọn chúng còn nhanh hơn cả lật sách, chúng đã dẫn đường cho Hàn Phi.
Hương thơm trong không khí dần dần nồng hơn, nhưng nếu ngửi quá nhiều hương hoa này sẽ cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
"Chắc là ở đây rồi."
Lửa đen hận ý đã thiêu rụi lớp ngụy trang của những loài thực vật đó. Diện mạo thực sự của khu vực trung tâm trên tầng 60 đã lộ ra trước mắt mọi người.
Thân rễ của tất cả thực vật và hoa được kết nối với cây cột ở trung tâm của tòa nhà. Nó giống như một trái tim được kết nối bởi vô số mạch máu, điều khiển thực vật trên toàn bộ tầng lầu.
"Kỳ lạ, mảnh vụn đại não của số 2 hình như cũng giấu ở trong cây cột." Hàn Phi dừng lại, hắn còn nhớ rõ cây cột người mình thấy tại tầng 49. Đó là lần sau khi tiến vào tòa nhà chọc trời hắn cách cái chết gần nhất.
“Anh ở lại chỗ này.” Đôi khi Từ Cầm rất mạnh mẽ, chẳng hạn như khi Hàn Phi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Những ngón tay trắng bệch cầm con dao ăn, mười nguyền rủa đầy hận ý biến thành những con quỷ khổng lồ màu đen, quanh quẩn xung quanh cô.
"Nguyền rủa của hận ý em đã nuốt không ít, nếu muốn trưởng thành nhanh hơn, vậy thì cần phải nếm trải chất độc do không thể nhắc đến hạ xuống."
Biển hoa khô héo trong lửa đen, Từ Cầm lấy ra con dao ăn chém vào cây cột ở giữa tầng lầu!
Máu tươi phun ra từ những dây leo khô héo xấu xí. Không biết nó đã ăn thịt bao nhiêu người sống rồi, còn tiêu diệt hy vọng của người sống vào cơ thể bẩn thỉu của chính nó.
"Bông hoa là linh hồn nở rộ, thần linh xây dựng tầng này hẳn là để nuôi dưỡng một loài hoa nào đó."
Những đoạn dây leo bò lổm ngổm trên cây cột, những khuôn mặt quỷ xấu xí và kinh tởm nhô ra từ dưới những cành lá sẫm màu.
Một lượng lớn độc trùng ký sinh chung quanh cây cột. Thể hình của bọn chúng cực lớn, nửa người nửa trùng. So với bông hoa linh hồn mà nói, bọn chúng chính là những thứ vô cùng xấu xí bẩn thỉu của nhân gian.
Không có cô gái nào thích sâu bọ, Từ Cầm cũng không ngoại lệ. Cô không vung dao, mà đưa tay ra cầm lưỡi của con dao ăn.
Máu hồn trượt xuống lưỡi dao, nguyền rủa xung quanh cô tranh giành nuốt thức ăn, phàm là nguyền rủa đã uống máu của Từ Cầm sẽ đều biến thành ác quỷ.
Nguyền rủa va chạm với trùng người của chủ nhân vườn hoa, tạo ra một làn sóng máu tươi. Có điều từ đầu đến cuối Từ Cầm đều không thèm nhìn đám vụn vặt đó. Cô nhìn chằm chằm vào cây cột trước mặt, máu giữa các ngón tay đan vào nhau trên con dao.
Nguyền rủa chết chóc đen kịt hòa vào lưỡi dao, khí tức phát ra từ con dao ăn đó đáng sợ hơn nhiều so với tái sinh.
Tiến lên trước một bước, lửa đen mở đường, Từ Cầm không tấn công đột ngột. Lối đánh của cô hoàn toàn khác với Hàn Phi, trực diện đè bẹp, không cho đối phương cơ hội phản kích.
"Thật là một cô gái đáng sợ..." Lặng lẽ liếc mắt nhìn Hàn Phi, trong lòng Quý Chánh có chút bái phục, cũng có chút ngưỡng mộ, lúc này y mới hiểu rõ sự tự tin lớn nhất của đối phương đến từ đâu.
Vô số dây leo bị xé thành mảnh nhỏ, cành lá bị đốt cháy từng tầng một, lớp bảo vệ bị xé bỏ, trụ cột lộ ra nguyên hình.
Trên cây cột có hình mặt người, có nở một bông hoa bỉ ngạn kiều diễm.
Bông hoa đó cắm rễ trên một mảnh vụn đại não, rễ vươn dài đến miệng của tất cả các mặt trên cột. Thần linh đang sử dụng lớp dinh dưỡng này để cung cấp cho bông hoa.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra một bông hoa quý hiếm rank D — Chí Ái!"
"Chí Ái: Đây là bông hoa mà chủ nhân vườn hoa từng yêu thích nhất, y yêu người phụ nữ đó, ít nhất đó là cách mà y và cô ta tự lừa dối mình."
Nhắc nhở của hệ thống khiến Hàn Phi nghĩ tới một chuyện khác. Tiểu mập mạp trước khi chết từng nói cho hắn biết, tác phẩm của đại quỷ tên là [Chí Ái], cũng có nghĩa là bông hoa này rất có khả năng liên quan đến đại quỷ.
Cảm giác áp bức từ tầng cao nhất truyền đến càng ngày càng mạnh. Hàn Phi không quản được nhiều như thế, hắn lập tức hét lớn về phía Từ Cầm: "Ngoại trừ mảnh vụn đại não ra, những thứ khác toàn bộ phá hủy hết!"
Sau khi nói xong câu này, Hàn Phi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hơi thở giống như bị đông cứng thành băng. Dường như hắn đã phạm phải một cấm kỵ nào đó trong lòng thần linh.
Giơ con dao ăn lên, Từ Cầm không quan tâm đến việc thần linh sẽ nghĩ gì. Cô ấy vung dao xuống, lưỡi dao nguyền rủa cắt đứt cành hoa, từ trong bông hoa bỉ ngạn rơi xuống vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc của một người phụ nữ!
Hai lỗ tai Hàn Phi chảy máu, mấy người Quý Chánh cũng nằm bò xuống đất.
Trong tòa nhà chỉ có Đại Nghiệt và Từ Cầm là không bị ảnh hưởng. Khi Từ Cầm rút dao lại, Đại Nghiệt phấn khích lao về phía cột người. Nó lao thẳng vào mặt những người bị rễ cây đâm xuyên.
Hàn Phi luôn vô tình phạm phải cấm kỵ của thần linh, còn Đại Nghiệt thì luôn thích chủ động khiêu khích thần linh. Vì không cho chủ nhân của mình một tia sinh cơ nào, nó cũng đã phải hao tổn không ít tâm huyết.
Tất cả rễ cây thực vật và dây leo đều đang vung vẩy điên cuồng, muốn tìm lại bông hoa đã rơi xuống. Đại Nghiệt cắm đầu lao vào bên trong vòng vây.
Thân rễ trên cột người đâm xuyên qua cơ thể của Đại Nghiệt, nó tiêm độc hồn vào cột người với vẻ mặt hưởng thụ.
Một mảng thân rễ lớn khô héo, bông hoa có tên Chí Ái cũng bị Từ Cầm nhặt lên.
Nguyền rủa thuộc về Từ Cầm leo lên cuống hoa. Từ Cầm muốn biến bông hoa này thành bộ dạng mà cô muốn.
Cánh hoa rơi xuống, trên tầng bắt đầu xuất hiện đủ loại âm thanh hỗn loạn. Toàn bộ thang máy trong khoang dường như đều mất kiểm soát, điên cuồng rơi xuống, cả tòa nhà như đang gào thét.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến mọi người không thể động đậy, nhưng Từ Cầm lại cầm chặt bông hoa đó, ngước đầu lên đầy khiêu khích.
Những tiếng la hét không ngừng đến gần, khi một chiếc thang máy nào đó mở ra ở tầng 61, cảm giác ngột ngạt đó đã đến tột độ.
Những bông hoa máu đỏ tươi nở trên bức tường bị ngọn lửa đen thiêu rụi, hương thơm kỳ lạ tràn ngập tầng 61.
Tiếng bước chân vang lên, một khắc sau, máu tươi bao phủ lấy khu vực trung tâm chỗ Hàn Phi đang ở.
Ở lối vào của lối đi có một người phụ nữ đang đứng, cô ta mặc chiếc váy dài dệt từ linh hồn, đeo mặt nạ hoàng hậu.
Trên cơ thể người phụ nữ tràn ngập một loại không chân thực. Dường như là quỷ do thần linh tưởng tượng ra, cô ta hội tụ tất cả những hoàn hảo mà thần linh có thể nghĩ tới.
“Đây chính là đại quỷ?” Hàn Phi lấy ra dao tái sinh ra.
“Không, chắc cô ta chỉ là một bông hoa trong vườn hoa của không thể nhắc đến, còn lâu mới được coi là Chí Ái.” Ngắt cành hoa, Từ Cầm nhặt một cánh hoa đặt lên môi: “Có điều mùi vị của hoa này em rất thích."
Rút dao lao về phía trước, Từ Cầm thuộc loại dù nam hay nữ cũng đều giết hết. Suy cho cùng thì ai lại không muốn gặp một người chị như vậy ở thế giới tầng sâu cơ chứ?
Nghe thấy giọng nói của Từ Cầm, trên làn da trắng nõn của "hoàng hậu" xuất hiện những dấu hoa hồng. Dường như chỉ cần tâm trạng của cô ta xuất hiện dao động lớn, thì thần văn sẽ hiện ra.
"Em sẽ ngăn cô ta lại, mọi người hãy tranh thủ thời gian phá hủy thứ bên trong cây cột này." Ném bông hoa cho Hàn Phi, một mình Từ Cầm đứng giữa hoàng hậu và cột người.
Hàn Phi cũng không hề lãng phí thời gian. Hắn để hồn thiện rút mảnh vụn đại não thứ ba từ trong rễ của thực vật ra.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được mảnh vụn quý hiếm rank D — Não."
"Não (Mảnh vụn rank D): Mảnh vụn chủ thể đại não của một tồn tại không thể nhắc đến, đủ để nuôi dưỡng cho các bông hoa khi còn sống! Bây giờ bạn đã thành công có được sự chấp thuận của người ấy, có thể sử dụng khả năng kèm theo của nó.
"Soán thần (một trong những năng lực đặc thù của mảnh vụn đại não rank D): Hiến tế một tàn hồn, sau đó lấy cái giá phải trả là mất đi tất cả, cưỡng chế tiến vào điện thờ của không thể nhắc đến, bắt đầu từ con số không, soán ngôi thần linh!"
"Chú ý! Năng lực này mỗi đêm chỉ có thể sử dụng một lần. Sau khi bạn chạm vào tượng thần, có thể cưỡng chế tiến vào ký ức của không thể nhắc đến, với cái giá là mất hết năng lực, để chủ nhân của điện thờ không có cách nào xác định được vị trí của bạn trong thế giới ký ức!"
"Chú ý! Sau khi sử dụng năng lực này, xác suất sống sót gần như bằng 0!"
Khi hồn thiện đưa mảnh vụn đại não cho Hàn Phi, sợi xích cuối cùng trong sâu thẳm tâm trí hắn tự động đứt ra. Một sức mạnh không thể cưỡng lại đã hút linh hồn trống rỗng tượng trưng cho thời thơ ấu của hắn vào bên trong mảnh vụn đại não đó.
Sự trống rỗng của thiện, ác và tuổi thơ, ba xiềng xích trói buộc cô nhi viện màu máu toàn bộ đều đứt ra, tâm trí của Hàn Phi ngay lập tức biến thành màu đỏ như máu.
Những đạo thân ảnh xuất hiện bên cửa sổ lớp học của cô nhi viện màu máu, tiếng chuông vang lên, bài hát quỷ dị do ba mươi đứa trẻ hợp ca vang lên trong tâm trí, truyền ra khỏi miệng Hàn Phi.