"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— nhà kho bí mật."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Xin hãy tiến vào nhà kho bí mật của Cao Thành trước khi trời tối, có được vật phẩm do anh ta lưu lại."
Sau khi đọc xong nhật ký, Hàn Phi đã kích hoạt một nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ.
"Những thứ mà Cao Thành coi trọng nhất không phải ở trong văn phòng giáo viên, mà đều được gã cất giấu ở nhà kho bí mật bên ngoài trường học. Xem ra gã cũng không tin tưởng những người ở trong trường này."
Ghi nhớ bản đồ trong nhật ký, Hàn Phi cất kĩ nhật ký và chìa khóa. Tìm ở trong phòng một chiếc ba lô cũ nát, hắn dựa theo hướng dẫn trong nhật ký, thu dọn rất nhiều tiền giấy và một số công cụ đơn giản, sau đó ra khỏi nhà.
Không hề kinh động đến bất kì ai, Hàn Phi lặng lẽ đi từ cửa sau rời khỏi trường học.
Bên ngoài bức tường cao là một vùng đất hoang vu chết chóc im lặng. Những tòa nhà cao tầng vẫn như trước, nhưng những người sống đã xây dựng chúng và những cư dân sống bên trong đã biến mất từ lâu.
Yên tĩnh, quỷ dị, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở bất an.
Thần kinh căng thẳng, Hàn Phi đi dưới bóng râm của bức tường.
Bốn xung quanh trường học, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người sống khác. Bọn họ mặc quần áo rách rưới bẩn thỉu, trên người có rất nhiều vết thương và mưng mủ, ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Phi cũng rất kỳ lạ, sợ hãi, căm ghét.
“Piii!” Một bãi nước bọt nhổ ngay trước mặt Hàn Phi. Có một tên ăn mày đầu tóc bù xù nằm ở góc tường, anh ta nằm liệt trên chiếc chiếu cũ nát, trong mắt tràn đầy căm hận với hắn: “Quái vật, quái vật ghê tởm!”
"Quái vật?" Hàn Phi nhìn tên ăn mày, đối phương cũng không hề sợ hãi.
"Giết đi, giết tao đi! Các người một đám quái vật rác rưởi! Các người không xứng được gọi là người!" Tên ăn mày vô cùng xúc động, vết thương trên cổ bị xé toạc, máu tươi chảy ra, nhỏ giọt trên cái chiếu.
"Tôi không có lý do gì để giết anh cả." Hàn Phi không muốn gây phiền phức. Từ trên người tên ăn mày này hắn có thể nhìn ra thái độ của một bộ phận người sống sót đối với trường học.
Vội vàng rời đi, bước chân của Hàn Phi càng lúc càng nhanh.
Khi hắn bắt đầu tăng tốc, sau lưng dường như truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Quay đầu nhìn lại, Hàn Phi phát hiện tên ăn mày trốn trong góc đã biến mất, chỉ còn lại một tấm chiếu dính máu trên mặt đất.
“Có người đi theo mình từ trong trường học ra à?” Ngũ quan của Hàn Phi vượt xa người thường, nhưng bởi vì ảnh hưởng của tinh thần ô nhiễm, hiện tại hắn vẫn chưa khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
"Nhà kho bí mật của Cao Thành nằm trong một tòa nhà trắng, khu vực đó nằm ngay cạnh tòa nhà quỷ bệnh viện mắt thứ ba, vì vậy sẽ có rất ít người đến đó." Hàn Phi liếc nhìn đồng hồ: "Khoảng một giờ nữa trời sẽ tối rồi, thời gian rất cấp bách, không thể đợi được nữa."
Dựa vào bản đồ của Cao Thành mà mình có, Hàn Phi đặc biệt chọn những con đường nguy hiểm để đi. Người sống hai bên ngày càng ít, xung quanh cũng không có cửa hàng gì, lọt vào tầm mắt chỉ có những tòa nhà lớn với cửa ra vào và cửa sổ bịt kín bằng ván gỗ.
"Những tấm ván gỗ và những tấm rèm dày ngăn ánh sáng mặt trời, cách ly tòa nhà với thế giới bên ngoài, mỗi tòa nhà ở đây là một quỷ vực thu nhỏ."
Trên bản đồ của Cao Thành ghi lại thông tin về một số tòa nhà đặc biệt ở khu vực xung quanh trường học, nhưng nó chỉ giới hạn ở khu vực đó. Hiện tại Tân Hỗ đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, không người sống nào có thể tiến vào sâu bên trong thành phố nữa.
Dựa vào kinh nghiệm sống sót đúc kết được trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi dành thời gian bốn mươi phút, đi bộ đến một khách sạn nhỏ được bịt kín bằng ván gỗ.
Khách sạn này được chuẩn bị cho những người lao động nhập cư, bên trong bị chủ nhà đen tối chia thành vô số ngăn nhỏ, nó được nhà trường xác định là "tòa nhà trắng".
Vật nguyền rủa trong khách sạn là một con heo đất, số lượng quỷ quái không rõ, có điều thực lực mạnh nhất trong số đó hẳn là chủ nhà đen tối.
Cao Thành đã ghi chép rất cẩn thận. Trong nhật ký của mình, gã cũng đã nói về cách để tránh chủ nhà đen tối và nguyền rủa, đó chính là dùng tiền để trải đường.
Chạm vào tấm gỗ thứ bảy trên cửa sổ phía sau của tầng một, Hàn Phi dễ dàng gỡ bỏ nó ra rồi lặng lẽ tiến vào "tòa nhà trắng".
Nhiệt độ bên trong tòa nhà thấp hơn nhiều so với bên ngoài, hơn nữa cho dù có mặc bao nhiêu quần áo vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
"Cảm giác này còn đáng sợ hơn so với thế giới tầng sâu, chẳng lẽ trong quá trình dung hợp của hai thế giới đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dựa theo địa chỉ được ghi trong nhật ký, Hàn Phi đi tới tầng hai, nơi đây có những vách ngăn dày đặc như tổ ong.
Thông thường mà nói những vách ngăn đó cho dù có dày đặc đến đâu cũng sẽ không trở nên như vậy. Bản thân tòa nhà đã bắt đầu trở nên dị dạng dưới sự ảnh hưởng của vật nguyền rủa và chấp niệm.
Lấy chìa khóa, Hàn Phi đẩy cửa một vách ngăn ra. Từ trong ba lô hắn lấy một xấp tiền giấy, rắc bên cạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đi trong vách ngăn mấy phút, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Dường như có thứ gì đó đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn, đang lao về phía bên này với tốc độ cao!
Lần lượt từng vách ngăn bị đẩy ra, tiếng mở cửa dồn dập trên mỗi bước chân! Nó càng lúc càng gần hắn hơn!
Nín thở, Hàn Phi đã bị ô nhiễm tinh thần, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn sẽ tăng lên gấp bội. Hắn càng nghĩ về những điều tồi tệ đó, thì những điều tồi tệ đó càng dễ dàng xảy ra.
"Nếu như chỉ là tiếc nuối thì còn đỡ." Hàn Phi cũng bắt đầu tăng tốc độ, hắn chạy đua với đồng hồ, nhưng vẫn là chậm một bước, sau lưng tiếng mở cửa đã đuổi kịp hắn!
Bên trong tòa nhà không có bất kì ánh sáng nào, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cửa vách ngăn phía sau mình. Tiếng mở cửa là biến mất từ bên ngoài, quỷ lúc này chỉ cách mình có một cánh cửa gỗ mỏng manh kém chất lượng.
Nắm chặt con dao ngắn trong tay, Hàn Phi nhìn chằm chằm nắm cửa đang từ từ xoay, thời gian mấy giây này còn khó vượt qua hơn cả thế kỷ.
Khi lò xo khẽ bật nhẹ một cái, cánh cửa phía sau Hàn Phi mở ra một khe hở.
"Không di chuyển nữa rồi?"
Ttóm lấy tay nắm cửa, Hàn Phi mở toang cửa ra, bên ngoài có một con heo đất trông rất bình thường.
“Vật nguyền rủa ở đây, vậy chứng tỏ…”
Sau lưng Hàn Phi xuất hiện một trận ớn lạnh, hắn lấy gương ra soi, một khuôn mặt tái nhợt áp vào vai hắn.
Đôi mắt của người đàn ông đầy tham lam, đại não và dạ dày của gã bị khoét rỗng, trong cơ thể nhét đầy tiền giấy.
"Chủ nhà!"
Đột nhiên nhìn thấy quỷ quái xuất hiện, nhưng Hàn Phi vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Hắn lấy tiền giấy trong túi ra, không ngừng nhét vào con heo đất.
Con heo đất dường như là một cái hố không đáy, nhìn không sâu lắm nhưng có thể ăn cả một bọc tiền giấy.
Hàn khí sau lưng ngưng tụ, Hàn Phi không dám có chút nào khinh suất.
Hắn tiếp tục nhét tiền giấy vào cho đến khi chỉ còn một tờ tiền giấy cuối cùng, con heo đất kia và quỷ quái sau lưng hắn mới biến mất.
"Vừa rồi là tiền mua mạng sao?"
Sự xuất hiện của con heo đất và quỷ chủ nhà cũng khiến Hàn Phi phát hiện ra một chuyện khác, muốn giải quyết quỷ quái không nhất thiết phải giết chết đối phương, lợi dụng điểm yếu trong chấp niệm của bọn họ, có thể phá vỡ cục diện một cách dễ dàng hơn.
"Địa hình trong căn nhà cho thuê rất phức tạp, tồn tại vô số vách ngăn, người ngoài nếu muốn giết ông chủ đen tối tìm được con heo đất là rất khó, không thể coi thường quyết tâm bảo vệ tài sản của một kẻ keo kiệt được. Cao Thành hẳn cũng đã nhìn trúng điểm này, vì vậy mới xây dựng nhà kho bí mật ở đây."
Xách chiếc ba lô đã nhẹ hơn rất nhiều, Hàn Phi phải mất một lúc lâu mới tìm thấy vách ngăn của Cao Thành.
Dùng chìa khóa mở cửa ra, trong đầu Hàn Phi vang lên nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý!! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ —— nhà kho bí mật, nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm."
Đóng cửa khóa lại, Hàn Phi ở trong phòng đã phát hiện một số lượng lớn vật tư, còn có một số vật nguyền rủa vô cùng quý hiếm.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm nguyền rủa rank E — đồng xu vận mệnh."
“Đồng xu vận mệnh (vật phẩm nguyền rủa rank E): sử dụng cùng với tính cách tham lam của Cao Thành, có thể phát huy hiệu quả bất ngờ, nhưng trong trường hợp tinh thần ô nhiễm nặng, kích hoạt đồng xu này có xác suất sẽ khiến tinh thần ô nhiễm nghiêm trọng hơn!"
"Bạn đã phát hiện vật phẩm nguyền rủa rank E —— mắt giả nhìn thấy cái chết."
"Mắt giả nhìn thấy cái chết: Con ngươi này ẩn chứa một con quỷ, nếu muốn sử dụng sức mạnh của nó, thì phải dùng một con mắt của người sống để trao đổi, một con mắt có thể nhận được sự trợ giúp của nó trong mười giây."
"Bạn đã phát hiện vật nguyền rủa đặc biệt rank F —— mũ lưỡi trai màu đen."
"Mũ lưỡi trai màu: Chủ nhân của chiếc mũ này bị những thanh thép rơi từ công trường xuyên thủng, linh hồn của anh ta ẩn giấu dưới chiếc mũ, đội chiếc mũ này có thể nhìn và nghe thấy một số thứ đặc biệt, nhưng đội trong thời gian dàu thì sẽ bị ô nhiễm tinh thần nặng hơn."
"Bạn đã phát hiện vật phẩm đặc biệt rank D — Giấy khai sinh."
"Giấy khai sinh (Vật phẩm đặc biệt rank D): Vật phẩm này còn quan trọng hơn cả mạng sống của bạn! Anh ta là bằng chứng cho tất cả những ký ức trong quá khứ của bạn, cũng là lý do tồn tại của bạn!"
Hàn Phi cầm giấy khai sinh lên nhìn thoáng qua. Thoạt nhìn thì rất bình thường, căn bản không giống một vật phẩm rank D.
"Bệnh viện Tân Hỗ thứ nhất? Cao Thành là được sinh ra ở đó?"
Sau khi ghi nhớ địa chỉ bệnh viện và những thông tin bên trên, Hàn Phi bắt đầu nghiên cứu ba vật phẩm nguyền rủa.
Sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và Cao Thành là, tính kháng nguyền rủa của hắn cực kỳ cao, ngay cả khi cưỡng chế sử dụng cũng rất khó bị phản phệ.
Đội mũ lưỡi trai màu đen lên, hai lỗ tai Hàn Phi lập tức nghe được một ít âm thanh kỳ lạ, hắn đại khái có thể xác định được vị trí của quỷ trong tòa nhà.
"Thứ này rất hữu dụng."
Bên trong chiếc mũ lưỡi trai quả thực có một con quỷ đang sống, nhưng nó có vẻ rất lười biếng, vẫn luôn ngủ say.
Sau khi đội mũ vào, Hàn Phi cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ có điều sau khi đội một thời gian dài, hắn sẽ cảm thấy có thứ gì đó trong mũ đang cố gắng xâm nhập vào não của mình, da đầu của hắn đang dần dài ra cùng với chiếc mũ lưỡi trai.
Cầm lấy mắt giả, Hàn Phi hướng bên trong nhìn vào. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào mình, ở sâu trong mắt của hai bên đều hiện lên vẻ tham lam.
"Chủ nhà đen tối và quỷ trong mắt giả đều sở hữu đặc điểm tham lam, nhân cách của chính Cao Thành vừa hay cũng là nhân cách tham lam. Gã có thể sử dụng hai vật nguyền rủa này chắc là có liên quan đến nhân cách đặc biệt của mình."
Cuối cùng Hàn Phi nhặt đồng xu kia lên. Mỗi lần tung đồng xu, hắn đều cảm thấy cuộc đời của mình cũng đang quay cuồng theo.
Đồng xu này không biết từ đâu tới, sử dụng nó biết đâu có thể thay đổi tình thế của Hàn Phi. Nhưng trong tương lai có thể đẩy hắn đến tình cảnh đen tối và tuyệt vọng hơn.
Trong khi nghiên cứu đồng xu vận mệnh, Hàn Phi cũng lần đầu tiên kích hoạt sức mạnh nhân cách của mình. Càng tham lam, hắn sẽ càng trở nên điên cuồng hơn, mà sự điên cuồng này sẽ không ngừng kích thích đại não của hắn, khiến hắn hấp thụ sức mạnh của vật nguyền rủa theo cấp số nhân; cơ thể từ từ dung hợp với quỷ trong vật nguyền rủa, biến thành một con quái vật táng tâm điên rồ.
"Người tham lam rất dễ bị ngoại vật che mờ hai mắt, nhưng một khi bọn họ có thể sống sót đến cuối cùng, vậy thì cả bên thắng cũng ăn tất."
Nắm chặt đồng xu vận mệnh, Hàn Phi cảm thấy mình so với Cao Thành còn thích hợp với thế giới này hơn. Hắn không ngừng nâng cao tính kháng nguyền rủa, dường như cũng là vì thời khắc này.
"Trên báo cáo chẩn đoán của Cao Thành nói rằng gã còn ẩn chứa một loại nhân cách khác. Nhân cách khác nhau dường như mang lại năng lực cũng khác nhau." Sau đó Hàn Phi lại nghĩ đến chính mình. Hắn hẳn là nhân cách hệ chữa trị, không biết loại nhân cách này có thể phát huy tác dụng như thế nào trong thế giới điện thờ.
Ngồi bên trong nhà kho bí mật, Hàn Phi ăn thức ăn do Cao Thành để lại và phân loại những vật tư dư thừa.
Những thứ ở đây có thể đủ cho hắn sử dụng trong một thời gian dài, nhưng nếu như tính cả ba mươi học sinh kia nữa, thì rõ ràng là không đủ.
"Tinh thần ô nhiễm bắt nguồn từ nguyền rủa và quỷ quái, mình phải nhanh chóng nghĩ cách để khôi phục bản thân mới được. Thầy giáo Vương kia là một người khá tốt, mình có thể lại thực hiện một số giao dịch nữa với anh ta."
Sau khi biết cách kích hoạt năng lực nhân cách, trong đầu Hàn Phi lại nảy sinh một nghi vấn khác: "Cao Thành muốn kích hoạt năng lực nhân cách bắt buộc phải mượn sự trợ giúp của vật nguyền rủa, đứa trẻ có tử ý toàn thân trong phòng học ban ngày làm sao mà kích hoạt được năng lực nhân cách vậy? Nó chỉ vừa mới thức tỉnh, căn bản không có thời gian để đi tìm vật nguyền rủa!"
Hàn Phi cảm thấy mình thật sự đã đánh giá rất thấp 30 đứa trẻ kia. Mặc dù đối phương đều là học sinh, nhưng nếu đưa ra so sánh, ai sẽ bảo vệ ai còn chưa chắc, dù sao thì bọn chúng cũng đều là người nhà của tiếng cười điên cuồng. Tất cả tuyệt vọng chịu đựng trước đây, đều sẽ trở thành màu máu nhuộm đỏ điện thờ này.
Cách thời gian kiểm tra vẫn còn ba ngày, đêm nay Hàn Phi không định trở lại trường học. Trời đã tối rồi, bên ngoài nói không chừng còn nguy hiểm hơn cả bên trong tòa nhà trắng.
Tìm cái thảm len đắp lên người, Hàn Phi vừa muốn nghỉ ngơi một lát, bên ngoài tòa nhà lại truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
Ghé sát vào cửa sổ, Hàn Phi xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ nhìn ra bên ngoài. Có một người phụ nữ cao hơn 1,8m đang đứng trên đường, cô ta thản nhiên vứt chiếc áo khoác da màu đen đi, để lộ những hình xăm đáng sợ trên người.
Trên mặt người phụ nữ này không nhìn ra một chút nhượng bộ hay sợ hãi nào. Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Kim loại chưa biết dung hợp vào xương sống phình ra bên ngoài, từng đốt "xương trắng" đâm xuyên vào cơ thể cô ta, xiềng xích bị đứt gãy, cô ta một quyền đánh vào bóng tối, trực tiếp đấm nát bóng đen.
"Tại sao Diêm Lam lại ở đây? Là cô ta đã giết tên ăn mày và vẫn luôn theo dõi mình à?"
Với tư cách là người phụ trách lớp 1, sở hữu nhân cách không biết sợ hãi, Diêm Lam là người mạnh nhất trong tất cả các giáo viên, trực diện chiến đấu không ai có thể là đối thủ của cô ta.
Thu lại khí tức, Hàn Phi đứng ở trong bóng tối yên lặng theo dõi Diêm Lam, người phụ nữ kia dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.