"Cao Thành hóa ra mạnh như vậy sao?"
Sau khi phân loại thông tin trong văn phòng, Hàn Phi phát hiện, trong số tám giáo viên chủ nhiệm, thực lực của Cao Thành có thể sắp vào top 3. Năng lực của tên này cực kỳ quỷ dị, còn sở hữu một số lượng lớn vật phẩm nguyền rủa, đã từng nhiều lần tiến vào tòa nhà quỷ mà người bình thường tránh còn không kịp.
"Nhưng tại sao gã lại đi đến bước này? Nếu như tất cả năng lực đều đến từ nhân cách, vậy thì mình phải làm thế nào để kích hoạt được sức mạnh của nhân cách?"
Thông tin trong văn phòng có hạn, Hàn Phi cất chìa khóa căn hộ đi rồi chuẩn bị về nhà.
Hắn vừa mới đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hai nữ giáo viên sóng vai đi vào văn phòng giáo viên.
“Thật là kì lạ, hôm qua tôi vậy mà lại không bị bóng đè?” Người phụ trách lớp 8 là một nữ sinh nhỏ nhắn, cô ta tên là Trương Mộng Lam, hoạt bát dễ thương, với mái tóc uốn, còn làm móng tay, trông rất trẻ, cảm giác cũng chỉ vừa mới thành niên.
“Cái này không phải là rất tốt hay sao?” Người phụ nữ đi phía sau Trương Mộng Lam tên là Diêm Lam, là người phụ trách lớp 8 1, trên da có những hình xăm kinh khủng, cả người toát ra khí thế hung hãn, giống như một con dã thú.
"Nhưng tôi đã bị bóng đè liên tục cả tuần nay rồi, cô nói xem hôm qua tại sao nó không đến? Có phải nó đã đi đè các cô gái khác rồi không? Không được, tối nay tôi nhất định phải bắt nó cho tôi một lời giải thích." Trương Mộng Lam khoanh tay trước ngực, dường như cô ta cảm thấy bối rối, sau khi nhận thấy ánh mắt của Hàn Phi thì thay đổi tư thế.
Hai vị nữ giáo viên không hề chào hỏi Hàn Phi. Hắn bây giờ giống như một ôn thần, nói chuyện với hắn cũng sẽ bị chiêm nhiễm bất hạnh.
Hàn Phi cũng đã tiếp nhận chuyện mình không được lòng người rồi. Hắn thu dọn bàn làm việc, xách ba lô, bộ dạng vô cùng yếu ớt đi ra khỏi văn phòng.
"Nhanh như vậy đã đưa ra quyết định rồi sao?" Giọng nói của Diêm Lam đột nhiên vang lên sau lưng Hàn Phi, hắn cũng không chú ý tới đối phương đã đi đến từ lúc nào: "Ở lại trường học, anh có lẽ còn có cơ hội sống sót. Sau khi rời đi anh có xác suất sẽ trở thành một con quái vật điên loạn, cuối cùng sẽ bị đày đến một tòa nhà cấm nào đó."
Xiềng xích kim loại va chạm, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía Diêm Lam. Đối phương còn cao hơn cả hắn, mặc trang phục đen tuyền, dung hợp giữa cuồng dã và chết chóc.
"Nếu không, tôi có thể làm sao bây giờ?" Hàn Phi hoàn toàn không hiểu, Diêm Lan rõ ràng chỉ là một người sống, nhưng hào quang lại cường đại đến mức khó tin, đây dường như là sức mạnh của nhân cách.
“Sau khi anh đi, lớp 7 sẽ bị chia ra, học sinh của anh có thể sẽ không còn sót lại một ai.” Ánh mắt của Diêm Lam rất đáng sợ, giống như một con thủy quái bất cứ lúc nào cũng có thể há cái miệng đẫm máu của mình ra. Hình dung về một người phụ nữ như thế là rất không lịch sự, nhưng cảm giác thực tế mà đối phương cho Hàn Phi chính là như vậy.
“Vậy cô có đề xuất gì hay không?” Hàn Phi cảm thấy đối phương một quyền có thể đập nát đầu mình, trực giác của hắn trước giờ vẫn luôn rất chuẩn.
"Tôi chỉ cảm thấy anh chết như vậy thì có hơi đáng tiếc, nếu như anh đồng ý đáp ứng điều kiện trước kia của tôi, có lẽ tôi có thể giúp anh."
Trong cả quá trình, Hàn Phi đều đang quan sát Diêm Lam. Trên sống lưng của người phụ nữ này có in dấu kim loại màu xám bạc, hai tay quấn băng gạc dính đầy khí tức nguyền rủa, mỗi một miếng thịt trên người dường như đều ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
"Cao Thành và Diêm Lam từng có giao dịch gì đó? Chẳng lẽ là nghề nghiệp côi phu đã có tác dụng?" Liếc nhìn nắm đấm của Diêm Lam, Hàn Phi nhíu mày rời khỏi văn phòng: "Đi giải thích sự thật cho những đứa nhỏ kia trước, sau đó quay trở lại căn hộ, làm rõ bí mật của Cao Thành."
Hàn Phi "bệnh tật" trở lại lớp 7, hắn vốn định thông báo tin tức cho bọn trẻ, để mọi người chuẩn bị trước. Nhưng khi đến gần lớp, hắn lại nghe thấy từ trong lớp truyền ra một cuộc đối thoại như này.
"Chúng ta hoàn toàn không biết về thành phố bên ngoài, hấp tấp thoát ra khỏi trường học cũng chỉ có một con đường chết, chi bằng cứ ở lại chỗ này, tìm cách giết chết hết tất cả giáo viên và hiệu trưởng."
"Tớ đồng ý với đề nghị của số 11, xem xét đến tình huống xấu nhất, nếu như thành phố này không phải là hai phần ba bị quỷ chiếm cứ, mà là bị quỷ chiếm cứ hoàn toàn, như vậy sau khi chúng ta chạy trốn cũng sẽ đối mặt với truy sát vô tận."
"Vậy thì hãy bắt đầu từ giáo viên của chúng ta trước đi, giết chết anh ta? Thay thế anh ta? Hay là lôi kéo anh ta?"
Hàn Phi cả kinh khi nghe thấy ở trong hành lang. Mình mới rời đi một lúc, mà học sinh lớp này đã bắt đầu mưu sát giáo viên và hiệu trưởng rồi? Điều này khiến hắn đang chuẩn bị quay lại để thông báo tin tức ít nhiều cũng có chút không thích ứng kịp.
"Tuyệt đối không được hấp tấp." Đi về phía trước, Hàn Phi nhìn vào bên trong phòng học, đột nhiên hắn phát hiện có mấy chỗ trống: "Người đâu?"
"Thầy Cao, xem ra bệnh của thầy đã đỡ rồi." Giọng nói đều đều của học sinh số 1 vang lên ở góc tường. Hàn Phi đang muốn lùi lại, thì học sinh số 4 gầy gò lặng lẽ đi ra khỏi bóng tối, ngăn cản con đường quay lại của hắn.
Hai người bọn chúng trông chỉ là những học sinh bình thường, nhưng lại mang đến cho Hàn Phi một cảm giác rất nguy hiểm.
"Bọn chúng nói những điều kia ở trong phòng học là cố ý để cho mình nghe thấy à?" Dựa lưng vào tường, Hàn Phi không ngờ một giáo viên như mình vừa tỉnh lại không bao lâu, đã gặp phải nguy hiểm sinh tử rồi. Chưa nói đến số 1, số 4 kia thực sự là đã có sát ý, thật đáng sợ.
"Chúng em muốn phán đoán xem rút cuộc thầy là người như thế nào." Số 1 dừng ở trước mặt Hàn Phi: "Trên người thầy chúng em không cảm thấy có bất kì ác ý nào, cái này rất kỳ lạ, bởi vì càng là nơi tàn khốc, càng không tồn tại thứ gọi là thiện ý thuần túy."
Hàn Phi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Con ngươi của học sinh số 4 đó hoàn toàn chuyển sang màu đen, dường như nó đã nắm vững phương pháp sử dụng sức mạnh của nhân cách.
"Thầy đến từ cùng một nơi với các em, thầy đã từng hứa với một người, phải bảo vệ cho tất cả học sinh trong lớp, không cho bất kỳ một ai trong số các em bị chết." Hàn Phi không sử dụng kỹ năng diễn xuất. Hắn cảm thấy kỹ năng diễn xuất bậc thầy của mình cũng chưa chắc sẽ có thể lừa được đám trẻ này.
“Vào phòng học trước đã.” Số 4 đưa tay khoác lên vai Hàn Phi, đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm khiến hắn sởn tóc gáy.
Cửa phòng đóng lại, Hàn Phi lại đứng trên bục giảng. Hắn nhìn ba mươi học sinh trong phòng học, dưới đôi gò má non nớt kia ẩn chứa những con quái vật gớm ghiếc.
Bây giờ hắn cảm thấy không phải là mình đang dạy học sinh, mà là học sinh đang quyết định sự sống chết của mình thì đúng hơn.
“Thầy Cao chắc là thực sự đang nghĩ cho chúng ta.” Khi không khí trong lớp trở nên ngưng trọng hơn, một cô bé giơ tay lên, cô bé còn rất ít tuổi, trên quyển bài tập viết con số 30: “Tớ cảm thấy thầy rất thân thiết, giống như một người anh trai, cũng giống như một người cha."
Đứa trẻ số 30 không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, nhưng cô bé lại dường như có thể nhìn thấu bản chất của một người. Cô bé cảm thấy Hàn Phi mang đến cho mình cảm giác như người nhà, đây có thể coi là một trong những đánh giá cao nhất rồi.
“Sau khi đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, muốn tin tưởng một người rất khó.” Đứa trẻ số 2 gập sách lại đặt ở trên bàn: “Có điều cũng phải có người để thử xem, các loại biểu hiện của thầy ấy đều phù hợp với lời nói của thầy, người này không nói dối.”
"Đến bây giờ tớ vẫn không có cảm giác an toàn, đối với thế giới này cũng hoàn toàn không hiểu. Hơn nữa, lòng người là thứ phức tạp nhất trên thế gian này, làm sao mà các cậu có thể chắc chắn rằng thầy ấy sẽ luôn kiên định với ý tưởng của mình?" Tay của số 4 vẫn luôn đặt lên vai Hàn Phi, giống như một con rắn độc cảnh giác.
"Nếu đã như vậy, vậy thì hãy bỏ phiếu để quyết định đi." Số 5 Châu Kỳ giơ tay lên: "Nếu tin tưởng thầy ấy thì hãy giơ tay, nếu không tin tưởng thì hãy giữ im lặng."
Số học sinh giơ tay trong lớp không đến một nửa, Châu Kỳ cũng hiểu ý kiến của mọi người: “Thật xin lỗi, thầy Cao, làm phiền thầy hãy rời khỏi đây trước. Nếu như thầy thật muốn giúp chúng em, vậy cũng đừng can thiệp vào chuyện của chúng em. Nếu muốn chúng em tin tưởng thầy, vậy thì xin thầy cũng hãy tin tưởng chúng em."
Câu nói cuối cùng của Châu Kỳ, Hàn Phi mơ hồ nhớ rằng tiếng cười điên cuồng cũng đã từng nói, những đứa trẻ này không hy vọng mình nhúng tay vào.
“Được, thầy đi.” Không có hiểu lầm hay khúc mắc gì, hai bên đều chỉ muốn tồn tại trong thế giới tàn khốc này.
Sau khi đi được mấy bước, Hàn Phi lại dừng lại. Khi cả lớp đều đang nhìn mình, hắn hơi ngượng ngùng một chút nói với Số 4: "Có phải em đã nắm giữ được sức mạnh của nhân cách rồi không? Loại sức mạnh này phải kích hoạt như thế nào?"
"Mỗi người mỗi khác." Ánh mắt của số 4 khôi phục bình thường, nó chỉ nói với Hàn Phi bốn chữ, sau đó mời hắn ra khỏi phòng học.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hàn Phi nghe được câu nói cuối cùng của số 5 Châu Kỳ.
"Ba ngày nữa sẽ tiến hành kiểm tra, từ khoảnh khắc tan học rời khỏi trường học, tớ hi vọng các cậu hãy nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình, để chúng ta cùng nhau sống sót!"
Hàn Phi cũng rất muốn ở cùng với mọi người, nhưng bọn trẻ không chơi cùng với hắn.
"Trước đây mình thực sự đã đánh giá thấp bọn chúng rồi. Thay vì lo lắng cho sự an toàn của bọn chúng, mình vẫn nên khôi phục lại cơ thể của mình trước đã."
Dựa vào tường, Hàn Phi bị hầu hết mọi người trong trường ghét bỏ rời khỏi tòa nhà dạy học. Hắn dựa theo bản đồ chỉ dẫn tiến vào chung cư của giáo viên.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, đập vào mắt Hàn Phi là một đống rác rưởi và đồ đạc bị đập nát. Giấy dán tường trong nhà bị dao cào xước, khắp nơi viết nguệch ngoạc những dòng chữ điên cuồng.
Hàn Phi còn phát hiện ra trên cửa nhà mình có treo một tấm biển cảnh báo và giấy niêm phong bị xé rách. Căn phòng chung cư của hắn đã bị trường học liệt vào danh sách những nơi nguy hiểm.
Im lặng đứng trong nhà, Hàn Phi nhìn thấy tận mấy loại dấu giày khác nhau, có người đã từng đến nhà hắn.
"Tất cả những đồ vật nguyền rủa mà Cao Thành thu thập đều đã bị cướp sạch, những kẻ xâm nhập thậm chí còn không để lại cho mình thức ăn hay nước sạch."
Bên trong chiếc sô pha rách nát, những chiếc lò xo rỉ sét sẽ bật ra bất cứ lúc nào, Hàn Phi chỉ có thể ngồi trên chiếc tủ quần áo bị lật đổ, nhìn bầu trời đang dần tối lại ngoài cửa sổ, nỗi bất an và sợ hãi trong lòng bắt đầu lan ra.
Loại cảm xúc này đang ăn mòn nhân cách của hắn, luôn muốn hủy diệt nó.
"Sau khi trời tối chắc chắn càng nguy hiểm hơn, mình phải nghĩ cách thay đổi cục diện tồi tệ này." Hàn Phi lấy chiếc gương quỷ ra: "Đây là vật phẩm duy nhất mà Cao Thành lấy ra từ trong tòa nhà quỷ. Bệnh viện mắt kia cũng rất kỳ lạ, Cao Thành ở Tân Hỗ trước khi trở thành quỷ thành đã mắc bệnh rất nghiêm trọng, nhưng sau khi phát sinh thảm họa, đôi mắt của gã ngược lại còn khôi phục bình thường rồi..."
Cúi đầu vuốt ve chiếc gương, Hàn Phi nhìn chính mình trong gương: "Mình có nên đến bệnh viện mắt kia xem xem không?"
Đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên Hàn Phi phát hiện mình ở trong gương đang mỉm cười, tựa hồ muốn cùng hắn nói gì đó.
"Nhìn khẩu hình miệng, hình như là đang nói đến phòng tắm?"
Chạy vào phòng tắm, Hàn Phi gõ gõ khắp nơi, sau đó hắn đập vỡ một viên gạch lát nền, từ bên dưới lấy ra một quyển sổ cùng một cái chìa khóa màu đen.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy vật phẩm đặc biệt rank E nhật ký của Cao Thành và vật phẩm đặc biệt rank F chìa khóa nhà cho thuê tòa nhà trắng."
"Nhật ký? Mình trong gương tại sao lại biết rõ nhà của Cao Thành như vậy?" Hàn Phi nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, khuôn mặt kia giống hệt mình, nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ: "Chẳng lẽ Cao Thành thật sự đang bị nhốt ở trong gương?"
Hàn Phi vẫn còn nhớ lúc ở trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, hắn trở thành Phó Nghĩa -- bố của Phó Sinh. Còn Phó Nghĩa thực sự thì lại ở trong cơ thể của hắn, vận mệnh của hai người bọn họ trùng hợp, linh hồn quấn lấy nhau.
"Tên Cao Thành này rốt cuộc có quan hệ gì với chủ nhân điện thờ Cao Hưng? Tại sao mình lại trở thành gã sau khi vào điện thờ?"
Mở nhật ký ra, mới đọc mấy dòng Hàn Phi đã bị thu hút vào đó.
Cao Thành bị bệnh về mắt, bố mẹ ruột của gã cũng bị bệnh về mắt.
Vào đêm gã chào đời, bố mẹ ích kỷ vì để gã được điều trị, đã bí mật thay thế gã bằng một đứa trẻ bình thường khác, từ đó vận mệnh của cả hai đã bị thay đổi.
Khi một bông hoa nở, sẽ có một bông hoa khác rụng.
Trong khi gã đang được điều trị bằng nhiều cách khác nhau, tận hưởng tình yêu thương vô hạn của bố mẹ, thì đứa trẻ vốn bình thường kia lại đang phải trải qua điều đau khổ nhất trên đời.
Sau đó khi thảm họa ập đến, bố mẹ nuôi của Cao Thành đã nói cho gã biết sự thật. Thực ra bố mẹ nuôi sau đó đã nhận ra gã không phải là con ruột của bọn họ, nhưng bởi vì đứa con của bọn họ và cặp vợ chồng mù đã biến mất, nên bọn họ vẫn luôn đối xử với Cao Thành như con ruột của mình.
Trong thảm họa, bố mẹ nuôi vẫn chăm sóc Cao Thành cho đến khi bọn họ bị quỷ quái giết chết. Cao Thành mất đi tất cả người thân, cũng biến thành một con quái vật.
Sau khi đọc nhật ký của Cao Thành, Hàn Phi đã biết được rất nhiều chuyện, để có thể sống sót, Cao Thành không từ bất kì thủ đoạn nào.
Vì muốn khôi phục lại thị lực, gã đã giao dịch với quỷ quái. Để không bị những người tị nạn tra tấn và bắt nạt, gã đã hiến tế những người kia cho tòa nhà đỏ.
Trên người Cao Thành, phần thuộc về con người đã biến mất không còn tăm tích, gã bây giờ chỉ là một con quỷ đội lốt người.
Trong nhật ký, ngoài mô tả về những thay đổi bên trong nội tâm của mình ra, còn có một số bản đồ vẽ tay và ghi chép thăm dò.
Cao Thành đã từng vào tòa nhà quỷ năm lần, đồng thời trốn thoát bình an vô sự. Tài liệu về ba "tòa nhà quỷ" là Bệnh viện mắt thứ ba, Viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên và thủy cung Biển Sâu trong nhật ký, những thông tin quý giá này cũng là thứ mà trường học muốn có được nhất.
Ngoài thông tin về ba "tòa nhà quỷ", Cao Thành còn có một nhà kho bí mật bên ngoài trường học, nơi cất giữ những vật nguyền rủa quý giá nhất và một số vật tư, chìa khóa để mở nhà kho cũng được để cùng với cuốn nhật ký.