"Bệnh nhân được chọn ở tòa phụ đều ở trong phòng bệnh cai nghiện, bọn họ chỉ có thể ra ngoài vào ban ngày, để tôi dẫn cậu đi tìm bọn họ." Bây giờ ông lão có cảm giác cực kì không an toàn, cần các bệnh nhân khác giúp mình chia sẻ nỗi hoảng sợ xuất phát từ tận đáy lòng này.
"Tốt nhất là ông nhanh lên một chút." Ở trong tòa nhà đen càng lâu thì càng nguy hiểm, nếu muốn rời khỏi đây nhất định phải hiến tế bệnh nhân, cho nên hiện tại Hàn Phi chỉ có thể dựa vào ông lão làm người hướng dẫn, nhanh chóng tìm được một số kẻ tâm thần biến thái thực sự, để giết chết hoặc hiến tế bọn họ.
Sau khi phá cửa các gian phòng ra, Hàn Phi phát hiện trên rất nhiều tấm cửa của các gian phòng đều có khắc chữ. Có cái là nguyền rủa, có cái là công thức suy luận, còn có cái giống như nhật ký, thậm chí có người còn thổ lộ tình cảm trên cánh cửa.
"Các gian phòng và ký túc xá trong trung tâm cai nghiện đều không có tên, các bệnh nhân trốn ở đây sẽ đánh dấu lên gian phòng của mình ở để tiện phân biệt." Mở tận mấy cánh cửa ra, ông lão vẫn chưa tìm thấy bệnh nhân nào. Ông ấy bắt đầu cảm thấy hoảng rồi, chỉ sợ Hàn Phi mất kiên nhẫn, sẽ chữa trị chết mình.
Khi đi đến trước cánh cửa thứ bảy, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong phòng, ông lão vội vàng báo cáo với Hàn Phi: "Trong phòng này có người! Rất có khả năng biến thái không thua kém gì cậu? Cậu đã sẵn sàng chưa?"
“Không biết nói chuyện, thì ông hãy bớt nói vài câu đi.” Hàn Phi cũng nghe được động tĩnh trong phòng. Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa mọc đầy rêu phong, một cước đá văng cửa ra.
Căn phòng vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn bốc ra mùi hôi thối. Có một người đàn ông mặc áo bệnh viện rách nát, chống đỡ bằng một chân, hai tay, mặt và cơ thể dán chặt vào tường.
Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, người đàn ông cũng giật nảy mình. Anh ta điên cuồng vung vẩy hai tay trên bức tường, như thể sắp men theo bức tường trơn nhẵn để trèo lên trên.
"Không có mùi xác chết hay mùi máu tanh, người này chắc chỉ là một bệnh nhân bình thường." Trong mắt Hàn Phi có chút thất vọng.
"Cậu đã từng ngửi thấy mùi của xác chết và máu tanh rồi à?" Ông lão nhỏ giọng thì thầm.
Lười giải thích với ông lão, Hàn Phi sải bước đi vào trong phòng, hắn đưa tay ra đặt lên vai bệnh nhân: "Anh tên là gì? Tôi có thể dẫn anh cùng rời đi."
Người đàn ông kia vô cùng kinh hãi nhìn Hàn Phi, một chân chống đỡ cơ thể, bò về phía bên kia bức tường. Dường như rời khỏi bức tường thì anh ta sẽ không thể đi lại bình thường được.
"Tại sao anh lại nằm bò ở trên tường?" Một tay tóm lấy anh ta, Hàn Phi chuẩn bị bắt đầu ép buộc trị liệu.
Ánh sao chiếu vào trong tâm trí, linh hồn của người đàn ông kia là một vùng trống rỗng. Con ngươi không ngừng chuyển động, cuối cùng anh ta lè lưỡi với Hàn Phi: "Đừng giết tôi, tôi chỉ là một con thạch sùng mà thôi."
“Thạch sùng?” Nhận thức của người đàn ông về chính mình có chút hỗn loạn.
"Đúng vậy, tôi biết mình trông không giống với những con thạch sùng khác, đó là bởi vì cái đuôi của tôi đã bị bác sĩ cắt mất rồi, cậu biết là tôi sẽ không nói dối cậu." Người đàn ông vô cùng nghiêm túc nhìn Hàn Phi, giọng điệu của anh ta rất chắc chắn.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện bệnh nhân đặc biệt -- Thạch sùng."
Hàn Phi không dám tưởng tượng được rằng đây là bệnh nhân mà hắn đã chữa trị qua. Xem ra nhân cách hệ chữa trị cũng không phải là vạn năng, đặc biệt là khi đối mặt với một số bệnh nhân đơn giản bản thân không bị đe dọa.
"Vậy anh có muốn cùng tôi rời đi không?"
"Không, thạch sùng không thể rời khỏi tường."
Hàn Phi không ra tay giết người, khoảng cách giữa bệnh nhân này với kẻ giết người biến thái vẫn còn rất xa.
“Đã làm phiền rồi.” Đóng cửa lại, Hàn Phi trừng mắt nhìn ông lão: “Đây chính là tâm thần biến thái mà ông nói đến sao?”
"Thạch sùng đấy! Còn chưa đủ biến thái à?" Ông lão lại vội vàng dẫn Hàn Phi đến cửa một căn phòng khác, trên cửa phòng này viết đầy các loại công thức và lý luận.
Mở cửa đi vào, trên bức tường của phòng bệnh đều khắc đủ loại suy luận và phỏng đoán. Trên sàn nhà rải rác rất nhiều bản thảo giấy, có một người đàn ông trung niên đầu bù tóc rối đang ngồi bên trên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện bệnh nhân đặc biệt có nhân cách dự đoán — Tiên tri."
“Nhân cách dự đoán?” Đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, Hàn Phi đi cúi đầu nhìn xuống. Đối phương đang vẽ đủ các loại hoa văn phức tạp trên giấy, còn đánh dấu rất nhiều chữ mà hắn không hiểu: “Anh đang nghiên cứu gì vậy?"
“Chứng minh quỷ có tồn tại.” Không ngẩng đầu lên, người đàn ông trung niên toàn tâm toàn ý suy luận.
"Thảm họa đã xảy ra, khắp nơi đều là quỷ quái, còn cần chứng minh sao?"
"Tại sao một cộng một lại bằng hai? A cộng A không thể bằng B?" Người đàn ông trung niên vẫn không ngẩng đầu: "Toán học là thế giới do các nhà toán học kiến tạo nên, thế giới hiện tại là kiến tạo thế nào?"
"Anh muốn dùng khoa học để lý giải quỷ?" Hàn Phi nghe không hiểu, hắn chỉ là một người đổ tể kiêm thêm bác sĩ và giáo viên.
"Khoa học không có tôn giáo là khập khiễng, tôn giáo không có khoa học là mù quáng." Người đàn ông trung niên xé bức tranh mình vẽ đi: "Cậu đã nghe nói qua ẩn dụ hang động của Plato chưa? Đa số mọi người sẽ vĩnh viễn sống trong hang động của sự ngu dốt, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là một chút hình chiếu bên ngoài hang động. Cái mà chúng ta thường thấy chỉ là hiện tượng, còn chân tướng của sự việc thì ở một thế giới khác, để hiểu được chân tướng của sự việc thì cần phải chuyển hướng linh hồn - từ hiện tượng chuyển sang quan niệm.”
"Ồ..." Hàn Phi quay đầu liếc mắt nhìn ông lão một cái, đối phương đang chuẩn bị lén lút rời đi, căn bản không hề nghe người đàn ông trung niên nói cái gì.
"Chúng ta vốn là sống trong đêm tối, để tìm đường về nhà, chúng ta thắp nến đuổi theo ánh sáng, nhưng càng ngày càng cố chấp vào ánh sáng, sẽ quên mất nhà của chúng ta ở trong đêm tối. Kết quả là chúng ta bị lạc mất bản thân mình bên trong ánh sáng." Người đàn ông trung niên nói về một số từ rất cơ bản. Anh ta trích dẫn những câu nói nổi tiếng của các triết gia nổi tiếng, nhưng cho người ta cảm giác có chút điên rồ.
"Vậy kết luận suy nghĩ của anh là gì?"
“Có lẽ chúng ta không hề tồn tại, có lẽ quỷ chính là cậu và tôi, có lẽ ở đây còn ẩn giấu một thế giới không nhìn thấy.” Nằm trên mặt đất, anh ta gối lên những hình ảnh quỷ dị: “Tôi sẽ không rời đi cùng cậu đâu, người nên rời đi là cậu."
"Vậy thì anh cứ tiếp tục ở chỗ này suy nghĩ đi." Hàn Phi từ bỏ chữa trị cho người đàn ông trung niên. Hắn sợ mình sẽ ảnh hưởng đến đại não của đối phương: "Muốn tìm mấy bệnh nhân có thể hiến tế được khó như vậy sao?"
Rời khỏi căn phòng Tiên Tri đang ở, Hàn Phi liếc nhìn tất cả các trung tâm cai nghiện.
Có một phòng bệnh đã thu hút sự chú ý của hắn.
Dấu tay đẫm máu in trên cánh cửa gỗ, kính trên cửa bị đập vỡ, có một cái tên rất xấu được viết một cách xiêu vẹo ở chính giữa cánh cửa — Thường Uy và 13 nhân khẩu người nhà...
"Cuối cùng thì cũng gặp được kẻ giết người rồi sao?" Để người giấy màu máu hộ tống phía sau lưng, Hàn Phi cầm đồng xu đá tung cửa phòng bệnh.
Cánh cửa đập vào tường, từng sợi dây điện bị đứt rời. Đây là một phòng bệnh đơn, trong phòng không có giường bệnh, chỉ có một thiết bị điều trị bắt buộc giống như quan tài chứa đầy dây đai an toàn và một chiếc ghế dùng để giật điện.
“Mất lịch sự.” Chiếc ghế điện bị hỏng chậm rãi xoay chuyển, bên trên có một người vừa nhìn đã biết là không bình thường đang ngồi.
Anh ta đội một chiếc mũ quả dưa đan cực lớn, trên ngực treo một cái máy tính, hai chiếc đèn pin giấu ở thắt lưng và tất cả "thiết bị điện tử" mà bệnh nhân có thể chạm vào đều được giấu trên người.
Không biết có phải do thường xuyên phải điều trị bằng điện giật hay không mà trên đầu anh ta có rất nhiều vết thương gớm ghiếc, cơ bắp trên cơ thể cũng khác người thường.
"Thông thường mà nói, những người có ý định tự gây thương tích và tự tử mạnh mẽ, những người cực kỳ phấn khích và kích động, những người làm tổn thương người khác, những người không đáp ứng với điều trị bằng thuốc hướng thần hoặc những người không thể chịu đựng được việc điều trị bằng thuốc sẽ cần liệu pháp sốc điện, xem ra lần này mình đã tìm đúng người rồi."
Đặt Tang Nữ xuống, Hàn Phi tung đồng xu lên, rồi đi vào trong phòng: "Anh tên là gì? Tại sao lại bị nhốt ở đây?"
Sương đen mờ ảo thoát ra từ vực sâu, nụ cười ấm áp của bác sĩ chăm sóc bệnh nhân xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Phi.
"Tôi là sinh viên đạt thành tích cao chuyên ngành khoa học máy tính tại một trường đại học danh tiếng, bắt đầu từ năm thứ hai đã bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, đến Bệnh viện tâm thần số 3 Tân Hỗ để làm trưởng khoa cai nghiện Internet." Bệnh nhân đội mũ quả dưa đầy kiêu ngạo, nói năng rất hung hăng, còn có một loại ánh mắt ngang ngược mà người bình thường rất khó hiểu.
"Cậu không cần quan tâm tôi tên là gì, toàn bộ trung tâm cai nghiện Internet, bất cứ ai nhìn thấy chiếc mũ đan quả dưa này đều sẽ phải cúi đầu gọi tôi một tiếng ngài Dưa."
"Cảm giác như anh có vẻ đặc biệt đấy." Nụ cười trên mặt Hàn Phi càng ngày càng dịu dàng, sau khi tới gần, hắn tiếp tục hỏi: "Ngài Dưa, vậy anh từng giết người chưa? Loại người vô tội, không làm gì sai, chỉ là đơn giản khiến tinh thần của anh vui vẻ ấy?"
Ông lão ở cửa đứng nhìn đến ngây ngốc, làm gì có bác sĩ nào lại hỏi bệnh nhân những câu hỏi như vậy, hai người trong phòng này rút cuộc ai mới bị bệnh nặng hơn đây!
"Rất nhiều." Biểu cảm của bệnh nhân mũ dưa trở nên kinh khủng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn không thể khống chế: "Tôi đêm nào cũng đều phải giết! Có lúc giết mấy chục, có lúc giết cả trăm! Nếu không giết, tôi sẽ cảm thấy khắp người khó chịu!"
Anh ta càng nói càng hưng phấn, trên trán nổi lên những mạch máu đen. Anh ta đưa tay ra xé toạc chiếc mũ trên đầu, để lộ ra khắp đầu những vết sẹo kinh hoàng do điện giật để lại.
“Giết cả trăm?” Hàn Phi quả thực cảm giác được sát khí trên người mũ dưa, nhưng nói thật, nếu không cẩn thận cảm nhận kĩ căn bản sẽ không phát hiện ra.
"Còn cậu thì sao?" Mũ dưa vốn dĩ dáng vẻ cũng được coi là thanh tú, nhưng sau khi vào đây tiếp nhận chữa trị, lại trở nên có chút đáng sợ: "Cậu đã giết bao nhiêu?"
"Tôi nhiều nhất chỉ có mười mấy người thôi?" Đi tới trước mặt mũ dưa, Hàn Phi vươn tay mình ra.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Phi, mũ dưa chẳng những không sợ hãi, ngược lại trong mắt càng thêm hưng phấn: "Được! Vậy từ nay về sau cậu hãy đi cùng tôi đi! Không! Bây giờ tôi không nhịn được nữa rồi!"
Anh ta xé bỏ máy tính treo trên ngực: "Làm một ván bản mệnh anh hùng, để cậu nhìn quan tài Uyển Nhi của tôi."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhảy một phát lên thiết bị cai nghiện bắt buộc giống như chiếc quan tài, sau đó điên cuồng gõ gõ ngón tay, trong máy tính không ngừng truyền ra âm thanh về 0.
Nghĩ đến việc ở đây là trung tâm cai nghiện Internet, Hàn Phi khẽ nhíu mày: "Anh nói đến giết mấy trăm người là ở trong game hả?"
Mũ dưa không có bất kì phản ứng nào, nhưng lời này của hắn đã dọa ông lão ở cửa sợ hãi, ông ấy run giọng hỏi: "Chẳng lẽ cậu không phải đang nói đến game à?"
“Cháu cũng là giết người trong game.” Mỉm cười liếc nhìn lại ông lão, sau đó Hàn Phi tung đồng xu lên, ấn chặt đầu của mũ dưa.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện bệnh nhân có nhân cách hỗn loạn --- Tế phẩm được viện trưởng lựa chọn."
"Nhân cách hỗn loạn: rối loạn, mất cân bằng, nhân cách hiếm có mà quỷ quái yêu thích."
Ánh sao của nhân tính chiếu vào trong tâm trí, Hàn Phi phát hiện trong nội tâm của mũ dưa rất ít cảm xúc tiêu cực? Anh ta dường như là một người gần với bên phía quỷ.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã chữa trị cho năm bệnh nhân khiếm khuyết nhân cách, hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ --- nhân cách hệ chữa trị, nhận được rất nhiều phần thưởng kinh nghiệm, nhân cách hệ chữa trị được tăng cường, nhận được một lần cơ hội mở ô vật phẩm."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn của điện thờ — Lý do tồn tại chữa trị."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Chữa trị một trăm bệnh nhân tồn tại nhân cách khiếm khuyết. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ nhận được phần thưởng ẩn của điện thờ, có xác suất giúp bạn đưa linh hồn và quỷ quái được chữa trị ra khỏi điện thờ."
Nhắc nhở của hệ thống đã giúp Hàn Phi rất nhiều, hắn vẫn luôn tìm kiếm tế phẩm thích hợp, bây giờ "đặt" trước mặt hắn chính là tế phẩm được đính thân viện trưởng lựa chọn.
"Thời gian không còn nhiều nữa rồi, tôi mượn máu thịt của anh dùng trước, sau này tôi nhất định sẽ đối đãi thật tốt với anh." Sử dụng cơ hội vừa có được lúc nãy, Hàn Phi mở ô vật phẩm lấy dao tái sinh ra: "Tang Nữ, tôi nên làm gì tiếp theo?"
Giọng nói khàn khàn của y tá trưởng vang lên trong đầu Hàn Phi: "Dùng máu của tế phẩm để dẫn đường, chạy theo hướng sương máu lan ra!"
"Được." Nhìn chằm chằm mạch máu của người đàn ông mũ dưa, Hàn Phi giơ dao lên, rồi vung dao xuống.