Trong ấn tượng của Hàn Phi, Cao Thành tuyệt đối không thể được coi là một người bình thường. Có điều đối phương nguyện ý chủ động phối hợp với hắn khống chế vực sâu sau khi y tá gặp nguy hiểm, điều này khiến cảm quan của hắn đối với gã ta đã thay đổi ở một mức độ nhất định.
Ít nhất, Cao Thành vẫn giữ được nhân tính cơ bản khi đối mặt với một vài người đặc biệt.
"Nếu như anh muốn cứu cô ấy, vậy thì tôi sẽ giúp anh cứu cô ấy. Anh muốn giết chết những kẻ bắt nạt cô ấy, vậy thì tôi sẽ giúp anh giết sạch toàn bộ bọn họ." Ý thức của Hàn Phi đứng dưới ánh sao, hắn nhìn chằm chằm vào vực sâu, giống như ma quỷ dẫn dụ lữ khách lạc lối.
Lần này Hàn Phi còn chưa sử dụng đồng xu vận mệnh, sương đen của vực sâu tham lam đã tuôn ra rồi. Mang theo nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, hắn đưa con quỷ cuối cùng vào trong miệng.
"Đừng chống cự và kiềm chế bản thân nữa, hãy giao mọi thứ của bạn cho tôi, để tôi giúp bạn hoàn thành tất cả tâm nguyện."
Sương đen vô tận bao trùm căn phòng giam. Vì để giải quyết đối phương một cách nhanh nhất, ngoại trừ Hình Phu ra Hàn Phi đã đánh thức tất cả quỷ quái dậy. Vô Thường, Đố Kỵ, Bệnh Hạch, ba oán niệm lao về phía bác sĩ, người giấy màu máu theo sát phía sau.
“Người nào!” Các bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật vô cùng kinh hãi, bọn họ quay đầu lại kiểm tra, trong mắt chỉ có một vùng sương đen dày đặc.
"Chức trách của bác sĩ là cứu người sắp chết và chữa lành vết thương, không phải là mang đến thêm những đau đớn, các người đáng chết." Sự chú ý của Hàn Phi không phải trên người bác sĩ. Từ khi tiến vào trong phòng hắn đã nhắm vào bức tượng thần máu thịt. Những gì bản thân trải qua trong tòa nhà chọc trời hắn vẫn còn nhớ như in, tượng thần máu thịt dường như là một trong những hóa thân của Cao Hưng.
"Để nữ quỷ thai nghén chính mình? Anh đúng là không thể nhắc đến không có giới hạn nhất mà tôi từng gặp đấy." Phát hiện ra mí mắt của tượng thần khẽ chớp chớp, mơ hồ có dấu hiệu mở mắt, Hàn Phi không do dự mở xiềng xích cuối cùng của vực sâu tham lam ra, phóng thích Hình Phu bên dưới vực sâu ra ngoài.
Khí tức tàn bạo ập vào phòng giam. Trong màn sương đen xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ được hình thành từ tội ác và sát ý. Hình Phu chém vào cổ tượng thần máu thịt, tượng thần đó đã trực tiếp bị chặt thành hai nửa.
Có điều một cảnh tượng rất quỷ dị đã xảy ra. Tượng thần máu thịt bị xẻ ra bắt đầu nhanh chóng trưởng thành, sau vài giây trên mặt đất đã xuất hiện hai tượng thần.
"Thủ đoạn tấn công thông thường không thể phá hủy được nó?"
Hình Phu phát điên chém vào tượng thần như vũ bão, nhưng bất kể bị phá hoại đến như thế nào, tượng thần cũng đều sẽ tự động sửa chữa. Nếu như xẻ nó ra hoàn toàn, thì nó sẽ tách ra thành cá thể mới. Dường như trong thế giới ký ức điện thờ này, nó chính là một sự tồn tại bất tử bất diệt.
"Nếu như đã không thể giết chết, vậy thì mình sẽ thử xem có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không." Kể từ sau khi thức tỉnh nhân cách hệ chữa trị, Hàn Phi đã cứu được tổng cộng ba ngườ. Trong đó có hai người đã bị chết, điều này đã khiến hắn có tự tin vào "y thuật" của mình.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!" Tay của Hàn Phi nắm lấy một mảnh vụn của tượng thần máu thịt đang nhanh chóng lớn lên. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, hắn cảm thấy một nửa người của mình bị đông cứng lại. Kí ức, vực sâu tham lam, ánh sao trên bầu trời trong tâm trí, tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn bởi cái lạnh đến cùng cực đó.
Từ trong vực sâu tham lam truyền đến một tiếng rống thấu tâm can. Vì sao trở nên mờ đi, có điều ánh sao thì vẫn như cũ. Dưới sự dẫn dắt của Hàn Phi, nó thậm chí còn tiến vào bên trong tượng thần máu thịt.
Tượng thần máu thịt không thể bị phá hủy bởi sát ý, vậy mà dưới ánh sao của nhân cách chữa trị của Hàn Phi, tốc độ trưởng thành đã chậm lại.
"Nhân cách chữa trị của mình có thể ảnh hưởng đến tượng thần!"
Bây giờ sức mạnh nhân cách của Cao Thành vẫn rất mạnh, nhưng ít nhất cũng đã khiến cho hắn nhìn thấy hy vọng.
Tạm thời từ bỏ ý định phá hủy tượng thần, chờ sau khi Hàn Phi giết chết tám vị bác sĩ, tách xiềng xích dưới người nữ y tá ra, Cao Thành lập tức trở lại trong vực sâu tham lam.
"Đến bác sĩ mà cậu cũng dám giết? Cậu đúng là điên thật rồi!" Chờ sau khi sương đen tan đi, ông lão mới nhìn thấy tình trạng thê thảm bên trong phòng giam. Tám vị bác sĩ quỷ đã bị Hàn Phi ăn sạch sẽ.
"Nhanh! Tìm một nơi an toàn!" Ô nhiễm tinh thần trở nên nặng hơn, Hàn Phi cõng y tá trưởng bị nguyền rủa toàn thân, chạy ra bên ngoài.
Lối ra của tòa phụ từ sau khi Hàn Phi tiến vào thì đã biến mất. Bây giờ hắn chỉ có thể đợi y tá trưởng tỉnh lại.
"Cậu xong đời rồi! Cậu đã gây phiền phức lớn rồi!"
"Ông còn nói thêm một câu nữa, cháu đảm bảo trước khi chết cũng sẽ kéo theo cả ông đi cùng đấy." Dưới sự khuyên nhủ của Hàn Phi, ông lão bắt đầu yên lặng dẫn đường. Bọn họ trở lại trung tâm cai nghiện internet, bên trong có rất nhiều gian phòng được chuẩn bị cho các bệnh nhân.
"Ông chắc bên trong này an toàn chứ?"
"Trước đây có rất nhiều bệnh nhân khi gặp phải quỷ cũng đều trốn trong này." Ông lão bị Hàn Phi khóa chặt hai tay. Sau khi nhìn thấy tận mắt Hàn Phi nuốt quỷ, ông cảm thấy hắn là một ác quỷ đội lốt người. Một người sở hữu nhân cách tin tưởng như ông lần đầu tiên cảm thấy chuyện này thật khó tin.
"Tại sao lại phải trốn trong này?"
"Viện trưởng của bệnh viện tâm thần vẫn luôn thu thập đủ các loại bệnh nhân. Gã cần các nhân cách khác nhau để tiến hành hiến tế. Những bệnh nhân sống ở bên trong bệnh viện đều là những tế phẩm bị gã chọn trúng, những quỷ quái kia sẽ không dám nhắm đến chúng ta đâu." Ông lão thận trọng chọn một gian phòng tiến vào. Bên trong gian phòng tối có hai chiếc giường bệnh, trong đó trên một chiếc giường có một thi thể thối rữa nghiêm trọng đang nằm; còn một chiếc giường bên cạnh thì có một học sinh mặc đồng phục trường học.
Ngồi xổm xuống bên cạnh, Hàn Phi không ngờ ở trong này còn có thể gặp được học sinh của trường học mình.
"Em ở lớp nào?" Hàn Phi lấy thẻ giáo viên ra. Sau khi "có được sự tin tưởng" của đối phương, hắn lôi cô bé ra khỏi giường.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện học sinh sở hữu nhân cách trầm mặc -- Tiểu Lục Lạc."
Bất luận Hàn Phi có tra hỏi thế nào, đứa trẻ kia cũng không mở miệng. Dường như cô bé đã tích tụ đè nén tất cả những cảm xúc tiêu cực vào sâu trong nội tâm, chờ đến khi không thể kìm nén được nữa thì phát nổ.
"Mỗi năm đều sẽ có người tổ chức cho những đứa trẻ đến hiến tế. Đứa trẻ này dường như là người còn sống trong tốp tế phẩm lần trước." Ông lão biết rất nhiều thứ, ông là nhân cách tin tưởng, bất kể có thể làm được gì hay không thì đối với bất kì chuyện gì cũng đều lưu tâm: "Cô bé bây giờ vừa là học sinh của trường học, cũng là bệnh nhân của bệnh viện. Trên người có lưu dấu ấn của bệnh viện, một khi đưa cô bé ra ngoài, viện trưởng của tòa chính và các bác sĩ nhất định sẽ đến đây."
"Tại sao bệnh nhân các ông không chạy trốn?"
"Thế giới bên ngoài đã phát điên rồi, tất cả mọi nơi đều giống như bệnh viện tâm thần thôi, ra ngoài thì cũng có gì khác biệt?" Trong mắt ông lão tràn đầy cảnh giác và nghi ngờ: "Có thể thế giới bên ngoài còn tàn khốc hơn cả bên trong bệnh viện, bệnh tật ốm yếu như tôi ra ngoài có lẽ đến bộ xương cũng chẳng còn."
Sau khi nghe lời ông lão nói, Hàn Phi nhìn lại một lượt đối phương, nhìn đến mức ông lão cảm thấy sởn cả tóc gáy: "Cậu không tin sao, rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện này đều có suy nghĩ giống như tôi vậy."
“Cháu chỉ đang cảm thấy sau khi chữa trị cho ông xong, tư duy logic của ông đã tốt hơn rõ rệt. Xem ra năng lực của cháu thực sự hữu dụng đối với ông rồi." Hàn Phi gật gật đầu, hắn là đang tự an ủi chính mình.
"Là ý gì? Chẳng lẽ cậu trước đây cũng đã từng xem bệnh cho người khác?"
"Hai người trước được cháu chữa trị cho đều chết rồi, ông là người thứ ba." Không thưởng thức biểu cảm ngạc nhiên của ông lão nữa, Hàn Phi quay đầu lại nhìn sang cô bé: "Cô bé là người thứ tư."
Ánh sao dịu dàng chiếu lên tâm trí của cô bé, Hàn Phi bị thứ mình nhìn thấy dọa cho giật mình.
Học sinh tên là Tiểu Lục Lạc kia không biết đã trải qua những chuyện gì. Bên trong tâm trí của cô bé có lượng lớn cảm xúc tiêu cực và đủ loại bóng quỷ kinh dị, chỉ số ô nhiễm tinh thần của cô bé chắc chắn phải hơn bảy mươi phần trăm.
"Năng lực của nhân cách trầm mặc dung nạp ô nhiễm tinh thần à? Sở hữu khả năng chịu đựng vượt xa người thường?"
Bên trong tâm trí của Hàn Phi còn xuất hiện ra một hình ảnh, Tiểu Lục Lạc sau khi chết sẽ trực tiếp biến thành một oán niệm cực kì đáng sợ.
Giữa đầm lầy ánh sao chiếu rọi, Hàn Phi tìm kiếm hồi lâu mới nhìn thấy một khuôn mặt non nớt. Đứa trẻ này bị chôn vùi trong đủ loại cảm xúc tiêu cực, không thể làm được gì, chỉ có thể âm thầm chịu đựng buồn bã và tuyệt vọng.
Dường như cảm nhận được ánh sáng đã mất từ lâu, đôi mắt nhắm nghiền của cô bé vội mở ra. Cô bé ngước nhìn vì sao nhưng không thể đưa tay mình ra nắm lấy.
Hàn Phi cố gắng thanh trừ ô nhiễm tinh thần cho cô bé, nhưng hiệu quả không cao.
"Đừng bỏ cuộc, chờ thầy quay lại, thầy sẽ mang em ra khỏi thế giới bẩn thỉu này!"
Thu hai tay về, Hàn Phi chuẩn bị để cô bé lại chữa trị sau cùng: "Ông lão à, chỗ ông còn có bệnh nhân nào khác nữa không? Cháu muốn nói chuyện với bọn họ một chút."
Trò chuyện với bệnh nhân, nhân tiện chữa trị cho bệnh nhân có thể giúp Hàn Phi hoàn thành hai nhiệm vụ cùng một lúc.
“Cậu đi phòng bệnh khác tìm xem, chắc là có thể tìm được bệnh nhân đang ngủ say.” Ông lão run rẩy chỉ vào nữ y tá toàn thân tràn ngập nguyền rủa trên mặt đất: “Có điều tôi khuyên cậu nên xử lý cô ấy trước đi, vừa rồi hình như cô ấy đã nhìn tôi một cái."
"Cô ấy còn không có mắt, thì dùng cái gì để nhìn ông..." Hàn Phi còn đang định nói đừng chuyện bé xé to, thì phát hiện mí mắt của nữ y tá đang chầm chậm mở ra. Máu quỷ từ trong hốc mắt trống rỗng chảy ra, một tia oán niệm cực mạnh ngưng tụ bên trong hốc mắt bị khoét mất của cô ta: "Trời ạ, đúng là thế thật."
“Tôi không lừa cậu đúng không.” Ông lão sợ hãi dán chặt người vào tường: “Làm thế nào bây giờ?!”
“Đừng lãng phí.” Lấy chiếc lọ đựng máu quỷ lúc trước ra, Hàn Phi ngồi xổm xuống bên cạnh nữ y tá, rồi đặt miệng lọ ở khóe mắt người phụ nữ.
Chứng kiến cảnh này, ông lão cảm thấy đầy nghi ngờ. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo còn khiến hơn tám mươi năm cuộc đời ông còn chấn kinh hơn.
Hàn Phi cầm cái lọ nhỏ đưa lên miệng nếm thử, sau đó lộ ra biểu cảm rất hài lòng.
Ông lão ngồi bệt xuống đất, cực kì sợ hãi, bản thân vậy mà lại bị một con ác quỷ như vậy chữa trị cho.
"Tôi là Hình Phu, tôi sẽ không bỏ rơi cô, để cô chịu đựng một mình, đêm nay tôi sẽ đưa cô rời đi." Đặt người giấy màu máu lên người y tá trưởng, Hàn Phi gặm nhấm những nguyền rủa bị gieo lên người kia.
"Yên tâm đi, tôi sẽ chữa trị cho cô." Hàn Phi hiện tại gặp ai cũng muốn chữa trị, sử dụng cho người và quỷ khác nhau, cũng có thể làm tăng cường nhân cách của hắn.
Mỗi lần chữa trị, nhân cách của hắn đều sẽ tìm kiếm thứ gì đó từ linh hồn của đối phương. Chẳng hạn như cảm xúc tiêu cực, sức mạnh tích cực hướng về phía trước, suy nghĩ cứu chuộc chính mình, v.v.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện oán niệm bị thần linh nguyền rủa — Tang Nữ! "
"Tang Nữ (oán niệm cỡ trung): Cô đã làm trái nguyện vọng của thần linh, bị tước đoạt sinh mệnh, hạnh phúc, dung mạo, ở gần cô ấy sẽ khiến bạn cũng bị thần linh nguyền rủa!"
"Năng lực đặc biệt — Cứu hộ đau khổ: Tang Nữ đã chịu đủ tra tấn, nhưng đau đớn không hề thay đổi bản tính của cô, cô ấy có thể cưỡng ép tiến vào cơ thể mục tiêu, xoa dịu linh hồn."
"Chú ý! Sử dụng năng lực này sẽ làm gia tăng nguyền rủa của thần linh đối với cô, khiến cô và những người được chữa trị sẽ bị tra tấn nhiều hơn."
Hàn Phi rất hài lòng với lời nhắc của hệ thống. Tang Nữ là một oán niệm sở hữu năng lực đặc biệt, cô ấy là một trong số rất ít những quỷ có thể chữa trị và an ủi linh hồn. Năng lực đặc biệt này vô cùng phù hợp với nhân cách chữa trị của hắn.
Dưới sự nỗ lực của Hàn Phi và người giấy màu máu, nguyền rủa trên mặt của Tang Nữ đã được giải trừ một phần: "Cô có thể di chuyển được chưa? Chúng ta phải làm thế nào để rời khỏi tòa nhà này? Lối ra ở đâu?” Tang Nữ bị thần linh nhắm đến, Hàn Phi cũng vậy, cho nên thái độ của hắn đối với cô không giống với những quỷ quái khác, ít nhất cũng khiến ông lão bên cạnh rất ngưỡng mộ.
Đôi môi nứt nẻ của Tang Nữ khẽ hé mở, một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên bên tai Hàn Phi: "Hiến tế bệnh nhân mới có thể tìm ra con đường chính xác, máu thịt của bọn họ chính là chìa khóa."
“Nghe không hiểu lắm, hình như phải giết người.” Hàn Phi liếc mắt nhìn ông lão, ông luôn cảm thấy ánh mắt của hắn như đang nhìn lương khô dự trữ vậy.
"Tôi là người rất ghét giết chóc bừa bãi, không còn cách nào khác sao?"
"Trong số những bệnh nhân có kẻ giết người, cậu không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ đến giết cậu... bên trong, bọn họ vẫn chưa đến..." Giọng nói của Tang Nữ đứt quãng, cô ta vẫn chưa rũ bỏ được hết ảnh hưởng của nguyền rủa.
“Ông lão à, ở chỗ các ông có tên sát nhân biến thái nào được đặc biệt chú ý không?” Cõng Tang Nữ lên, Hàn Phi quay đầu hỏi ông lão.
"Ngoại trừ cô ấy ra à?"
“Nói nhảm.” Hàn Phi nhíu mày: “Xem ra ông vẫn chưa đủ tỉnh táo, cần phải tiến hành chữa trị lần thứ hai rồi.”
“Không cần đâu, tôi thật sự đã khỏi rồi.” Sắc mặt của ông lão so với khóc còn khó coi hơn.
"Cứu người chữa bệnh là chức trách của những người với tư cách là bác sĩ và y tá như chúng cháu, nếu như ông cảm thấy mình không có bệnh, thì tốt nhất là lập tức đi tìm mấy người bệnh đến đây cho cháu."
Ông lão nhìn thoáng qua Hàn Phi, người được bao phủ bởi sương đen tham lam, trông giống như một con quỷ, rồi lại nhìn sang oán niệm Tang Nữ toàn thân đầy nguyền rủa bị khoét mất hai mắt, sự kết hợp này sao chả có liên quan chút nào đến việc cứu người chữa bệnh.