Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 838: Những Con Quái Vật Đã Đến Đủ Rồi

Chương 838: Những con quái vật đã đến đủ rồi Chương 838: Những con quái vật đã đến đủ rồi

Tiếng la hét vang lên trong phòng bệnh cai nghiện, bệnh nhân đội mũ quả dưa không phải là kêu đau, mà ngược lại chỉ lo thao tác của mình bị biến dạng, không bấm nhanh được các con số trên máy tính.

Anh ta là một bệnh nhân thực sự, hỗn loạn, thu mình, tùy ý, bị xã hội cô lập, nhưng lại được quỷ quái trân quý trong thảm họa.

“Không hổ là tế phẩm được viện trưởng lựa chọn, máu của anh ta dường như có thể hòa vào những cảm xúc tiêu cực của tòa nhà đen.”

Sương máu tản đi, giống như suối chảy hướng sông, thấm đẫm huyết mạch trên vách tường. Lúc này Hàn Phi mới nhìn thấy bên trong tòa nhà đen tồn tại khí tức hận ý như mạng nhện. Những cảm xúc méo mó biến thái đó đan xen vào bên trong tòa nhà, khiến người ta không thể thoát ra được.

"Đây chính là nguyên nhân hận ý kiểm soát tòa nhà đen à?"

Ông lão không muốn rời đi, Hàn Phi cũng không ép buộc. Ôm lấy Tiểu Lục Lạc sở hữu nhân cách trầm mặc, hắn men theo quỹ đạo của sương máu chạy như điên. Khi sương mù trở nên quá mờ để có thể nhìn thấy, hắn tiếp tục thả máu ra.

"Chỉ khi tế sống máu của bệnh nhân, chúng ta mới có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của tòa nhà. Những tòa nhà bị chiếm giữ bởi hận ý này đã được gắn vào thế giới tầng sâu."

Nhìn từ bên trong tòa phụ chỉ có bảy tầng, nhưng trên thực tế, ở giữa các tầng có vô số hành lang dài, kéo dài vào bóng tối vô biên, không biết sẽ dẫn đến đâu.

Hàn Phi bây giờ không có tâm trạng để điều tra, tế phẩm của viện trưởng đã bị hắn thả máu ra trước. Tất cả quỷ quái và bệnh nhân trong tòa phụ đều hoảng sợ, những cánh cửa ẩn sau bóng tối được mở ra, đủ các thể loại bệnh nhân bước ra từ bên trong.

Căn cứ vào tình trạng của từng bệnh nhân, viện trưởng sẽ thiết kế phương hướng phát triển đáng sợ nhất cho bọn họ, coi nhân cách của bọn họ như gạch đá để xây dựng tòa nhà đen, đồng thời dung hợp hoàn toàn bọn họ vào bệnh viện tâm thần số 3.

Sương đen tham lam quét qua, thật may mắn là Hàn Phi đã lấy dao tái sinh ra. Có lưỡi dao sắc bén đó mở đường, hắn đã khiến cho rất nhiều quỷ quái không kịp trở tay.

Trong tòa nhà đen, không có bất kì quỷ quái nào có thể cản được lưỡi dao của hắn.

Nhìn thấy quỷ quái mà mình sợ hãi bị giết chết, Tiểu Lục Lạc vẫn luôn trầm mặc bỗng khóe miệng khẽ động. Cuộc sống của cô bé giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, chỉ có điều bây giờ một hiệp sĩ với con dao đồ tể đã xuất hiện trong cơn ác mộng này.

"Thảm họa đã xảy ra bao lâu rồi? Có bao nhiêu người chết trong tòa nhà đen này vậy? Tại sao cảm giác vĩnh viễn không thể giết được hết?" Chỉ mới tiến vào tòa phụ, nhưng Hàn Phi đã cảm thấy vô cùng chật vật.

Nghiến răng, Hàn Phi bắt đầu liều mạng. Hắn sử dụng năng lực ngôn linh để liên tục tăng tốc bản thân.

Khác với sự liều mạng của Hàn Phi, những quỷ quái trong vực sâu tham lam thì lại giống như đang đón Tết vậy. Sương đen kéo tất cả những bệnh nhân và oan hồn bị hắn chém xuống vực sâu, để những quỷ quái điên cuồng nuốt chửng bọn họ.

Vì để có thể rời đi trước khi hận ý kịp phản ứng lại, cuối cùng Hàn Phi phải bất đắc dĩ gọi Hình Phu ra. Oán niệm cỡ lớn kia đã giúp hắn mở ra con đường sống phía trước, cũng làm thức tỉnh hoàn toàn hận ý bên trong tòa phụ.

"Vứt tế phẩm đi! Đừng quay đầu lại!

Tiếng hét của Tang Nữ vang vọng bên tai, Hàn Phi kịp thời chạy đến cuối đường máu. Hắn đập vỡ cửa sổ phía sau rồi từ trên cao nhảy xuống.

Mảnh thủy tinh ngập trời cào rách da Hàn Phi, xé toạc màn đêm, hắn dường như đã làm vỡ kính, lại giống như đang bơi ra khỏi làn nước sâu.

Người giấy màu máu đỡ lấy cơ thể của Hàn Phi. Hắn quay đầu lại cưỡng chế thu hồi lại Hình Phu, rồi chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần với tốc độ nhanh nhất.

Nhiệt độ vẫn chưa trở lại bình thường, cảm giác lạnh lẽo quấn lấy trái tim, Hàn Phi chạy cả trăm mét rồi mới dám kiểm tra tình hình trước mặt.

Bệnh viện tâm thần vốn là một vùng im lặng chết chóc, bây giờ đã chật kín người, có bóng người đứng trước cửa sổ màu đen. Cửa của tất cả các phòng bệnh trong tòa phụ đều đang rung chuyển, như thể có một lượng lớn bệnh nhân đang đập cửa phòng bệnh, muốn thoát ra ngoài.

"Những quỷ quái kia căn bản không thể giết được hết, nhiều quá! Thế gian sao có thể thành như vậy?" Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi không biết con người sẽ phải thay đổi thành phố này như thế nào. Chỉ là một tòa nhà đen thôi cũng đủ giết hết cả tất cả những người sống trong các cứ điểm cũng như trường học rồi.

Một hơi chạy mấy trăm mét, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, Hàn Phi mới cẩn thận tìm một căn nhà bỏ hoang, rồitrốn vào trong đó.

"Chỉ số ô nhiễm tinh thần đã tăng lên quá nhanh, nhân cách chữa trị còn chưa thể làm giảm xuống hoàn toàn được." Cầm một cái lọ nhỏ, Hàn Phi ngồi cạnh người giấy màu máu và Tang Nữ. Vừa rồi khi chạy thoát thân, người giấy vẫn luôn cõng Tang Nữ: "Máu quỷ kia rút cuộc được sinh ra như thế nào? Tại sao một số quỷ quái lại không có máu quỷ và tim của oán niệm?"

Mặt đầy nghi ngờ, Hàn Phi mím mím môi.

"Định nghĩa của mỗi người về máu quỷ là khác nhau, theo quan điểm của tôi, máu quỷ là chấp niệm thuần túy nhất của quỷ, là ký ức thuần khiết duy nhất còn sót lại trong linh hồn bẩn thỉu của bọn chúng." Tang Nữ không có cảm giác gì là sắp chảy huyết lệ, giọng nói lạnh lùng, không chút tình người.

Cầm cái lọ nhỏ gật gật đầu, Hàn Phi nhìn Tang Nữ một lúc, rồi sau đó có chút ngại ngùng quay trở lại vị trí ban đầu.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Lệ quỷ bị giam cầm trong vực sâu tham lam --- Bệnh Hạch, đã lột xác thành công trở thành oán niệm cỡ trung!"

"Thêm mới năng lực thông thường — ô nhiễm tâm lý: có thể tạo ra nguồn ô nhiễm tinh thần, lây nhiễm cho tất cả những người sống từng tiếp xúc với nguồn ô nhiễm, phá hủy ý chí của một tập thể."

Sau khi ăn một lượng lớn các bệnh nhân, Bệnh Hạch đã lột xác thành công. Tốc độ phát triển của nó đã vượt xa sự mong đợi của Hàn Phi. Thế giới này dường như không có nhiều hạn chế đối với quỷ quái, quỷ quái bên dưới hận ý đột phá vô cùng dễ dàng. Nuốt chửng những lệ quỷ khác, hiến tế, dung hợp đồng loại đều có thể phát triển một cách nhanh chóng.

“Chờ khi mình lấp đầy vực sâu tham lam bằng các oán niệm cỡ lớn, chắc hẳn là có thể tương đương với một tòa nhà đen rồi?” Sau khi đơn giản băng bó cho mũ dưa xong, Hàn Phi không để ý đến anh ta nữa. Hắn bắt đầu toàn tâm dùng nhân cách chữa trị tẩy sạch ô nhiễm trong tâm trí.

Trong tương lai nơi dung hợp giữa thế giới tầng sâu và hiện thực này, Hàn Phi có cảm giác như cá gặp nước, hắn dường như được sinh ra để đối phó với tương lai đầy u tối này.

Trong thời đại ổn định hòa bình, Hàn Phi chỉ có thể trở thành một diễn viên, nhưng trong thời đại sụp đổ hỗn loạn như vậy, dã tâm của hắn có thể phóng đại vô hạn, cho đến khi nhìn thấy thần linh.

Chỉ số ô nhiễm tinh thần của Hàn Phi nhanh chóng giảm xuống, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút, hắn nhìn ra xung quanh.

Người giấy màu máu đang gặm nhấm nguyền rủa trên người Tang Nữ, Tiểu Lục Lạc một mình ngồi trên đất, im lặng không nói gì, bệnh nhân đội mũ dưa cũng yên tĩnh hiếm thấy.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Hàn Phi vỗ vỗ vai bệnh nhân, ai ngờ đối phương trực tiếp ngã xuống luôn. Anh ta dường như đã bị mất máu quá nhiều rơi vào hôn mê rồi.

"Toi rồi!" Hàn Phi vội vàng đỡ lấy anh ta: "Anh không được chết đâu đấy! Lần sau tiến vào tòa nhà đen vẫn còn cần máu của anh để dẫn đường. Nếu như anh chết, thì máu sẽ không còn tươi nữa rồi!"

Tìm thấy một chiếc xe đẩy lớn, Hàn Phi đưa nam bệnh nhân và Lục Lạc đến chỗ Âm Thương.

Hiệu thuốc An Khang có đủ các loại thuốc có thể chữa trị vết thương cho bọn họ. Hơn nữa, chủ yếu là Hàn Phi biết trường học với tòa nhà đen có liên hệ với nhau, mang bệnh nhân trở về thì quá nguy hiểm.

Dùng linh hồn của một kẻ ác làm con bài thương lượng, Âm Thương hứa sẽ tạm thời chăm sóc nam bệnh nhân và Tiểu Lục Lạc. Thực ra Âm Thương cũng không thèm để mắt đến hai bệnh nhân có nhân cách bình thường đó, bọn họ đều là những tế phẩm thấp kém.

Sau khi xử lí xong mọi chuyện, dưới sự chủ động phối hợp của Tang Nữ, Hàn Phi cũng đưa cô ta vào trong vực sâu tham lam, cùng cô ta trở lại cứ điểm trường học.

Sau một đêm bận rộn, Hàn Phi đã hơi kiệt sức rồi. Lén lút lẻn vào nhà ăn, hắn ăn thịt một cách điên cuồng. Đối với hắn, ăn thịt là một sự thư giãn kép của tinh thần và xác thịt.

"Ngày thứ ba rồi..."

Bầu trời không còn chút ánh sáng nào, trong bộ dạng bệnh tình lại nặng hơn, Hàn Phi bước ra khỏi ký túc xá của nhân viên.

Hắn dựa vào tường, thỉnh thoảng lại ho dữ dội, như thể cơ thể sắp sụp đổ đến nơi.

Một âm thanh trầm lặng phát ra từ cổng chính của trường học, mọi người tập trung lại, bên trong đôi mắt của bọn họ đã bị phẫn nộ và sợ hãi chi phối.

Tối qua lại có người chết rồi, số lượng còn rất nhiều!

Những người dân kia không biết ai là kẻ giết người, bọn họ chỉ có thể trút áp lực lên phía trường học, bởi vì bọn họ đã giao mọi thứ cho trường, nhưng trường đã không thực hiện lời hứa của mình.

Tất cả các loại tin đồn về hiệu trưởng trong đám đông ngày càng trở nên khó tin. Niềm tin vững chắc giữa cư dân của cứ điểm và trường học đã hoàn toàn bị phá hủy.

“Hiệu trưởng đã mất đi sự ủng hộ của mọi người, địa vị của trường học cũng bị lung lay, còn ai sẽ tin tưởng vào giáo viên và hiệu trưởng nữa?” Hàn Phi yên lặng nhìn đám người đang tức giận: “Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hiệu trưởng có vấn đề, đến lúc đó hiệu trưởng chắc chắn sẽ bị giết, rất nhiều thứ đều có thể giá họa lên người gã."

Có rất nhiều người trong tầng quản lý của cứ điểm biết về mối liên hệ giữa hiệu trưởng và tòa nhà đen, cũng như biết rõ về kì kiểm tra của trường học, nhưng bọn họ vẫn luôn vì lợi ích của chính mình nên không tiết lộ.

Bây giờ tất cả những người bị giết đều là tầng quản lý, những người ra quyết sách đó bị nỗi sợ hãi chi phối, mới nghĩ lại xem liệu hiệu trưởng có phải là ứng cử viên phù hợp hay không.

Một số lượng lớn người đặc biệt trong cứ điểm biết rõ chân tướng, bọn họ muốn thay một người có thể mang lại hy vọng cho mọi người, thậm chí giành lại quyền kiểm soát những tòa nhà này.

Tầng quản lý muốn tìm một con rối khác có thể thỏa thuận với tòa nhà đen, có thể đảm bảo an toàn cho chính mình.

Hai bên không thể đi đến thỏa thuận, nên mới có chuyện cãi vã ở cổng trường, đó là uy hiếp, cũng là một loại thăm dò.

"Hiệu trưởng chắc hẳn là cũng sắp tra ra hung thủ là ai rồi, có điều đêm nay là kiểm tra, gã ta sẽ không lựa chọn giết chết những tế phẩm "xuất sắc" chuẩn bị cho quỷ quái."

Hiệu trưởng có lẽ muốn đợi đến khi kiểm tra kết thúc rồi mới thanh trừ, nhưng những đứa trẻ này chắc là sẽ lựa chọn quyết định chấm dứt trước khi kiểm tra. Hôm nay là trở ngại đầu tiên mà Hàn Phi và ba mươi đứa trẻ này phải trải qua sau khi bước vào thế giới ký ức điện thờ.

Bước vào tòa nhà giảng dạy, Hàn Phi đẩy cánh cửa lớp 7 ra, mọi người đều đã ngồi yên vào chỗ.

Khi nhìn thấy không thiếu một ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chi tiết nhỏ đó đã bị lớp trưởng số 5 chú ý đến.

“Thầy rất lo lắng cho bọn em sao?” Lớp trưởng số 5 đỡ  Hàn Phi “ốm yếu” đến ngồi lên ghế.

"Bất luận thế nào các em cũng đều là học sinh của thầy, thầy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các em." Hàn Phi còn chưa nói xong thì đã bị một tràng cười lạnh lùng cắt ngang. Hắn nhìn xuống bên dưới, số 4 đang nằm bò trên bàn, tử ý trong mắt sục sôi, có dấu hiệu không thể kiềm chế: "Những lời thầy nói thật là nực cười?"

"Cao Thành, khi thảm họa xảy ra, đã lấy lại được thị lực; bởi vì bị nghi ngờ giết người nên đã bị giam trong nhà tù Tân Hỗ; khi thảm họa xảy ra hoàn toàn, đã hiến tế tất cả tù nhân trong nhà tù; vì để tránh quỷ quái lại tế sống cả một tòa nhà những người còn sống sót. Tính cách méo mó, nham hiểm xảo quyệt, là một tên khốn đê hèn, không biết xấu hổ, điên rồ kinh khủng." Số 4 đọc ra tất cả những thông tin về Cao Thành: "Thầy à thầy đừng đeo mặt nạ để sống nữa, em có thể nhìn thấy tử ý khủng khiếp trên người thầy. Những người thầy đã từng giết đều đang bám lên linh hồn của thầy, bọn họ vẫn chưa hề đi xa."

"Chắc chắn là em cũng đã nhìn ra được, tất cả những người bị thầy giết chết đều có lý do phải chết." Hàn Phi phát hiện số 4 đã bị thương, trạng thái tinh thần có chút không ổn định, vì vậy hắn quyết định giúp đỡ đứa trẻ đó: "Hình như tối qua em đã sử dụng nhân cách của mình một cách quá tải rồi?"

“Tối hôm qua em vẫn luôn ở trong ký túc xá, không đi đâu hết.” Số 4 đáp lời.

"Kiểm tra chuẩn bị bắt đầu rồi, em tốt nhất nên thành thật một chút. Nếu như em đã không nguyện ý mở lòng, vậy thì để thầy chủ động tiến vào trong trái tim của em vậy." Đi xuống bên dưới, Hàn Phi nắm lấy tay số 4 trước mặt cả lớp: “Thầy vừa là giáo viên, cũng là bác sĩ, hai nghề cao quý này chính là lý giải cho cuộc đời của thầy”.

“Em thấy thầy giống một con quái vật hơn!” Số 4 muốn rút tay về, nhưng Hàn Phi đã sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn.

"Chẳng lẽ các em không phát hiện ra, những đồng đội của mình đã thiếu mất một người à? Trong một đội ngũ tan rã làm sao có thể có sức mạnh chữa trị?"

So với việc chữa trị cho người khác, Hàn Phi còn sở trường hơn về việc mở rộng trái tim của bệnh nhân.

Linh hồn của số 4 đứng trên vô số bia mộ, hòa vào làm một với tử ý. Thế giới trong mắt nó cũng giống như nhân cách của nó vậy, rời rạc không hoàn chỉnh, tràn ngập khuynh hướng tự hủy hoại.

"Làm sao các em lại có thể quên thầy chứ?"

Ánh sao và hy vọng rơi xuống nghĩa trang bị tử ý chiếm giữ, Hàn Phi không muốn thay đổi số 4, hắn chỉ thao túng nhân cách chữa trị, dùng sức mạnh dịu dàng nhất để chữa lành vết thương trong linh hồn của số 4.

Ban đầu số 4 vẫn còn chống cự, nhưng rất nhanh người vốn thù địch Hàn Phi nhất như nó đã nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.

Từ bàng hoàng đến nghi ngờ, cuối cùng là im lặng không nói nên lời.

Tất cả mọi thứ số 4 đều thấy hết. Cài cúc áo trên cùng lại, cuối cùng trên mặt nó cũng lộ ra nụ cười: "Bây giờ mới được coi là người đã đủ rồi."

Bình Luận (0)
Comment