Ánh đèn chói lóa xuyên qua đêm tối chiếu lên trên người Hàn Phi. Nếu như nói đêm tối là một vũ đài, vậy thì hiện tại hắn chính là nhân vật chính ở trung tâm ánh mắt của tất cả mọi người.
Rất nhiều thành viên đã gia nhập cục điều tra từ rất lâu đều chưa từng thấy qua Lệ Tuyết. Nhưng vị giáo viên này vừa mới đến đã được cục trưởng chỉ đích danh vào thành, cứ điểm lại còn phái hai đội ngũ diệt trừ quỷ quái đến hộ tống.
Những người sống sót xung quanh và thành viên của cứ điểm toàn bộ đều nhìn về phía Hàn Phi. Từ đây có thể thấy, vị giáo viên trông có vẻ bình thường trước mặt này, trên người lại có thể ẩn giấu bí mật đặc biệt.
"Nếu như cô đã muốn đi theo, vậy thì hãy cùng đi đi." Thành viên cục điều tra dẫn đầu giơ tay trái lên, nhận được tín hiệu nhắc nhở, ánh đèn sáng chói chiếu sáng con đường bên trong cứ điểm: "Lối này, xin mời."
Tiểu đội cục điều tra súng vác vai, đạn lên nòng đứng thành hai bên. Khí tức toát ra trên người bọn họ hoàn toàn khác với những người sống sót bình thường. Mùi máu tanh nồng nặc không ngừng kích thích khứu giác, ánh mắt của mỗi người đều sắc bén như mũi dao.
"Cửa số 1 mở ra!"
Đi qua giữa hai tòa nhà, Hàn Phi, Diêm Lam và Vương Sơ Tình cùng nhau tiến vào bên trong Cục điều tra thảm họa.
Cứ điểm khổng lồ với hơn 30.000 người, lấy các loại cảnh sát trước thảm họa làm cơ sở, được mở rộng và chia thành 24 trung đội, lần lượt phụ trách hỗ trợ hậu cần, trị an nội bộ, tư pháp hình sự, điều tra thành phố, quản lý cư dân, nghiên cứu khoa học, cứu hộ khẩn cấp, v.v.
Vị trí của tất cả các tòa nhà bên trong cứ điểm đều là được thiết kế từ trước, mọi người mỗi người một việc, toàn bộ cục điều tra giống như một cỗ máy chiến tranh đang chạy với tốc độ cao. Chỉ là đi bộ trong đó, là có thể cảm thấy một loại áp bức vô hình.
"Cửa số 2 mở ra!"
Cánh cửa màu đen làm bằng vật liệu đặc biệt từ từ mở ra, hai thành viên của cục điều tra khiến Hàn Phi cảm thấy có chút bị uy hiếp, một trái một phải đi theo hai bên.
Tiến về phía trước, tòa nhà lớn của cục điều tra nằm ở trung tâm của cứ điểm, là tòa nhà cao nhất ở đây.
Giẫm lên bậc thang, từng bước một, quỷ quái ẩn giấu bên trong vực sâu tham lam của Hàn Phi bắt đầu không yên, bọn chúng đang không ngừng gầm rú.
Không biết có phải vì người trong tòa nhà đã giết quá nhiều quỷ quái hay không, mà tòa nhà này vậy mà lại khiến quỷ quái cảm thấy sợ hãi.
Máu quỷ đen xì như mực thấm vào trong tòa nhà, hơi thở lạnh thấu xương bị giẫm dưới chân, hai bên tường của cầu thang viết đầy những cái tên. Hàn Phi còn nhìn thấy bạn của Triệu Minh -- Trương Tiểu Thiên.
Những sợi xích va chạm với nền đất cứng, phát ra tiếng động. Trong một số căn phòng có nhốt những thành viên bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, bọn họ tự nguyện bị giam lại, trở thành mẫu vật để cục điều tra nghiên cứu về quỷ quái. Hy vọng lớn nhất của những người này không phải là chính mình có thể được chữa khỏi, mà là hy vọng sau khi chết trở thành quỷ quái có thể giúp đỡ cục điều tra.
Con người sẽ bị hủy diệt vì những cảm xúc tiêu cực khác nhau, nhưng lại vì niềm tin chỉ thuộc về con người, tái sinh trên đống đổ nát.
Đi qua những căn phòng và hành lang ngột ngạt, ba giáo viên đến tầng cao nhất của tòa nhà lớn Cục điều tra.
"Cục trưởng chờ mọi người ở bên trong."
Đẩy cửa phòng ra, trong văn phòng tông màu tối có một ngọn đèn chưa tắt.
Bên cạnh cửa sổ hướng vào sâu trong thành phố có một người phụ nữ trung niên đang đứng, cô đang nhìn Tân Hỗ bị quỷ quái chiếm giữ.
“Cục trưởng, người đã được đưa tới rồi.” Sau khi nói xong, hai thành viên của Cục điều tra lặng lẽ lui vào góc phòng.
Người phụ nữ quay người lại, nửa người bên trái chi chít những vết sẹo gớm ghiếc, chỗ nối giữa vai và cổ dường như từng bị móc khóa đâm xuyên qua.
Thảm họa đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể cô, mang đến cho cô nỗi đau, sự tuyệt vọng và sự tra tấn vô tận. Nhưng nó không đánh gục được cô mà ngược lại khiến cô trở thành con người như bây giờ.
Đó là một khuôn mặt mà Hàn Phi vô cùng quen thuộc, nhưng ánh mắt của đối phương lại khiến hắn cảm thấy rất xa lạ. Người phụ nữ kia giống như đang đứng trong biển sâu tăm tối, chịu áp lực không thể tưởng tượng nổi, chìm xuống trong bóng tối ngột ngạt, nhưng cô không những không từ bỏ đấu tranh, mà còn muốn trở thành ngọn lửa có thể đốt cháy đáy đại dương, chiến đấu chống lại màn đêm và đại dương bằng sức mạnh của chính mình.
"Lệ Tuyết?"
Hàn Phi hoàn toàn không thể nào liên hệ được người phụ nữ trước mặt với nữ cảnh sát trong trí nhớ lại với nhau, sự khác biệt giữa bọn họ quả thực quá lớn.
"Ba người trẻ tuổi các cậu có thể giết chết hiệu trưởng, quả thực có phần nằm ngoài dự liệu của tôi." Người phụ nữ đi tới bên cạnh bàn làm việc: "Cứ điểm trường học đã được chúng tôi điều tra rõ ràng. Nơi đó là một trang trại nhân loại được xây dựng bởi ba tòa nhà đen. Quỷ quái dường như đang tìm kiếm những cách thức mới để mở rộng. Bọn chúng thu thập những đứa trẻ sơ sinh và trẻ em bị bỏ rơi ở khắp mọi nơi, nuôi dưỡng tế phẩm mà mình cần. Nếu như các cậu không giết chết hiệu trưởng, những đứa trẻ trong lớp của các cậu rất có thể sẽ trở thành những con quỷ trong tòa nhà đen.
"Cục điều tra biết rõ tình hình của trường học? Đối với các cô, giết chết hiệu trưởng chắc là không khó phải không?" Vương Sơ Tình cảm thấy hơi khó hiểu sau khi nhìn thấy sức mạnh của Cục điều tra.
“Chúng tôi rất ít khi ra tay với người sống.” Người phụ nữ chỉ vào bản đồ Tân Hỗ trên tường: “Giết chết hiệu trưởng, phá hủy trường học, những hận ý kia vẫn sẽ xây dựng những trung tâm nuôi dưỡng mới, cho nên kế hoạch của chúng tôi là phá hủy tòa nhà đen, để ba hận ý đó hồn phi phách tán.
Vương Sơ Tình không nói gì thêm, cấp độ hận ý này không phải là thứ mà anh ta có thể đối phó được. Ngoại trừ hiệu trưởng trong trường học ra, có lẽ cũng chỉ có Diêm Lam là người duy nhất có thể kiên trì trong tay hận ý được một chút.
Ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, ánh mắt người phụ nữ đảo qua ba vị giáo viên, cuối cùng dừng ở trên người Hàn Phi: “Cậu biết Triệu Minh, còn biết Trương Tiểu Thiên, ánh mắt nhìn tôi cũng có vẻ kỳ lạ, rút cuộc cậu tên là gì? Đến từ đâu?"
"Em..." Hàn Phi nhìn chung quanh: "Hai người ra ngoài trước đi, một mình tôi có thể ứng phó."
Diêm Lam và Vương Sơ Tình do dự một chút rồi rời đi, Lệ Tuyết cũng vẫy vẫy tay với các thành viên của cục điều tra. Mấy người toàn bộ đều rời đi và đóng cửa lại, giờ chỉ còn lại Hàn Phi và Lệ Tuyết trong phòng.
"Có thể nói được chưa?" Lệ Tuyết yên lặng nhìn Hàn Phi, cảm giác khủng bố áp chế đó khiến hắn có chút không quen.
"Chắc là chị biết quỷ quái phân thành tiếc nuối, oán niệm, hận ý, vậy chị có biết phía trên hận ý vẫn còn một loại quỷ nữa, bọn chúng được gọi là không thể nhắc đến." Hàn Phi thử tóm lược một cách rõ ràng cho Lệ Tuyết.
"Loại quỷ này quả thực tồn tại, có điều chưa ai từng thấy qua." Lệ Tuyết gật gật đầu.
"Nguyên nhân cụ thể mà thảm họa xảy ra em không rõ, nhưng trong đó có một không thể nhắc đến chắc hẳn là mấu chốt. Tên của gã là Cao Hưng, còn thân thể này của em tên là Cao Thành, bọn họ là hai đứa trẻ bị thay đổi vận mệnh." Hàn Phi nói với Lệ Tuyết tất cả mọi chuyện về Cao Thành và Cao Hưng, sự tồn tại của quỷ mẫu cũng không che giấu: "Bệnh viện mắt thứ ba, thủy cung Biển Sâu và viện dưỡng lão Di Dưỡng Thiên Niên, ba tòa nhà quỷ này có liên quan đến hai anh em bọn họ, là nơi mà vận mệnh của bọn họ đan xen với nhau. Nếu như có thể, em hy vọng các chị có thể nhanh chóng điều tra về ba tòa nhà quỷ này."
"Tin tức rất có giá trị, được rồi, hiện tại tôi đã biết rõ Cao Thành là ai rồi." Ánh mắt của Lệ Tuyết càng thêm đáng sợ: "Kế tiếp, cậu nên nói cho tôi biết Hàn Phi là ai rồi?"
Không khí trong phòng như đông cứng lại, đây là lần đầu tiên Hàn Phi do dự trong thế giới kí ức của điện thờ: "Hàn Phi chính là em, đã từng là bạn tốt nhất của chị, chúng ta đã cùng nhau phá rất nhiều vụ án, em là... một diễn viên phim kinh dị cũng được coi là có tiếng." Hàn Phi kể lại từng chuyện nhỏ nhặt, nhưng ánh mắt của Lệ Tuyết vẫn xa lạ như cũ. Cô hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra này, trong tương lai do Cao Hưng thống trị dường như căn bản không có ai là Hàn Phi, tất cả dấu vết của hắn đều bị xóa hết.
“Chị không nhớ em nữa sao?” Lần đầu tiên Hàn Phi cảm nhận được cảm giác bị lãng quên, tất cả mọi chuyện mà bọn họ trải qua đều chỉ có một mình hắn biết.
Đối mặt với câu hỏi vặn lại của Hàn Phi, Lệ Tuyết không đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Dường như cô vẫn đang đánh giá xem những lời của Hàn Phi là thật hay giả.
"Chị cảm thấy em đang lừa gạt chị à?" Đi tới bên bàn, Hàn Phi nói ra rất nhiều chuyện chỉ có Lệ Tuyết và hắn biết, không dùng kỹ năng diễn xuất, tất cả đều là cảm xúc chân thật.
“Không, tôi chỉ đang suy nghĩ đến một khả năng.” Lệ Tuyết đứng dậy rời đi: “Cậu đi với tôi.”
Hai người lần lượt đi ra khỏi văn phòng, Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi đến phòng vật chứng.
Cái gọi là phòng vật chứng là nơi cất giữ những vật dụng liên quan đến quỷ quái. Bọn chúng là các loại vật nguyền rủa, cũng là vật chứng về việc lệ quỷ hành hung giết người.
Từ tầng cao nhất đi sâu vào lòng đất, xuyên qua nhiều lớp lính canh, Lệ Tuyết mở cửa một gian riêng trong phòng vật chứng. Bên trong gian phòng là một tế đàn cũ nát, trên đó có một bức tượng thần không mặt.
"Chị dẫn em đi xem thứ này để làm gì?" Hàn Phi đã từng nhìn thấy tế đàn và tượng thần tương tự ở Âm Thương. Trong thế giới ký ức của điện thờ này dường như còn có không thể nhắc khác tồn tại.
"Quỷ phía trên hận ý cực kỳ khó giết chết, mỗi người bọn chúng đều có điện thờ và tượng thần riêng. Nhưng ở sâu trong thành phố đó, chúng tôi phát hiện một số tượng thần không có mặt, trong thành phố không thể tìm được bất kì thông tin nào liên quan đến tượng thần, dường như mọi thứ liên quan đến chủ nhân của tượng thần đã bị xóa một cách có chủ ý vậy." Đứng bên cạnh tế đàn tàn tạ, Lệ Tuyết quay đầu lại nhìn Hàn Phi.
"Quỷ của không thể nhắc đến sau khi bị giết chết, tất cả dấu vết tồn tại của bọn chúng đều sẽ bị xóa bỏ..." Hàn Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tốc độ nói của hắn lập tức tăng nhanh: "Không thể nhắc đến sau khi bị giết chết sẽ bị xóa sạch dấu vết! Tiếng cười điên cuồng sử dụng năng lực soán thần để tiến vào điện thờ, vậy thì cái giá để kích hoạt năng lực cũng là hiến tế tất cả! Bao gồm ký ức, năng lực, quá khứ từng tồn tại! Lý do tại sao em và những đứa trẻ khác vẫn giữ được một số ký ức là bởi vì anh ta chỉ hiến tế chính mình!"
Hàn Phi nhìn chằm chằm tượng thần không mặt: "Chẳng lẽ trong tương lai do Cao Hưng thống trị, tiếng cười điên cuồng trở thành không thể nhắc đến. Cuối cùng anh ta bị giết hại, tất cả dấu viết trên trần gian có liên quan đến anh ta đều đã bị xóa sạch?"
Mọi thứ đều đã đối chiếu khớp với nhau, trên cổ Hàn Phi nổi da gà, tương lai không có anh ta này, thật sự khiến người ta sợ hãi.
"Dựa trên những thông tin mà cậu vừa trình bày, tình huống có khả năng nhất chính là, cậu đã trở thành quỷ không thể nhắc đến trong thảm họa, nhưng vì nhiều lý do mà hồn phi phách tán. Chúng tôi đã quên hết mọi thứ về cậu." Lệ Tuyết đóng cửa vách ngăn lại: "Đương nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi, thực ra chân tướng là gì không quá quan trọng, điều tôi quan tâm chính là kế tiếp cậu sẽ làm thế nào? Cậu lựa chọn đứng về phía quỷ hay là lựa chọn đứng về phía người."
"Nếu như chị đã từng điều tra về Cao Thành thì sẽ phát hiện ra, mặc dù gã đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng gã vẫn luôn căm hận quỷ quái, từng nhiều lần vào tòa nhà quỷ để điều tra, cố gắng hết sức để thay đổi. Bây giờ em chiếm giữ cơ thể của gã, hoàn toàn thống nhất với ý chí của gã, đây có thể là một trong những lý do tại sao em lại tái sinh trong cơ thể này." Sức mạnh của một mình Hàn Phi rất có hạn, hắn muốn gia nhập cục điều tra, sử dụng cục điều tra để làm một số chuyện. 30 học sinh của lớp 7 chắc cũng có cùng suy nghĩ, cho nên bọn chúng mới không hề che giấu, phô trương chứng minh giá trị của chính mình.
Sau khi nói xong, Hàn Phi phát hiện Lệ Tuyết vẫn đang nhìn mình, nhưng ánh mắt của đối phương đã không còn sắc bén như trước.
“Đi tìm Triệu Minh điền thông tin đi, anh ấy sẽ sắp xếp xong cho các cậu và toàn bộ những người sống sót của trường học trước khi trời sáng.” Lý Tuyết không nói gì với Hàn Phi nữa, cô đưa hắn ra khỏi phòng vật chứng.
Chờ sau khi Hàn Phi tập hợp cùng các giáo viên khác, bên trong phòng vật chứng đã đi ra vô số thân ảnh. Mỗi người trong số bọn họ đều sở hữu nhân cách đặc biệt của chính mình.
"Cục trưởng, cứ như vậy để cậu ta đi à? Tên kia trông có vẻ rất nguy hiểm, nhân cách của cậu ta ít nhất đã thức tỉnh ba lần!"
"Cậu ấy thực sự là bạn của chị sao? Có vẻ như cậu ấy không nói dối."
Một đám thuộc hạ đi theo sau lưng Lệ Tuyết, nếu như vừa rồi Hàn Phi có bất kì hành động bất thường nào, e rằng sẽ trực tiếp bị hạ gục tại chỗ.
"Tôi quả thực không nhớ nữa rồi, nhưng không biết tại sao, khi nhắc đến cái tên Hàn Phi, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang tuyệt vọng kêu gào, bảo tôi nhớ tới người đó." Tầm mắt của Lệ Tuyết nhìn ra xa xăm: "Đều trở về nghỉ ngơi sớm đi, tòa nhà quỷ mà chúng ta sẽ đến vào ngày mai vừa hay là thủy cung Biển Sâu, có thể dẫn cậu ấy cùng đi."
......
Sau khi trở lại trại lều của những người sống sót của trường học, Hàn Phi tiến vào điểm cách ly để nghỉ ngơi, hắn muốn yên tĩnh ở một mình.
Niềm vui khi gặp được Lệ Tuyết đã bị một cảm xúc khác xua tan. Hàn Phi không ngờ tiếng cười điên cuồng lại hiến tế chính mình, giành lấy cơ hội cho mọi người soán thần.
"Đây không phải cũng nằm trong kế hoạch của Số 2 đấy chứ?"
Sự việc đã xảy ra rồi, chuyện Hàn Phi có thể làm chính là không phụ cơ hội mà tiếng cười điên cuồng đổi lấy: "Tôi sẽ bảo vệ tốt cho tất cả những đứa trẻ, lần này tôi phải cứu được tất cả mọi người!"