Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821: Chúng Ta Không Có Ngày Mai

Chương 821: Chúng ta không có ngày mai Chương 821: Chúng ta không có ngày mai

"Bảo vệ ba mươi đứa trẻ, tuyệt đối không được để bất kỳ ai trong số bọn chúng bị chết!"

Hàn Phi cảm giác mình đang liều mạng muốn tóm lấy thứ gì đó. Hắn nắm chặt tay, nhưng đối phương vẫn biến mất trong thế giới của mình.

Mở hai mắt ra, trên má vẫn còn một vệt nước mắt, nỗi bi thương không thể diễn tả tràn ngập trong lòng, hắn nhất thời không nói nên lời.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào lỗ mũi, Hàn Phi cảm thấy cơ thể đau nhức kịch liệt, cảm giác đau đớn đó được truyền từ trong ra bên ngoài, như thể muốn chia cắt tinh thần và thể xác của hắn.

Nhìn xung quanh, Hàn Phi đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế của trường học. Hắn dường như đã quay trở về hiện thực, mọi thứ đều chân thực đến như vậy.

"Đây là đâu?"

Kí ức vỡ thành từng mảnh, rải rác trong tâm trí, thật lâu sau hắn mới có thể nhớ ra tên của mình.

"Hàn Phi..."

Từ trên giường bệnh chậm rãi ngồi dậy, Hàn Phi mặc một bộ quần áo rất bình thường. Trong túi áo của hắn có một bao thuốc lá kém chất lượng và một tờ phiếu đánh giá lớp học nhàu nát.

Còn không chờ Hàn Phi tiếp tục kiểm tra, trong hành lang đã vang lên tiếng bước chân, giày cao gót va vào mặt đất, thanh âm lanh lảnh cách từ rất xa đều có thể nghe thấy.

Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ dung mạo rất bình thường đi vào trong phòng. Sau khi thấy Hàn Phi đã tỉnh lại, cô ngồi xuống bên cạnh hắn: “Thầy Cao Thành, tôi không khuyến khích anh tiếp tục đến đây dạy học nữa, tình trạng sức khỏe của anh rất xấu, nhân cách cũng đứng trên bờ vực suy sụp. Hiện tại điều anh cần làm chính là nghỉ ngơi thật tốt."

Cô nói rồi đưa cho Hàn Phi một bản báo cáo kiểm tra, chữ viết bên trên đó khiến Hàn Phi không hiểu lắm.

"Họ tên: Cao Thành."

"Nam, 28 tuổi, phụ trách lớp 7."

"Có tính cách tham lam cơ bản, mức độ suy sụp là 31%, nghi ngờ còn có một nhân cách ẩn chưa xác định nữa."

"Chỉ số ô nhiễm tinh thần là 39, sắp tiến vào hàng nguy hiểm!"

"Nhân cách bẩm sinh tồn tại khiếm khuyết, trầm cảm nghiêm trọng, nóng nảy không liên tục."

"Kiến nghị: Giáo viên này đã không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm công việc phụ trách. Nếu tình trạng không cải thiện đáng kể trong vòng ba ngày, vui lòng rời khỏi trường học."

Trong đại não của Hàn Phi không ngừng truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, hắn cầm lấy bản báo cáo kiểm tra: "Rút cuộc là chuyện gì? Thế giới này sao vậy?"

"Thật khó để chấp nhận sự thật, về chủ quan từ chối chấp nhận mọi thứ, đây cũng là một loại cơ chế tự bảo vệ của não bộ. Có điều, tôi không ngờ rằng anh là một người mạnh mẽ như vậy mà cũng rơi vào ô nhiễm tinh thần." Nữ y tá trường học thở dài, kéo rèm phòng y tế ra: "Kể từ ngày Tân Hỗ sụp đổ đã 22 năm trôi qua, tuổi thơ tươi đẹp trong tâm trí anh đã định sẵn chỉ có thể trở thành hồi ức, nó đã vĩnh viễn biến mất, sẽ không bao giờ có thể thấy lại nữa."

Mỗi một câu nói của nữ y tá trường học dường như đều đang ám chỉ điều gì đó, Hàn Phi cũng rất cố gắng suy nghĩ. Nhìn về phía người phụ nữ đang đứng, ánh mắt của hắn dán chặt vào thành phố bên ngoài cửa sổ.

Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, tường vây cao xây dựng ở rìa thành phố, cửa ra vào và cửa sổ của những tòa nhà quen thuộc bị niêm phong lại bằng ván gỗ, cả thành phố không có chút sinh cơ nào, trông có vẻ ngột ngạt, buồn tẻ, tử khí nặng nề.

Nhìn Hàn Phi hồn bay phách lạc, nữ y tá trường học khẽ lắc đầu, cô đặt một lọ thuốc lên bàn rồi rời đi.

"Tân Hỗ sụp đổ? Thành phố bên ngoài chính là Tân Hỗ?" Hàn Phi ngồi ngây ra ở trên giường bệnh, hắn chắp nối từng chút ký ức một trong đầu lại, mất rất nhiều thời gian mới nhớ ra một số thứ.

"Tiếng cười điên cuồng và ba mươi đứa trẻ đã sử dụng soán thần để cưỡng chế tiến vào thế giới ký ức điện thờ của chủ nhân vườn hoa. Bọn họ đã đốt cháy tất cả ký ức, nhưng mình đi theo bọn họ thì lại không hề bị mất đi ký ức."

Hàn Phi lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc: "Thần linh đã chết, thế giới kí ức điện thờ của bọn họ phần lớn đều là quá khứ. Còn không thể nhắc đến vẫn tồn tại, thế giới kí ức điện thờ của bọn họ chẳng lẽ là một loại tương lai nào đó mà bọn họ mong đợi?"

Bỏ lọ thuốc mà nữ y tá trường học để lại vào trong túi, Hàn Phi xỏ giày bước ra khỏi phòng y tế.

Bây giờ hắn đang ở trong một trường học, khu vực này không bị ván gỗ phong tỏa, bên trong khuôn viên trường và hiện thực cũng không có khác biệt gì quá lớn.

“Ba mươi đứa trẻ không được có bất kì một đứa nào chết…”

Bám vào vách tường để dịch chuyển, Hàn Phi hồi tưởng lại thông tin trên báo cáo kiểm tra: "Mình là người phụ trách lớp 7, lớp 7 ở đâu?"

Hàn Phi đi trên hành lang, hai bên phòng học vẫn có học sinh đang học, bọn chúng chăm chú lắng nghe giáo viên.

"Mỗi người chúng ta đều có nhân cách của riêng mình, đây là kết tinh giá trị sống cả đời của một người, cũng là chìa khóa để các em chống lại ô nhiễm tinh thần."

"Muốn giết chết những thứ chưa biết kia, việc đầu tiên các em phải làm chính là giữ vững chủ tâm, tuyệt đối không được bị bọn chúng làm lay động!"

"Hai phần ba thành phố này đã bị quỷ quái chiếm giữ, trong những tòa nhà dùng ván gỗ bịt kín lại đó đều có quỷ sinh sống! Chúng ta cần phải thanh trừ từng tòa từng tòa một, cuối cùng đuổi hoàn toàn bọn chúng đi! Trong quá trình này có thể sẽ có người hy sinh, nhưng tôi muốn các em hãy nhớ kĩ, cái chết chưa phải là kết thúc, các em càng sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng sẽ càng quấn lấy các em!"

"Thời đại này thứ trân quý nhất chính là hi vọng, mà các em chính là hi vọng!"

Giáo viên đang hí hoáy viết trên bảng, trong giọng nói của anh ta có ẩn chứa một nỗi bi thương không thể che giấu. Dường như anh ta cũng biết rằng mình đang nói dối, nhưng anh ta buộc phải nói như vậy.

"Tất cả các tòa nhà bị niêm phong ở thành phố Tân Hỗ đại khái được chia thành năm loại, tòa nhà trắng có độ khó thấp nhất, bên trong có thể tồn tại tiếc nuối của người đã khuất và chấp niệm level thông thường; tòa nhà đỏ có độ khó trung bình, bên trong ẩn chứa những vật phẩm có nhiễm oán niệm và hận ý; tiếp theo là tòa nhà chết chóc có độ khó cao nhất, cũng được gọi là tòa nhà đen, tiến vào trong cũng có nghĩa là ắt sẽ chết. Nếu như các em nhìn thấy tòa nhà chết chóc đen tối, nhất định phải tránh xa!

"Ngoại trừ ba loại trên ra, còn có hai loại kiến trúc niêm phong đặc biệt khác, một loại là tòa nhà quỷ vẫn chưa được thăm dò rõ ràng, không ai biết bên trong có gì; còn một loại là toàn nhà cấm, đừng hỏi nguyên nhân, tòa nhà cấm không được thảo luận, cũng nghiêm cấm bất kì ai tiếp cận!"

"Phần lớn các em đều là trẻ mồ côi, rất nhiều người cũng bị mắc đủ các loại bệnh đặc biệt do ảnh hưởng của thảm họa. Thế giới đối xử với các em rất bất công, nếu như các em muốn thay đổi tình thế tồi tệ này, khám phá các tòa nhà bị niêm phong là một con dường dễ dàng."

"Nếu như trong số các em có người có thể quét sạch một tòa nhà, vậy thì sẽ nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người trong khu vực này. Đương nhiên, cho dù là tòa nhà trắng đơn giản nhất cũng là quá khó khăn đối với các em, đây coi như là kì vọng tốt đẹp của tôi đối với các em đi."

"Ngoài việc dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ tòa nhà, vật phẩm có nhiễm hận ý và nguyền rủa mang ra từ tòa nhà bị niêm phong cũng có thể đạt được thù lao hậu hĩnh. Những vật phẩm đó cũng sẽ được chúng tôi thu thập và gia công thành vũ khí chống lại quỷ quái."

Sau khi nói xong, giáo viên sờ sờ chiếc kính mắt của mình, trên mặt kính mơ hồ hiện lên hình bóng của một học sinh bị treo cổ: “Dựa theo yêu cầu của nhà trường, sau ba ngày nữa, các em sẽ một mình ra ngoài thăm dò kiến trúc lần đầu tiên. Hy vọng các em sẽ có thu hoạch, cũng hy vọng rằng đến lúc đó sẽ không có bất kỳ chỗ trống nào trong lớp của chúng ta."

Sau đó giáo viên lại nói thêm rất nhiều thứ, điều này cũng khiến cho Hàn Phi đại khái có thể hiểu được điện thờ kí ức của chủ nhân vườn hoa.

Thế giới ký ức điện thờ này khác với bất kỳ thế giới nào mà Hàn Phi đã trải qua trước đây. Chủ nhân vườn hoa vẫn còn sống, thế giới ký ức điện thờ của y đại diện cho chấp niệm của y về tương lai. Nếu như không có sự can thiệp của lực lượng bên ngoài, thành quỷ này có thể chính là Tân Hỗ sau 22 năm nữa.

"Tan học!"

Cửa phòng bị đẩy ra, thầy giáo đeo kính đi ra khỏi phòng học. Sau khi nhìn thấy Hàn Phi đứng ở ngoài lớp học thì anh ta rất kinh ngạc: "Thầy Cao, sao anh lại ở đây?"

"Cơ thể tôi có chút vấn đề, vừa rồi trên hành lang đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cho nên dựa vào tường nghỉ ngơi một lát." Hàn Phi hiện tại quả thực rất yếu ớt.

"Ờ, thực sự không biết anh đã gặp phải thứ gì trong tòa nhà quỷ kia? Lại có thể khiến cho chỉ số ô nhiễm tinh thần của anh tăng vọt từ 7 đến 39." Thầy giáo cảm thấy thương xót cho Hàn Phi, có điều anh ta không hề có dự định đến gần hắn. Ô nhiễm tinh thần 39 dường như là một chỉ số rất đáng sợ: "Hiệu trưởng tìm tôi có việc, tôi đi trước đây."

Thầy giáo trẻ tuổi đeo kính tên là Mã Tỉnh, thẻ công tác trên ngực anh ta cho thấy, anh ta là người phụ trách lớp 3.

Có điều đây không phải là trọng điểm mà Hàn Phi chú ý. Trong kí ức của hắn, Tân Hỗ từng có một tên biến thái sát nhân cũng tên là Mã Tỉnh, mặt của đối phương còn được đại quỷ khắc ở trên quỷ bài.

Chuông hết giờ đã vang lên rất lâu, nhưng trong hành lang lại không có học sinh nào dám ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều ở trong phòng học, không dám tùy tiện ra ngoài.

Dọc theo hành lang, Hàn Phi đi đến tầng hai của tòa nhà dạy học. Sau khi đi qua một phòng học trống trải bị niêm phong, cuối cùng hắn cũng tìm được lớp 7 mà mình phụ trách.

Đẩy cửa bước vào, khuôn mặt của những đứa trẻ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Bọn chúng dường như đã từng xuất hiện ở trong ký ức của mình, lại dường như tất cả đều chỉ là do ảo giác.

"Một, hai... hai mươi chín, ba mươi."

Lớp 7 vừa hay có 30 học sinh, không hơn không kém, giống y hệt như yêu cầu của hệ thống, nhưng ánh mắt Hàn Phi lại hơi phức tạp: "Lớp học tổng cộng chỉ có 30 đứa trẻ, vậy còn tiếng cười điên cuồng đi cùng 30 đứa trẻ tiến vào thế giới điện thờ đâu?"

Chỉ là nghĩ tới vấn đề này thôi, Hàn Phi đã cảm thấy không thở nổi. Hắn há miệng hít vào từng hơi thật lớn, nhưng lồng ngực vẫn vô cùng ngột ngạt.

"Thầy ơi, hay là thầy nghỉ ngơi trước đi, chúng em tự học."

Hàn Phi chỉ nhìn thấy đường nét bóng máu của những đứa trẻ kia. Hắn vẫn chưa thể đối chiếu từng khuôn mặt của học sinh với mã số, mọi thứ đều cần thời gian để tiếp xúc dần dần.

“Thầy không sao.” Cầm phấn, Hàn Phi viết lên bảng đen những phần quan trọng mà giáo viên Mã Tỉnh đã nói.

Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, hắn đã chuẩn bị cố gắng hết sức mình để đảm bảo cho ba mươi đứa trẻ đều sống sót.

Đầu óc choáng váng, càng suy nghĩ, ô nhiễm tinh thần dường như lan tràn càng nhanh. Hắn cảm giác như có một con quái vật sinh sôi trong cơ thể, từ từ nuốt chửng trái tim, hủy hoại nhân cách của mình.

Sau khi viết thông tin hữu ích cuối cùng lên, tầm nhìn của Hàn Phi bắt đầu mờ đi, thế giới mà hắn nhìn thấy có một nửa bị bóng tối nhấn chìm.

"Thầy ơi, thầy phải uống thuốc rồi." Một học sinh không biết từ lúc nào đã đi tới cạnh bục giảng, từ trong túi của Hàn Phi lấy ra lọ thuốc. Sau khi nhìn kỹ, nó đổ ra một viên thuốc bốc mùi hôi thối từ bên trong.

Lọ thuốc này là do nữ y tá trường học để lại, Hàn Phi không chắc chắn thuốc của đối phương có vấn đề gì không. Hắn không lựa chọn uống thuốc, mà bảo mọi người tự học trước. Hắn phải chuẩn bị sau khi có thêm được nhiều thông tin hơn nữa, mới thử thứ của thế giới này.

Chờ sau khi Hàn Phi đi ra khỏi phòng học, học sinh vừa tươi cười lúc nãy lại có một loại biểu cảm khác. Nó liếc mắt nhìn những thứ Hàn Phi viết trên bảng đen, sau đó đứng ở giữa bục giảng.

"Các cậu có nhìn thấy thành phố bên ngoài cửa sổ không? Mặc dù tớ đã quên rất nhiều thứ, nhưng một số lẽ thường thì vẫn nhớ, bây giờ có thể chắc chắn là, chúng ta không thuộc về nơi quỷ dị này." Học sinh đó cầm quyển bài tập có tên mình trên đó: "Tên viết trên vở là Châu Kỳ, nhưng tớ không có chút ấn tượng nào với cái tên này, tớ chỉ nhớ một con số — con số 5."

Mỗi một học sinh trong lớp đều có tên của riêng mình, nhưng bọn chúng lại vô cùng xa lạ với cái tên đó, ngược lại những con số của mỗi người lại khiến bọn chúng không thể nào quên được.

"Tổng kết một chút những manh mối hiện có, chúng ta đến thành phố tồn tại quỷ quái này, trở thành học sinh của học viện cô nhi. Giáo viên ở đây bề ngoài coi chúng ta là hy vọng, nhưng thực tế chỉ coi chúng ta như những công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào." Số 5 Châu Kỳ xóa phần tự học trên bảng đen đi, viết lên hai chữ tự cứu: "Các cậu nghĩ sao?"

“Suy nghĩ của tớ có thể còn bi quan hơn cậu một chút.” Một học sinh bị mất đi hai chân ngồi ở góc lớp: “Học sinh của trường này không phải là cô nhi, chính là quái thai bệnh tật, toàn bộ đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi. Cậu hãy nhìn ra ngoài cửa sổ đi, xung quanh trường học rõ ràng có sự tồn tại của những kiến trúc bị niêm phong, nhưng lại vẫn có rất nhiều người sống tụ tập, vậy thì nguyên nhân quỷ quái không quấy rầy nơi đây là gì?"

Nó gấp một chiếc máy bay giấy rồi ném ra ngoài cửa sổ, nhưng chiếc máy bay còn chưa bay được bao xa đã bị mưa làm ướt, đáp xuống bãi đất lầy lội trước tòa nhà dạy học.

“Có khi đến công cụ chúng ta cũng không bằng, chỉ là khẩu phần ăn cung phụng cho quỷ quái mà thôi.” Nam sinh mất đi hai chân di chuyển cơ thể, nó đối mặt với những học sinh khác trong lớp: “Thầy giáo nói ba ngày sau sẽ là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài một mình thăm dò, ba ngày này có thể là thời gian cuối cùng của chúng ta đấy."

Bình Luận (0)
Comment