Tiếng gọi Cao Thành bên tai càng lúc càng lớn. Hàn Phi kéo thấp vành mũ xuống, nhưng con quỷ lười trong chiếc mũ lưỡi trai màu đen thì lại không có bất cứ phản ứng gì.
"Với năng lực nhân cách hiện tại của mình, muốn quấy nhiễu mình sẽ rất khó, đối phương đã làm thế nào vậy?"
Hàn Phi lặng lẽ nhìn bốn xung quanh, không có bất kỳ bóng dáng quỷ quái nào. Hắn vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, giọng nói gọi Cao Thành kia không có ác ý, chỉ đơn giản là muốn dẫn hắn đến một nơi nào đó.
Hít vào một hơi thật sâu, Hàn Phi thử phớt lờ giọng nói kia. Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, ý thức còn lại của Cao Thành bên trong vực sâu tham lam lại dường như đang giãy giụa, như thể muốn khẩn cấp hồi đáp lại đối phương.
Y tá trưởng Tang Nữ trên người vẫn chưa thanh trừ được sạch sẽ nguyền rủa cũng bắt đầu gầm lên, muốn trèo ra khỏi vực sâu.
"Chẳng lẽ con quỷ gọi Cao Thành là bạn của bọn họ?"
Giọng nói bên tai đang trở nên rõ ràng hơn. Đó là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, dịu dàng, trưởng thành, bi thương lại khắc chế.
Dừng chân lại, Hàn Phi nhìn phía sau lưng mình. Hắn đi cuối cùng của đội ngũ, sau lưng hắn là đường phố trống không, đến một bóng người cũng không có.
"Thầy sao thế?" Số 5 lớp trưởng phát giác ra sự bất thường của Hàn Phi.
"Các em có nghe thấy một giọng nói không, cô ấy đang gọi tên của các em?"
"Không có, thầy bị quỷ tấn công rồi sao?" Số 5 kéo một đứa trẻ khác đến bên cạnh Hàn Phi, nhưng sau khi đối phương dùng sức mạnh nhân cách xác nhận xong thì thấy hắn không hề bị ảnh hưởng bởi quỷ quái.
"Thầy muốn đi xác định một số chuyện, công việc chặn hậu tạm thời làm phiền các em rồi." Lắng nghe giọng nói kia, Hàn Phi không đi theo đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước mà một mình quay trở lại đường cũ.
Với kinh nghiệm sống còn trong thế giới tầng sâu của hắn, thông thường mà nói khi gặp phải tình huống này sẽ trực tiếp mặc kệ. Nhưng vấn đề là mảnh vụn ý thức kí ức của Cao Thành trong vực sâu tham lam và Tang Nữ đều hy vọng hắn sẽ đi qua đó, điều này có vẻ hơi kì lạ.
Tay trái cầm dao, Hàn Phi dần dần kéo giãn khoảng cách với đội ngũ. Hắn theo chỉ dẫn của giọng nói đó đến một tòa nhà dân cư chưa từng đi đến.
Các cửa sổ và cầu thang của tòa nhà này không dùng các tấm ván gỗ niêm phong lại, trông vô cùng bình thường. Có điều sau khi Hàn Phi đi vào, ánh mắt hắn lập tức thay đổi.
Trên bức tường cầu thang có dán thông báo tìm người về Cao Hưng. Bức ảnh trên tờ giấy ngả vàng dường như đang chảy máu, đứa trẻ có khuôn mặt mơ hồ trong bức ảnh có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào Hàn Phi.
"Mình đã từng thấy vật nguyền rủa này bên trong Thực Vị Các, thông báo tìm người là đồ của quỷ mẫu."
Lấy hai mươi điểm tinh thần, Hàn Phi tiến vào cầu thang.
Càng đi lên trên, thông báo tìm người trên bức tường càng nhiều, dày đặc chằng chịt, mặt người trên bức ảnh đen trắng cũng bắt đầu biến dạng, đôi mắt của đứa trẻ trong bức ảnh hình như cũng bị người ta khoét mất.
"Đôi mắt của Cao Hưng bị khoét mất rồi?"
Sương đen trong vực sâu tham lam không kiểm soát được tuôn ra. Sau khi nhìn thấy những thông báo tìm người này thì Cao Thành đã hoàn toàn phát điên. Mảnh vụn ý thức của gã dung nhập sương đen, gã liều mạng gột rửa những thông báo tìm người trên tường, như thể muốn cắn nát tất cả các bức ảnh về Cao Hưng!
Hàn Phi không hề ngăn cản Cao Thành. Đối phương cưỡng chế điều khiển sương đen tham lam, mảnh vụn ý thức sẽ dần dần bị vực sâu nuốt chửng. Chờ đến khi ý thức của bản thân Cao Thành bị vực sâu hoàn toàn nuốt chửng, đến lúc đó Hàn Phi sẽ là chủ nhân duy nhất của vực sâu tham lam.
Đứng bên trong cầu thang, vụn giấy khắp trời giống như một trận tuyết lớn đầy hận ý. Chỉ cần nhìn thấy Cao Hưng thì Cao Thành sẽ phát điên, cừu hận khắc ghi trong linh hồn. Vì để giết chết Cao Hưng, gã có thể làm bất cứ chuyện gì, đây có thể cũng là một trong những nguyên nhân khiến gã đồng ý tiếp nhận Hàn Phi.
"Haizz."
Tiếng thở dài của người phụ nữ từ trong nhà phát ra, mảnh vụn ý thức của Cao Thành phát điên dưới sự vỗ về của Tang Nữ dần dần bình tĩnh lại.
Giẫm lên mặt đất đầy vụn giấy, Hàn Phi đi về phía căn nhà đó.
Kéo cánh cửa chống trộm gỉ sét ra, ở trung tâm của phòng khách có một người phụ nữ đang đứng. Bà ấy quay lưng với cửa nhà, trên làn da lộ ra bên ngoài toàn là vết sẹo khâu vá. Bà ấy dường như là một con búp bê vải bị xé nát hết lần này đến lần khác, rồi lại được khâu lại hết lần này đến lần khác.
"Bà là?"
"Đừng cố phản kháng nữa, con càng gần với thành công, tuyệt vọng cuối cùng nhận được sẽ càng lớn, hãy tê liệt đáng thương sống tạm ở đây đi." Giọng nói của người phụ nữ này giống hệt như giọng nói truyền vào tai Hàn Phi lúc trước. Từ trong xương cốt có một loại dịu dàng, cho dù trong nội dung lời nói có chút nghiêm khắc, nhưng nghe cũng không khiến người ta có chút khó chịu nào.
"Con không cam tâm." Câu nói này của Hàn Phi là nói thay Cao Thành, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của Cao Thành trong vực sâu. Sự phẫn nộ và hận ý vô biên dường như là một chiếc hộp sắt kín như bưng, giam cầm Cao Thành vào bên trong. Gã đang tuyệt vọng đánh đập, xông vào chiếc hộp sắt, cho dù thịt nát xương tan cũng phải ra ngoài.
"Kết quả của tất cả các lựa chọn của con đều đã được định sẵn, vận mệnh thực ra đã viết trước câu trả lời. Bất luận con có tranh đấu như thế nào, cuối cùng cũng sẽ chỉ trượt vào vực sâu, hoàn toàn đánh mất chính mình." Người phụ nữ quay lưng lại với Hàn Phi. Rõ ràng bà ấy đang đứng trong nhà, nhưng lại cảm thấy cách Hàn Phi rất xa. Dường như Hàn Phi và Cao Thành vĩnh viễn không thể chạm được vào bà: "Một đứa con của ta đã biến thành ma quỷ rồi, ta không muốn đứa khác cũng trở thành một con quái vật tội ác tày trời nữa."
Ngay khi đối phương nói ra câu này, Hàn Phi ngay lập tức xác định được thân phận của bà: "Bà chính là mẹ ruột của Cao Hưng?"
Câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến cơ thể của người phụ nữ khẽ run rẩy một chút. Vết thương trên toàn bộ cơ thể của bà dường như bị méo mó bởi nỗi đau: "Đừng tiếp tục nói nữa, hãy đi đi. Tránh xa cục điều tra thảm họa ra, đừng cố chống lại vận mệnh nữa, tìm một nơi không có ai tiếp tục cuộc sống thê thảm, dùng phần đời còn lại của con để chuộc tội."
"Lén lút tráo đổi hai đứa bé là bố mẹ của Cao Thành, một đứa bé có tội hay sao?" Giọng nói của Hàn Phi dần dần lớn hơn, ngược lại, Cao Thành ở bên trong vực sâu đột nhiên lại trầm mặc. Gã tựa hồ không nghĩ tới người mẹ trong lòng mình sẽ nói ra những điều như thế này.
"Đứa bé không có tội, cho nên ta chưa bao giờ từng trách con, tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên để cho con dùng đôi mắt ấy."
Tất cả những khuôn mặt người trên thông báo tìm người trong cầu thang đều bắt đầu cười. Đôi mắt của bọn họ dần trở nên giống như Cao Thành, tươi sáng, đẹp đẽ, rực rỡ, giống như viên ngọc đẹp nhất trên thế giới.
"Có lẽ còn có con đường khác để đi." Hàn Phi có thể cảm thấy khát khao thực sự trong nội tâm Cao Thành, gã đã coi người phụ nữ là mẹ của mình.
Hàn Phi cũng muốn để cho Cao Thành nói vài lời với mẹ của mình. Nhưng khi hắn đến gần với người phụ nữ, vết sẹo trên người phụ nữ vậy mà lại bắt đầu lở loét, giống như những bông hoa bị khô héo trên làn da.
Người mẹ đã bị Cao Hưng cướp mất, ý chí vi phạm thần linh sẽ chỉ tăng tốc hai bên đi đến chỗ diệt vong.
"Đừng đến gần nữa." Người phụ nữ quay lưng với Hàn Phi lại nói lần nữa. Cơ thể của bà như cánh hoa, từng mảng tàn tạ rơi xuống: "Con cũng biết, ta không phải là mẹ của con."
Mảnh vụn kí ức quỷ bên trong vực sâu kêu gào không cam tâm, ý thức của Cao Thành điên cuồng hỗn loạn, gã đau đớn đến nỗi muốn xé nát quá khứ của mình.
Đủ loại âm thanh hỗn loạn giống như máu tươi văng tung tóe ra từ trong ý thức của Cao Thành, điên cuồng dung nhấp vào vực sâu.
"Mẹ của tôi rất dịu dàng, bà là người mẹ tốt nhất trên thế giới!"
"Bà ấy không phải là mẹ của mày! "
"Lòng tham lớn nhất của mày chính là muốn cướp đi tình yêu của mẹ tao!"
"Tao sẽ không để cho mình chết dễ dàng như vậy, tao sẽ để mày cũng giống như tao trước đây, sống trong địa ngục, nhìn mọi thứ đều bị lấy đi, nhưng lại không thể thay đổi."
Cùng lúc Hàn Phi chạy vào phòng khách, người phụ nữ đã rời đi, nơi mà bà đứng chỉ còn lại một con mắt giả máu me đầm đìa.
Trong vực sâu, mảnh vụn ý thức của Cao Thành không ngừng dung hợp với vực sâu. Không có chuyện gì có thể đau khổ hơn việc bị người gần gũi nhất bỏ rơi nữa rồi.
"Không đúng lắm."
Hàn Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt giả trên mặt đất. Nếu như quỷ mẫu thực sự không lo lắng cho Cao Thành, vậy thì bà ấy chắc chắn sẽ không đặc biệt chạy đến đây, dùng cách rất bí mật này để lặng lẽ gặp mặt gã.
"Những lời mà quỷ mẫu nói có đạo lý nhất định, nhưng đó không phải là những gì bà ấy thực sự nghĩ, mà là bà ấy chỉ có thể nói như vậy, bởi vì chủ nhân điện thờ có xác suất đang chú ý đến bà ấy." Ánh sao chữa trị chiếu vào trong vực sâu, Hàn Phi đưa tay ra với ý thức của Cao Thành: "Mẹ của anh rất lo lắng cho anh, vì vậy đặc biệt đến đây muốn tặng cho anh thứ này."
Hàn Phi nhặt con mắt giả máu me trên mặt đất lên. Con mắt giả tương tự Cao Thành cũng có một, là gã mang ra từ bệnh viện mắt Tân Hỗ.
"Bên trong hai con mắt giả này có niêm phong hai quỷ quái. Thông tin thực sự mà quỷ mẫu muốn truyền lại cho Cao Thành, chắc hẳn là được giấu trong mắt giả!"
Nếu muốn gọi ra quỷ bên trong mắt giả buộc phải hiến tế con mắt của người sống, Hàn Phi trước giờ luôn rất tử tế với người khác, hắn còn chưa bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Thật đáng tiếc, sớm biết thì đã nhờ thầy gião Mã vất vả hơn chút rồi."
Hàn Phi đặt hai con mắt giả cạnh nhau, chuyện quỷ dị đã xảy ra. Quỷ bị giam cầm bên trong hai mắt giả dường như muốn giết chết đối phương. Ttrên bề mặt của mắt giả xuất hiện lượng lớn vết máu, còn có hận ý yếu ớt!
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được vật phẩm nhiệm vụ rank D -- song đồng!"
"Song đồng: vật phẩm nhiệm vụ rank D, vật nguyền rủa đặc biệt. Tất cả thù hận đều đến từ đôi mắt khao khát ánh sáng đó, mắt giả mà Cao Thành sử dụng qua thời thơ ấu đã chứng kiến tất cả mọi thứ."
"Rank D?" Hàn Phi không ngờ sau khi thu thập đủ hai con mắt giả, vậy mà lại có thể trực tiếp đạt đến rank D: "Vật phẩm rank E đại đa số có liên quan đến hận ý, vật phẩm rank D thì lại có chiêm nhiễm khí tức của không thể nhắc đến."
Dưới sự nỗ lực cùng nhau của Hàn Phi và Tang Nữ, mảnh vụn ý thức của Cao Thành dần dần khôi phục bình tĩnh. Ảnh hưởng của gã đối với vực sâu tham lam đã càng ngày càng yếu, nhân cách như thể đã hoàn toàn thuộc về hắn vậy.
Cũng ngay khi Cao Thành không còn giãy giụa phát điên nữa, Hàn Phi cảm thấy mối liên hệ của mình và vực sâu tham lam đã tăng cường hơn rất nhiều. Nhân cách này bắt đầu không ngừng dùng sức mạnh của quỷ quái để cường hóa cơ thể hắn. Mỗi lần nuốt chửng quỷ quái, cơ thể của hắn cũng phát sinh biến hóa nhỏ.
"Cao Thành vẫn còn cất giấu kĩ năng? Đây được coi là cảm ơn vì vừa rồi mình đã chữa trị cho gã à?"
Chạy ra khỏi tòa nhà dân cư, sắc trời bên ngoài đã sắp tối. Hàn Phi ở trong tòa nhà lâu hơn so với hắn dự kiến rất nhiều.
Lớp 7 vẫn còn ở cuối cùng chặn hậu đội ngũ. Hàn Phi dựa theo lộ trình mà trường học đã định trước chạy một mạch như bay, cuối cùng trước khi trời tối cũng đuổi kịp đội ngũ những người sống sót.
Hắn vừa xuất hiện, Vương Sơ Tình đã đen mặt đi tới: "Cậu chạy đi đâu thế? Nhiệm vụ chặn hậu quan trọng như vậy cậu lại giao cho các học sinh? Rút cuộc là cậu đang nghĩ như thế nào?"
"Dùng não nghĩ chứ gì nữa." Hàn Phi liếc mắt nhìn các học sinh một cái. Khi có sự có mặt của người ngoài, bọn họ ai nấy đều cư xử rất bình thường, cần bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
"Chuẩn bị sắp tiến vào khu vực kiểm soát của Cục điều tra thảm họa rồi, hãy chú ý một chút." Cả ngày đều điều phối trường học và những người sống sót, Vương Sơ Tình hoàn toàn tin những gì Diêm Lam nói. Anh ta cho rằng mọi việc đều do Diêm Lam làm, còn Hàn Phi thì chỉ là tiện tay được cô ta cứu.
Bầu trời càng ngày càng tối, ngay khi màn đêm sắp buông xuống, ánh sáng chói lóa được bật lên, chùm sáng chiếu vào trước mặt đội người sống sót.
Sau thảm họa, hầu hết những người sống sót không dám bật đèn để tránh bị quỷ quái nhắm đến vào ban đêm, sợ thu hút sự chú ý của quỷ quái. Nhưng trong Cục điều tra thảm họa này, ánh sáng rực rỡ trực tiếp xuyên qua đêm tối. Những tòa nhà cao chót vót ở phía xa giống như một ngọn hải đăng, dẫn đường cho tất cả những người còn sống sót.
Đám đông mệt mỏi như lấy lại được sức lực. Được chùm sáng dẫn đường, bọn họ chậm rãi tiến vào khu vực kiểm soát thực của Cục điều tra.
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, những chiếc xe cải tiến chở đầy thức ăn nước uống lái xe ra khỏi cục điều tra. Tài xế điều khiển phương tiện cũng là những người sở hữu nhân cách đặc biệt.
Trong một thành phố nơi lệ quỷ hoành hành, xe cộ và vũ khí nguy hiểm chỉ có thể được điều khiển bởi những người sở hữu nhân cách đặc biệt. Người bình thường trong quá trình điều khiển một khi bị quỷ quái ảnh hưởng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Các bạn đã tiến vào Cục điều tra thảm họa! Xin hãy tạm thời ở yên tại chỗ nghỉ ngơi! Nhắc lại lần nữa! Tất cả mọi người hãy ở yên tại chỗ!"
Cửa xe mở ra, thành viên mặc đồng phục của Cục điều tra bước xuống xe, vừa phân phát thức ăn nước uống, đồng thời lấy các thiết bị đặc biệt ra khỏi xe.
Nhóm 3.000 người sống sót được bọn họ chia thành mười phần. Tất cả những người sống sót vượt qua bài kiểm tra tinh thần và nhân cách đều nhận được một phần thức ăn và nước uống, cũng như có thể lĩnh ba tờ phiếu ăn.
“Nhóm người này có tính thi hành thật mạnh, lợi hại hơn rất nhiều so với trường học của chúng ta.” Vương Sơ Tình và Hàn Phi đứng chung một chỗ: “Chờ lát nữa khi kiểm tra, cậu hãy tém tém lại một chút, đừng để người ta coi là quỷ quái mà tiêu diệt.”
"Yên tâm đi, tôi rất quen với cục trưởng cục điều tra thảm họa."
"Trò đùa này của cậu chẳng buồn cười chút nào." Vương Sơ Tình vỗ vai Hàn Phi: "Loại cặn bã như cậu mà gặp phải cô ấy thì chỉ có đường chết mà thôi. Trong mắt vị nữ cục trưởng đó không cho phép có một hạt cát. Cô ấy là lá cờ của cục điều tra thảm họa, là ngọn hải đăng trong lòng tất cả những kẻ nổi loạn đấy."
"Tôi không nói đùa."
Hàng dài kiểm tra chẳng mấy chốc đã đến lượt Hàn Phi. Hắn nhìn thiết bị trước mặt, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên.
Những chữ đỏ tươi cực kỳ nguy hiểm và ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng trên thiết bị không ngừng sáng lên. Ánh sáng đỏ tượng trưng cho lệ quỷ chiếu vào mặt Hàn Phi, khiến những người sống sót khác sợ hãi nhanh chóng rút lui về sau.
Xung quanh Hàn Phi trống ra một vòng tròn lớn. Yên lặng ngồi ở trên ghế, hắn cũng có phần không hiểu rõ tình huống này.