Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 856 - Chương 856: “Quỷ Hồn” Tôi Quay Lại Rồi

Chương 856: “Quỷ hồn” tôi quay lại rồi Chương 856: “Quỷ hồn” tôi quay lại rồi

Người đàn ông có hình xăm hoa mai trên mặt ngã xuống vũng máu. Khuôn mặt tràn đầy sự không cam tâm nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, gã chết không nhắm mắt.

Một kế hoạch điên rồ và hoàn hảo biết nhường nào, chính vì sự xuất hiện của Hàn Phi mà sôi hỏng bỏng không, hơn nửa đồng đội và thuộc hạ ở khu A đều bị hiến tế cho quỷ quái, những người được thần linh ban cho đặc quyền lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng.

"Cậu ta sinh cùng một ngày với thần linh..."

Lợi dụng nhân cách chiếm hữu, ý chí và linh hồn của anh Sửu vẫn ẩn nấp bên trong cơ thể của cậu bé. Gã cũng là tên tội phạm duy nhất còn sống sót tại hiện trường.

Giẫm nát cơ thể ban đầu của anh Sửu, Hàn Phi mang chiếc đèn ngủ đến bên cạnh cậu bé. Đứng bên trái là Hình Phu, đứng bên phải là Vô Thường, hai oán niệm cỡ lớn theo sát hắn giống như hai đứa con.

“Anh bạn nhỏ, cháu đã trộm mất chiếc áo do mẹ tự tay làm cho chú rồi.” Vươn tay ra ấn đầu cậu bé xuống, Hàn Phi sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, để ánh sao chiếu vào tâm trí của đối phương.

Linh hồn xấu xí không thể che giấu, lớp da có đẹp đẽ hơn nữa cũng không thể che giấu được thứ hôi thối ấy.

So với một cơ thể được coi là bình thường, linh hồn của anh Sửu giống như một vũng bùn. Nhân cách của gã cũng hoàn toàn dung nhập vào trong linh hồn. Tất cả những người bị gã nhắm trúng cuối cùng đều bị bao bọc trong lớp bùn này, từng chút một ngạt thở mà chết, cuối cùng chỉ còn lại một thể xác để mặc gã chơi đùa.

"Thể xác chiếm hữu càng đẹp càng cường đại, sẽ càng cảm thấy thỏa mãn, sau đó nâng cao nhân cách chiếm hữu thêm một bước." Thông qua Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi biết năng lực của anh Sửu. Nhân cách chiếm hữu của gã đã thức tỉnh năm lần, một khu vực nhỏ của thành mới Hy Vọng do gã phụ trách về cơ bản đều là "thể xác" của gã.

Tên biến thái này đã liên thủ với quỷ quái, hiến tế người sống cho tà thần, giết chết tất cả những ai biết sự thật và dám chống lại mình. Dần dần, tất cả những sống sót đều cho rằng gã là một người tốt có thực lực cường đại.

Những việc ác ít bị phát hiện nhất, thường là do những người tốt được mọi người công nhận làm.

Hàn Phi không có giết anh Sửu, hắn còn muốn thử dùng nhân cách của tên này để đi cứu vớt những "tiêu bản sống" kia.

Đưa linh hồn và nhân cách của anh Sửu vào trong vực sâu tham lam, Hàn Phi đã loại bỏ tất cả những tên côn đồ. Thu sương đen lại, hắn để tất cả quỷ quái trở về.

Những con cá bơi lội trong bóng tối lần lượt rơi xuống vực sâu, cô bé không tấn công Hàn Phi yếu ớt. Dường như coi vực sâu là ngôi nhà thứ hai của mình, nó rất ngoan ngoãn quay trở lại.

Hàn Phi không biết số 2 đã chữa trị cho mình như thế nào, hiện tại hắn cũng không có sức lực đi suy nghĩ những chuyện đó. Sau khi sương đen tan đi, hai chân hắn nhũn ra rồi ngã nhào xuống bên cạnh bể máu.

Chỉ số ô nhiễm tinh thần đã tăng vọt đến một con số rất khoa trương, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã không chịu đựng được mà phát điên rồi.

Dựa vào nhân cách chữa trị để giữ mạng sống, Hàn Phi duy trì dấu vết tỉnh táo cuối cùng của mình.

"Có thể để cho anh ấy gọi bà một tiếng mẹ một lần nữa không? Con trai của bà chìm sâu vào tuyệt vọng và tê liệt, chỉ có bà mới có thể đánh thức được anh ấy."

Hàn Phi vươn tay tới bể máu, lần này quỷ mẫu không né tránh nữa.

"Con không nên tới đây."

Ánh sao chữa trị xua tan mọi hiểu lầm, cùng với giọng nói của quỷ mẫu vang lên, cậu bé tê liệt với mọi thứ dường như đã cử động một chút. Mí mắt nặng trĩu của nó từ từ mở ra, hai lỗ đen mờ mịt nhìn về một phương hướng nào đó.

Nó vẫn luôn muốn mở to hai mắt, không phải để nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ mà người ta vẫn nói, mà chỉ muốn nhìn thấy bố mẹ, những người luôn ở bên cạnh mình.

"Cao Thành, con quả thực trưởng thành rồi."

Giọng nói của quỷ mẫu vang lên trong tâm trí Hàn Phi. Lê thân thể toàn là vết nứt ra khỏi bể máu, bà chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng nổi, ôm lấy cơ thể của Cao Thành.

"Mẹ chưa bao giờ trách con, hai người các con đều là con trai của mẹ, mẹ hy vọng biết bao có thể gánh chịu nỗi đau đó thay các con..."

Đôi môi của quỷ mẫu bị một lực nào đó xé toạc ra, máu đen trộn lẫn nước mắt nguyền rủa bắn tung tóe khắp nơi. Bà đã làm việc trái với ý muốn của thần linh, nhưng cho dù phải chịu sự trừng phạt của y, bà vẫn không buông tay ra.

Đôi mắt bị móc mất, bà nhẹ nhàng đưa tay sờ vào đầu Cao Thành.

Nghe thấy tiếng của mẹ, cậu bé đang ngủ say giữa ánh sao và vực sâu đứng dậy, dang hai tay ra, loạng choạng đi về phía trước.

Ánh sao chữa trị của Hàn Phi dẫn đường cho cậu bé, nhưng nó còn chưa lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình thì linh hồn của quỷ mẫu đã sắp sụp đổ.

Nguyền rủa của thần linh kích hoạt hoàn toàn, quỷ mẫu bị xé vụn, nếu cứ tiếp tục, có thể bà sẽ hồn phi phách tán trước mặt cậu bé.

Như thể cảm nhận được nỗi đau của mẹ, cậu bé ngưng tụ từ ký ức hiện thực của Cao Thành dừng bước.

Trên thế giới này không có gì tuyệt vọng hơn như vậy nữa, đau xé tâm can là không đủ để biểu đạt.

“Haizz.” Khẽ thở dài một tiếng, Hàn Phi vươn tay đẩy quỷ mẫu ra. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ sẽ khiến cho quỷ mẫu vĩnh viễn không thể khôi phục được vết thương, vậy hắn thà rằng từ bỏ nhiệm vụ này.

Những người dịu dàng sẽ luôn ở đâu đó tụ tập với nhau, để làm cho thành phố này ấm áp hơn một chút.

Giống như cậu bé trong tâm trí, Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ, sau đó từ từ lùi về sau, cách xa quỷ mẫu.

"Con phải đi rồi, hẹn gặp lại, con sẽ giúp mẹ giải trừ nguyền rủa nước mắt."

Thái độ của quỷ mẫu vô cùng rõ ràng, đến bây giờ bà vẫn đối đãi với Cao Thành như con đẻ của mình. Không cần phải trả lời, bà đã dùng hành động của mình để chứng minh rằng mình vẫn còn yêu Cao Thành.

Cho dù cơ thể có phân tán vụn nát, cũng phải tiếp thêm sức mạnh cho con trai, ôm lấy con trai mình. Trừ mẹ ra, trên thế giới này rất hiếm có thể tìm thấy tình thương thuần túy vị tha như vậy.

"Lúc trước mẹ lén lút tới tìm con, đã khiến cho mình bị thần linh nguyền rủa trọng thương, bây giờ lại bị thương nặng hơn. Mẹ không cần lo lắng cho con nữa, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, chờ con trở về."

Hàn Phi nói ra thông điệp mà Cao Thành muốn truyền đạt. Nhìn quỷ mẫu lần cuối, hắn và cậu bé trong đầu vừa định rời đi thì quỷ mẫu ném một thứ đến cho hắn.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được vật phẩm đặc biệt của điện thờ -- chìa khóa phòng 601."

Dường như quỷ mẫu muốn Hàn Phi đến căn phòng này, trong đó cất giấu thứ mà bà muốn cho hắn thấy.

Cầm lấy chìa khóa, Hàn Phi bê đèn ngủ đi vào hành lang. Toàn bộ tầng 6 chất đầy những vật nguyền rủa có liên quan đến Cao Hưng, bao gồm cả thông báo tìm người có in ảnh của y, phần thưởng cho việc cung cấp manh mối, một số quần áo chuẩn bị cho hắn v.v.

Xuyên qua tất cả nguyền rủa đến hành lang dài, Hàn Phi mở cửa phòng 601 ra. Một mùi hương hoa thoang thoảng bay qua, trong phòng tràn ngập đủ loại hoa tươi, toàn bộ tòa nhà dường như chỉ có căn phòng này là thực sự thuộc về quỷ mẫu.

Sau khi đóng cửa lại, Hàn Phi thật sự không thể tưởng tượng được trong sâu quỷ vực lại có một gian phòng ấm áp sạch sẽ như này.

Ngửi được hương hoa quen thuộc, biểu cảm của cậu bé trong tâm trí Hàn Phi cũng phát sinh thay đổi.

Khi đến giữa phòng, bọn họ nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trên bàn, từng chữ trên những trang sách được mở ra đều chứa đầy sự dịu dàng.

Đủ loại hoa, đủ loại hương thơm, đủ loại màu sắc, căn phòng hoa nhỏ này là ký ức chung của quỷ mẫu và Cao Thành. Một đứa trẻ mù cảm nhận vẻ đẹp của thế giới thông qua xúc giác và khứu giác, sự trưởng thành của sinh mệnh, niềm vui của trái tim.

Hàn Phi không tự chủ được giơ tay lên. Khi hắn chạm vào cuốn sổ, tất cả chữ viết trên đó đều biến thành một sức mạnh kỳ dị, tất cả đều rót vào trong tâm trí của hắn.

Trên ghi chú ghi chép lại rất nhiều điều mà quỷ mẫu đã làm. Mỗi lần tiến bộ và trưởng thành của Cao Thành khi còn nhỏ, sau lưng đều có sự nỗ lực rất lớn của quỷ mẫu. Nhưng bà không những không oán trách, ngược lại còn không bao giờ biết mệt mỏi buồn bã mà luôn luôn ở bên cạnh gã.

Một cảm xúc khác dần hiện lên trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, bộ quần áo tăm tối trên người cậu bé trở nên sặc sỡ. Mẹ vẫn luôn bảo vệ nó, bất kể là quá khứ, hay hiện tại.

"Bùm!"

Một tờ thông báo tìm người từ trên tường rơi xuống, lơ lửng trong phòng. Ngày càng nhiều thông báo tìm người tràn vào như những con bọ quái dị, bao trùm khắp căn phòng.

Những khuôn mặt trong bức ảnh hung dữ đáng sợ, tất cả hoa trong phòng đều héo úa, hương hoa biến thành mùi hôi thối, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại cuốn sổ trắng tinh.

Căn phòng cuối cùng cũng đã bị Cao Hưng chiếm giữ, nhưng những gì quỷ mẫu muốn truyền đạt đã được truyền đạt rồi, ký ức về quãng thời gian lớn lên đó sẽ mãi mãi đi theo Cao Thành.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn của điện thờ ở mức độ thấp nhất -- Tâm nguyện của Cao Thành, hãy chọn một trong ba lựa chọn sau đây."

"Phần thưởng nhiệm vụ 1: Cao Thành và Cao Hưng là hoa song sinh nở cùng nhau, vận mệnh của bọn họ đan xen quấn lấy nhau, ảnh hưởng lẫn nhau! Bạn có thể lựa chọn dung hợp với ký ức hiện thực của Cao Thành. Khi bạn hoàn toàn trở thành Cao Thành, bạn sẽ có xác suất sử dụng một phần năng lực của điện thờ, tranh đoạt quyền kiểm soát thế giới ký ức với thần linh."

"Phần thưởng nhiệm vụ 2: Bảo lưu kí ức hiện thực của Cao Thành, đồng ý giết chết thần linh cho gã, mức độ thân thiện của Cao Thành +10."

"Phần thưởng nhiệm vụ 3: Hiện tại Cao Thành đã trút bỏ toàn bộ phòng bị đối với bạn, bạn có thể lựa chọn hiến tế gã cho thần linh. Bạn sẽ có xác suất rất cao nhận được một phần quyền kiểm soát điện thờ!"

“Mức độ hoàn thành thấp nhất?” Bình thường có thể Hàn Phi sẽ phải một mình đối mặt với quỷ mẫu, nhưng đám người anh Sửu đã ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.

Nhìn ba lựa chọn, Hàn Phi không lập tức đưa ra lựa chọn nào.

Tâm trạng của cậu bé lúc này cũng rất hỗn loạn. Nó biết mẹ không trách mình, cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể nó sẽ giết chết mẹ. Trở lại tầng lúc nãy, quỷ mẫu đã bỏ đi, quỷ quái trong tòa nhà ra hiệu cho Hàn Phi mau chóng rời đi, hình như vẫn còn có hận ý khác đang di chuyển về hướng này.

Lẳng lặng đi ra khỏi quỷ vực, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên trên người, cuối cùng Hàn Phi lựa chọn phần thưởng nhiệm vụ 2.

"Ý nghĩa của những nỗ lực của chúng ta là khiến cho tương lai tốt đẹp hơn. Đối với tôi, anh và mẹ mình có thể đoàn tụ bình thường, đây mới là kết thúc tốt nhất." Không do dự nữa, Hàn Phi cũng nghe thấy nhắc nhở mức độ thân thiện của Cao Thành tăng lên: "Tôi sẽ giúp anh giết chết thần linh, đưa vận mệnh trở lại đúng hướng."

Sau khi tìm thấy hai người sống sót ở thành mới Hy Vọng, Hàn Phi và bọn họ cùng ngồi trong buồng lái của chiếc xe tải màu đen. Mọi thứ trên chiếc xe tải đều là bằng chứng thép, cần được mang hết về Cục Điều tra.

Bên trong thành mới Hy Vọng đã thối nát nghiêm trọng, phải loại bỏ càng sớm càng tốt những bộ phận "hoại tử" đó mới được.

Lái chiếc xe tải hạng nặng màu đen, Hàn Phi đã vượt qua một trải nghiệm khó khăn mà không xảy ra sai sót quay trở lại khu C.

Hắn vừa xuất hiện trong phạm vi hoạt động của cục điều tra, thành viên tổ tuần tra của Cục Điều tra thảm họa đã chuẩn bị sẵn sàng. Giữa thanh thiên bạch nhật, có người dám lái chiếc xe tải hạng nặng của thành mới Hy Vọng có biểu tượng tà thần đến cục điều tra, đây rõ ràng là đang khiêu khích.

Chạm vào vòng đen, Hàn Phi liên lạc với thành viên của tổ điều tra đến lấy người trước, xe cải tiến của hai bên gặp nhau ở vùng đệm do cục điều tra thiết lập.

"Đừng hiểu lầm! Người của mình! Tôi là tổ trưởng tổ 13 của trung đội điều tra Cao Thành! Đây là giấy tờ của tôi!"

Hàn Phi dừng chiếc xe tải hạng nặng màu đen lại. Từ trong xe đi ra, trạng thái của hắn rất kém, mới đi được nửa đường hắn đã ngã xuống đất.

Thấy hắn như vậy, người của tổ tuần tra cũng không dám tùy tiện tiếp cận. Rất nhiều quỷ quái đều sẽ chiếm hữu người quen, rồi sau đó sẽ phát động tập kích bất ngờ.

"Có phải Cao Thành không? Nhưng tôi nhớ lúc thầy ấy rời đi là đi xe máy, không mang theo ba lô túi xách gì hết."

Một thành viên trong tổ tuần tra nhìn chiếc xe tải hạng nặng màu đen như mực, còn có vết máu loang lổ bên trên, cùng với tế đàn tà thần lúc ẩn lúc hiện. Làm gì có ai tùy tiện ra ngoài làm một nhiệm vụ hàng ngày, trở về lại có thể mang theo một chiếc xe tải hạng nặng đầy ắp vật tư và tế phẩm như vậy?

"Tránh ra! Định vị là ở đây!" Thành viên tổ điều tra cũng chạy tới, tổ trưởng tổ 3 Đầu Thất dẫn đầu và xông tới trước mặt Hàn Phi: "Cao Thành! Tỉnh lại đi! Thầy trọng thương còn chưa khỏi, lại chạy ra ngoài làm cái gì rồi?!"

"Trong xe còn có hai thành viên của đội chấp pháp thành mới Hy Vọng. Thành mới Hy Vọng xảy ra vấn đề lớn rồi, tôi cần phải nhanh chóng đưa bọn họ đến gặp cục trưởng." Được đỡ dậy, Hàn Phi ôm đầu: "Anh còn máu quỷ không?"

"Bây giờ tôi sẽ đưa thầy đến đó ngay!"

"Có máu quỷ không..."

Chiếc xe tải màu đen bị tổ điều tra lái đi, mọi thứ trên đó đều là chiến lợi phẩm của Hàn Phi, nhưng chúng phải được kiểm tra từng cái một trước khi chuyển vào trong cục điều tra.

Hàn Phi và hai người sống sót của thành mới Hy Vọng được đưa đến phòng họp. Ba người kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho Lệ Tuyết và các quan chức cấp cao khác của Cục Điều tra.

Sau khi nghe bọn họ nói xong, sắc mặt của đại đa số mọi người đều rất xấu. Bên phía này bản thân đang phải liều mạng đẩy lùi quỷ quái, chiếm lại thành phố, bên phía thành mới Hy Vọng thì đã bị quỷ quái xâm nhập nghiêm trọng.

"Bằng chứng trên chiếc xe tải đã hoàn tất kiểm tra, về cơ bản có thể xác định, ba người bọn họ đều đang nói sự thật." Tổ trưởng tổ 10 Học Bá cầm kết quả kiểm tra bước vào phòng họp và đưa tài liệu cho Lệ Tuyết.

"Khu A là khu vực nguy hiểm nhất của Tân Hỗ, những người này vậy mà lại có thể tự do hoạt động ở đó?"

"Dân số của thành mới là hơn 600.000 người, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý một cách cẩn thận, không được gây ra hoảng loạn, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho đám súc sinh này."

Sau khi thảo luận rất lâu, Lệ Tuyết đưa ra quyết định cuối cùng: "Thu thập cẩn thận tất cả các chứng cứ, tổ 1 tuần tra bảo vệ cho hai người sống sót 24/24. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến thành mới Hy Vọng một chuyến."

“Chị muốn đến đó?” Những lãnh đạo cấp cao khác đều có chút kinh ngạc: “Cục trưởng, công tác điều tra khu C của chúng ta đang ở thời khắc mấu chốt nhất, chị vẫn nên ở lại đây tiếp tục phụ trách trụ sở chính thì tốt hơn."

"Những người giao dịch với quỷ quái này, không chỉ có một hai người. Trong số đó có thể đã chiếm giữ các vị trí chủ chốt ở thành mới Hy Vọng rồi, muốn lôi được bọn họ ra không phải chuyện dễ dàng." Lệ Tuyết kế thừa được tính cách của thầy giáo mình: "Cao Thành ở lại, những người khác tan họp."

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Lệ Tuyết đi tới trước mặt Hàn Phi rồi ngồi xuống: "Có phải cậu vẫn còn chuyện chưa nói hết không?"

"Làm sao chị biết?"

“Hình như trước giờ cậu vẫn luôn có thói quen này.” Lệ Tuyết nhìn chằm chằm vào hai mắt Hàn Phi: “Nói đi, lần này cậu ở bên ngoài đã gặp phải những gì?”

Hàn Phi cũng không biết Lệ Tuyết đã trải qua những chuyện gì trong thảm họa, dường như cô ấy có thể nhìn thấu kỹ năng diễn xuất của hắn.

Đối với Lệ Tuyết, Hàn Phi cũng không có gì để che giấu. Hắn kể hết ra tất cả những chuyện về Cao Hưng, Cao Thành và quỷ mẫu, bao gồm cả việc gặp gỡ anh Sửu, v.v., không bỏ sót bất cứ điều gì.

"Ký ức Cao Thành mà cậu mang ra từ thủy cung Biển Sâu đã hoàn toàn tin tưởng cậu rồi? Bây giờ cậu muốn đối phó với không thể nhắc đến đã quấn lấy vận mệnh của anh ta?" Sau khi suy nghĩ một lúc, Lệ Tuyết nói với Hàn Phi: "Tôi có một đề nghị, cậu có muốn nghe không?"

"Chị nói đi."

"Nếu như cậu đã không lựa chọn dung nhập với ký ức của Cao Thành, vậy thì hãy để anh ta sử dụng năng lực của mình theo một cách khác." Lệ Tuyết đẩy thông tin của anh Sửu đến trước mặt Hàn Phi: "Hận ý nhãn cầu dưới thủy cung Biển sâu và cậu bé trong tâm trí cậu có vận mệnh quấn lấy nhau. Cậu nói rằng đôi mắt của bọn họ đã từng được thay thế cho nhau, những mảnh ký ức của cả hai cũng đan xen vào nhau phải không. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, cộng thêm nhân cách chiếm hữu của tên tội phạm kia, thử để cậu bé trong tâm trí cậu đi chiếm hữu hận ý nhãn cầu."

Hàn Phi hơi ngây ra: "Năng lực nhân cách của người khác còn có thể sử dụng như vậy sao?"

"Cậu đi gặp tổ trưởng tổ 10 thảo luận một chút. Sức mạnh của người và quỷ chênh lệch rất lớn, chúng ta có thể sống đến bây giờ, chính là dựa vào việc có thể linh hoạt kết hợp các loại sức mạnh nhân cách khác nhau." Lệ Tuyết đứng dậy sắp xếp lại tất cả các bằng chứng. Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, tổ trưởng tổ 1 tiến vào, trên tay anh ta còn xách một cái hộp màu đen.

"Mọi người đang định đi đâu?"

“Diệt sạch sâu mọt ở thành mới Hy Vọng. Chờ khi bọn họ nhận được báo cáo mất tích của cấp dưới, chắc chắn sẽ đề phòng, vì vậy tôi quyết định đến đó ngay bây giờ.” Một tay đón lấy chiếc hộp nặng màu đen, Lệ Tuyết sải bước rời đi.

Bình Luận (0)
Comment