Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 868 - Chương 868: Tôi Ở Đây

Chương 868: Tôi ở đây Chương 868: Tôi ở đây

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện nhân cách thăm dò, nhân cách đặc biệt này đến từ bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, bị hận ý bóc tách ra."

Nhắc nhở của hệ thống vang lên, màu nâu trong hộp đen biến mất trong tay Hàn Phi, dường như đã dung nhập vào ý chí của hắn. Có điều tương đương với nó, nỗi sợ hãi mà hắn phải gánh chịu cũng trở nên nhiều hơn.

"Những nhân cách bị hận ý bóc tách ra này, có thể dùng vực sâu tham lam để thôn phệ không?"

Hàn Phi nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng này, bác sĩ bị lửa đen thiêu đốt thì tức giận trừng mắt, gã thật sự không ngờ hắn vậy mà lại nói ra những lời tương tự như hận ý.

"Mình đang đoán mò cái gì vậy? Xem ra mình thực sự đã bị nhân cách tham lam của Cao Thành ảnh hưởng rồi, thứ gì cũng đều muốn nuốt lấy."

Chờ sau khi bác sĩ thứ hai hóa thành tro bụi, quỷ vực tinh thần bắt đầu dần dần xuất hiện vấn đề. Vốn dĩ bên ngoài tòa nhà là một vùng đen tối, không nhìn thấy khe hở của đội phó trung đội hậu cần xé ra, nhưng hiện tại ánh sáng yếu ớt đã chiếu vào bên trong, tốc độ thay đổi ảo cảnh dường như cũng trở nên chậm hơn một chút.

"Ngoại trừ mình ra, vẫn còn có người khác đang phá hủy hộp đen có chứa nhân cách, viện trưởng lần này thực sự đã xem nhẹ Cục điều tra rồi."

Hàn Phi vừa bước ra khỏi thang máy, từ sâu trong ý thức của hắn lại vang lên giọng nói của số 2: "Nhanh chóng rời khỏi tầng này, chạy lên trên! Chạy theo tiếng khóc của trẻ con, bất luận gặp phải cái gì cũng không được dừng lại."

"Chạy lên trên? Là đi lên trên tầng à?"

Mặt đất dưới chân Hàn Phi đột nhiên rung lắc một cái, gạch lát nền ngay ngắn bắt đầu biến dạng, trong khe hở đen tối hình như có thứ gì đó sắp bò ra.

Lớp sơn tường rơi xuống, những chữ viết bên trên dồn lại với nhau, giống như những nếp nhăn trên mặt người già. Càng khủng khiếp hơn là bên trong bức tường bắt đầu toát ra hơi thở thối rữa nồng đậm.

Tiếng ho khe khẽ vang lên, ở chỗ ngã rẽ xuất hiện một nửa khuôn mặt người tái nhợt, gã lặng lẽ bám đuôi Hàn Phi, giống như một cái bóng, âm hồn bất tán.

"Những nỗi sợ hãi đan xen vào nhau, xem ra đã có rất nhiều thành viên của Cục điều tra trúng chiêu rồi."

Không tìm thấy cầu thang, Hàn Phi chỉ có thể tăng tốc chạy đi, nhưng tên biến thái sau lưng lại giống như một kẻ rình mò làm thế nào cũng không thể cắt đuôi được. Sự mệt mỏi và sợ hãi trên tinh thần lúc nào cũng giày vò hắn.

"Làm gì có tiếng khóc của trẻ con?"

Hàn Phi còn đang buồn rầu thì đột nhiên hắn phát hiện bức vẽ trên bức tường đã khác so với lúc trước.

Với trí nhớ vượt xa người thường như Hàn Phi, hắn nhớ rất rõ khi mình vừa tiến vào tòa nhà lớn, trên tường vẽ toàn là cảnh tượng tàn khốc mà các bệnh nhân làm phẫu thuật cho bác sĩ. Nhưng hiện tại trên bức tường bắt đầu không ngừng xuất hiện một số cảnh tượng bên ngoài bệnh viện, ví dụ như hai người trẻ tuổi đang cùng nhau đi mua sắm, một gia đình đang đi dã ngoại ở ngoại ô, cậu bé rơi vào trong bể nước bị rắn nước quấn lấy hai chân, mục sư chúc phúc cho cô bé..v...v...

"Nỗi sợ hãi của các thành viên trong tổ điều tra cũng bị vẽ lên trên bức tường rồi? Nỗi sợ hãi của bọn họ đã hòa nhập làm một với cả tòa kiến trúc này?"

Những cảnh tượng trên tường nhìn thấy mà giật mình, có rất nhiều cái trông thì vô cùng bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện những thứ cực kỳ ghê rợn.

Sau khi đi được hơn mười mấy mét, Hàn Phi đi chậm lại, trên bức tường trước mặt hắn có vẽ một người phụ nữ trung niên.

Giống y như đúc, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một người thật đang đứng bên cạnh.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc rất bình thường, cô đang mỉm cười, hình như là đang kể chuyện cho đứa trẻ, trên cuốn sách trong tay có viết một câu -- Mẹ trốn ở đâu.

Nhìn theo hướng của cánh tay còn lại đang chỉ, Hàn Phi phát hiện trên phần đỉnh hành lang hơi chếch sang đối diện với bức chân dung có một cửa thông gió.

"Đi lên trên? Chẳng lẽ là muốn mình đi vào đường ống thông gió?"

Bức chân dung của người phụ nữ trung niên mang đến cho Hàn Phi một cảm giác rất dễ chịu, nhưng hắn lại không còn lựa chọn nào khác. Hắn không dừng lại nữa mà cố gắng dùng sức bò vào bên trong đường ống thông gió.

Đường ống chật hẹp, đối với trẻ con mà nói là vừa vặn, nhưng đối với một người lớn như Hàn Phi, sau khi bò vào bên trong rất dễ bị mắc kẹt, cũng không thể quay lại được.

"Không được sợ hãi, chỉ khi đối diện được với nỗi sợ hãi thì mới có đường sống!"

Hàn Phi đã nắm rõ chiêu trò của quỷ vực tinh thần, có điều đối với đại đa số mọi người mà nói, cho dù có nắm rõ thì vẫn cảm thấy sợ hãi. Tự hỏi bản thân mình, có rất nhiều người cho dù biết rõ là đang gặp ác mộng, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, muốn trốn thoát.

Quỷ vực tinh thần chính là lợi dụng điểm này, càng muốn thoát ra, lại càng bị đuổi theo. Những thứ sợ hãi kia cũng sẽ dần dần biến thành hiện thực, cho đến khi thực sự có thể giết chết được một con người.

Bò về phía trước, bên trong đường ống yên tĩnh dần dần xuất hiện tạp âm, âm thanh kia hình như là từ sau lưng Hàn Phi truyền đến.

"Có người đi theo mình vào trong đường ống à? Là kẻ rình mò kia? Hay là người phụ nữ trung niên trong bức vẽ trên tường?"

Bất luận đi theo là ai, đối với Hàn Phi mà nói đều là một tin rất tồi tệ.

Hắn bây giờ đã không còn đường lui, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.

Đường ống càng ngày càng nhỏ, không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào. Rất nhanh Hàn Phi đã bò đến nơi giao nhau của hai đường ống, nhìn về phía bên trái đột nhiên hắn cảm thấy da đầu tê rần.

Trong đường ống hai bên trái phải có hai người đang nằm bò ra, hai cánh tay của bọn họ dán chặt vào cơ thể, trên mặt không còn chút máu, hai mắt lồi ra ngoài, miệng thì lúc đóng lúc mở, hình như đang nhai thứ gì đó!

Sau khi nhìn thấy Hàn Phi, cơ thể của hai người kia giống như là rắn vậy. Bọn họ nhanh chóng động đậy bên trong đường ống rồi bò về phía hắn.

"Trông đúng là ô nhiễm tinh thần mà!"

Hàn Phi liều mình tiến về phía trước, nhưng hắn còn chưa bò được bao xa thì đã nhìn thấy tận cùng của đường ống. Phía trước hình như là một con đường cụt, nếu muốn sống sót có lẽ chỉ có thể lui về sau.

Tiến lên hay là rút lui?

Hai con quái vật giống như rắn người kia sắp đuổi đến, Hàn Phi cắn răng lựa chọn tiếp tục tiến về phía trước: "Cả đường ống đều đen kịt, chỉ có phía cuối hơi phát ra một chút ánh sáng, cảm giác như là cố ý để cho người ta nhìn thấy phía trước không còn đường nữa vậy."

Âm thanh sột soạt bên trong đường ống phía sau không ngừng vang lên, giống như nốt nhạc thúc giục. Hàn Phi dùng hết sức lực toàn thân bò về phía cuối đường ống.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt đó, Hàn Phi phát hiện đường ống có ngã rẽ, bắt đầu gấp khúc lên trên, chỗ này không phải là đường cụt mà là đường sống.

"Bò lên trên!"

Cũng không biết đã bò bao nhiêu lâu, đầu của Hàn Phi đột nhiên chạm vào thứ gì đó, hắn nhìn lên trên thì thấy những sợi tóc đen đang rủ xuống trước mặt.

Bên trong đường ống thẳng đứng, có treo ngược thi thể của một người phụ nữ trung niên. Cô ấy ăn mặc giản dị, trên người quấn đầy băng dính sắc màu mà trẻ con dùng để làm thủ công, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

"Đây lại là nỗi sợ hãi trong lòng của ai vậy?"

Lối ra của đường ống thông gió ở ngay bên cạnh thi thể. Sau khi cởi những sợi dây trên người phụ nữ trung niên, Hàn Phi thuận lợi thoát được ra ngoài.

Chui ra từ đường ống thông gió, Hàn Phi cảm thấy xương cốt khắp người sắp rão rồi. Nhưng còn chưa đợi hắn kịp thở, thì lại nhìn thấy hình vẽ mới trên bức tường.

Một người đàn ông chừng 60 tuổi, cơ thể cường tráng, trông rất thật thà chất phác đang cười híp mắt nhìn Hàn Phi. Tay trái của ông ấy có sách một cái cặp sách màu hồng còn chưa kéo hết khóa, một cuốn truyện lộ ra bên ngoài -- Bố trốn ở đâu.

Đẩy cánh cửa bên cạnh ra, đập vào trong mắt Hàn Phi là những cái chum tương khổng lồ. Còn chưa làm bất kỳ chuyện gì, bản thân đã xuất hiện bên trong phòng, mà cánh cửa phòng vừa bị hắn đẩy ra, thì lại biến thành một bức vẽ trên tường.

"Sao lại biến thành bức tranh thế này?"

Thế giới của bệnh nhân tâm thần, hoang đường quái dị, rõ ràng tất cả mọi thứ đều không theo lẽ thường, nhưng lại đều có thể tìm thấy căn cứ trong quá khứ của các bệnh nhân. Lợi dụng suy nghĩ chủ quan của tất cả các bệnh nhân, viện trưởng mới tạo ra quỷ vực tinh thần biến thái như thế này.

"Mình phải tìm ra thi thể của người đàn ông trung niên bên trong chỗ chum tương này ấy hả?" Nhìn bề ngoài thì tất cả các chum tương đều giống nhau, không có gì khác biệt. Sau khi suy nghĩ khá lâu, Hàn Phi mở ra chiếc chum ở cách xa mình nhất.

"Bỏ nó vào trong, dùng nước tương còn lại hôm qua để ướp, mùi vị đó anh còn nhớ không?"

"Những đứa trẻ này thật nghịch ngợm, không cho chúng nó xuống dưới lòng đất chơi mà cứ phải vào mới được!"

“Anh gạt bọn chúng nói rằng dưới tầng hầm có một con quái vật ăn thịt người, những đứa trẻ đó bị dọa sợ rồi, hahaha!"

"Đừng cười nữa, sao anh có thể nói chúng ta là quái vật chứ?"

Tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện trong phòng. Bên trong chum tương hình như là ngâm ký ức đang thối rữa, khi giọng nói vang lên, máu sền sệt đen xì chảy ra từ trong chiếc chum, chẳng mấy chốc đã phủ đầy căn phòng.

"Máu vẫn còn đang dâng lên! Đây là muốn nhấn chìm cả căn phòng hay sao?"

Hàn Phi ngay lập tức nhận thức được nguy hiểm. Cánh cửa và cửa sổ trên bức tường đều biến thành bức vẽ của đứa trẻ, bên trong căn phòng bị bịt kín hoàn toàn này căn bản không có lối ra! Nếu không muốn bị máu nhấn chìm thì phải nhanh chóng tìm được thi thể của người đàn ông.

"Không có bất kỳ dấu hiệu nào, chẳng lẽ phải hoàn toàn dựa vào vận may?"

Nhanh chóng quét qua toàn bộ các chum tương, Hàn Phi lại mở nắp chum tương bên cạnh ra.

"Tại sao trên thế giới này lại có thịt chua? Trên người nó tại sao lại mọc ra toàn lông màu nâu? Đứa nhỏ này để lâu quá rồi, không phải đã bị thi biến rồi đấy chứ? Có khi nào nó trở lại để báo thù chúng ta không?"

"Đừng có nghĩ lung tung, nếu như người xấu đều bị trừng phạt thì chúng ta đã sớm chết 1.000 lần rồi."

"Nhưng trông nó không giống như những đứa trẻ khác?"

"Nếu như anh đã không muốn, vậy chúng ta hãy giữ lại nó đi, coi nó như con của chúng ta."

Ký ức mới trộn lẫn trong máu, nước máu đã dâng đến bàn chân Hàn Phi; mở càng nhiều chum tương, tốc độ máu dâng lên càng nhanh.

Không tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào, Hàn Phi cắn răng chuẩn bị mở lần lượt nắp của tất cả các chum tương ra: "Mình không tin may mắn của mình lại kém thế!"

Mùi nồng nặc trong căn phòng có thể ép người ta phát điên. Hàn Phi mở càng nhiều chum tương, tiếng của các cuộc đối thoại cũng càng hoàn chỉnh hơn. Trong căn phòng để đầy chum tương này thuộc về một cặp tình nhân biến thái giết người, bọn họ chuyên ra tay đối với trẻ em, nhưng có một ngày bọn họ nhặt được một đứa trẻ dị dạng toàn thân mọc đầy lông màu nâu ở bên ngoài nhà của mình.

Cặp tình nhân đó đưa đứa trẻ về nhà, nuôi dưỡng nó như thú cưng.

Đứa trẻ dị dạng trông rất xấu xí đáng sợ, nhưng đầu óc không có vấn đề. Dần dần nó học được rất nhiều thứ, ví dụ như muốn sống sót, đầu tiên phải học cách che giấu suy nghĩ thật sự của mình, che giấu đi bản thân thật sự, dùng hình ảnh mà người khác tưởng tượng ra để thỏa mãn đối phương.

Chum tương trong phòng kín càng ngày càng nhiều, tuổi tác của đứa trẻ dị dạng cũng càng ngày càng lớn. Sau đó cặp tình nhân kia đã có con của chính mình, sự chú ý của bọn họ gần như toàn bộ đều chuyển lên trên người đứa con mới sinh. Điều này khiến cho con quái vật dị dạng kia cảm thấy bất mãn, vì thế người vẫn luôn bị coi là thú cưng như nó một lần nữa lại biến thành quái vật.

"Bùm!"

Sau khi đập cái chum tương thứ bảy ra, Hàn Phi lúc này quần áo đã ướt sũng máu cuối cùng cũng tìm được thi thể của người đàn ông. Xương cốt toàn thân ông ấy bị đánh gãy vụn, để cho người ta cưỡng ép nhét vào bên trong chum tương.

Hàn Phi có chút chật vật kéo thi thể ra ngoài. Bên dưới chum tương là một lối đi đen kịt, trên thi thể của người đàn ông trung niên vẫn còn treo những chùm chìa khóa.

"Chìa khóa chắc là có tác dụng."

Lấy chìa khóa trên thi thể đi, Hàn Phi nhảy vào lối đi bên dưới chum tương. Suốt chặng đường đều phải bò, khi hắn sắp không thở nổi thì cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên bên tai, Hàn Phi còn nghe thấy khúc hát ru của một đứa trẻ con. Hắn chui vào trong lối đi, cơ thể bị rơi mạnh xuống, bản thân lại trở về tòa nhà chính của bệnh viện, trên đỉnh đầu chính là một đường ống thông gió bị phá hoại.

"Tầng tầng ác mộng đan xen, cuối cùng là nỗi sợ hãi của ai?"

Hàn Phi nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh, ở chỗ rẽ của hành lang có một thân ảnh khổng lồ đáng sợ đang từ từ biến mất, thứ hát ru cho đứa trẻ sơ sinh hình như chính là thân ảnh kia.

"Mình phải đi về phía trước theo tiếng khóc của trẻ con."

Cho dù cái bóng đó vô cùng đáng sợ nhưng Hàn Phi vẫn không rút lui. Cầm chìa khóa lấy được từ trên thi thể người đàn ông, hắn chạy về phía ngã rẽ của hành lang.

Sau khi rẽ, Hàn Phi lại nhìn thấy một bức vẽ trên tường. Một đứa trẻ mặc áo khoác rách nát, cười ngốc nghếch chỉ về phía sau lưng hắn, cuốn sách trong tay nó có viết -- Tôi ở đây.

Quay đầu lại, trên cánh cửa căn phòng sau lưng Hàn Phi có viết ba chữ phòng viện trưởng.

"Phòng viện trưởng? Chẳng lẽ nỗi sợ hãi mà mình vừa trải qua không phải là của các thành viên trong tổ điều tra? Mà là nỗi sợ hãi thời thơ ấu của viện trưởng?"

Bình Luận (0)
Comment