Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 861 - Chương 861: Vận Mệnh Của Diễn Viên

Chương 861: Vận mệnh của diễn viên Chương 861: Vận mệnh của diễn viên

"Một người nhiệt tình hiếu khách như chú, làm sao có thể đuổi cháu đi chứ?"

Hai oán niệm cỡ lớn đâm vào tòa nhà cao tầng trong vùng đệm, tiếng báo động đinh tai nhức óc lập tức vang lên. Để đề phòng quỷ quái mất kiểm soát, ở đây đã bố trí một lượng lớn chốt canh gác.

"Vận khí thật tốt, đang không tìm được đường lại gặp được hướng dẫn viên."

Hàn Phi không chút hoảng sợ, chỉ cần khống chế được những người đó trước khi lực lượng hỗ trợ khác tới, sẽ không ai biết hắn đã từng tới đây.

Cô bé mặc áo đỏ muốn đi, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Hàn Phi được. Trước đây đều là nó quấy rầy người khác, từng bước ép đối phương phát điên, bây giờ lần đầu tiên nó lại có ý định muốn chạy trốn.

"Đừng chống cự nữa, chú sẽ suy nghĩ giữ lại mạng cho cháu." Hàn Phi cảm giác được ác ý và sự chống đối của đối phương, nhưng xuất phát từ thiện ý, hắn vẫn mở miệng nói.

Lời nói xuất phát từ trái tim truyền đến tai người khác đã biến đổi, những lời của hắn nghe thế nào cũng không giống một thành viên của cục điều tra.

Chuông báo động kêu vài tiếng rồi ngừng, đám người đó chủ động tắt chuông báo động, bởi vì bọn họ cũng muốn bắt sống Hàn Phi. Cục điều tra sẽ không vô cớ xuất hiện ở thành mới Hy Vọng, Hàn Phi đến đây rất có khả năng có liên quan đến việc anh Sửu mất tích. Chỉ cần bọn họ có thể bắt được hắn trước, thì có thể nắm được thế chủ động, tiếp tục che giấu tin tức.

"Làm gì có hộ vệ nào lại chủ động tắt chuông báo động? Bọn họ định lấy đá chọi với đá à?" Số 5 ngồi vào ghế lái: "Thầy Cao, em sẽ lái xe ra bên ngoài vùng đệm trước, để đề phòng bị người ta truy ra, lát nữa trở lại tìm thầy."

Sau khi thống nhất địa điểm, ngoại trừ số 1, những đứa trẻ khác đều đi cùng với số 5.

"Sao em không đi cùng các bạn? Không tin thầy à?" Hàn Phi nhìn về phía số 1 đang đi tới.

"Lát nữa thầy hãy sai khiến oán niệm di chuyển về hướng ngược lại với phương hướng của chúng em, đánh lạc hướng người theo dõi điều tra, mấy người bọn họ cứ giao cho em giải quyết." Số 1 cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy, dường như chỉ cần nó mở miệng là nhất định có thể làm được. Hàn Phi cũng không biết rõ thực lực của số 1, hắn chỉ biết đối phương sở hữu nhân cách kỳ tích.

Hai oán niệm cỡ lớn đi đầu làm trước, che giấu cho số 1 đến gần. Chờ khi những kẻ sát nhân đó kích hoạt sức mạnh nhân cách, phối hợp với nhau để bắt đầu chiến đấu với oán niệm, số 1 sẽ tiến vào tòa nhà thí nghiệm.

Một tia sáng yếu ớt xẹt qua, ngay cả tiếng kêu cũng không nghe thấy, mọi thứ lại rơi vào yên tĩnh chết chóc.

Vài phút sau, cánh cửa sắt rỉ sét được đẩy ra, số 1 lôi một người đàn ông toàn thân quấn đầy tiêu bản nội tạng ra ngoài. Điều khiến Hàn Phi cảm thấy kinh hãi là, những kẻ sát nhân khác đến thi thể cũng không thấy đâu.

"Chúng ta đi tìm số 2, thầy hãy dùng quỷ quái để dụ những kẻ truy đuổi đi, gây ra động tĩnh càng lớn càng tốt. Chúng ta cần phải giá họa cuộc tập kích này cho quỷ quái."

"Cái này thì thầy thành thạo."

Hai luồng oán khí cao vút bùng phát ở vùng đệm, tiếng còi báo động lại vang lên lần nữa, phương hướng oán niệm rời đi vừa hay hoàn toàn ngược lại với số 1.

Sự yên tĩnh của màn đêm bị phá vỡ, đèn đỏ chói mắt không ngừng nhấp nháy, còi báo động inh ỏi, hệ thống phòng thủ thành phố khổng lồ được kích hoạt. Có điều đợi đến khi các nhân viên tuần tra kịp đến, thì hai oán niệm cỡ lớn đã biến mất không tăm tích, như thể bọn chúng xuất hiện không có cơ sở, rồi sau đó lại biến mất không dấu vết.

Sau khi giấu kĩ xe của Cục điều tra, Hàn Phi đã tập hợp cùng bọn trẻ. Bọn họ đã cạy được miệng của kẻ giết người tiêu bản.

Người đàn ông tên là A Hủ, là một nhà tiêu bản. Bản thân gã là tội phạm trong vụ án quỷ bài, rồi lại bởi vì "có cùng chí hướng" nên rất quen thuộc với nhiều tội phạm bị truy nã ở thành mới.

Từ miệng gã, Hàn Phi cũng có được một ít tin tức cực xấu. Những tên tội phạm trên quỷ bài có được đặc quyền do thần linh ban cho. Bọn chúng tập hợp một số lượng lớn những tên côn đồ bất mãn với hiện trạng, thành lập một đội hộ vệ tuần đêm ở vùng đệm. Những tên côn đồ không liên quan gì đến vụ án quỷ bài này đã xông lên tiền tuyến để chiến đấu chống lại quỷ quái, vì vậy đã giành được sự chấp nhận của người dân trong thành phố. Sau nhiều lần mở rộng, số lượng đội hộ vệ đã vượt qua đội chấp pháp thành mới, trở thành lực lượng không thể bỏ qua trong vùng đệm.

Tệ hơn là, có một số tội phạm trà trộn vào bộ máy quản lý, trở thành “nhân vật lớn” có thể ra vào khu cốt lõi một cách tự do, muốn nhổ tận gốc bọn chúng là vô cùng khó khăn.

Trong cuộc truy hỏi sau đó, Hàn Phi cũng biết được chủ nhân của Tiểu Hồng là ai. Đáng tiếc thông qua cô bé áo đỏ, đối phương đã cảm nhận được sự khủng khiếp từ Hàn Phi, còn chưa đánh đã chạy.

Ngoại trừ những thông tin này ra, điều duy nhất khiến Hàn Phi cảm thấy vui mừng là, từ miệng đối phương hắn đã biết được tung tích của Khổng Thiên Thành.

Những tên giết người kia nhìn thấy xe của Cục điểu tra thì vui mừng ngóng ra ngoài, mà không hay biết rằng trên xe là "thần chết" có giá trị may mắn gần như full đang ngồi. Nếu so sánh trên phương diện may mắn, Hàn Phi còn chưa từng thua ai.

"Sau khi bác sĩ chạy thoát, chắc chắn sẽ đi tìm Khổng Thiên Thành. Bây giờ chúng ta vào thành thôi, nhất định phải tìm ra con quỷ đó trước gã."

Số 2 nằm bò trên lưng của số 5, hay tay nó nghịch ngợm những thứ vô hình, những gợn sóng của vận mệnh đang lan tỏa từng chút một.

Tất cả sự trùng hợp và sự cố dường như đều do số 2 dệt nên. Năng lực của nó có liên quan đến vận mệnh, dường như nó muốn tích lũy những sự trùng hợp nhỏ này lại với nhau, cuối cùng làm rung chuyển tương lai.

“Hãy đi lối hộ vệ bọn họ tuần đêm, để cho tên sát nhân biến thái này dẫn chúng ta vào thành.” Số 2 nhìn chằm chằm vào A Hủ trên mặt đất: “Đứng lên đi, nếu như số 1 xuống nặng tay thì không sống nổi đâu, cho nên đừng giả chết nữa."

"Bất kể trước đó anh đã làm gì, đã giết bao nhiêu người, đã làm bao nhiêu chuyện xấu, lát nữa nếu không nghe lời, tôi sẽ ném anh vào trong đây." Hàn Phi nhét đầu A Hủ vào vực sâu tham lam, để gã nhìn thấy luyện ngục nhân gian.

Thật khó tưởng tượng được là mọt người biến thái đến như thế nào, mới có thể mang một cảnh tượng như vậy vào trong tâm trí. Hai chân của A Hủ đã mềm nhũn, gã nhìn làn nước đen tuyệt vọng gần như vô tận, cái gọi là cực kỳ ác có lẽ cũng chỉ vậy thôi.

"Tôi….. sẽ phối hợp với các cậu."

Sắc mặt A Hủ tái nhợt, như thể vừa đi một vòng từ quỷ môn quan về.

"Trông anh diễn giả trân quá đấy, nào, thả lỏng ra, hít sâu vào, điều chỉnh lại trạng thái." Hàn Phi vỗ vỗ vào vai gã: "Nhớ kĩ, chúng tôi đều là được anh cứu, những người khác đều đuổi theo hai oán niệm cỡ lớn kia rồi."

Dạy từ kĩ năng diễn xuất đến kịch bản, dưới sự đảm bảo của A Hủ, bọn họ thuận lợi thông qua hai chốt, chính thức tiến vào thành mới Hy Vọng.

Mặc dù chỉ là khu ngoại thành, nhưng nơi đây cho Hàn Phi cảm giác cũng tương tự như hiện thực. Hơi ngẩn ngơ một chút, dường như hắn đã trở lại thành phố trước khi thảm họa xảy ra.

"80% người của thành mới Hy Vọng đều sống ở khu ngoại thành. Nơi đây bề ngoài vô cùng phồn hoa, nhưng thực ra nội bộ cực kì hỗn loạn. Loại sinh vật như con người chỉ cần an cư lạc nghiệp, thì sẽ vì lòng tham mà sinh ra đủ thứ tư tưởng xấu." A Hủ dẫn bọn Hàn Phi tiến vào ngõ tối. Khi đi ra lần nữa tất cả mọi người đều đã thay bộ quần áo mới, A Hủ cũng lấy được hai cái thẻ ra vào tạm thời của khu nội thành.

"Chỉ có hai cái, không phải anh định chia rẽ chúng tôi, sau đó dùng những đứa trẻ này để uy hiếp tôi đấy chứ?" Rạch cổ tay A Hủ, Hàn Phi nhét mảnh vụn người giấy vào trong: "Khi anh nảy ra suy nghĩ không tốt, người giấy sẽ xé nát mạch máu và chui ra từ trái tim của anh."

Da mặt A Hủ co giật, người đàn ông trước mặt này còn chơi biến thái hơn mình rất nhiều.

"Toàn bộ mọi thứ trên người tôi chỉ có thể giúp cậu đổi được hai cái thẻ. Hơn nữa khu nội thành còn nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với khu ngoại thành, cho dù là có thẻ ra vào tạm thời, vận khí không tốt cũng có thể bị chặn lại."

Đi trong con ngõ, càng đến gần khu nội thành, ảnh hưởng mà thảm họa mang đến càng nhỏ, môi trường cũng tốt hơn rất nhiều.

"Bọn họ thực sự không sợ quỷ quái xâm nhập hay sao? Vùng đệm mặc dù có thể có chút tác dụng, nhưng nhiều người tụ tập lại như vậy, khó tránh khỏi cảm xúc tiêu cực sẽ sinh ra một số thứ bẩn thỉu." Hàn Phi cảm thấy không hiểu, các biện pháp phòng hộ của thành mới Hy Vọng hoàn toàn không thể so sánh được với Cục điều tra thảm họa, nhưng tòa thành này vậy mà lại có thể vận hành một cách bình thường.

"Em cũng từng có nghi ngờ tương tự như thầy, em cảm thấy là quỷ quái cố ý để lại tòa thành này." Số 5 cõng số 2 theo sát phía sau Hàn Phi: "Nếu như có cơ hội vào khu cốt lõi, mọi vấn đề chắc hẳn đều có thể được giải đáp."

Có tên gián điệp A Hủ ở đây, bọn Hàn Phi đã tránh được các camera giám sát và đội ngũ tuần đêm. Cộng thêm việc đại đa số thiết bị đều là dùng để phòng tránh quỷ, vì vậy bọn họ không gặp bất kì trở ngại nào mà thành công đến gần khu nội thành.

"Người mà Khổng Thiên Thành nhập vào ở ngay trong bệnh viện của khu nội thành, anh ấy là một bệnh nhân tinh thần ô nhiễm cao độ. Nghe nói hình như anh ấy là bạn của cục trưởng Cục điều tra thảm họa. Vì để anh ấy tiếp nhận điều trị của Deep Space Technology, nên đối phương mới để anh ấy lại thành mới Hy Vọng.”

Cõng Số 2, Hàn Phi giả mạo làm người bố đang cần chữa bệnh gấp cho con. Dựa vào kĩ năng diễn xuất hoàn toàn kín kẽ và thẻ thông hành tạm thời, bọn họ thuận lợi tiến vào khu nội thành, đến bệnh viện dành riêng cho người sở hữu nhân cách đặc biệt.

Không giống với các tòa nhà khác, bệnh viện này được ánh đèn chiếu sáng 24/24, không có một góc chết nào. Tổng thể kiến trúc là màu trắng tinh, mỗi phòng bệnh đều được trang bị rèm cửa dày dặn, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được tình hình bên trong.

"Người đó vốn dĩ ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, sau đó phòng bệnh của anh ấy bị người thân của một nhân vật lớn thay thế, nên bây giờ anh ấy đang ở trong phòng bệnh hỗn hợp khu C."

A Hủ rất thân với một bác sĩ nào đó trong bệnh viện, đối phương cũng là một kẻ biến thái che giấu rất kĩ: "Các cậu chỉ có mười phút, hết thời gian, phải lập tức rời khỏi phòng bệnh."

Đi bên trong hành lang màu trắng tinh, Hàn Phi lắng nghe đủ loại âm thanh phát ra từ bên trong các phòng bệnh. Phương thức bệnh viện chữa bệnh cứu người hình như hơi thô bạo, rất nhiều bệnh nhân đều đang kêu gào đau đớn.

Mùi lạ trong không khí dần dần trở nên rõ hơn, Hàn Phi cõng số 2 tiến vào căn phòng sâu nhất trên hành lang. Đi qua những chiếc giường, bọn họ đến phòng quan sát ca bệnh trọng điểm của phòng bệnh hỗn hợp.

Đóng cửa phòng quan sát, A Hủ và bác sĩ lặng lẽ kéo rèm lại.

Hàn Phi ở trong phòng đi về phía giường bệnh. Kỳ thực hắn rất tò mò nhân vật chủ chốt trong miệng A Hủ là ai.

Từ từ vén chăn lên, vừa thấy mặt bệnh nhân, động tác trên tay Hàn Phi đã dừng lại.

Ngay cả khi bệnh nhân nằm trên giường bệnh gầy như củi khô, trạng thái tinh thần cực kì không ổn định, hắn cũng có thể nhận ra ngay trong chớp mắt, bởi vì bệnh nhân này là một trong số ít bạn bè của hắn.

"Bạch Hiển?"

Trong tương lai tồi tệ nhất này, Bạch Hiển đã sống sót, còn trở thành nút thắt quan trọng của vận mệnh.

Lão Bạch trước đây chỉ là một diễn viên rất ưu tú, sau khi gặp Hàn Phi mới tiếp xúc với thế giới tầng sâu. Việc lớn nhất mà anh từng làm chính là thay thế Hàn Phi ở thế giới tầng sâu, lừa gạt tất cả người chơi ở thế giới tầng cạn.

"Thực sự không nghĩ tới anh ấy vẫn còn sống." Tuy rằng ở trong thế giới ký ức điện thờ, Hàn Phi vẫn rất vui vẻ, có điều những lời nói tiếp theo của số 2 lại dội cho hắn một gáo nước lạnh.

"Bọn họ có thể sống sót trong tương lai tồi tệ nhất, không có nghĩa là bọn họ có thể sống sót trong tương lai mà thầy mong đợi."

"Có ý gì?" Hàn Phi luôn cảm thấy trong lời nói của số 2 có ẩn ý.

“Nếu như thầy hiểu biết đủ sâu đối với vận mệnh thì sẽ biết, khi đạt được một số thứ, con người ta sẽ mất đi một số thứ khác.” Số 2 không tiếp tục giải thích: “Không còn thời gian nữa, thầy hãy lập tức sử dụng sức mạnh nhân cách của mình, xem có thể ép con quỷ nhập trên người chú ấy ra không."

"Em hãy nói rõ đi xem nào, nếu như tương lai tồi tệ nhất này thay đổi, thì có phải tất cả những người từng xuất hiện trong thế giới ký ức điện thờ này đều sẽ chết không?" Giọng nói của Hàn Phi vào lúc này có vẻ dọa người.

"Nếu đúng là như thế, chẳng lẽ thầy sẽ từ bỏ phản kháng hay sao?" Số 2 cười cười: "Cuộc đời chính là vai diễn không thể bỏ dở, cho dù có nhận được kịch bản trước, biết trước mọi kết thúc, chẳng phải thầy vẫn phải cắn răng để diễn tiếp à? Dù sao đây cũng là vận mệnh của diễn viên."

Bình Luận (0)
Comment