"Cậu cho rằng thầy ấy đang nghĩ cái gì?" Nhìn Hàn Phi bên trong điểm cách ly, lớp trưởng số 5 khẽ chạm vào cánh tay của số 4.
“Muốn được ở rể, sau đó bị cự tuyệt rồi chứ gì.” Tử ý trong mắt số 4 cuồn cuộn: “Tớ thừa nhận thầy có vài phần nhan sắc, nhưng anh tuấn cũng đâu có ăn được.”
"Tớ nhất thời không biết là cậu đang khen ngợi thầy hay là đang ghen tị với thầy nữa." Số 5 biết số 4 là một người miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim mềm yếu, cho nên nó rất thích trò chuyện với số 4. Tranh luận cùng người cứng miệng có thể giết thời gian nhàm chán.
“Thầy ấy có điểm gì xứng để tớ ghen tị chứ?” Số 4 nhìn Hàn Phi, lại nhìn Số 1 đang giúp đỡ những người sống sót trong trường học: “Tớ chỉ cảm thấy kỳ lạ, tiếp nhận một người rõ ràng cần thời gian rất dài, nhưng thầy ấy lại có thể làm cho tớ trút bỏ phòng bị, nguyện ý tin tưởng."
"Số 4, tớ thật không thể tưởng được một người có xu hướng tự hủy hoại bản thân như cậu, nội tâm vậy mà lại mềm yếu như vậy, giống như một con mèo con ngoài lạnh lùng, trong ấm áp."
"Cút, có tin tớ đánh chết cậu không?"
"Dáng vẻ khi tức giận của cậu còn giống hơn."
Các học sinh đang chơi đùa ồn ào, sau khi vào khu an toàn, bọn chúng cũng thả lỏng hơn.
Hàn Phi trong điểm cách ly yên lặng nhìn các học sinh lớp 7: "Nếu như mọi thứ không xảy ra, chắc là bọn chúng cũng sẽ giống như những đứa trẻ khác vui vẻ khỏe mạnh trưởng thành."
Đêm đã khuya, Hàn Phi lần đầu tiên có được một giấc ngủ yên bình kể từ khi tiến vào điện thờ ký ức của Cao Hưng.
Ánh sao chữa trị trong tâm trí hắn lặng lẽ thanh trừ ô nhiễm tinh thần. Ngay cả khi đang ngủ, hắn cũng âm thầm trở nên mạnh mẽ hơn.
7 giờ sáng, đối với thành phố sau thảm họa mà nói, bây giờ trời vẫn còn tối, không nhìn thấy chút ánh sáng mặt trời nào. Có điều người của Cục điều tra đã sớm vào vị trí, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hộ tống thứ hai.
"Thành mới Hy Vọng được xây dựng ở rìa của khu phố cổ, cách nơi này rất xa. Trên đường mọi người nhất định phải nghe theo chỉ huy, tuyệt đối không được hành động một mình."
Khi một chút ánh sáng xuất hiện ở phía chân trời, những người sống sót đã chọn rời khỏi đây. Cõng hành lý lên lưng, bọ họ đi theo chiếc xe của cục điều tra rời đi.
Khu vực bên ngoài cứ điểm lần nữa trở nên trống trải. Cục điều tra đã đưa những người sống sót và những học sinh có ý định ở lại vào bên trong cứ điểm. Thái độ của bọn họ đối với mọi người rõ ràng là đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
“Thầy Cao, mời đi lối này.” Triệu Minh dẫn đội dỡ bỏ hàng rào: “Sau một đêm bàn bạc, chúng tôi quyết định giúp các thầy cô xây dựng lại trường học.”
"Cục điều tra muốn xây dựng trường học?"
"Đúng vậy, những đứa trẻ mà mọi người dạy ra, bất luận là tố chất tâm lý, năng lực thực chiến, hay xác suất thức tỉnh nhân cách đặc biệt, đều mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong cứ điểm của chúng tôi. Vì vậy chúng tôi hy vọng mọi người có thể tiếp tục dạy dỗ." Triệu Minh đưa một tấm bản đồ đơn giản ra: "Tòa nhà trắng phía bắc cứ điểm này được phân bổ riêng cho mọi người. Ngoài ra tôi có một chuyện nữa muốn thông báo với thầy."
"Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, đều không thành vấn đề."
“Cái này coi như là hợp tác cùng có lợi.” Triệu Minh lại lấy ra một quyển sổ nhỏ: “Hôm qua cục trưởng dẫn thầy đi thăm quan phòng vật chứng. Nơi đó có rất nhiều vật nguyền rủa, còn tích lũy rất nhiều máu quỷ và đủ thứ đồ lấy được trên người oán niệm. Những thứ này vô cùng quý giá, mỗi một thứ đều là cục phải trả một cái giá rất lớn mới có được. Thông thường mà nói chúng tôi sẽ sử dụng chúng trong các nghiên cứu khác nhau về quỷ quái, nhưng cục xem xét đến tình huống của thầy tương đối đặc biệt, nên thiết lập một thông đạo trao đổi cho thầy."
"Tôi có thể tùy ý lấy dùng các thứ trong kho của cục điều tra hả?" Hàn Phi đã có chút cảm động rồi. Không ngờ chỉ trong vòng một tuần sau khi tiến vào ký ức điện thờ đã có thể "không lo ăn uống".
"Mỗi lần thầy cùng chúng tôi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ điều tra, sẽ nhận được điểm cống hiến. Quỷ quái giết chết được trong quá trình điều tra thuộc về chính thầy. Điểm cống hiến đạt được sau khi hoàn thành điều tra cũng có thể đổi lấy các vật phẩm trong nhà kho." Sau khi nói xong, Triệu Minh lấy vật phẩm cuối cùng ra. Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay màu đen: "Đây là thiết bị liên lạc của đội điều tra thảm họa. Cục trưởng đã bổ nhiệm thầy làm tổ trưởng tổ 13, trung đội điều tra thảm họa! Đồng thời kiêm nhiệm giáo viên đặc biệt của Cục điều tra thảm họa."
“Tổ trưởng tổ 13?” Cầm lấy vòng đen, Hàn Phi nhìn cảm thấy có vẻ quen mắt, trên vòng đen còn khắc hai chữ “Deep Space”.
"Tạm thời tổ 13 chỉ có một mình thầy, có điều bạn bè quỷ quái của thầy nhiều như vậy, chống đỡ cho một tổ nhỏ chiến đấu chắc không thành vấn đề." Dừng lại một chút, Triệu Minh lại bổ sung nói: "Thầy yên tâm đi, trung đội điều tra không phải là bởi vì không có ai nguyện ý cùng thầy mà mới sắp xếp như này, mọi người chỉ là tràn đầy tin tưởng đối với thầy mà thôi.”
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Được rồi, tiếp theo tôi sẽ dẫn thầy đi làm bài kiểm tra nhân cách cuối cùng. Sau khi hoàn thành, thầy sẽ chính thức trở thành một thành viên của Cục điều tra thảm họa." Triệu Minh ra hiệu cho Hàn Phi lên xe. Bọn họ đến vườn thực vật không gian xanh cách Cục điều tra thảm họa không xa.
"Sau khi thảm họa xảy ra, một người bị kích thích mạnh mẽ, hoặc là chấp niệm đạt đến một trình độ nhất định, thì sẽ có cơ hội thức tỉnh nhân cách của chính mình. Khi tinh thần, trí lực và chấp niệm tăng lên, nhân cách sẽ tiếp tục mạnh lên, thậm chí còn thức tỉnh trở lại." Triệu Minh và Hàn Phi bước vào vườn thực vật, bọn họ dừng lại bên cạnh một cái hố lớn: "Vườn thực vật không gian xanh từng là một tòa nhà đỏ. Thành viên điều tra khi đó đã đồng quy vô tận với quỷ quái, dung hợp thành một oán niệm đặc biệt. Nó có thể cảm nhận được mạnh yếu của chấp niệm con người, phán đoán phẩm cấp của nhân cách."
"Hoa cũng có thể phán đoán nhân cách à?" Hàn Phi vừa mới nói xong, thì bên tai nghe thấy tiếng sột soạt. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thân rễ đỏ như máu khổng lồ đang bò lên, dưới đáy hố nở ra một đóa hoa linh hồn khổng lồ.
Bông hoa toát ra oán niệm này không hề công kích Hàn Phi và Triệu Minh. Nó giống như đứa trẻ, dường như đang nghe lén hai người nói chuyện.
Đi đến mép cái hố, Triệu Minh cúi đầu trước một thi thể vướng vào trung tâm của thân rễ, sau đó ra hiệu cho Hàn Phi cầm lấy cánh hoa, sử dụng sức mạnh nhân cách của mình.
Sở hữu năng lực hoa ngữ, nhẹ nhàng giơ góc cánh hoa lên, hắn giải phóng sương đen trong vực sâu tham lam.
Hoa oán niệm và ác quỷ trong vực sâu tham lam tựa hồ cảm nhận được sự tồn tại lẫn nhau. Cánh hoa khổng lồ bắt đầu run rẩy, bên trong gân lá giống như bị truyền vào máu tươi, từ gốc đến hoa dần dần biến thành màu đỏ.
Triệu Minh ở bên cạnh không ngừng ghi chép gì đó. Anh ta lấy thông tin do cục đưa ra rồi bắt đầu tiến hành so sánh: “Sau lần đầu tiên thức tỉnh nhân cách tham lam, có thể ăn thịt quỷ quái; sau lần thức tỉnh thứ hai, tâm trí biến thành vực sâu tham lam, có thể sở hữu ba người bạn quỷ khác nhau; sau lần thức tỉnh thứ ba, số lượng quỷ đã tăng lên sáu; sau lần thức tỉnh thứ tư, giới hạn trên đã được nâng lên thành chín, bông hoa oán niệm có màu đỏ như máu...
Nhân cách đặc biệt thức tỉnh bốn lần là cực kì hiếm, nhưng Triệu Minh phát hiện màu sắc của hoa oán niệm vẫn còn đang đậm hơn!
"Thức tỉnh lần năm?" Triệu Minh tỏ vẻ khó hiểu: "Nhân cách tham lam dễ dàng thức tỉnh như vậy sao? Tại sao nhân viên nghiên cứu đưa ra kết luận là, nhân cách tham lam bốn lần thức tỉnh là cực hạn rồi? Tiếp tục thức tỉnh sẽ dẫn đến nhân cách vỡ vụn, tinh thần ô nhiễm nghiêm trọng, cuối cùng ý thức của chính mình bị vực sâu nuốt chửng, chết một cách vô cùng thê thảm?”
Cánh hoa cuối cùng biến thành màu đỏ đậm, Hàn Phi rất tò mò vuốt ve đóa hoa. Đối phương cho hắn cảm giác vừa không có sự lạnh lẽo của quỷ quái, cũng không có sự ấm áp của người sống, nó giống như một linh hồn mới sinh, đối với mọi thứ cái gì cũng không biết.
"Đây dường như là một thứ mới được sinh ra trong thảm họa." Hàn Phi đồng thời sở hữu nhân cách tham lam và nhân cách chữa trị, vừa thôn phệ quỷ quái, còn có thể chữa trị cho chính mình. Đừng nói là năm lần thức tỉnh, tiếp theo hắn thậm chí còn nhăm nhe muốn thử nuốt một hận ý thực sự nữa.
Mắt thấy bài kiểm tra nhân cách tham lam sắp kết thúc, Hàn Phi đột nhiên có một suy nghĩ. Hắn chiếu một chút ánh sao chữa trị trong tâm trí của mình lên cánh hoa.
Hàn Phi muốn xem phẩm cấp của nhân cách chữa trị, nhưng ai ngờ khi ánh sao chiếu lên trên hoa oán niệm, thiên phú hoa ngữ lại được kích hoạt. Hắn muốn nghe rõ giọng nói của hoa oán niệm, lại vô thức sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn.
Cây cầu được xây dựng, ánh sáng chữa trị đã thu hút tất cả sự chú ý của hoa oán niệm, rễ cây quấn quanh xác thối chậm rãi buông ra. Hoa oán niệm khổng lồ nở về phía Hàn Phi, vô số rễ cây bị sương đen tham lam hấp thụ. Nó vì muốn đuổi theo ánh sao dịu dàng ấy, vậy mà lại muốn bò ra khỏi hố sâu.
Hàn Phi cũng không ngờ nhân cách hệ chữa trị lại được yêu thích như vậy. Hắn lập tức bắt đầu rút sương đen tham lam về, nhưng ai ngờ hoa oán niệm kia lại men theo cây cầu do hắn xây dựng hòa vào sương đen, chạy thẳng vào vực sâu tham lam trong tâm trí của hắn!
Sương đen vô tận từ từ tiêu tán, Hàn Phi cảm nhận được hoa oán niệm đang nở rộ bên trong vực sâu tham lam. Hắn lại ngơ ngác nhìn cái hố đã trống rống, giờ chỉ còn lại lá rụng và một cỗ thi thể thối rữa.
"Làm sao vậy?" Thấy Hàn Phi không còn sử dụng nhân cách nữa, Triệu Minh cầm ghi chép đi tới: "Nhân cách tham lam thức tỉnh năm lần, mức độ đánh giá của cục đối với thầy nhất định sẽ lại tăng lên."
"Vậy thì thật tốt." Hàn Phi có phần lơ đãng nói: "Anh nói xem có khi nào, nếu như tôi không cần thẩn mang thiết bị kiểm tra đi mất, cục có trừng phạt tôi không?"
"Làm sao một công cụ đơn thuần có thể so sánh với con người? Mỗi một thành viên chính thức của Cục điều tra đều là vô giá." Triệu Minh mỉm cười, anh ta cảm thấy Hàn Phi có vẻ đang làm to chuyện.
“Vậy thì tốt.” Thở phào nhẹ nhõm, Hàn Phi xoay người vội vàng trở lại xe, thắt dây an toàn.
“Nhưng phải nói rằng, bài kiểm tra hôm nay cũng không dùng đến thiết bị gì mà.” Cất tài liệu đi, Triệu Minh liếc nhìn cái hố một cái. Anh ta cảm thấy hình như đúng là thiếu mất thứ gì đó?
Dụi dụi mắt, Triệu Minh không chắc chắn nhìn lại một lần nữa.
"Mẹ kiếp!"
Hai chân quỳ bên cạnh hố sâu, hai tay nắm đất, Triệu Minh ra sức nhòm xuống bên dưới: "Hoa đâu?!"
Lẳng lặng quay đầu nhìn về phía xa xa thành phố, Hàn Phi nghe thấy nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được oán niệm cỡ lớn đặc biệt— Hoa mới sinh!"
"Hoa mới sinh (oán niệm cỡ lớn): Bông hoa sinh ra từ dung hợp của thế giới tầng sâu và hiện thực, trước đây chưa từng có, cực kỳ hiếm thấy và đặc biệt. Sự xuất hiện của nó là một sự trùng hợp, có lẽ cũng là một lời nhắc nhở của vận mệnh.”
Cao Hưng tự xưng là chủ nhân vườn hoa, gã nuôi dưỡng linh hồn của người sống thành hoa, bây giờ trong thành phố thực sự xuất hiện bông hoa kết hợp giữa linh hồn và oán niệm, đây dường như là một loại điềm báo.
“Điện thờ ký ức là do Cao Hưng chi phối.” Cau mày suy nghĩ, Hàn Phi không để ý tới Triệu Minh đang đập cửa kính ầm ầm bên ngoài.
"Mở cửa! Tôi chỉ không chú ý có một lát thôi! Thầy đã làm ra chuyện lớn như vậy! Hoa đâu?! Một bông hoa oán niệm lớn như thế đi đâu rồi!"
"Tôi biết anh rất vội, nhưng hãy bình tĩnh."
Dưới sự thuyết phục không ngừng của Hàn Phi, cuối cùng Triệu Minh cũng bình tĩnh lại. Anh ta sầm mặt đưa Hàn Phi đến tòa nhà lớn của Cục điều tra thảm họa.
Từng tầng một báo cáo, rất nhanh mọi người đều biết Hàn Phi đã ăn mất hoa oán niệm. Người đồng nghiệp mới này có thể nói là khẩu vị khá lớn.
Cuối cùng vẫn là Lệ Tuyết đứng ra đề nghị dùng 5000 điểm cống hiến bù đắp tổn thất của cục điều tra, cho nên mọi người cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Trước khi bắt đầu làm việc, Hàn Phi đã mắc nợ 5000 điểm cống hiến, nhưng hắn không chút nào hoảng sợ. Sau này cục điều tra muốn kiểm tra nhân cách đặc biệt cũng chỉ có thể tìm hắn. Ban đầu hắn có thể kiểm tra miễn phí, chờ sau khi có được chỗ đứng vững rồi, một lần kiểm tra thu 500 điểm cống hiến cũng không phải là quá đáng, đúng không? Còn có thể làm thẻ tháng, nạp 1.000 tặng 50, lần đầu nạp tặng gấp đôi.
Sau khi điều phối xong mọi người, Lệ Tuyết triệu tập tất cả tổ trưởng của trung đội điều tra thành phố đến phòng họp. Trải qua một đêm nghiên cứu và phân tích, bọn họ chuẩn bị hôm nay bắt đầu điều tra thủy cung Biển Sâu.
"Mức độ nguy hiểm của tòa nhà quỷ cao hơn tòa nhà đen. Lần này của chúng ta có hai mục tiêu, thứ nhất là tìm ra hận ý trong thủy cung Biển Sâu rút cuộc là gì, thứ hai là giúp đỡ Cao Thành tìm kiếm manh mối về Cao Hưng." Lệ Tuyết gửi kế hoạch thi hành cho mọi người: "Nếu không có ai phản đối, vậy thì hãy chuẩn bị hành động thôi."
"Em có một cái đề nghị nho nhỏ." Hàn Phi chỉ vào hàng thứ ba của kế hoạch thi hành: "Thu hút quỷ quái hận ý là công việc nguy hiểm nhất, phụ trách công việc này là tổ 1 và tổ 2."
"Bọn họ là tổ tác chiến có thực lực mạnh nhất, kinh nghiệm phong phú nhất của trung đội điều tra, hoàn toàn có năng lực đảm đương."
"Hay là giao công việc nguy hiểm nhất này cho tổ 13 đi, sẽ do em thu hút quỷ quái hận ý." Lệ Tuyết vốn giao công việc tiếp ứng phối hợp cho Hàn Phi, những tổ khác mở đường, hắn phụ trách điều tra thông tin liên quan đến Cao Hưng.
"Tổ 13 không phải chỉ có một mình cậu thôi sao?"
"Em có thể sai khiến quỷ quái, cho nên công việc này giao cho em là phù hợp nhất." Hàn Phi mỉm cười nhìn mọi người: "Ngoài ra cục có trang bị cho mỗi tổ đạo cụ đặc thù và trang thiết bị, em cũng muốn hỏi cục muốn một số thứ."
Lệ Tuyết gật đầu: “Cứ nói đi."
"Trong cục có tội phạm tử hình tội ác tày trời nào không? Tội phạm giết người máu lạnh tiếp tay cho giặc, phản bội nhân loại ấy?" Hàn Phi có chút xấu hổ nói.
"Cậu muốn những người đó để làm gì?"
"Ở chỗ em có hai con mắt giả, cần phải hiến tế mới có thể sử dụng được." Hàn Phi đặt hai con mắt giả đẫm máu ở trên bàn, ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh nhìn hắn cũng phát sinh thay đổi.