Nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Trịnh Lệ không kiểm soát được bắt đầu gào thét, hai tay tóm chặt lấy tóc của mình, vết thương vừa được Hàn Phi băng bó xong lại bắt đầu rỉ máu.
"Tôi không nói với ai hết! Đi ra! Đi ra!"
Hình như cô nhìn thấy thứ mà Hàn Phi không nhìn thấy. Nhìn chằm chằm căn phòng trống rỗng, cô ra sức gào khóc.
Hàn Phi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trịnh Lệ đang giảm xuống, khi thời gian hắn tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, căn phòng trong mắt hắn cũng đang dần dần thay đổi. Những giọt máu men theo khe hở của nóc nhà chảy xuống, một bàn tay vô hình đang lật tung chăn ga, giường gối trong phòng, con quái vật không nhìn thấy kia dường như muốn trốn trong nhà của cô gái, chờ cô về nhà.
Thông thường mà nói, Hàn Phi sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng nội tâm hắn đang bị một sức mạnh không rõ làm lung lay. Vô Thường và Hình Phu rõ ràng đang đứng bên cạnh, nhưng giữa bọn họ và Hàn Phi dường như lại có thêm một bức màn ngăn cách không nhìn thấy. Mặc cho Hàn Phi có kêu gào như thế nào, hai oán niệm cỡ lớn cũng không có bất kì động tĩnh gì.
"Nỗi sợ hãi đang lan truyền!"
Nỗi sợ hãi vốn bắt nguồn từ Trịnh Lệ như một căn bệnh truyền nhiễm cực cao, tất cả những người tiếp xúc với cô, đều sẽ từng bước bị kéo vào trong ảo cảnh chưa biết kia.
Viện trưởng rất hiểu về nhân tính, gã biết người có ý chí càng kiên định càng khó đối phó, vì vậy sẽ ra tay với những thành viên trong tổ chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng đen trong lòng trước, lấy bọn họ làm bước đột phá, để cho nỗi sợ hãi lan truyền trong nội bộ mọi người.
Thử kích hoạt nhân cách tham lam, Hàn Phi chuẩn bị thả hận ý ra, nhưng chuyện hắn không ngờ tới lại tiếp tục phát sinh.
Ý thức của hắn hình như bị ngăn cách ở một nơi nào đó, không có cách nào để giao tiếp với nhân cách trong tâm trí, cũng không có cách nào để liên hệ với quỷ quái bên ngoài.
"Mình hiểu rồi, năng lực của hận ý không nhắm vào cơ thể. Bắt đầu ngay từ khoảnh khắc mình bước vào quỷ vực, nó đã nghĩ đủ mọi cách để tấn công tinh thần và ý chí, muốn giam cầm ý chí của mình lại."
"Bây giờ chắc là mình đang rơi vào trạng thái ý thức bị phân tách khỏi cơ thể, thiên phú của viện trưởng hẳn là có thể cưỡng ép lấy đi ý thức của người sống."
Bệnh viện tâm thần số 3 không hổ là "trung tâm kiểm soát bệnh tâm thần" tốt nhất Tân Hỗ. Hàn Phi chắc đã bị coi là mục tiêu chủ yếu, dù sao thì lần trước hắn đã tiến vào một lần, còn dẫn theo Tang Nữ đi mất.
"Quả nhiên tất cả hận ý đều không thể xem nhẹ." Sau khi hiểu được điểm này, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy sau lưng càng ngày càng nặng. Ngoảnh đầu nhìn lại, trên cơ thể của Trịnh Lệ bắt đầu mọc ra rất nhiều bông hoa màu đen. Cơ thể của cô ấy không ngừng sưng phồng, khuôn mặt cũng được coi là thanh tú hiện tại đã biến dạng, thất khiếu chảy máu, nhìn có vè hơi đáng sợ.
Hoa mọc ra từ trên cơ thể Trịnh Lệ, còn muốn chui vào cơ thể của Hàn Phi, không còn cách nào khác hắn chỉ đành để cô ấy xuống.
"Hoa đen kia chắc là ôn dịch của thế giới ý thức tinh thần, nếu muốn thực sự cứu được Trịnh Lệ và các thành viên trong tổ khác, buộc phải giải quyết viện trưởng từ gốc rễ."
Không có quá nhiều do dự, Hàn Phi định chuẩn bị rời đi. Hắn thử thu hồi lại Vô Thường và Hình Phu, nhưng thân hình của hai oán niệm cỡ lớn lại dần dần trở nên hư ảo. Bọn họ đang giãy giụa chống lại thứ gì đó, dường như là nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, nhưng lại không thể tìm thấy vị trí của hắn, cuối cùng cũng không nghe theo mệnh lệnh của hắn, mà tự mình biến mất.
Tiếng gào thét vẫn còn vang vọng tại những nơi khác bên trong tòa nhà, nhưng lần này Hàn Phi không qua đó nữa: "Tạm thời không thể tiếp xúc với những người khác, mình phải ngăn chặn hoa đen xâm nhập vào chính mình."
Người có ý chí càng mạnh, thời gian kiên trì cũng càng lâu, nỗi sợ hãi sẽ không ngừng tăng lên gấp đôi, cho đến cuối cùng nỗi sợ hãi của tất cả mọi người đều đè lên trên cơ thể của một người.
Hàn Phi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, hắn sẽ gánh chịu nỗi sợ hãi của tất cả mọi người để tìm ra lối ra của quỷ vực ý thức!
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người phụ nữ trung niên mở ra một lỗ hổng đã biến mất, áp bức, tuyệt vọng, bi thảm mới là chủ đề của nơi này.
Dừng lại tại chỗ còn chưa đến thời gian một phút, Hàn Phi lại nghe thấy tiếng động sột sà sột soạt từ trên đỉnh đầu truyền đến. Ngẩng đầu nhìn lên, một con nhện to bằng lòng bàn tay đang nấp bên cạnh cánh cửa, cơ thể của nó chỉ to hơn con nhện bình thường một chút. Điều ghê rợn là nó mọc ra một cái đầu người có kích cỡ bằng một quả bóng đá, trông vô cùng kỳ lạ kinh dị.
"Đây lại là thứ sợ hãi của ai vậy?"
Sau khi càng ngày càng nhiều người trúng chiêu, thứ sợ hãi sẽ nhiều hơn. Không tiếp tục dừng lại nữa, Hàn Phi sờ vào túi áo. Chiếc máy bay giấy mà số 2 tặng, dao tái sinh và người giấy màu máu toàn bộ đều vẫn còn, chỉ có ý thức của mình bị kéo vào trong.
"Năng lực này của viện trưởng thật là ghê tởm."
Không khí ngột ngạt của nỗi sợ hãi càng ngày càng nồng đậm. Khi Hàn Phi đang định tìm đại một phương hướng để thăm dò, trong lòng hắn đột nhiên vang lên giọng nói của số 2.
"Đi về phía trước, tiến vào hành lang, đi thẳng xuống dưới, sau khi đi qua 3 tầng 7, đi về bên trái đến căn phòng thứ hai."
Chiếc máy bay có nhiễm máu tươi mặc dù không có cách nào để đi vào, nhưng một người đã từng tiếp xúc với viện trưởng như số 2, dường như đã sớm nghĩ đến tình huống này. Những chữ máu trên máy bay giấy hóa thành giọng nói của nó, trực tiếp vang lên trong sâu ý thức của Hàn Phi.
"Viện trưởng có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, chắc cũng không thể mô phỏng được giọng nói của số 2 nhỉ?" Bắt đầu tăng tốc, cắt đuôi con nhện đầu người, Hàn Phi chạy vào trong hành lang tối đen.
Trong hành lang bẩn thỉu có bôi đầy những chất lỏng màu đen sền sệt, trên tường vẽ đủ thứ cảnh tượng máu me, những người điên dường như đang cùng tóm lấy bác sĩ, bọn họ đang chữa trị cho những bác sĩ bình thường.
Dựa vào trí nhớ siêu phàm nhìn qua là nhớ, Hàn Phi ghi nhớ lại đại đa số các hình vẽ trên tường.
Hắn chạy như bay xuống dưới tầng, nhưng dường như lại rơi vào một vòng tuần hoàn khác. Tòa nhà này dường như không có tầng 1, từ tầng 1 chạy đến tầng 2 tiếp theo lại trở về tầng 9.
Điểm khác biệt duy nhất là, cảnh tượng trên tường đã khác so với lúc trước, phẫu thuật của các bệnh nhân ngày càng tàn khốc, bác sĩ còn sống trên bức tường càng ngày càng ít.
"Những thứ này đại diện cho điều gì vậy?"
Tiếng gào thét bên trong tòa nhà trở nên ngày càng tập trung hơn, trong đó có rất nhiều giọng nói mà Hàn Phi quen thuộc. Cục điều tra đã có những chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng vẫn xuất hiện tình huống nằm ngoài dự tính. Việc sử dụng năng lực của viện trưởng đối với các hận ý bình thường hoàn toàn ở một cấp bậc khác.
Không rảnh để tâm đến những chuyện đó, khi đi qua tầng 7 lần thứ ba, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, tiến vào căn phòng thứ hai ở bên trái hành lang.
Phía sau căn phòng màu trắng tinh, là một phòng bệnh đang phát sinh thay đổi. Rất nhiều các vết máu trên tường đang nhạt dần, bố trí của căn phòng ban đầu đang bị một lực lượng nào đó che đi, mà Hàn Phi vừa hay chứng kiến tất cả những điều này.
"Đó là cái gì vậy?"
Trong quá trình phòng bệnh chuyển biến, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đột nhiên xuất hiện, trong tay gã còn đang bê một chiếc hộp màu đen xì.
Sau khi phát giác ra sự xuất hiện của Hàn Phi, thứ được đựng trong hộp như sống lại, đâm bùm bụp vào nắp chiếc hộp.
"Đứng lại!"
Hàn Phi đấm một quyền về phía bác sĩ, đối phương không kịp phòng bị, vô thức giơ hộp đen lên đỡ. Nắm đấm của hắn làm lật tung chiếc hộp, bên trong rơi ra một cái đầu lâu lỗ chỗ vết thương.
Ngũ quan bình thường bị một loại cảm xúc nào đó bao trùm, khuôn mặt đó cứ cười mãi.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện nhân cách vui vẻ, nhân cách đặc biệt này đến từ người bệnh của bệnh viện tâm thần, bị hận ý bóc ra."
Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng lại, khi bàn tay của hắn chạm vào khuôn mặt kia, đầu lâu đã biến mất. Phòng bệnh dừng thay đổi, ô nhiễm tinh thần mà Hàn Phi phải gánh chịu hình như lại nghiêm trọng hơn một chút.
"Quỷ vực tinh thần này là được tạo nên từ vô số nhân cách? Vừa rồi mình được coi như là đã phá hỏng một đầu mối then chốt à?"
Hắn muốn tìm bác sĩ hỏi cho rõ ràng, nhưng khoảnh khắc hộp đen bị mở ra, bác sĩ kia lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, toàn thân bùng lên lửa đen, rồi bị đốt cháy thành tro bụi.
Những bác sĩ bên trong bệnh viện này dường như đều bị trói buộc linh hồn với hộp đen có chứa nhân cách. Một khi hộp đen bọn họ bảo vệ bị mở ra, bọn họ cũng sẽ bị giết chết theo. Hận ý sắp xếp như vậy chắc là để tránh việc bác sĩ ăn trộm "bộ sưu tập nhân cách" của mình.
"Ra ngoài! Đừng đi cầu thang bộ, tìm thang máy, cứ ở trong đó! Chờ bác sĩ tiếp theo xuất hiện!"
Giọng nói của số 2 lại vang lên một lần nữa trong sâu ý thức của Hàn Phi. Lập tức mở cửa phòng bệnh, hắn bước ra bên ngoài. Nước bắn tung tóe, hắn rơi vào bên trong một bể bơi màu đen.
"Trong bệnh viện tâm thần sao lại có bể bơi to như vậy?"
Bên dưới mặt nước không xa có vùng bóng râm màu đen đang khuếch tán, trên mặt nước có nổi lên một cỗ thi thể, đó hình như là một thành viên nào đó của tổ điều tra số 9.
"Nỗi sợ hãi của mọi người đã bị kích hoạt, quỷ vực sẽ trở nên càng ngày càng phức tạp và nguy hiểm."
Cố gắng bơi trong nước, nhưng Hàn Phi giống như đang trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, tốc độ của bóng đen dưới mặt nước mãi mãi nhanh hơn hắn một chút.
Càng khẩn trương càng muốn thoát ra, bóng đen lại càng ngày càng đến gần.
Chờ khi Hàn Phi ngoảnh đầu lại lần nữa, khuôn mặt của hắn bị thứ gì đó chạm vào một cái. Nhìn kỹ ra, cỗ thi thể đó đã trôi đến sau lưng hắn, mái tóc dường như muốn quấn lấy cổ của hắn.
"Chuyện mà anh ấy sợ hãi nhất có liên quan đến nước, lối ra có thể được giấu ở một nơi mà anh ấy sẽ không bao giờ đến đó."
Hàn Phi nhìn bốn xung quanh, bể nước giống như tự động mở rộng, càng sợ hãi, hắn cách bờ lại càng xa.
"Trên bờ cũng không có cầu thang, chẳng lẽ lối ra ở bên dưới mặt nước?"
Tiếng khóc lóc vang lên bên tai, da mặt của thi thể đang từ từ động đậy, bên dưới ngũ quan của nó hình như có thứ gì đó muốn chui ra.
Không do dự nữa, sau khi hít vào một hơi thật sâu, Hàn Phi lặn xuống dưới nước.
Rất nhiều thi thể hiện lên trong nước, Hàn Phi bơi theo phương hướng thi thể trôi đến. Đằng sau vùng bóng râm rộng lớn hắn nhìn thấy một con số màu đỏ như máu, ở tận cùng của đáy bể bơi có ẩn chứa một chiếc thang máy đang đóng cửa.
"Tất cả mọi thứ mà mình trải qua đều là nỗi sợ hãi của người khác, chỉ khi thoát khỏi cơn ác mộng của người khác, mới có thể tìm được lối ra."
Dùng tốc độ nhanh nhất lao vào bên trong cái bóng râm lớn, Hàn Phi nghe thấy đủ thứ âm thanh kỳ lạ, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng mà thành viên của cục điều tra kia sợ hãi.
Đều là ở bên trong bể nước, mấy tên côn đồ ép anh ấy cởi truồng như nhộng nhảy vào trong nước, sau đó bỏ đủ thứ côn trùng và rắn rết mà anh ấy sợ hãi vào bên trong bể.
Bóng đen trong lòng trở thành cơn ác mộng, đủ thứ đáng sợ đều ẩn chứa ở trong nước.
"Thật may mình không sợ những thứ này."
Côn trùng có đáng sợ hơn nữa cũng không thể ghê tởm bằng Cánh Bướm, ác ý thuần túy trong lòng người có thể bỏ xa rắn độc tận mười mấy dãy phố.
Xuyên qua bóng đen trong nước, chịu đựng sự giày vò trong tinh thần, Hàn Phi đến được chỗ thang máy. Hắn ấn nút, con số hiển thị trên màn hình thang máy bắt đầu thay đổi.
Mười mấy giây sau cửa thang máy mở ra, Hàn Phi ngã vào bên trong.
Những chuyện vừa xảy ra vừa rồi dường như đều chỉ là ảo giác, hắn thở hổn hển không ngừng ho khan, quần áo trên người lại không hề bị ướt chút nào.
Cánh cửa thang máy màu trắng tinh từ từ khép lại, Hàn Phi ngồi ở trong góc. Hắn có thể chắc chắn đây chính là thang máy của bệnh viện tâm thần, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc quen thuộc.
"Số 2 bảo mình ở trong thang máy chờ bác sĩ, nhưng nếu như có thứ gì khủng khiếp đi vào thang máy thì phải làm thế nào?"
Vừa mới khôi phục lại được một chút tinh thần, Hàn Phi đứng dậy. Hắn cũng không biết mình phải đi đâu, chỉ có thể bị động đi theo thang máy.
Con số trên màn hình không ngừng thay đổi, rất nhanh thang máy đã dừng lại ở tầng 3.
Cửa thang máy mở ra, có một ông lão mặc áo bệnh nhân đi vào, trên vai ông còn có một con quỷ chết vì treo cổ đang cưỡi lên.
"Chàng trai, cậu cứ nhìn tôi làm gì?" Ông lão sờ vào cổ của mình, gần đây hình như ông cảm thấy vai gáy hơi ê ẩm.
"Cháu cảm thấy kiểu tóc của ông rất thời trang, rất trẻ trung, trông ông chắc chỉ tầm ngoài 60 phải không?" Sắc mặt Hàn Phi vẫn bình thường, như thể không nhìn thấy con quỷ treo cổ kia vậy.
Da mặt ông lão hơi co giật: "Sang năm là sinh nhật 50 tuổi của tôi, nếu như cậu không biết nói chuyện, có thể thử làm một người hướng nội."
"Ông nhìn người thật chuẩn, cháu sợ đám đông lắm." Một chút sợ hãi cũng không có, con quỷ treo cổ đã sáp vào tận mặt, mà hắn vẫn nhìn về phương hướng ông lão đang đứng, cười cười nói nói.
Không bao lâu cửa thang máy lại dừng ở tầng 5, đi kèm với tiếng khóc của trẻ con. Một người phụ nữ mang thai với chiếc bụng lớn tiến vào thang máy, sau lưng cô còn có một đứa trẻ dị dạng với cái đầu đặc biệt lớn đi theo.
"Bảo Bảo, con sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối đừng như anh trai xấu xí của con, đi khắp nơi gây chuyện, cuối cùng còn rơi vào trong hồ, gây phiền phức cho bao nhiêu người như vậy." Tâm tình của người phụ nữ mang thai rất tốt, như thể đã giải quyết được một vấn đề làm phiền mình rất lâu.
"Rơi vào trong hồ?" Hàn Phi liếc nhìn đứa trẻ kia một cái, quần áo toàn thân nó ướt sũng, vẫn còn đang nhỏ nước xuống dưới, làn da cũng bị ngâm nước đến tái nhợt.
"Đó là chuyện của mấy tháng trước rồi, đến hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể của nó." Trong lời nói của người phụ nữ mang thai không có một chút đau buồn, điều này cực kì không bình thường.
Thang máy dường như là đến tầng nào cũng dừng, càng ngày càng có nhiều bệnh nhân kì lạ tiến vào. Bọn họ không có một ai ngoại lệ, bên người đều có quỷ quái đi theo, nhưng tất cả mọi người dường như đều không nhìn thấy.
Vô cùng điềm tĩnh, Hàn Phi tán gẫu bình thường với mọi người, trong chiếc thang máy chật hẹp rất nhộn nhịp và hòa hợp.
Nhưng cho dù ở trong những tiếng cười nói vui vẻ, khi thang máy dừng ở tầng 9, có một thành viên của tổ điều tra xuất hiện ở bên ngoài thang máy.
Những con quỷ chất đầy thang máy, không có khe hở, thành viên của tổ điều tra thậm chí còn không nhìn thấy Hàn Phi.
Anh ấy muốn đi chiếc thang máy này để trốn thoát, nhưng ai ngờ khi thang máy vừa mở ra lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị như vậy.
Đồng tử giãn ra, anh ấy sợ hãi đến mức khuôn mặt biến dạng, sau khi hét lên thì lui về sau bỏ chạy.
Sau khi phát hiện người này có thể nhìn thấy quỷ, chiếc thang máy vốn dĩ đang trong bầu không khí náo nhiệt vui vẻ đột nhiên trở nên âm trầm. Những bệnh nhân và quỷ quái nhìn chằm chằm vào thành viên tổ điều tra, miệng của bọn họ đóng mở lên xuống, lặp lại cùng một câu nói, sau đó tất cả cùng đuổi theo.
"Không được cảm thấy sợ hãi!"
Hàn Phi cũng muốn đi cứu người đó, nhưng số 2 đã bảo hắn phải ở trong thang máy: "Không kịp nữa rồi."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, khi đến tầng 11 nó lại mở ra lần nữa. Có một bác sĩ bê hộp đen xuất hiện ngoài cửa, hành lang sau lưng gã toàn là vết máu, nhưng thang máy trước mặt thì lại rất bình thường.
"Lần này sẽ là nhân cách gì?"
Nhìn thấy trong thang máy chỉ có một mình Hàn Phi, bác sĩ cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng gã vẫn vô thức bước vào thang máy.
Khi xoay người lại để ấn phím trên bảng điều khiển, gã đột nhiên cảm thấy ớn lạnh đằng sau lưng. Lúc này trên màn hình hiển thị đang phản chiếu khuôn mặt của Hàn Phi, người đàn ông này lộ ra nụ cười vô cùng khủng khiếp.
"Ông lão kia bảo tôi phải làm một người hướng nội, cho nên tôi sẽ không nói nhiều với anh nữa."
Hai cánh tay khóa chặt lấy cổ bác sĩ, Hàn Phi đập gã vào cửa thang máy rồi cưỡng chế mở hộp đen có chứa nhân cách ra.