Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 844 - Chương 844: Cả Mặt Hắn Đều Viết Đầy Dạy Học Trồng Người, Cứu Người Trị Thương

Chương 844: Cả mặt hắn đều viết đầy dạy học trồng người, cứu người trị thương Chương 844: Cả mặt hắn đều viết đầy dạy học trồng người, cứu người trị thương

"Đứng im! Ở nguyên tại chỗ không được nhúc nhích!"

Một người trẻ tuổi mặc đồng phục của cục điều tra thảm họa nhanh chóng giải tán đám đông, đuổi hết những người sống sót trong phạm vi mười mét xung quanh Hàn Phi ra, tại điểm kiểm tra thiết lập hàng rào bảo vệ di động, quây Hàn Phi lại.

"Có phải thiết bị có vấn đề rồi không?" Hàn Phi cảm thấy mình vẫn có thể kháng cự thêm một chút. Mặc dù bên trong vực sâu nhân cách của hắn có chứa cả đống quỷ, nhưng người bình thường cũng đâu có mở đại não của hắn ra để xem.

"Hai tay đặt lên trên bàn! Không được làm bất kì động tác nào dễ dẫn đến hiểu lầm!" Thành viên của cục điều tra thảm họa được huấn luyện rất có bài bản. Bọn họ không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống như này, chỉ dùng có vài phút đã tách Hàn Phi ra khỏi tất cả những người khác. Cấp trên của bọn họ cũng trong thời gian đầu tiên chạy đến hiện trường.

"Chú Triệu! Người khả nghi bị khống chế tại điểm kiểm tra số 7! Hiện tại mọi thứ bình thường, mục tiêu vẫn duy trì được lý trí, không có hiện tượng dị hóa!"

Đám người tự động tách ra, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi râu còn chưa cạo đi đến hàng rào cách ly: "Cảnh báo cấp tai họa? Đây là phát hiện ra hận ý à?"

Người đàn ông trung niên nhíu mày nhìn chằm chằm Hàn Phi. Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Hàn Phi dần dần thay đổi.

“Triệu Minh?” Càng nhìn càng cảm thấy đối phương khuôn mặt rất quen, Hàn Phi vô thức gọi ra một cái tên.

“Cậu biết tôi?” Người đàn ông trung niên râu quai nón nheo mắt, cảnh giác cao độ, anh ta chậm rãi thò tay vào trong túi.

“Anh vậy mà lại có thể sống sót sau thảm họa?” Trên mặt Hàn Phi tràn đầy sự không thể tin được. Triệu Minh này là một cảnh sát của cục cảnh sát khu phố cổ. Khi Hàn Phi vừa mới nhận được mũ bảo hiểm trò chơi, Triệu Minh từng cùng với một vị cảnh sát khác tên là Trương Tiểu Thiên đến nhà hắn để điều tra vụ án phóng hoả.

Sau khi trải qua sự tôi luyện của thảm họa, tính khí của Triệu Minh hoàn toàn khác với trước đây, có năng lực, trưởng thành, giống như một con hổ đói sẵn sàng săn mồi bất cứ lúc nào.

"Tại sao tôi lại không thể sống chứ? ” Triệu Minh đã sẵn sàng ra tay. Nhìn người thanh niên bên cạnh, anh ta ra hiệu cho người đó di tản đám đông ra xa hơn.

"Anh không có ấn tượng gì đối với tôi cũng rất bình thường, không biết anh có còn nhớ cái tên Hàn Phi hay không." Hàn Phi tràn đầy chờ mong nhìn Triệu Minh. Hắn muốn biết trong tương lai do chủ nhân điện thờ chủ đạo này, kết cục của mình là gì.

"Chưa từng nghe qua." Triệu Minh cảm thấy trạng thái tinh thần của Hàn Phi có vấn đề, là một tên điên che giấu rất sâu, điểm này thì lại giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong hiện thực.

"Hoàn toàn chưa từng nghe qua?" Vì để xác định có phải đối phương chỉ quên mỗi mình không, Hàn Phi lại tiếp tục hỏi: "Vậy anh còn nhớ đồng nghiệp của mình không? Năm đó hai người đã cùng nhau tới tìm tôi, anh ấy tên là Trương Tiểu Thiên."

Nhắc đến Trương Tiểu Thiên, ánh mắt Triệu Minh trở nên phức tạp. Do dự một chút, anh ta từ trong túi lấy ra một huy hiệu cảnh sát dính máu: "Anh ấy ở đây."

Cả hai không ai nói gì nữa. Sau khi thảm họa xảy ra, rất nhiều người đã không còn nữa, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.

"Nói cho tôi biết mục đích của cậu đến Cục điều tra thảm họa, tại sao trên người cậu lại chiêm nhiễm khí tức của hận ý?" Bề ngoài Triệu Minh làm ra vẻ như không muốn ra tay với Hàn Phi, nhưng thực chất là đang câu giờ để sơ tán những người sống sót.

Nhìn đám người không ngừng rời đi, Hàn Phi gượng cười nói: "Tôi tên là Cao Thành, sở hữu nhân cách tham lam, có thể giam cầm quỷ quái vào bên trong vực sâu nhân cách."

Đồng xu vận mệnh đang xoay tròn trong không trung, sương đen tượng trưng cho lòng tham tuôn ra xung quanh Hàn Phi. Sau lưng hắn chính là ảo ảnh của vực sâu không đáy.

"Hãy bình tĩnh! Anh ấy không phải là quỷ!" Trương Mộng Lam từ xa chạy tới. Bên cạnh cô ta còn có một ông lão, người đó là sứ giả kết nối với bạn trai của Trương Mộng Lam.

"Tổ trưởng Triệu! Đừng ra tay! Chúng tôi có thông tin về vị giáo viên này, cậu ấy quả thực là người sở hữu nhân cách đặc biệt!" Ông lão vội vàng tiến lên, cầm tài liệu đưa cho Triệu Minh kiểm tra: "Cao Thành trong danh sách, là một giáo viên cần đặc biệt chú ý của trường học!” Nhìn chữ khắc trên tài liệu thuộc về cục trưởng, bàn tay trong túi áo của Triệu Minh từ từ buông xuống, địch ý trong mắt tiêu tán đi một chút: "Cậu ấy có thể giam cầm quỷ quái, nhưng thiết bị kiểm tra lại cho thấy trên người cậu ấy có chiêm nhiễm hận ý, chẳng lẽ cậu ấy đã giam cầm hận ý lại? Làm sao có thể chứ?"

"Trước khi bọn họ đến đây, đã giết chết hiệu trưởng của cứ điểm trường học. Kẻ phản bội nhân loại giao dịch với tòa nhà đen đã bị bọn họ giết chết rồi!" Thở hổn hển, ông lão chỉ vào Diêm Lam: "Cô ấy giết người, cậu ấy đã lấy đi thi thể."

"Lão Hạ, những tin tức này ông đều đã xác nhận qua rồi chứ? Để cho một người sở hữu hận ý tiến vào cứ điểm, quá mạo hiểm rồi." Triệu Minh cũng không có ý nhằm vào Hàn Phi, anh ta phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ người sống sót trong cứ điểm.

"Tôi có thể ở bên ngoài cứ điểm." Hàn Phi vô cùng phối hợp. Hắn với cảnh sát Tân Hỗ đã là bạn bè cũ, tất nhiên sẽ không làm khó dễ đối phương: "Tôi tới đây chủ yếu là vì hộ tống những người sống sót và học sinh của tôi."

"Hiện tại trời đã tối rồi, đêm nay tôi thật sự không thể để cho các cậu tiến vào cứ điểm. Có điều tôi sẽ cung cấp lều trại và đầy đủ lương thực cho mọi người, để mọi người ở trong khu vực an toàn ngủ lại một đêm trước." Ông lão là phụ trách hậu cần, bộ phận của ông đã bắt đầu tư vấn và điều trị tâm lý cho những người sống sót tại cứ điểm trường học theo đợt.

Một tiếng rưỡi sau, mười một người sống sót được Cục điều tra đưa đến khu cách ly gần Hàn Phi. Những người đó không giống với hắn, trên đường đi bọn họ đã bị quỷ nhập, còn có một bộ phận người âm thầm bị quỷ quái nguyền rủa. Trước đó đám người Hàn Phi hoàn toàn không phát hiện ra, nếu như để cho bọn họ tiến vào cứ điểm, nói không chừng sẽ gây ra phiền toái lớn.

Sau khi kết thúc hai lần kiểm tra, bộ phận của Lão Hạ phân phát thức ăn và câu hỏi điều tra cho từng người sống sót một.

Bất cứ ai cũng có thể tham gia vào Cục điều tra thảm họa, nhưng tất cả những người tham gia phải sẵn sàng chịu đựng tỷ lệ tử vong cao. Các thành viên của Cục điều tra tập hợp lại với nhau không phải để sống tạm trong đống đổ nát, mà để tìm hiểu rõ chân tướng phát sinh thảm họa, lấy lại thành phố bị quỷ quái chiếm giữ.

Đây là một pháo đài được ngưng tụ bởi đức tin, mặc dù số lượng người ít, nhưng lại có hiệu quả chiến đấu mạnh nhất trong ba cứ điểm lớn của nhân loại.

Bảng câu hỏi điều tra đã viết rất rõ mọi thứ. Những người căm thù quỷ quái, nguyện ý mạo hiểm mọi thứ để chiến đấu thì sẽ ở lại, nếu không muốn cục điều tra cũng sẽ không ép buộc. Bọn họ sẽ chờ đến khi trời sáng tập trung đám người lại đưa đến thành mới Hy Vọng.

Cục điều tra thảm họa mỗi ngày đều tiến vào thành phố, để giải cứu những người bị mắc kẹt ở sâu trong thành phố, liên lạc với các cứ điểm nhỏ rải rác khác, vì vậy bọn họ đã rất quen thuộc với lưu trình này.

Khoảng 0 giờ nửa đêm, danh sách của cục điều tra đã được thống kê xong. Trong số gần 3.000 người sống sót, chỉ có hơn 300 người sẵn sàng gia nhập cục điều tra.

Trước đây bọn họ cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Hiện tại nghe nói cục điều tra nguyện ý hộ tống bọn họ đến cứ điểm an toàn nhất của nhân loại, cho nên dứt khoát quyết định rời đi.

Điều đáng nói là đại đa số học sinh đều lựa chọn ở lại. Mục đích tồn tại của trường học là để dạy ra tế phẩm không sợ chết, để các học sinh không phản kháng việc kiểm tra, thuận tiện cho việc quản lý của nhà trường. Đây có thể coi là một đòn đánh nhầm, sau khi chứng kiến sự tàn ác của quỷ quái, rất nhiều học sinh càng thêm quyết tâm thay đổi mọi thứ, đây cũng chính là tư tưởng mà nhà trường vẫn luôn truyền cho các em.

Cục điều tra cũng rất hài lòng với kết quả này. Người bình thường đóng vai trò hạn chế trong thảm họa, còn những đứa trẻ trong ngôi trường này đều có khả năng thức tỉnh nhân cách thuộc về chính mình, bọn chúng chính là ngọn lửa của tương lai.

Sau khi đăng ký xong họ tên của từng học sinh, bọn chúng mới thực sự được coi là niềm hy vọng ở Cục điều tra.

"Lớp 1: 29 người, 25 người quyết định ở lại! Trong đó có 3 người sở hữu nhân cách đặc biệt, 10 học sinh đã ban đầu thức tỉnh nhân cách, những học sinh còn lại xác suất thức tỉnh nhân cách cũng rất cao!" Xem qua biểu mẫu ghi chép, tâm trạng của Lão Hạ vô cùng tốt.

Ngay cả nhìn Hàn Phi cũng thuận mắt hơn rất nhiều: "Những giáo viên của trường này thật sự rất có bản lĩnh, chưa nói đến việc ai nấy cũng đều sở hữu thực lực của cấp tổ trưởng, còn dạy được những học sinh giỏi như vậy!"

"Ông không cảm thấy bọn chúng rất đáng thương hay sao? Nếu như không phải hiệu trưởng bị giết, những đứa nhỏ này đã mang theo ước mơ trong lòng bị đặt lên bàn ăn của hận ý rồi." Triệu Minh vẫn canh giữ ở nơi không xa Hàn Phi, anh ta một giây cũng không dám buông lỏng.

"Lớp 2: 22 người, 20 người ở lại, 1 học sinh thức tỉnh nhân cách đặc biệt, trời ơi!"

Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, Lão Hạ vỗ vỗ vai Triệu Minh thật mạnh rồi thốt ra một câu chửi thề.

"Ông bị bệnh à?"

"Triệu Minh! Cậu xem kết quả kiểm tra của lớp 7 đi!" Lão Hạ nhảy dựng lên, tay cầm bản báo cáo đang run rẩy.

“Một đám oắt con thì có gì để xem?” Triệu Minh híp mắt nhìn bản báo cáo, sau đó thì không thể rời tầm mắt đi được nữa.

Lớp 7: 30 học sinh, tất cả đều chọn ở lại, trong đó có 25 học sinh sở hữu nhân cách đặc biệt! Trong số 5 người còn lại, 4 người trong số đó thiết bị không thể nhận dạng! 1 người liên tiếp khiến cho ba thiết bị trục trặc!

Triệu Minh giữ nguyên tư thế của mình, mắt vẫn đang nhìn nghiêng, chưa điều chỉnh lại được.

25 học sinh trong một lớp đã thức tỉnh nhân cách đặc biệt? Chỉ cần bọn chúng có thể thuận lợi lớn lên, vậy thì sau này thấp nhất cũng sẽ có cùng cấp bậc tổ trưởng như Triệu Minh!

"Sở hữu 25 nhân cách đặc biệt cũng đã được coi là tốt rồi, có thể được coi là lớp trọng điểm của toàn thành phố, nhưng có bốn đứa trẻ mà nhân cách của chúng đến thiết bị cũng thể nhận dạng được thì là sao?"

Khóe mắt Triệu Minh khẽ co giật một cái, còn về học sinh cuối cùng mà kiểm tra lần nào là hỏng thiết bị lần đó, anh ta đã không dám bình luận nữa.

"Lớp này là tình huống gì vậy? Tại sao lại vượt xa so với các lớp khác nhiều như vậy?" Đây không còn là hạc đứng giữa đàn gà nữa rồi, cái này giống như một chiếc máy bay chiến đấu đậu giữa trại nuôi gà vậy. Tuy đều là học sinh nhưng có sự khác biệt về bản chất.

"Tôi cũng không biết!" Lão Hạ tùy ý nhìn thoáng qua lớp 8 của Trương Mộng Lam, sau đó cầm lấy bản báo cáo của lớp 7 nhìn chung quanh: "Có thể dạy ra một lớp quái vật như này, người phụ trách lớp 7 rất kinh khủng! Tôi phải nói với cục trưởng, mời vị giáo viên này vào cứ điểm!

“Không sao, ngày mai tôi vào cũng được.” Bị hàng rào ngăn cách ở giữa, Hàn Phi nghe được cuộc đối thoại của hai người. Hắn nằm ở trên hàng rào vẫy vẫy tay.

“Cậu là người phụ trách lớp 7?” Lão Hạ và Triệu Minh đều nhìn về phía Hàn Phi. Bọn họ có nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn có điểm gì đặc biệt.

"Quả thật là tôi." Hàn Phi ngượng ngùng cười cười: "Hai người đừng thấy tôi sở hữu nhân cách tham lam, thường xuyên uống máu quỷ, nuốt chửng quỷ quái, lúc trước còn từng tế sống bạn tù. Tôi quả thực là một giáo viên tốt, chuyện mà tôi giỏi nhất chính là dạy học trồng người, còn có cứu người trị thương nữa.”

Nhìn chằm chằm Hàn Phi ở hàng rào cách ly, Triệu Minh cảm thấy bệnh của hắn rất nghiêm trọng, mà lão Hạc lại âm thầm nhắc lại lời của hắn: "Tế sống? Bạn tù?"

"Điểm chú trọng của ông thật kì lạ." Hàn Phi nhún nhún vai: "Tôi thật sự không phải người xấu. Tôi với các người có cùng theo đuổi và triết lý. Nếu như có thể, tôi muốn mau chóng gặp mặt cục trưởng của các người." Nếu như Hàn Phi chỉ là một người sở hữu nhân cách đặc biệt toát ra hận ý, thì Triệu Minh và Lão Hạ cũng sẽ không quá chú ý đến những gì hắn nói. Dù sao thì Cục điều tra thảm họa đã từng giết chết hận ý thực sự, nhưng bây giờ Hàn Phi đã dạy ra một lớp học sinh có thể gọi là quái vật, điều này nhất định phải báo cáo lên trên.

"Ông ở đây trông chừng cậu ấy! Tôi đi thông báo với cục trưởng!"

Triệu Minh cầm bản báo cáo nhanh chóng rời đi. Khoảng 20 phút sau, cửa hông của cục điều tra được mở ra, các thành viên của cục điều tra có vũ trang đến bên cạnh Hàn Phi.

Trên người đám người này toát ra mùi máu tanh và sát khí nồng nặc. Chắc bọn họ là thành viên chủ lực của Cục điều tra và trừ khử quỷ quái.

"Các người muốn làm gì?" Hàn Phi bên này còn chưa nói lời nào, Diêm Lam vẫn luôn quan sát hắn và Vương Sơ Tình đều đứng lên nói: "Chúng tôi hộ tống những người sống sót tới đây, cũng đã tận lực phối hợp rồi, các người đừng được đằng chân lân đằng đầu."

Diêm Lam đứng giữa đám người, một mình đối mặt với các thành viên của Cục điều tra mà không hề sợ hãi: "Cao Thành là giáo viên của trường học, tôi với tư cách là quyền hiệu trưởng, sẽ không để anh ấy bị bắt đi một mình."

"Cục trưởng của chúng tôi muốn gặp anh ấy. " Người dẫn đầu chỉ vào Hàn Phi, sau đó tránh Diêm Lam ra, hướng Hàn Phi quát:

"Cục trưởng nói cô ấy chưa từng nghe qua cái tên Hàn Phi, nhưng cô ấy luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cô ấy muốn gặp Cao Thành, cũng muốn gặp Hàn Phi."

Bình Luận (0)
Comment