Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 820: Lớp Học Khủng Khiếp Nhất, Tuyệt Vọng Nhất, Điên Cuồng Nhất

Chương 820: Lớp học khủng khiếp nhất, tuyệt vọng nhất, điên cuồng nhất Chương 820: Lớp học khủng khiếp nhất, tuyệt vọng nhất, điên cuồng nhất

Chúng tôi đến từ vực thẳm và địa ngục, chúng tôi có cùng một cái tên, chúng tôi ôm lấy đêm tối, bị biến thành những chiếc lọ chứa đầy ác mộng, trôi dạt trên đại dương tuyệt vọng vô tận.

Nhưng đừng cảm thấy buồn cho chúng tôi, bởi vì chúng tôi được sinh ra cho điều này.

Ba hồn của Hàn Phi dung hợp với các mảnh vụn đại não của số 2. Hắn sở hữu quyền sử dụng các mảnh vụn đại não của không thể nhắc đến, vận mệnh của hắn cũng vì thế mà dung hợp quấn lấy mảnh vụn đại não của số 2.

Ba mươi bóng người trong cô nhi viện màu máu không thể ra khỏi phòng học, tiếng cười điên cuồng cũng không định mở cửa cho bọn họ, nhưng sợi dây vận mệnh dung hợp với Hàn Phi thì đã rơi vào trong tâm trí của hắn.

Thân ảnh của những đứa trẻ khác vẫn ở nguyên chỗ cũ, bóng máu ở phía xa bên trái nhất từ từ giơ tay lên.

Mọi thứ dường như là vận mệnh định sẵn, đứa trẻ dường như đã nhìn thấy cảnh này trong tương lai của nhiều năm trước.

Vận mệnh đan xen với nhau, trong cuộc đời có vô số ngã rẽ, nhưng đứa trẻ đó luôn có thể tìm thấy con đường đúng đắn nhất.

Bóng máu giơ cánh tay lên, sợi dây vận mệnh xuyên qua đại não Hàn Phi vừa vặn rơi vào bên trong cô nhi viện màu máu.

Không có sự cho phép của Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng, bóng máu kia ngồi ở rìa lớp học nắm chặt vận mệnh của hắn.

Tiếng chuông linh hồn vang vọng trong đầu, bánh răng vận mệnh từng chút một chuyển động, cánh cửa phòng học của cô nhi viện màu máu lần đầu tiên mở ra, bóng máu nắm lấy vận mệnh của Hàn Phi, ngồi trên xe lăn, xuất hiện ở cửa lớp.

"Chúng tôi đến từ vực thẳm và địa ngục, chúng tôi mang đầy vết thương, chúng tôi nhảy qua đêm tối về phía ngọn lửa, biến thành tro bụi bay ngập trời. Nhưng đừng cảm thấy buồn cho chúng tôi, bởi vì chúng tôi được sinh ra cho điều này."

Ký ức nặng nề và kinh khủng nhất mà tiếng cười điên cuồng phải gánh vác đã được giải phóng, bóng máu từng người bước ra khỏi lớp học, cơ thể của bọn họ đã hư ảo hơn lúc trước rất nhiều. Một phần ký ức về cái chết của ba mươi đứa trẻ đã được tiếng cười điên cuồng chuyển đến đại não của một may mắn khác trước một bước.

Nếu không có người may mắn đó giúp Hàn Phi chia sẻ gánh nặng, thì khoảnh khắc bóng máu số 2 đi ra khỏi phòng học, ký ức thuộc về hắn sẽ bị nghiền nát.

Cấm kỵ của hiện thực và hư ảo đồng thời được mở ra, vận mệnh của Hàn Phi đã hoàn toàn liên kết với ba mươi đứa trẻ.

Cô nhi viện màu máu chiếm giữ tâm trí của Hàn Phi, không có sự hỗ trợ của ba hồn, ý thức của hắn chìm xuống vô tận trong tâm trí của màu máu. Tất cả ký ức của hắn đều bị áp chế bên dưới cô nhi viện.

Không thể phản kháng, ý nghĩa của sự tồn tại nhân cách của hắn dường như là dành cho khoảnh khắc này.

Ngước đầu nhìn lên, cánh cửa lớn của cô nhi viện màu máu đã bị mở ra.

Ba mươi con quái vật hung dữ, xấu xa và tuyệt vọng nhất trên thế giới đứng trong biển máu. Bọn họ nhìn Hàn Phi đang chìm vào đáy sâu của tâm trí, sau đó chậm rãi tránh ra.

Tiếng chuông dừng lại, tiếng cười mang theo nỗi đau đớn vô tận vang lên, tiếng cười điên cuồng đứng giữa ba mươi đứa trẻ, đứng giữa ba mươi con quái vật điên cuồng và khủng khiếp, chính thức tiếp quản cơ thể của Hàn Phi.

"Nỗi đau này anh không thể chịu được, hãy ngủ một giấc thật ngon, đừng nhúng tay vào." Tiếng cười điên cuồng và ba mươi đứa trẻ đi về phía cửa lớn của cô nhi viện màu máu, cuộc trả thù thuộc về bọn họ bắt đầu.

Cây cột của tầng 61 đầy vết nứt, Hàn Phi hôn mê lại mở mắt ra. Hắn mỉm cười nằm trên cây cột có vô số mặt người, gối đầu lên cọc sống của tòa nhà chọc trời, để mặc cho rễ của những cây thực vật kia đâm vào linh hồn, kéo cơ thể của mình vào bên trong cây cột.

"Tôi là người duy nhất sống sót trong đêm màu máu, có điều đại não của số 2 đã bị đánh cắp từ lâu, cậu ấy đã tìm ra cách để những đứa trẻ tồn tại theo một cách khác."

Sợi dây vận mệnh giăng ra xung quanh, những mảnh vụn đại não bị chủ nhân vườn hoa giấu khắp tòa nhà toàn bộ đều nghe thấy giọng nói của tiếng cười điên cuồng. Vận mệnh của bọn họ bị gắn chặt với nhau, không ai có thể chia cắt được bọn họ.

Lần đầu tiên nền móng của tòa nhà chọc trời bị lung lay, bậc cầu thang rung chuyển, quy tắc máu thịt do thần linh thiết lập bị phá vỡ, các mảnh lớn của tòa nhà rơi xuống, mưa đen bên ngoài tòa nhà giống như đại dương màu đen bị chọc giận, điên cuồng đập vào tòa nhà.

Thần linh đã bị chọc giận rồi, nhưng thời điểm của số 2 và tiếng cười điên cuồng lựa chọn rất khéo léo.

Sợi xích màu đen khắc đầy tội danh xuyên qua đám mây đen, phong tỏa bầu trời đêm. Khi bên trong tòa nhà xuất hiện vấn đề, rất nhiều người đều nhìn thấy một bóng người đứng trên tầng cao nhất, dường như người đó mới là đêm tối thực sự trong thế giới tầng sâu.

Vô số tín đồ và tội phạm đi theo thần linh đang chuẩn bị cho một thảm họa lật đổ Tân Hỗ trong hiện thực. Sức mạnh mà y để lại trong thế giới tầng sâu bị một cảnh sát đêm mà y chưa từng gặp phong tỏa tầng tầng lớp lớp, bây giờ là thời điểm yếu nhất của y.

"Cậu muốn làm gì?!" Trong mắt Quý Chánh lộ ra một sự sợ hãi nhìn Hàn Phi, thân thể run lên, trực giác được rèn luyện từ trong sinh tử nói cho y biết, người trước mặt này cực kỳ nguy hiểm, căn bản không phải là Hàn Phi!

Hồi đáp lại Quý Chánh chỉ có tiếng cười. Trước khi Từ Cầm bắt được tiếng cười điên cuồng, cơ thể của anh ta đã hoàn toàn chìm vào bên trong cọc sống của tòa nhà chọc trời, để cho đám thực vật kia kéo linh hồn, máu thịt và ý chí của anh ta di chuyển trong cọc sống.

"Cậu ấy đã mang mình ra làm tế phẩm? Những thứ kia sẽ kéo cậu ấy đến trước mặt thần linh, cúng tế cậu ấy cho thần linh!" Mặc tiên sinh lo lắng kêu lên, Từ Cầm cũng trở lại bên cạnh cây cột. Cô đại khái biết mối quan hệ giữa tiếng cười điên cuồng và Hàn Phi, cô cũng còn nhớ hắn đã từng nói rằng, tiếng cười điên cuồng gánh chịu toàn bộ đau khổ, nếu như có thể, hắn đồng ý trả lại tất cả cho đối phương.

Không một chút do dự, Từ Cầm xé nát cột người, mặc kệ Hàn Phi lựa chọn như thế nào, cô cũng sẽ không để cho bất cứ ai mang hắn đi.

Từ Cầm, Đại Nghiệt, hoàng hậu đại diện cho sự tưởng tượng đẹp đẽ của thần linh, toàn bộ đều tiến vào cây cột ở trung tâm của tòa nhà.

Lên trên, không ngừng đuổi theo!

Tiếng cười cuồng loạn vang vọng khắp tòa nhà chọc trời. Tất cả những mảnh vụn đại não bị thần linh phong ấn đều bị sợi dây vận mệnh kéo ra, thoát khỏi sự trói buộc.

Bọn chúng hội tụ về phía cây cột nơi tiếng cười điên cuồng đang ở, đi lên từng tầng một, mãi cho đến khi tiếng cười điên cuồng lại nhìn thấy tượng thần được giấu trong cây cột lần nữa.

Tượng thần một nửa là máu thịt một nửa là đất sét, trên tay trồng hai bông hoa máu, bông hoa song sinh, một nửa nở ra, một nửa khô héo.

Sợi xích màu đen siết chặt vào thân tượng, vô số quỷ quái trong tòa nhà cũng đang lao về phía này. Ngọn nguồn của mọi hỗn loạn và tai họa chính là bức tượng không nổi bật này.

"Tòa nhà chọc trời là điện thờ được xây bằng thi thể, tượng thần của chủ nhân vườn hoa được ẩn giấu bên trong cột người sống của điện thờ. Cây cột này chính là xương sống của thần, nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn, vậy thì trước hết phải phá hủy tượng thần của nó."

Nhìn tượng thần máu thịt càng ngày càng gần, tiếng cười điên cuồng cười đến chói tai, cười đến điên cuồng, bóng máu tồn tại cùng anh ta bước ra khỏi ký ức trói buộc bọn họ.

Ba mươi đứa trẻ đã từng yếu đuối bất lực và bị người khác hành hạ đã trở thành những con quái vật mà mọi người tránh còn không kịp!

Mà tiếng cười điên cuồng lại gánh vác tất cả mọi thứ của ba mươi đứa trẻ, biến tất cả bọn chúng thành một thể thống nhất.

Từ đêm màu máu bắt đầu chuẩn bị, mỗi một giọt máu bắn ra, đều phải được lấy lại gấp mười lần!

Bàn tay của tiếng cười điên cuồng chạm vào tượng thần của chủ nhân vườn hoa, tất cả những ký ức còn sót lại của anh ta và ba mươi đứa trẻ bắt đầu bùng cháy.

Các vết nứt xuất hiện trong điện thờ của Hàn Phi trong khu vực công viên vui chơi và khu vực tòa nhà chết chóc, tượng thần cười cuồng loạn từ từ thu lại nụ cười, bây giờ khuôn mặt hiện ra mới là của chính Hàn Phi.

Hoa máu khô héo, tiếng cười điên cuồng đứng ở trước tượng thần máu thịt, ấn vào đôi mắt của thần.

“Soán thần!”

Theo sát ở phía sau, Từ Cầm muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn. Tiếng cười điên cuồng cùng với sự tuyệt vọng mà mình gánh vác, và ba mươi đứa trẻ cùng nhau tiến vào thế giới ký ức điện thờ của chủ nhân vườn hoa!

Thần linh còn chưa chết, muốn cưỡng chế tiến vào thế giới ký ức của nó, chỉ có thể dựa vào năng lực soán thần của mảnh vụn đại não của số 2.

Từ Cầm rút dao chém về phía cổ của thần linh, nhưng lại bị hoàng hậu phía sau ngăn lại.

Khi bọn họ chiến đấu, chiều cao của tòa nhà dường như đang hạ thấp xuống, những luồng khí tức đáng sợ lần lượt xuất hiện, đủ các loại tác phẩm dị dạng tàn nhẫn của thần linh chui vào bên trong cột sống của tòa nhà!

Bị tượng thần bài xích, Từ Cầm căn bản không thể đến gần. Những quỷ quái trong tòa nhà chọc trời dường như nghe thấy tiếng gọi của thần linh, bắt đầu không ngừng dung nhập vào tượng thần.

Những lá quỷ bài biến thành màu xám rơi xuống đất, tất cả tội ác được thần linh lựa chọn, tất cả các tác phẩm do thần linh tạo ra đều bị hút vào tượng thần máu thịt, còn bên phía Hàn Phi chỉ có Đại Nghiệt lẻn được vào.

"Ngoại trừ những người sở hữu quỷ bài bị giết và không ở trong tòa nhà, những người còn lại dường như đều đã bị tượng thần ăn mất." Giẫm lên thi thể, Quý Chánh khó khăn leo lên một nơi cao. Nhìn cảnh tượng trước mặt, y đã không còn bất kỳ hy vọng nào vào sự sống sót của Hàn Phi nữa rồi.

Nhìn Từ Cầm một mình chống lại số đông, bàn tay cầm máy ảnh của Quý Chánh đang run lên, y vô cùng sợ hãi. Trong hiện thực y là một người rất nhát gan, y không thích gây rắc rối, cũng không muốn trở thành anh hùng gì cảm, y đi đến bước này, chỉ vì y không muốn cúi đầu trước những thứ đen tối và bẩn thỉu đó.

"Tôi là cảnh sát đêm sa ngã trong tòa nhà, hẳn là cũng có thể trà trộn vào bên trong nhỉ?"

Mấy người được Hàn Phi mang theo lặng lẽ đến gần tượng thần. Bọn họ không có thực lực để tham gia vào cuộc chiến của hận ý, vì vậy bọn họ chỉ có thể tránh chiến trường ra, thử hiến tế chính mình.

Máu thịt trên tượng thần không ngừng mọc ra, đóa hoa máu trong tay y có một bông đã hoàn toàn khô héo, bông còn lại thì đã nở rộ.

Dòng ký ức nhấn chìm linh hồn của Hàn Phi, trong khi tiếng cười điên cuồng và ba mươi đứa trẻ thì che mắt thần linh. Hàn Phi cũng nắm lấy sợi dây vận mệnh cuối cùng, đi theo phía sau bọn họ.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ rank C —— Soán thần!"

"Soán thần (rank C): Giết chết Cao Hưng, trở thành thần mới!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ rank C — Hoa Song Sinh!"

"Hoa Song Sinh (rank C): Người chơi chênh lệch quá lớn với level nhiệm vụ này, xin hãy lựa chọn một trong hai phương án dưới đây để hoàn thành!"

"Lựa chọn nhiệm vụ 1: Giết chết Hàn Phi, trở thành chính mình!"

"Lựa chọn nhiệm vụ 2: Bảo vệ ba mươi đứa trẻ trong cả lớp học, bất kì người nào chết, nhiệm vụ thất bại!"

Bình Luận (0)
Comment