Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 860 - Chương 860: Báo Động Đỏ Cấp 1, Hàn Phi

Chương 860: Báo động đỏ cấp 1, Hàn Phi Chương 860: Báo động đỏ cấp 1, Hàn Phi

"Cục điều tra thảm họa không phải ở khu C hay sao? Tôi nghe nói thời gian trước bọn họ điều tra tòa nhà quỷ, tổn thất nặng nề, làm sao có thể có tinh lực mà chia quân đi điều tra khu A được?"

Mười một người mất tích, nhưng vẻ mặt của bác sĩ không có chút thay đổi nào, giống như vừa mới nghe tin con chó cưng của hàng xóm mất tích vậy.

"Chắc hẳn đã xuất hiện chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi. Bây giờ tôi có hai suy đoán, thứ nhất cục điều tra tiến vào tòa nhà quỷ chỉ là một cái vỏ bọc, mục đích thực sự của bọn họ là tiến vào khu A; thứ hai là đã có một thế lực khác xuất hiện ở khu A, bọn họ không giống quỷ quái, đủ mạnh đến mức có thể tự do hoạt động trong khu vực." Thẩm phán liếc nhìn bệnh nhân ở sâu trong phòng khám dưới tầng hầm: "Thời gian này đừng có chơi lửa quá mức, tên Sửu bị rơi vào tay cục điều tra, bọn họ cũng có khả năng đã bị lộ rồi."

“Chúng ta đã cống hiến nhiều như vậy cho việc xây dựng thành mới Hy Vọng, cứu được bao nhiêu người, sợ gì?” Bác sĩ có tướng mạo tuấn tú, nụ cười thân thiện, giọng nói mang theo một loại cảm giác như đứng trong gió xuân ấm áp.

“Nghe lời mới có thể sống được lâu hơn.” Trên mặt không có chút biểu cảm, thẩm phán biết rõ bác sĩ trước mặt này là người như thế nào: “Con quỷ mà tôi bảo cậu điều tra, có manh mối gì chưa?"

"Có thể khẳng định anh ta đang ở trong thành mới Hy Vọng. Con quỷ đó tránh được thiết bị thăm dò của Deep Space Technology, không chỉ biết rõ các loại thiết bị chống đối quỷ quái, còn biết rất nhiều chuyện đã xảy ra ở Tân Hỗ trước khi xảy ra thảm họa." Bác sĩ nói chậm lại: "Một con quỷ thông minh như vậy, thật là hiếm thấy."

"Khổng Thiên Thành là lãnh đạo cấp cao được Deep Space Technology phái đến làm việc tại Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Một tuần trước khi thảm họa bùng phát, anh ta đều ở bên trong cao ốc Vĩnh Sinh." Thẩm phán nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Bất luận thế nào, nhất định phải tìm được con quỷ này, tuyệt đối không được để cho anh ta tiếp xúc với thành viên của Deep Space Technology."

"Trong thế giới được bảo vệ bởi thần linh, chúng ta chính là sứ giả của thần, không cần phải sợ bất cứ điều gì, lo lắng của anh hoàn toàn không cần thiết." Bác sĩ đã không để tâm đến những lời của thẩm phán.

"Cậu đừng quên lý do tại sao chúng ta xuất hiện ở đây. Tôi giúp cậu tìm lại kí ức không phải để cho cậu tùy tiện giết người, chúng ta cần phải giết hết tất cả những kẻ có thể gây tổn hại cho điện thờ từ trong trứng nước." Giọng nói của thẩm phán dần trở nên lạnh lùng, như thể gã chỉ là một cỗ máy phán xét, rất ít cảm xúc của con người.

"Còn chưa nói được hai câu, anh đã mất kiên nhẫn rồi." Bác sĩ giơ hai tay mình lên nói: "Được được được, bây giờ tôi sẽ đi liên lạc với những người khác, trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời."

“Mười ngày nữa là đến sinh nhật của thần linh rồi, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố.” Thẩm phán xoay người rời đi, bác sĩ nhìn chằm chằm bóng lưng của gã, khuôn mặt tuấn mỹ dần dần méo mó.

"Phải sống như thế nào, là do chính tôi quyết định, ai khoa tay múa chân, sớm muộn gì tôi cũng giết hết." Trên mặt nổi một đường gân xanh, bác sĩ đóng cửa lại rồi đi về phía bệnh nhân trong phòng.

Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ vang lên. Chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống, bác sĩ mới bật đèn trong phòng khám dưới tầng hầm lên.

Bệnh nhân mặc quần áo màu máu đã chết, điều quỷ dị là thi thể của cô ta vẫn mở to mắt đứng phía sau bác sĩ, để mặc gã điều khiển.

"Tiểu Hồng, nhét cô ta vào trong tủ quần áo đi. Em hãy thay bộ quần áo sạch sẽ ra, cùng anh đi tuần đêm."

Dường như thi thể bệnh nhân nghe hiểu lời bác sĩ, nó mở một cánh cửa ra, bên trong đứng đầy những thi thể. Già trẻ gái trai đều có hết, phần lớn đều không còn dấu hiệu sống, thi thể đã bắt đầu thối rữa.

Bản thân thi thể cũng tìm một chỗ trống đứng vào bên trong. Không lâu sau, lại có một người phụ nữ khác mặc áo sơ mi trắng từ trong gian phòng đi ra.

“Bác sĩ, gần đây em cảm thấy rất không khỏe, em luôn mơ thấy một giấc mơ giống nhau.” Người phụ nữ chậm rãi đi đến bên bác sĩ rồi ngước khuôn mặt tái nhợt của mình lên: “Anh có biết Tiểu Hồng là ai không?”

Vòng tay qua eo người phụ nữ, bác sĩ tiêm một mũi máu quỷ vào cơ thể của cô ta: "Chờ sau khi tuần đêm trở về, anh sẽ nói với em Tiểu Hồng là ai."

Mở cửa tầng hầm ra, gã và người phụ nữ cùng nhau rời khỏi phòng khám như một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt, đi về phía ngoại vi vùng đệm.

Thành mới Hy Vọng là thành phố lớn nhất của những người sống sót, được chia thành bốn khu vực từ trong ra ngoài. Khu cốt lõi chỉ có tầng lớp quyết định sách lược, nhân viên nghiên cứu khoa học và nhân tài đặc biệt mới có thể vào; khu nội thành được chuẩn bị đặc biệt cho người già, yếu, bệnh tật và người nhà của các nạn nhân đã hy sinh; khu ngoại thành phồn hoa, đông dân cư nhất; và vùng đệm rộng lớn.

Để đảm bảo quỷ quái không thể tiến vào thành mới Hy Vọng, Deep Space Technology và những người sở hữu nhân cách đặc biệt của thành mới Hy Vọng đã cùng nhau xây dựng nên vùng đệm. Nơi đây cũng là bãi thí nghiệm lớn nhất Tân Hỗ sau thảm họa, đủ loại thí nghiệm về quỷ quái được thực hiện tại đây.

Phòng khám của bác sĩ nằm ở nơi giao nhau của vùng đệm và khu ngoại thành. Gã thường chữa trị miễn phí cho người bị thương, không chỉ y thuật cao minh, lại đẹp trai, dễ gần.

“Bác sĩ Quỷ, lại đi lấy thuốc à?” Hộ vệ đi ngang qua dường như cũng quen biết bác sĩ. Tên biến thái điên cuồng này ở trong mắt cư dân là một người đặc biệt lương thiện, mọi người đều thích tiếp xúc với gã.

"Anh em tuần đêm gặp phải chút phiền phức, tôi đi qua xem một chút." Bác sĩ ôn nhu lễ độ, vô cùng lịch sự, nói chuyện với ai cũng đều không chút phách lối.

“Nửa đêm rồi vẫn phải ra ngoài, vất vả rồi, bác sĩ.” Cửa nhà hàng xóm cũng bị đẩy ra, một cô gái ngượng ngùng cầm ngọn đèn dầu chạy ra ngoài, cô ta tự mình đưa đèn cho bác sĩ.

“Cám ơn em, Tiểu Mai, lần nào cũng làm phiền em.” Bác sĩ có đôi mắt sáng như ngọc trong đêm tối. Gã đang ôm nữ bệnh nhân, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào trên người cô gái kia, như thể cô ta đã trở thành mục tiêu tiếp theo.

Ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng yếu ớt, bên trên dường như ẩn chứa sức mạnh nhân cách của Tiểu Mai, cho dù bị âm khí công kích cũng sẽ không bị dập tắt. Bác sĩ xách nó tiến về phía trước trong vùng đệm, gã cùng với bệnh nhân đi qua các tòa nhà bị ván gỗ niêm phong.

Có rất nhiều tòa nhà như thế này trong vùng đệm, mỗi tòa nhà là một địa điểm thí nghiệm riêng biệt, nơi giam giữ một số quỷ quái đặc biệt.

Con người giỏi nhất là sử dụng công cụ, điều khiển những thứ khác. Tầng lớp quản lý của thành mới Hy Vọng một mặt sợ hãi quỷ quái, mặt khác lại mong muốn có được năng lực của quỷ. Trong sự mâu thuẫn này, bọn họ dần dần nghiên cứu phát triển ra một số trang thiết bị nhắm vào quỷ quái, chẳng hạn như chiếc vòng đen mà Cục điều tra thảm họa sử dụng. Nó được thêm vào chất liệu đặc biệt có thể ngăn cản quỷ quái xâm nhập, phương thức sản xuất cụ thể chỉ có một số ít người ở khu cốt lõi biết.

Nhìn nội dung thí nghiệm được dán trên tòa nhà, bác sĩ đặt ngọn đèn dầu ở lối vào hành lang rồi gõ bảy lần vào cánh cửa sắt đang đóng chặt: "Nhân vật lớn của khu cốt lõi mang đến một tin xấu, có việc đây, các anh em.”

Cánh cửa sắt rỉ sét chậm rãi tự di chuyển, bên trong tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Tòa nhà được cho là dùng để thí nghiệm quỷ quái chứa một số xác chết của những người sống sót.

“Thẩm phán tới tìm anh rồi à?” Trong bóng tối vang lên một giọng nói âm trầm khàn khàn, từng thân ảnh lần lượt đi ra, dường như bọn họ đang tổ chức “tiệc tùng chè chén”.

"Các anh chơi bẩn thật đấy." Bác sĩ lấy tay của nữ bệnh nhân bịt miệng và mũi mình lại: "Tên Sửu sau khi triệu tập thành viên của đội chấp pháp xong thì đã biến mất, chuyện này hình như có liên quan đến cục điều tra. Các anh nhanh chóng xử lý chỗ đồ sưu tầm kia đi, đợt này hãy khiêm tốn một chút."

"Ở đây chính là thiên đường của chúng ta, ông trời đứng về phía chúng ta, muốn khiêm tốn cũng không thể." Người đàn ông ngồi trên xác chết lấy ra một đĩa thức ăn, gã đang tiến hành làm tiêu bản nội tạng: "Con quỷ mà thẩm phán yêu cầu chúng ta điều tra trước đó, đã được Con Chuột tìm thấy, gã lẩn trốn trong khu nội thành, đang cố gắng tìm cách vào khu cốt lõi."

“Các anh chưa giết chết gã ta sao?” Thấy người đàn ông chuyên tâm làm tiêu bản, bác sĩ có vẻ mất kiên nhẫn: “A Hủ, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”

"Gã bám vào cơ thể của một người vô cùng quan trọng, người đó chính là một trong những bước ngoặt của vận mệnh, chúng tôi cũng không dám khinh suất ra tay."

Một số người giết chóc vì tín ngưỡng, một số giết chóc là để bảo vệ, nhưng đám người giết chóc biến thái này hoàn toàn là vì hứng thú.

"Các anh mà cũng tin vào vận mệnh?" Đang muốn nói gì đó, bác sĩ đột nhiên cảm giác được từ xa truyền đến một ánh sáng nhàn nhạt. Quay đầu lại gã thấy một chiếc xe của nội bộ Cục điều tra đang chạy nhanh trên đường cao tốc ở vùng đệm.

Mấy người nhìn nhau, bọn họ lập tức đều rất phấn khích.

...

"Hiện tại chắc là chúng ta đã tiến vào phạm vi ảnh hưởng của thành mới Hy Vọng rồi. Nghe nói bọn họ đã thiết lập vùng đệm rộng rãi, để bảo đảm an toàn cho thành thị, lát nữa có lẽ chúng ta sẽ phải đi bộ đến đó."

Lái xe cả đêm, trạng thái tinh thần của Hàn Phi không ổn định lắm. Đột nhiên hắn nhìn thấy một cô bé đang ngơ ngác đứng giữa đường.

Đạp thắng, Hàn Phi dừng xe lại: "Dám dừng xe của mình?"

Cô bé mặc áo đỏ vẫn đứng giữa đường, khi Hàn Phi quay đầu nhìn lại, thì trong xe chỉ còn lại mình hắn.

"Quỷ đưa? Hay là quỷ vực?"

Hắn tự nhéo mình một cái, cơn đau vẫn còn đó, vô cùng chân thật.

"Cháu có thể chơi cùng với chú không?"

Hàn Phi còn chưa kịp định thần lại thì cô bé đã xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe, mặt của nó gần như đã dán vào cửa sổ xe rồi.

"Đương nhiên có thể, chú thích nhất là trẻ con, mọi người trong cư xá đều gọi chú là vua trẻ con." Mở cửa xe ra, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé: "Cháu muốn chơi cái gì? Trốn tìm, người gỗ, sói già sói già mấy giờ rồi, bút tiên, Mary đẫm máu...v...v..., chú đều có thể."

Nghe thấy một loạt danh sách thì cô bé áo đỏ dừng lại một chút. Dường như nó không nghĩ tới Hàn Phi lại có nhiều trò như vậy.

"Có phải cháu không có ai chơi cùng không? Thật đáng thương!" Sờ sờ đầu của cô bé, Hàn Phi nhìn bốn xung quanh, suy nghĩ trong lòng hắn là —— Đây là con quỷ của ai đánh rơi vậy? Không ai nhận, thì hắn sẽ mang đi đấy.

Thấy cô bé im lặng, Hàn Phi quyết đoán dẫn nó bắt đầu chơi, hết trò chơi này đến trò chơi khác, như thể luân hồi không có hồi kết. Người có thể lực tuyệt vời như Hàn Phi, vẫn chưa chơi đủ, nhưng cô bé dường như đã có vẻ không chịu nổi rồi.

“Cháu hơi mệt rồi, lần sau cháu có thể đến nhà chú tìm chú chơi cùng được không?” Giọng nói của cô bé không có chút cảm xúc nào. Nó cúi đầu, giống như một loại nguyền rủa, chỉ cần Hàn Phi đồng ý, nó sẽ luôn đi theo hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi mình.

"Chú chưa từng nghe một yêu cầu nào kỳ lạ như vậy." Ngồi xổm trước mặt cô bé, Hàn Phi nắm lấy hai tay của nó: "Hay là để chú dẫn cháu đến nhà chú cho quen đường? Trong nhà chú còn có rất nhiều người thú vị, có chị y tá xinh đẹp dịu dàng, ông hiệu trưởng đức cao vọng trọng, tiểu ca ca thích tắm táp, cháu nhất định sẽ thích nơi đó.

Đang cúi đầu cô bé từ từ ngẩng lên, sự nhiệt tình của Hàn Phi khiến nó cảm thấy không thoải mái và nguy hiểm: "Được. . . . . ."

Sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi nở một nụ cười chân thành gấp trăm lần so với bác sĩ. Sương đen tham lam bao quanh hắn, vực sâu vô tận xé nứt ảo ảnh, những con ác quỷ gớm ghiếc bò ra khỏi đó!

"Chào mừng đến với vực sâu tham lam."

Hàn Phi nắm tay cô bé áo đỏ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía một tòa nhà cao tầng bên cạnh, Vô Thường và Hình Phu đã lao về phía đó!

Bình Luận (0)
Comment