Nỗi đau chôn sâu trong lòng cũng nguôi ngoai đôi chút, linh hồn đứng bên bia mộ như thấy được đường về nhà.
Không còn giãy giụa nữa, số 4 để mặc ánh sao xuyên qua sương mù tử ý dày đặc, cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Nó mơ hồ nhớ tới, mỗi lần khi mình cầu xin được chết, đều sẽ có một người cố chấp tới thuyết phục mình. Người đó hết lần này đến lần khác làm việc vô ích, cho đến cuối cùng mỗi khi nó sắp sửa đòi chết, hình bóng người đó lại vô thức hiện lên trong đầu.
Dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng một chút, xòe năm ngón tay ra, số 4 nhìn vào ánh sáng trong lòng bàn tay.
Sức mạnh có thể chữa trị linh hồn chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, nó giống như ánh sao đã có từ xa xưa, chiếu rọi vào trái tim cằn cỗi, dịu dàng, lặng lẽ và không bao giờ rời xa.
Sau khi trị liệu kết thúc, Hàn Phi nhận được nhắc nhở từ hệ thống, lần trị liệu này vô cùng thành công, nhân cách chữa trị đạt được tăng cường, bản thân hắn cũng nhận khả năng chống lại tử ý. Còn về phần tình trạng của bệnh nhân, thì không nằm trong phạm vi nhắc nhở của hệ thống.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Hàn Phi thu tay về, cây cầu chạm vào linh hồn đứt gãy, tử ý vốn sắp không áp chế nổi trong mắt số 4 đã bình tĩnh trở lại.
Số 4 không gật đầu cũng không lắc đầu, ánh mắt nó dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn rất cứng miệng: "Người sở hữu nhân cách hệ chữa trị rất nhiều, thầy hiển nhiên không phải người mà em muốn gặp."
"Lần sau khi em không thể áp chế được tử ý có thể tới tìm thầy, không chỉ là em..." Hàn Phi nhìn về phía những học sinh khác trong lớp 7: "Nhân cách và tinh thần của các em gặp bất kì vấn đề gì đều có thể tới tìm thầy. Bất kể nói thế nào, thầy chính là giáo viên của các em, thầy sẽ chịu trách nhiệm với từng người một."
Bầu không khí đã ổn định trở lại, Hàn Phi muốn nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách với các học sinh, nhưng trong hành lang tiếng bước chân lại cắt đứt cảm xúc của hắn.
"Thầy Cao, thầy ra ngoài một chuyến." Đứng ở ngoài cửa vẫy tay với Hàn Phi, sắc mặt của chủ nhiệm Quạ khó coi, giống như cả đêm không ngủ.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Phi đỡ mép bàn dùng sức đứng lên, ai nhìn hắn cũng đều cảm thấy tình trạng của hắn càng ngày càng nặng.
"Tối hôm qua sau khi thầy Mã rời khỏi trường học, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy trở về, tôi nghe các học sinh nói rằng tối qua thầy ấy hình như nói chuyện riêng với cậu một lúc? Cậu có biết thầy ấy đi đâu không?" Trong con ngươi của chủ nhiệm Quạ phản chiếu bóng dáng của Hàn Phi. Ánh mắt của anh ta đã dần dần không giống với người bình thường, dường như là đang sử dụng một loại năng lực nào đó đối với hắn.
"Anh ấy rất sợ kì kiểm tra hôm nay, muốn đổi thăm đen của mình để lấy thăm trắng của tôi. Tôi đương nhiên sẽ không đồng ý, với trạng thái hiện tại của tôi tiến vào tòa nhà đen nhất định là chết chắc." Hàn Phi sở hữu kỹ năng diễn xuất bậc thầy, còn là nghề nghiệp côi phu, muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của hắn thì không phải là một khó khăn bình thường.
Chủ nhiệm Quạ lộ ra vẻ nghi hoặc, anh ta cũng nghi ngờ qua Hàn Phi, nhưng sau khi xem xét toàn diện, hắn căn bản không có năng lực để giết chết Mã Tỉnh.
Đứng bên ngoài lớp 7, chủ nhiệm Quạ cau mày suy nghĩ, anh ta không hề phát hiện ra học sinh và giáo viên của lớp này đều đang biểu diễn.
Trong thời gian hai ngày, học sinh và người phụ trách mỗi bên đã giải quyết được một giáo viên.
"Cậu đi cùng tôi tới văn phòng trước, những giáo viên khác cũng đều đã đến, chúng ta thảo luận một chút về cuộc kiểm tra đêm nay." Cách kiểm tra còn chưa tới 24 giờ, hai giáo viên liên tiếp bị giết, chuyện này những năm trước cũng rất ít khi phát sinh.
Bước vào phòng họp trong tòa nhà văn phòng, các giáo viên khác đều đã vào chỗ, hiệu trưởng ngồi một mình ở cuối bàn họp, xung quanh người gã bao trùm một luồng khí tức đáng ngại.
"Hiệu trưởng, mọi người đều đã đến đủ rồi." Chủ nhiệm Quạ ra hiệu cho Hàn Phi ngồi vào chỗ của mình. Bên phía này anh ta vừa dứt lời, cửa phòng họp đã tự động đóng lại, rèm cửa dày bị một lực lượng vô hình kéo ra, bắt đầu nhanh chóng buông xuống.
“Tôi thường xuyên không ở trường học, có rất nhiều người có thể đã quên mất tại sao tôi có thể trở thành hiệu trưởng.”
Giọng nói âm trầm đáng sợ vang lên bên tai mọi người, giọng nói của hiệu trưởng tựa như một lưỡi kiếm sắc bén tẩm nọc độc đâm thẳng vào linh hồn.
"Trong số mọi người có người giao dịch với Âm Thương, có người tự ý lưu giữ vật cấm kỵ, có người tín ngưỡng tà thần đã hiến tế một nửa ký ức của mình, có người liên hợp với những người sống sót từ các cứ điểm khác, cố gắng phá hủy ngôi trường mà tôi xây dựng."
Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, không một giáo viên nào có mặt dám nhìn thẳng vào mắt gã.
“Nhân tính vốn dĩ ích kỷ, mọi người đưa ra lựa chọn có lợi hơn cho bản thân là điều rất bình thường, nhưng mọi chuyện không thể vượt quá giới hạn.
Hai tay giơ lên, hiệu trưởng từ dưới bàn lấy ra một cái hộp đen. Gã đẩy cái hộp đen đến trước mặt Trương Mộng Lam người phụ trách lớp 8: "Mở nó ra."
Trương Mộng Lam còn chưa biết tại sao nhấc nắp hộp đen lên, vừa nhìn vào bên trong, cả khuôn mặt tái nhợt trong chớp mắt.
Trong hộp đen có một cái đầu người, người đàn ông kia khôi ngô tuấn tú, hai mắt mở to, trong con ngươi tràn đầy tức giận và không cam lòng.
"Tôi biết người bạn trai cô yêu mười một năm vẫn chưa chết, tôi cũng biết hai người đã cùng nhau sống chết trong thảm họa, trải qua muôn vàn chuyện khiến người ta cảm động. Tôi đánh giá cao lòng chung thủy của hai người đối với tình yêu, nhưng đây không phải là lý do cô câu kết với người ngoài." Hiệu trưởng rất ít khi hỏi điều gì, mỗi lời gã nói đều là kết luận cuối cùng, đại diện cho phán quyết.
"Tôi không câu kết với người ngoài! Tôi không làm bất cứ điều gì có lỗi với trường học!" Sau khi thất thần trong chốc lát, Trương Mộng Lan bị nỗi đau vô biên nhấn chìm, dường như đã mất hết sức lực. Nếu như không phải được Diêm Lam đỡ lấy, có lẽ cô ta đã ngồi bệt xuống đất rồi.
“Có thể cô không có ý phản bội trường học, nhưng anh ta thật sự muốn lật đổ nơi này.” Chủ nhiệm Quạ vất một số tài liệu dính máu lên bàn: “Bạn trai cô là sứ giả của cứ điểm sinh tồn lớn nhất khu C, tình hình hỗn loạn xung quanh trường học mấy ngày gần đây có liên quan đến cậu ta.”
"Không thể nào! Anh ấy chỉ là một người bình thường chưa thức tỉnh nhân cách mà thôi!"
"Cô yêu anh ta đậm sâu, tin tưởng anh ta, nhưng anh ta lại lợi dụng mối quan hệ của hai người. Có lẽ đối với anh ta sinh mệnh của những người sống sót trong cứ điểm, còn trân quý hơn rất nhiều so với tình yêu của hai người." Chủ nhiệm Quạ đang từng bước phá hủy phòng tuyến tâm lý của Trương Mộng Lam. Hàn Phi ngồi ở bên cạnh thì lại tiện tay cầm những tài liệu nhuốm máu kia lên xem.
Trước khi thảm họa xảy ra, tổng dân số của các khu đô thị lớn ở Tân Hỗ mới đã vượt quá 20 triệu người, nhưng hiện tại số người sống vẫn lưu lại trong thành phố chưa đến một triệu, chủ yếu tập trung ở ba cứ điểm chính. Bọn họ lần lượt ở Cục Điều tra Thảm họa nằm ở khu C, Cảng Tự Do ở khu D và thành mới Hy Vọng được xây dựng ở rìa thành phố.
Trong đó, thành mới Hy Vọng có dân số đông nhất, tiếp nhận gần 500.000 người, bọn họ đã khám phá ra một cách sinh tồn mới sau thảm họa.
Cảng Tự Do liên thông với các thành phố khác, là một trung tâm giao thông quan trọng do con người kiểm soát. Một số lượng lớn cư dân có nhân cách đặc biệt đã liều mạng để bảo vệ nó.
Cục điều tra thảm họa là cứ điểm nhỏ nhất trong ba nơi, chỉ có chưa đến 50.000 người, nhưng lại là cứ điểm duy nhất tiến sâu trong thành phố, cũng là cứ điểm duy nhất vẫn đang trực diện chiến đấu với quỷ quái, đoạt lại các cứ điểm kiến trúc trong thành phố.
Tuy nhiên, đây không phải là những điều hấp dẫn nhất đối với Hàn Phi. Đôi mắt hắn dừng lại trên một trang báo cáo, trên tờ giấy nhuốm máu có in bức ảnh của nữ cục trưởng Cục điều tra thảm họa.
Hàn Phi gần như không thể tin vào mắt mình, vị nữ cục trưởng đó chính là Lệ Tuyết sau nhiều năm.
"Nếu mọi thứ diễn ra theo chiều hướng tồi tệ nhất, nếu như mình không thành công trong việc ngăn chặn Cao Hưng và ý thức của Mộng, vậy thì mọi thứ mình trải qua trong thế giới ký ức điện thờ của Cao Hưng đều có thể trở thành hiện thực vào một ngày nào đó trong tương lai."
Xem thông tin về Lệ Tuyết, thầy giáo và đàn anh của anh trai của nữ cục trưởng Cục điều tra đều đã chết trong thảm họa. Bọn họ đã dùng máu thịt của mình để tranh thủ thời gian cho những người sống sót, cố gắng hết sức để ngăn chặn thảm họa xảy ra, nhưng cuối cùng thì vẫn thất bại.
"Cao Hưng suy luận ra tương lai tồi tệ nhất trong thế giới ký ức điện thờ. Vì vậy để đảm bảo rằng tương lai này sẽ xảy ra, gã hẳn là sẽ không giết Lệ Tuyết trong hiện thực."
Tài liệu trên bàn đã mở mang tầm nhìn cho Hàn Phi, giúp hắn hiểu một cách toàn diện hơn về thành phố này.
Ba cứ điểm lớn tổng cộng có dân số gần 700.000 người. Những người sống sót còn lại nằm rải rác trong thành phố, trong đó có rất nhiều nơi giống như "trường học", trở thành thức ăn và tế phẩm được quỷ quái nuôi dưỡng.
Quỷ cần những cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng, nên sẽ không giết hết người sống mà chỉ khiến con người sống trong cảnh tăm tối vô vọng, kích thích nhân tính biến dạng thành những thứ xấu xí hơn.
Trong phòng họp hiện tại cũng chỉ có Hàn Phi là có tâm tư xem xét tài liệu. Những người khác bởi vì bầu không khí căng thẳng đều sợ hãi không nói nên lời, mỗi người đều đã làm sai chuyện gì đó. Trước kia hiệu trưởng không truy cứu, mọi người nhắm một mắt mở một mắt rồi cho qua. Nhưng khi nền móng của trường học bị lung lay, hiệu trưởng đã đặt tất cả lên bàn cân.
"Một giáo viên bị giết, một giáo viên mất tích, hai người bọn họ có phải là có liên quan với bạn trai của cô không?" Hiệu trưởng hờ hững nhìn Trương Mộng Lam: "Bịt mắt heo con lại, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài đẹp như thế nào. Hơn nữa, ngộ nhỡ cái gọi là thành mới Hy vọng lại là một trường học khác thì sao?"
Bạn trai của Trương Mộng Lam đã lan truyền thông tin về cứ điểm của những người sống sót khác gần trường, bí mật lôi kéo và phá hủy hệ thống lấy trường học làm trung tâm ở đây, điều này đã chạm đến giới hạn của hiệu trưởng.
“Hiện tại trường học thiếu nhân lực, tôi sẽ không truy cứu gì cô, nhưng sẽ không có lần sau.” Hiệu trưởng nói là không truy cứu, nhưng lời nói trong miệng của gã lại hoàn toàn tương phản với cái đầu đang chảy máu trên bàn. Người có thể giao dịch với tòa nhà đen trong thảm hỏa làm sao lại có thể nhân từ được chứ?
"Bất kì người nào đang ngồi tại đây, đã làm cái gì, che giấu cái gì, tôi không có hứng thú, càng không muốn xen vào, nhưng nếu các người làm hỏng chuyện tôi giao phó, vậy thì lần sau bên trong cái hộp này có thể sẽ là chứa đầu của các người đấy." Đóng nắp hộp đen lại, hiệu trưởng lấy ra tám tờ danh sách: "Viết tên tất cả học sinh tham gia và kiểm tra vào đây, đêm nay nhất định không được xảy ra sự cố."
Danh sách kiểm tra đặt trên bàn trong phòng họp trông giống một danh sách chết chóc hơn, cuộc hiến tế máu tàn nhẫn và đen tối nhất sẽ bắt đầu vào đêm nay.
Có một số giáo viên sau khi nhận được danh sách là bắt tay ngay vào viết, có giáo viên cầm chặt bút không viết được chữ nào, bọn họ biết mỗi cái tên đều tượng trưng cho một mạng người đang sống.
“Mã Tỉnh mất tích, lớp 3 của cậu ấy tối nay sẽ do tôi dẫn dắt.” Cầm hộp đen đứng lên, hiệu trưởng cúi đầu nhìn xuống mọi người: “Ngoài ra tôi cảnh cáo các người lại một lần nữa, đừng ôm bất kì may mắn nào, con đường sống trước mắt các người chỉ có một, đó chính là ngoan ngoãn hỗ trợ trường học hoàn thành hiến tế."
Trong phòng họp không một tiếng động, chỉ sau khi hiệu trưởng mang theo hộp đen rời đi, mọi người mới dám thở mạnh.
Trương Mộng Lam từ trong mộng tỉnh lại, móng tay cắm sâu vào thịt, máu dọc theo kẽ tay chảy ra, nhưng dường như cô ta không hề phát giác, mà chỉ cắn chặt răng.
"Những người sống sót từ bên ngoài không nhất thiết đều là người tốt. Hiệu trưởng phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của tất cả những người sống trong trường và khu vực xung quanh. Tôi không cầu mong mọi người hiểu cho anh ấy, nhưng tôi hy vọng mọi người đừng làm chuyện ngốc nghếch." Chủ nhiệm Quạ thở dài: "Chết cũng có thể là một sự giải thoát, không cần phải chật vật giãy giụa nữa."
Lần lượt từng giáo viên rời đi. Khi đi ngang qua Trương Mộng Lam, Vương Sơ Tình muốn an ủi mấy câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Trương Mộng Lam như vậy, lời nói đến miệng lại không thể nói được ra.
Trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Trương Mộng Lam, Diêm Lam và Hàn Phi. Diêm Lam không biết nên an ủi Trương Mộng Lam như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh cô ta.
Hàn Phi tranh thủ thời gian này để ghi nhớ tất cả thông tin trong những tài liệu kia. Cục điều tra thảm họa ở khu C đã liên lạc với nhiều trường học khác nhau trong thành phố. Những thành viên của Cục điều tra không màng đến sự an toàn của bản thân, đi lại trong thành phố bị gọi là sứ giả.
"Rõ ràng ngay cả nhân cách còn chưa thức tỉnh, lại dám truyền tin tức trong một thành phố đầy quỷ quái. Bọn họ có thể mới là người sở hữu nhân cách không biết sợ hãi thực sự." Hàn Phi rất ngưỡng mộ những người như vậy. Bất kể thời đại nào, cho dù có ở trong hoàn cảnh tồi tệ đến đâu, cũng sẽ luôn có người không chút do dự đứng lên, muốn dùng lưng chống đỡ cả bầu trời sụp đổ.
“Anh đang ám chỉ cái gì thế?” Với tư cách là người sở hữu nhân cách không biết sợ hãi, Diêm Lam rất không thích cách nói chuyện của Hàn Phi.
"Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc. Cô rõ ràng sở hữu thực lực có thể nghiền nát quỷ quái, sức chiến đấu trực diện vô địch, nhưng lại chỉ có thể hộ tống tế phẩm cho quỷ quái. Ngược lại, những người bình thường ngay cả việc có thể giãy giụa trước mặt quỷ quái cũng không thể làm được, thì người sau lại tiếp bước làm chuyện đúng đắn..." Còn chưa nói xong, Hàn Phi đã cảm thấy một sát khí kinh người. Diêm Lam đứng ở bên cạnh bàn họp, xương ngón tay và kim loại đan vào nhau, phát ra âm thanh rợn người.
"Muốn giết tôi? Cô dám không? Cô có làm được không?" Hàn Phi cũng đứng lên. Hắn đi tới bên cạnh Trương Mộng Lam, hoàn toàn không để ý tới Diêm Lam: "Tôi không biết an ủi người khác, có điều tôi muốn nói với cô, đêm nay có thể là một cơ hội."
Ghé sát vào tai Trương Mộng Lam, hắn hạ thấp giọng xuống, giống như ác ma đang hát: "Một cơ hội giết chết hiệu trưởng."
“Đừng nghe anh ta!” Đẩy Hàn Phi ra, Diêm Lam cảnh giác nhìn hắn: “Người này rất nguy hiểm.”
"Làm chuyện đúng đắn tất nhiên là nguy hiểm rồi." Hàn Phi bám vào cái bàn: "Nếu như hai người cũng có con, hai người có muốn nhìn chúng nó bị mua bán như lợn con ở chợ thú cưng không?"
Đặt tài liệu nhuốm máu xuống, Hàn Phi không nói gì nữa, rồi đi ra bên ngoài.
Trở lại lớp 7, Hàn Phi viết hai chữ tự học thật to lên bảng, sau đó nhấc ghế ngồi cạnh học sinh số 2: "Thầy Mã Tỉnh bị giết, hiệu trưởng sẽ dẫn lớp 3 của thầy ấy tham gia kiểm tra, mọi người có dự định gì không?"
Sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi muốn nhân chuyện này để chứng minh bản thân, có được tín nhiệm của số 2. Nhưng hắn không ngờ tới chính là, sau khi ý thức của mình tiến vào tâm trí của số 2, thì lại nhìn thấy một mảng trống rỗng.
“Phương thức tư duy của em không giống với người bình thường, cho nên thầy sẽ không nhìn thấy gì hết.” Số 2 đang dùng bút vẽ cái gì đó trên quyển bài tập.
“Thầy ơi, chuyện của chúng em thầy đừng xen vào nữa.” Lớp trưởng số 5 cũng đi tới: “Thầy chỉ cần dẫn chúng em rời khỏi trường học tối nay, nhân tiện giúp chúng em chăm sóc cho những mã số phía sau là được.”
"Chắc chắn không?"
"Năng lực của thầy là chữa trị, đương nhiên là dùng cho hậu cần rồi, làm gì có ai phái quân y đi tiền tuyến chiến đấu đâu?" Số 4 cười cười, cái nhìn của nó đối với Hàn Phi đã thay đổi rất lớn, ít nhất là bây giờ đã chủ động đáp lời hắn rồi.
"Có khả năng nào thầy cũng rất mạnh không." Hàn Phi cảm thấy những học sinh này không hiểu rõ hắn lắm.
“Vấn đề không phải mạnh hay không.” Số 2 đã vẽ xong tác phẩm của chính mình, là hai đóa hoa nở rộ: “Tối nay ngoại trừ số 1 ra, tất cả mọi người đều sẽ không ra tay.”
"Em để cho bạn một mình chiến đấu với hiệu trưởng?"
Giật cả mình, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía số 1 có dáng người cao ráo. Số 1 cũng đang mỉm cười nhìn hắn: "Em là đại ca của tất cả những đứa này, tất nhiên sẽ đứng phía trước bọn nó rồi."
"Thầy ơi, thầy đừng lo nữa, số 2 đã cân nhắc đến cả trăm ngàn tình huống rồi, cho dù có thất bại, chúng ta cũng có mấy con đường lui." Lớp trưởng chớp chớp mắt ra vẻ thần bí: “Tín sử của Cục điều tra sẽ không chết vô ích đâu."
Chuông vào học vang lên, Hàn Phi lại bắt đầu tự học.
Những cuộc cãi vã bên ngoài trường học cho đến sẩm tối mới dừng lại. Buổi tối là thời gian hoạt động của quỷ quái, đông người tụ tập sẽ thu hút đến bọn chúng, những thứ bẩn thỉu đó sẽ trà trộn vào đám đông, theo một số người về nhà.
"Đến lúc xuất phát rồi."
Trong đài phát thành của khuôn viên trường học phát ra một bản nhạc quỷ dị, tiếng chuông tan học vang lên ba lần liên tiếp.
Học sinh trong mỗi lớp đã chuẩn bị xong xuôi. Sau khi tia sáng cuối cùng chiếu xuống phía chân trời, từng đứa một bước ra khỏi lớp.
Đích thân hiệu trưởng kiểm tra danh sách. Sau khi xác nhận rằng tất cả học sinh đều có mặt, gã mở cửa sau của trường học vẫn luôn bị đóng lại ra.
Gỉ sét rơi rụng, âm thanh chói tai đặc biệt trong đêm, hơi lạnh tràn vào khuôn viên.
Nhìn bóng tối chưa rõ ngoài cửa, tất cả học sinh đều vô cùng căng thẳng, trên khuôn mặt non nớt có chút sợ hãi, không ai có thể biết cái gì tiếp theo sẽ chào đón bọn chúng.
Đồng hồ ở tầng trên của văn phòng khuôn viên chậm rãi kêu tích tắc, thời gian trôi qua trong sự chờ đợi.
Màn đêm càng ngày càng sâu, sau khi những tòa nhà phía xa hoàn toàn chìm trong bóng tối, hiệu trưởng mở chiếc lọ thủy tinh dưới chiếc áo choàng đen, một oán niệm bị trọng thương được gã thả ra.
Trước mặt toàn thể học sinh, hiệu trưởng đã xé toạc oán niệm đó, bôi khí tức oán hận lên từng người học sinh một.
"Muốn làm cho quỷ quái hồn phi phách tán, thì phải có ý chí còn đáng sợ hơn so với bọn chúng. Đây không phải là thứ có thể dạy các em trên lớp, chỉ có thể rèn luyện ra trong sinh tử tuyệt vọng."
"Người sở hữu nhân cách đặc biệt ý chí yếu đuối, sau khi chết rất dễ biến thành quỷ quái, cho nên thứ chúng ta cần không phải là nhân cách đặc biệt, mà là một người giết quỷ có ý chí kiên cường không lay chuyển!"
"Tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát! Kiểm tra bắt đầu!"
Trên từng khuôn mặt non nớt đều hiện lên vẻ kiên quyết. Trong mắt các em ánh lên tia sáng hiếm thấy trong thảm họa, vì ngây thơ và khờ khạo nên các em đã nuôi những kỳ vọng tốt đẹp nhất.
Nhìn đôi mắt sáng ngời kia biến mất trong màn đêm, Hàn Phi từ từ nắm chặt tay, hạ vành nón xuống, vẫy vẫy tay ra phía sau lưng.
"Lớp 7, đi theo thầy!"