Năng lực nhân cách của số 2 có liên quan đến vận mệnh. Trong số tất cả những đứa trẻ, nó là người bí ẩn nhất, cũng là vật thí nghiệm duy nhất ngoài số 0 ra vẫn có thể bảo lưu được ý thức của mình, và nó biết rất nhiều bí mật.
"Em nói đúng, bất kể tương lai có biến thành thế nào, thầy đều sẽ không ngừng diễn xuất, đều sẽ tiếp tục đi về phía trước."
Hàn Phi nhẹ nhàng dùng tay ấn vào trán của Bạch Hiển. Thông qua Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, ánh sao chữa trị chiếu vào sâu trong ý thức của anh ấy.
Sống sót sau thảm họa, linh hồn của Bạch Hiển khiếm khuyết không hoàn chỉnh, như thể đã bị đàn chó hoang xé xác ăn thịt, phải chịu quá nhiều tra tấn và đau đớn.
"Anh Bạch, anh có nghe thấy giọng nói của em không?"
Ý chí của Hàn Phi tiếp cận Bạch Hiển, hắn nắm lấy tay anh ấy.
Nếu như không phải gặp Hàn Phi, Bạch Hiển sẽ không phải chịu những nỗi đau này, anh ấy vẫn sẽ làm nghề diễn viên của mình.
Chính là bởi vì Hàn Phi để anh ấy nhìn thấy sự thật, cho nên anh ấy mới trở thành bước ngoặt của vận mệnh, bị không thể nhắc đến của thế giới tầng sâu nhắm đến.
"Nói cho em biết, ai đã khiến cho anh trở nên như thế này?"
Ánh sao đang chữa trị vết thương cho linh hồn Bạch Hiển, ý thức bên bờ vực sụp đổ của anh ấy dần dần ổn định lại. Mí mắt chớp động, như thể anh ấy nghe được tiếng gọi của Hàn Phi, giọng nói quen thuộc đó khiến anh ấy bất giác nắm chặt tay hắn.
Thảm họa xảy ra, trong đêm tối không có nơi nào an toàn nữa, đã rất lâu anh ấy không có cảm giác an tâm như vậy rồi.
Trái tim khép kín của Bạch Hiển đã mở ra với Hàn Phi, tất cả những ký ức mà anh kìm nén trong lòng giống như cỏ độc điên cuồng sinh trưởng, chen lấn bên trong tâm thất.
Cảnh tượng tra tấn, uy hiếp của quỷ quái, chạy trốn sinh tử, tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của những người xung quanh, một lượng lớn hình ảnh ký ức khó có thể chịu đựng nổi xuất hiện trước mặt Hàn Phi. Bạch Hiển vẫn chưa thức tỉnh nhân cách đặc biệt, anh chỉ là một người bình thường bị cuốn vào trung tâm thảm họa, dùng góc nhìn của mình để ghi lại thế giới tàn khốc tuyệt vọng nhất này.
Khi ánh sao chiếu vào trong trái tim, cỏ độc và gai nhọn bắt đầu khô héo, trái tim của Bạch Hiển để lại một khoảng trống lớn. Trong cuộc đời mình dường như anh đã gặp một người rất quan trọng, nhưng người quan trọng đó hiện tại lại biến mất vô căn cứ. Điều này dẫn đến kí ức và tinh thần anh bắt đầu lẫn lộn, có rất nhiều cảnh tượng không thể ghép lại được với nhau.
"Người biến mất này chắc hẳn là mình. Là mình đã thay đổi vận mệnh của Bạch Hiển, trong tương lai tồi tệ nhất này, mình đã hồn phi phách tán, vì vậy kí ức của anh ấy mới bị lẫn lộn."
Sau khi dọn dẹp tất cả "cỏ độc", Hàn Phi nhìn thấy một bóng đen méo mó trong trái tim trống rỗng của Bạch Hiển. Dường như đã phát hiện ra Hàn Phi từ lâu, đối phương cũng âm thầm bí mật theo dõi hắn.
"Khổng Thiên Thành?"
Bóng đen méo mó có thân hình dị dạng, nhưng khuôn mặt không có quá nhiều thay đổi, vẫn giống hệt với Khổng Thiên Thành, quản lý cấp cao của Deep Space Technology trong ký ức của Hàn Phi.
"Tôi tên là Hàn Phi, có thể anh chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng chắc là anh có thể phát hiện, thái độ của Bạch Hiển trong tiềm thức đối với tôi rất đặc biệt. Bởi vì ngăn cản thảm họa này mà tôi bị thần linh giết chết, ý niệm còn bám được vào trên người một thành viên trong Cục điều tra thảm họa. Bạch Hiển là một trong những người bạn thân nhất của tôi, cũng chính vì tôi mà anh ấy mới bị liên lụy."
Ánh sao chữa trị dừng ở trước mặt Khổng Thiên Thành mà không tiếp tục tiến lên. Cái Hàn Phi cần chính là một người cộng sự, hắn sẽ không ép buộc đối phương.
"Nếu như anh vẫn còn không tin, tôi có thể gọi Âm Thương ra đây, để anh ta nói chuyện với anh."
Sương đen tham lam từ từ phun ra, Âm Thương cẩn thận thâm nhập vào trái tim của Bạch Hiển, anh ta kể chuyện về Hàn Phi và tượng thần.
Thời gian có hạn, Hàn Phi đang cố hết sức thuyết phục đối phương. Khổng Thiên Thành cũng đang suy nghĩ có nên tin tưởng Hàn Phi hay không. Tại thành phố bao trùm trong tai họa này, tin tưởng là thứ hiếm có nhất.
Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng. Khổng Thiên Thành vẫn còn do dự cũng biết thời gian không còn nhiều, anh ta chậm rãi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và đứng dưới ánh sao.
Không còn cảm giác đau đớn, bỏng rát như trong tưởng tượng, vết thương trong linh hồn anh ta bắt đầu lành dần.
"Nơi này rất nguy hiểm, có một số người đã để mắt tới anh. Để tôi dẫn anh rời đi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện." Dẫn Khổng Thiên Thành vào trong vực sâu tham lam, tiếp theo Hàn Phi buông tay Bạch Hiển ra. Hắn sẽ đón anh ấy đi, nhưng không phải bây giờ.
Dưới sự thúc giục của bác sĩ và A Hủ, hắn cõng số 2 nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, bác sĩ kiểm tra phòng đã bước vào, đặt vài bệnh nhân bao gồm cả Bạch Hiển lên xe đẩy, đưa từng người một ra khỏi phòng bệnh.
“Bệnh viện định đưa bọn họ đi đâu?” Hàn Phi cảm thấy lo lắng cho Bạch Hiển.
"Trời sắp sáng rồi, chắc là bệnh viện cử hành nghi thức trục xuất linh hồn, để gột rửa tâm linh." Bác sĩ cho rằng Hàn Phi cũng là một thành viên của tổ chức, anh ta không hề biết hắn đã ép buộc A Hủ để lẻn vào.
Xung quanh bệnh viện vang lên tiếng nhạc kỳ lạ, những bệnh nhân có tinh thần ô nhiễm cao độ bị đẩy ra sảnh sau của bệnh viện.
Một số người sở hữu nhân cách đặc biệt đứng ở các vị trí khác nhau. Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, như thể đang nghênh thần, dành phép lịch sự cao nhất cho những ký ức tuyệt vọng bẩn thỉu.
Trong bầu trời đêm có một tia sáng rất yếu ớt, mái vòm của bệnh viện từ từ mở ra, một mặt trăng nhân tạo khổng lồ từ từ nhô lên. Ánh sáng mà nó phát ra rất mềm mại và ấm áp, có vẻ hơi giống với phiên bản suy yếu của ánh sao chữa trị.
Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên tất cả các bệnh nhân, mấy người sở hữu nhân cách đặc biệt đó đồng thời sử dụng năng lực của mình, khó khăn loại bỏ ô nhiễm tinh thần cho các bệnh nhân.
Khổ nạn không đáng để ca tụng, nhưng những người đã trải qua khổ nạn mà vẫn còn sống sót thì lại đáng để trân trọng.
Từ trên người những bác sĩ này, Hàn Phi đã tìm ra lý do tại sao thành mới Hy Vọng có thể đứng vững. Mặc dù trong thành phố có rất nhiều thứ hỗn loạn và đen tối, nhưng vẫn có người nguyện ý kiên trì.
Những tiếng kêu gào đau đớn của bệnh nhân dần biến mất, giờ phút này dường như là khoảng thời gian thoải mái nhất đối với họ mỗi ngày.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Đi tới góc bệnh viện, số 2 và Hàn Phi bắt đầu nói chuyện cùng với Khổng Thiên Thành trong vực sâu tham lam.
Đều là quỷ còn bảo lưu được ký ức khi còn sống, Khổng Thiên Thành mạnh mẽ và lý trí hơn Âm Thương rất nhiều. Ký ức của anh ta còn nguyên vẹn, giao tiếp với anh ta giống như nói chuyện với một người sống bình thường.
"Nếu như cậu đúng như những lời mình nói, chắc hẳn đã biết tôi là tổng phụ trách của một dự án nào đó giữa Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Tôi phụ trách một khoản game trí tuệ thay đổi thế giới, nó tên là Cuộc sống hoàn hảo."
Từ miệng Khổng Thiên Thành, Hàn Phi lại nghe thấy cái tên quen thuộc đó. Trước khi thảm họa xảy ra, mức độ phổ cập của [Cuộc sống hoàn hảo] rất cao. Mọi người đều khao khát thế giới tinh thần hư ảo đó, coi nó như một thiên đường nhân tạo. Nhưng thành phố sau khi thảm họa xảy ra, [Cuộc sống hoàn hảo] dường như đã trở thành một điều cấm kỵ, không còn ai nhắc đến nó nữa, thậm chí tất cả các quảng cáo truyên truyền đều bị xé bỏ và xóa sạch.
"Thảm họa này bởi vì trò chơi kia mà hoàn toàn mất kiểm soát." Trong mắt Khổng Thiên Thành lộ ra vẻ hối hận: "Cậu có thể hiểu trò chơi kia là một cái thông đạo ý thức, tận cùng của thông đạo kết nối với một thế giới tuyệt vọng thực sự tồn tại."
"Nhưng trong ấn tượng của tôi, Cuộc sống hoàn hảo là một trò chơi ấm áp hoàn hảo." Hàn Phi thực sự nghĩ như vậy, mặc dù hắn chưa bao giờ được chơi Cuộc sống hoàn hảo bình thường.
"Trên đời này không có hoàn hảo thực sự. Tất cả niềm vui đều làm nền cho đau khổ, hoan lạc của chúng ta đều bị chôn vùi trong bóng tối sâu không thấy đáy. Tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ma quỷ!" Giọng nói của Khổng Thiên Thành đang run rẩy: "Ban đầu tôi cũng không biết, cho đến khi có người mở ra cánh cửa sâu trong thế giới kia. Tất cả những người chơi trong Cuộc sống hoàn hảo đều trở thành 'nguồn gốc', tinh thần và ý thức của bọn họ vô tình bị ma quỷ xâm nhập. Rất nhiều người đã chết, còn có một số thì biến thành 'quỷ'."
"Cửa? Nguồn gốc?"
"Thế giới tuyệt vọng thực sự tồn tại kia có rất nhiều nơi liên kết với biển ý thức của con người, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân chưa biết nào đó nên bị đóng lại. Nhưng mười mấy năm trước, có người lợi dụng khoản trò chơi kia để mở lại, khiến thế giới tuyệt vọng giáng xuống! Dung hợp với hiện thực!" Linh hồn của Khổng Thiên Thành run lên: "Tôi không biết hung thủ thực sự là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn lúc đó gã đang ở dưới tầng hầm của cao ốc Vĩnh Sinh! Tên hung thủ đó có quyền hạn cực cao, khi thảm họa bùng phát, thông qua cánh cửa bí mật để lại đã sửa đổi một số thứ trong bộ não AI! Bộ não AI của [Cuộc sống hoàn hảo] vốn dĩ được tạo ra bằng cách mô phỏng một chiếc hộp đen, hung thủ đã biết rất rõ mọi thứ!"
Từng chữ mà Khổng Thiên Thành nói ra Hàn Phi đều ghi tạc trong lòng, bởi vì đây có thể là kế hoạch chân thực của Cao Hưng và Mộng, thậm chí còn là chuyện sắp xảy ra trong hiện thực.
"Nếu như muốn diệt trừ quỷ quái tận gốc, ngăn cản hai thế giới tiếp tục dung hợp, buộc phải đi sâu vào dưới tầng hầm của cao ốc Vĩnh Sinh, lại mở cái hộp màu đen tượng trưng cho bộ não AI ra một lần nữa." Cảm xúc của Khổng Thiên Thành cực kỳ xúc động. Anh ta là một con quỷ phát điên, vì vậy có rất nhiều chuyện nói ra không ai tin.
“Anh hãy bình tĩnh trước đã.” Hàn Phi để cho nhiều ánh sao hơn chiếu lên trên người Khổng Thiên Thành: “Vào đêm thảm họa xảy ra anh có ở cao ốc Vĩnh Sinh không?”
“Có.” Khổng Thiên Thành gật đầu.
"Anh đã nhìn thấy những gì?"
"Thế giới giống như bị đảo lộn, đêm tối không phải ở trên đỉnh đầu, mà là dưới lòng đất. Cái nơi sâu thẳm tuyệt vọng kia giống như tấm gương của hiện thực, những con quỷ nhiều vô tận từ trong đó bò ra." Khổng Thiên Thành chỉ vào thân thể méo mó dị dạng của mình nói: "Những người may mắn sống sót qua đợt công kích đầu tiên của quỷ quái, sau đó cũng sẽ biến thành quỷ. Tòa nhà lớn bị bao phủ bởi một loại lực lượng nào đó, lúc đó căn bản không thể thoát ra ngoài được."
Trong giọng điệu của Khổng Thiên Thành cũng có thể nghe ra được nỗi kinh hãi kia. Những người bình thường rơi vào thế giới tầng sâu, quả thực sẽ suy sụp tinh thần.
"Cao ốc Vĩnh Sinh chắc hẳn là một tòa nhà mấu chốt nhất trong thế giới ký ức điện thờ. Điện thờ của Cao Hưng nói không chừng được cất giấu ở nơi đó, để làm cốt lõi cho cả thành phố." Số 2 đột nhiên mở miệng. Nó không có hứng thú với việc giải quyết thảm họa, mục tiêu chính của nó là soán thần, cứu số 0 và những đứa trẻ khác.
"Cao Hưng... Cái tên này nghe rất quen." Hai tay Khổng Thiên Thành ôm đầu, trên mặt nổi lên những đường mạch máu màu đen: "Cái đêm xảy ra đại họa, trong một nhóm người thí nghiệm mới đến có cái tên này. Đôi mắt của anh ta là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy, sáng hơn bất kỳ viên ngọc nào trên thế giới."
"Người này là thủ lĩnh của ba tổ chức tội phạm lớn ở Tân Hỗ, tất cả tai họa đều do y mà ra, anh có biết bây giờ y đang trốn ở đâu không?"
"Chắc là vẫn đang ở trong cao ốc Vĩnh Sinh. Tôi nhớ trong khu vực cấm kỵ đó có một con quỷ đặc biệt nhất, đáng sợ nhất, hai mắt của nó bị vải đen che lại, phần lớn thời gian đều giống như một tác phẩm điêu khắc bảo vệ căn phòng màu đen nơi bộ não AI được lưu trữ. Chỉ khi con người không ngừng phản kháng, hoặc thế giới đi chệch khỏi quỹ đạo trước đó thì nó mới ra ngoài, tiêu diệt tất cả những người và quỷ muốn thay đổi vận mệnh." Khổng Thiên Thành lại tiết lộ một thông tin quan trọng khác cho Hàn Phi: "Có điều nó đã rất lâu không xuất hiện rồi, nghe nói linh hồn của nó đã biến hóa thành ba bộ phận, lần lượt tương ứng với quá khứ bi thảm tuyệt vọng, hiện tại khát máu điên cuồng, tương lai hoàn hảo nhất trong tâm trí. Nếu muốn giết chết nó, thì phải dùng phương pháp tương ứng giết chết ba 'người' này mới được."