Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869: Thoát Khỏi Quỷ Vực Tinh Thần

Chương 869: Thoát khỏi quỷ vực tinh thần Chương 869: Thoát khỏi quỷ vực tinh thần

Đầu ngón tay của Hàn Phi chạm đến nắm đấm cửa của phòng viện trưởng, nhưng đúng vào lúc này hắn lại nghe thấy tiếng khóc thút thít của trẻ con. Âm thanh đó không phải phát ra từ phòng viện trưởng, mà là từ một gian phòng khác ở sâu trong hành lang.

"Số 2 đã nói là mình phải đi theo tiếng khóc của trẻ con, không được để bất cứ thứ gì quấy nhiễu."

Rút tay về, Hàn Phi không bị thói quen suy nghĩ quấy nhiễu, hắn xoay người chạy hướng theo nơi phát ra tiếng khóc.

Hắn còn chưa chạy được mấy bước thì cửa phòng bệnh có viết chữ phòng viện trưởng bị mở ra. Một cánh tay to lớn mọc đầy lông màu nâu thò ra, trong lòng bàn tay của nó còn đang nắm vô số khuôn mặt cười của trẻ con!

Nếu như vừa rồi Hàn Phi không cẩn thận mở cửa ra, vậy thì hắn nhất định sẽ bị cánh tay khổng lồ tóm lấy!

Trong lúc nhất thời sợ hãi, Hàn Phi lùi lại bỏ chạy, hắn không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.

"Trên cánh tay khổng lồ còn mọc lông tóc màu nâu, trong cảnh tượng kí ức tuôn ra từ chum tương hình như đã từng nhắc tới cánh tay này, chẳng lẽ nó là của viện trưởng?"

Vĩnh Sinh Pharmaceutical không thể nào lại tuyển dụng một con quái vật đến làm viện trưởng được. Trên người tên điên dị dạng kia nhất định phải có chuyện gì khác xảy ra nữa, hoặc cái gọi là lông tóc dài màu nâu đỏ cũng là một loại ám thị nào đó.

Đi theo sát tiếng khóc của đứa trẻ, Hàn Phi dường như không biết mệt mỏi, sức mạnh dồi dào tràn ra từ sâu trong linh hồn, bất kì nỗi sợ hãi nào cũng không thể ngăn cản hắn tiến về phía trước. Đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hàn Phi và những thành viên khác trong cục điều tra. Càng sợ hãi và bất an, sẽ càng tự tiêu hao sức lực, không chạy được bao xa thì sẽ gục ngã vì kiệt sức, mà với ý chí vô cùng kiên định, Hàn Phi không bao giờ hoài nghi chính mình, mỗi bước đi của hắn đều là tiến thẳng đến hy vọng.

Cánh tay to lớn không cách nào cắt đuôi được, mấy lần suýt chút nữa tóm được Hàn Phi. Khi ngón tay thô chắc sắp chụm vào nhau, hắn lại đột nhiên tăng tốc mới may mắn thoát được.

Cứ như vậy chạy vòng quanh trong tầng lầu một hồi lâu, cho đến khi tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng lớn, cuối cùng Hàn Phi cũng nhìn thấy một bức tranh mới ở cuối hành lang.

Một em bé sơ sinh được vẽ trên bức tường nứt nẻ, trông nó vô cùng đáng yêu, rất dễ khơi dậy mong muốn được che chở của người lớn. Tuy nhiên, khung cảnh trong bức tranh lại có chút tàn nhẫn. Một đôi bàn tay thô ráp nắm lấy chân của đứa bé, kéo nó ra khỏi chiếc nôi, bên cạnh còn rải rác các loại đồ chơi và một cuốn truyện -- Người mà bố và mẹ muốn tìm ở đây.

Đứa bé sơ sinh điên cuồng vung vẩy hai tay, trong đó có một bàn tay dường như đang chỉ vào hành lang.

Tiếng khóc càng ngày càng chói tai, Hàn Phi vọt vào cuối hành lang, mới không bị bàn tay to đuổi kịp.

Gạch lát nền xuất hiện thay đổi, giấy dán tường bị xé bỏ, Hàn Phi vừa bước vào hành lang thì hình như lại rơi vào nỗi sợ hãi thời thơ ấu của viện trưởng.

Mùi nước khử trùng trong không khí được thay thế bằng mùi hôi thối. Có rất nhiều nấm mốc trôi nổi trong lối đi bí mật dẫn xuống lòng đất, có những vết máu không thể rửa sạch trên mặt đất trơn trượt, những mảnh xương nhỏ bị mắc kẹt trong các vết nứt giữa các viên gạch đá.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng chân thực, dường như là cảnh tượng sâu sắc nhất trong kí ức của viện trưởng.

"Không đúng lắm vậy."

Tiếng khóc giống như những bàn tay nhỏ bé bò khắp người Hàn Phi. Bọn chúng từng chút một túm lấy hắn, như muốn kéo hắn đến một nơi nào đó.

Ánh sáng càng ngày càng tối, đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, cửa hành lang biến mất, Hàn Phi bị mắc kẹt trong mật đạo kì lạ thẳng xuống dưới này.

Những giọt nước lạnh từ đỉnh đầu rơi xuống, Hàn Phi dựa vào tường, thân thể hắn chìm trong bóng tối. Hắn cũng không biết đã đi bao nhiêu lâu bên trong mật đạo xoắn ốc xuống dưới này, trước mặt cuối cùng cũng xuất hiện một căn phòng.

Bị chôn sâu trong lòng đất không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, bí mật của viện trưởng chắc là được cất giấu trong căn phòng này.

Có tiếng kẽo kẹt vang lên, Hàn Phi đẩy cửa ra, trước mặt là một tấm gương lớn, người trong gương hình như là chính hắn.

Dung mạo của Hàn Phi lúc này đã thay đổi, hắn trở về lúc 4, 5 tuổi, vết thương trên người mưng mủ, mọc ra những mảng màu nâu đỏ, tóc bị cạo trọc, vết bớt xấu xí khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Đây là dáng vẻ của viện trưởng khi còn nhỏ à?"

Bất kể nhìn từ góc độ đó, gã đều không giống một con người, chứ đừng nói đến những gì gã đã phải trải qua.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hàn Phi vội vàng trốn vào sau tấm gương, hắn nhìn thấy một người đàn ông cường tráng đi vào phòng.

Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, người đàn ông này vô cùng nóng nảy và tức giận, như thể đã mất đi một phần sinh mệnh không thể tách rời của mình.

Gã gầm lên đập phá đồ đạc trong phòng, ngọn lửa không tên kia dường như cần được phát tiết ra ngoài.

Sau khi tìm kiếm khắp phòng mà không thấy “thứ đó”, người đàn ông đành bỏ cuộc. Ngồi bệt xuống đất, gã thản nhiên mở chiếc lồng gỗ ở góc phòng ra.

Tiếng bánh xe chuyển động vang lên, phần thân dưới của đứa trẻ đáng thương bị dính vào với chiếc xe gỗ. Nó nở nụ cười nịnh nọt, nhưng người đàn ông lại rất bất mãn, một cước đá văng nó ra.

Bánh xe gỗ rơi khỏi người cậu bé, nó vô cùng sợ hãi bò ra xa.

Ánh mắt của người đàn ông dần trở nên phấn khích và đáng sợ, gã thích đuổi theo những con mồi chạy trốn, hành hạ những đứa trẻ sợ hãi đó, như vậy dường như mới có thể thỏa mãn được trái tim biến thái của gã.

Căn phòng quỷ dị này thật ghê rợn, Hàn Phi từ từ di chuyển về phía cửa, nhưng hắn lại phát hiện tiếng khóc của đứa trẻ đều tập trung ở trong phòng, đến gần cửa thì lại nghe không rõ nữa. Theo lời số 2 nói, bây giờ hắn cần cố gắng ở trong căn phòng này.

"Phải làm gì bây giờ?" Quỷ vực tinh thần của viện trưởng biến thái đến khó tin, lối ra luôn giấu ở những nơi người bình thường khó mà đoán được, hoàn toàn là thiết kế theo suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần.

Đứa trẻ đang bò trên mặt đất đã ngừng giãy dụa, nó đã mất đi dấu hiệu sống trong tay người đàn ông.

Nhặt thi thể đứa trẻ lên, người đàn ông mở chiếc tủ trong phòng ra, bên trong chất đầy đủ các thể loại trẻ con, cơ thể của bọn chúng đều khác hẳn với những đứa trẻ bình thường.

Đang ngắm nghía “tủ trưng bày” một cách hài lòng, người đàn ông bất ngờ phát hiện bên dưới chiếc tủ có một khoảng trống, có một đứa trẻ dường như đã trốn thoát.

Khuôn mặt của người đàn ông trong chớp mắt đã trở nên cực kỳ kinh khủng, giống như sắp ăn thịt người đến nơi vậy; khí tức từ trên người phát ra vô cùng đáng sợ, thân thể cũng bắt đầu sưng phồng lên từng chút một.

Cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân Hàn Phi, cái này không có liên quan đến ý chí của bản thân hắn, hắn bị ép buộc phải thay thế vào ký ức đáng sợ của viện trưởng.

Bản năng thúc đẩy hắn chạy trốn, bây giờ chạy cũng quả thực không kịp nữa, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ chỉ vang lên trong phòng, bên ngoài không thể nghe thấy gì hết.

"Viện trưởng lúc đó đã đưa ra lựa chọn như thế nào? Lối ra của ác mộng hẳn là nằm ở lựa chọn của gã!"

Cơ thể của người đàn ông đang từ từ chuyển động, Hàn Phi cũng nắm chặt hai tay, khí tức trên người con quái vật kia xen lẫn với hận ý vô tận, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên.

Đại não chuyện động cực nhanh, Hàn Phi cũng không tiếp tục trốn nữa, hắn đi ra từ sau chiếc gương.

Khi người đàn ông quay lại thì vừa vặn nhìn thấy Hàn Phi đang đứng bên cạnh mình.

Cánh tay thô ráp mọc đầy lưỡi dao sắc bén chộp lấy đầu Hàn Phi, người đàn ông đã to lên gấp mấy lần dễ dàng nhấc bổng hắn lên, thưởng thức khuôn mặt xấu xí và dị dạng của viện trưởng.

Người đàn ông dường như muốn nhìn thấy nỗi sợ hãi của Hàn Phi, đó mới chính là thứ mà gã muốn.

Lưỡi dao sắc bén cắt qua da, máu chảy trên các mảng bám và vết bớt, cơn đau dữ dội dày vò thần kinh Hàn Phi, nhưng hắn nhất quyết kìm nén lại.

Nếu muốn lật ngược mọi thứ, thì phải giả vờ hợp tác quy tắc, chờ sau khi tích lũy đủ sức mạnh, có thể từ một con thú cưng xấu xí trở thành một con quái vật hung dữ.

Sau khi bị cào xước mặt lần nữa, người đàn ông cảm thấy buồn chán nên đã ném Hàn Phi xuống đất.

Thân hình to lớn đi ra khỏi phòng, cửa đóng lại, Hàn Phi chậm chạp đứng dậy và lắng nghe tiếng khóc bên tai.

"Người đàn ông lúc mới tiến vào hình như đang tìm thứ gì đó? Trông gã có vẻ vô cùng hấp tấp nóng vội. Nghĩ tới hoa văn trên bức tường bên ngoài, trong sách nói thứ mà bố và mẹ muốn tìm ở đây..."

Hàn Phi nghĩ tới một khả năng: "Thứ người đàn ông muốn tìm có thể chính là con ruột của mình, nhưng đứa trẻ sơ sinh đó đã bị viện trưởng giấu đi."

Thay vì bỏ chạy, Hàn Phi dựa vào tường cẩn thận phân biệt phương hướng của tiếng khóc.

"Tiếng khóc này hình như chỉ có một mình mình có thể nghe thấy?"

Đi quanh phòng rất lâu, cuối cùng Hàn Phi cũng có một phát hiện vô cùng kinh dị. Đứng trước chiếc gương, hắn vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, cuối cùng xác nhận tiếng khóc của đứa trẻ chính là phát ra từ trong bụng của mình.

Ngay khi ý thức được điều này, một cánh tay của trẻ con từ trong bụng của Hàn Phi thò ra, trên bụng hắn xuất hiện một cái lỗ lớn máu me.

Nhìn chính mình trong gương, Hàn Phi đã bị quỷ vực tinh thần này làm cho chấn kinh, một người bình thường sẽ không có loại suy nghĩ cực đoan quái dị này.

"Chẳng lẽ... lối ra là ở đây?"

Hàn Phi đưa tay chạm vào chiếc gương, mặt gương chuyển động như sóng nước, trong gương chiếc bụng của viện trưởng đang chầm chậm bị xé ra, lỗ hổng vẫn còn càng lúc càng lớn.

"Thật quá biến thái rồi đấy."

Cúi người xuống, Hàn Phi chui vào trong bụng của viện trưởng trong gương, hắn tìm được tung tích đứa con ruột của cặp vợ chồng giết người.

Thế giới biến thành màu đỏ như máu, Hàn Phi cảm thấy cơ thể mình đang bị tiêu hóa phân hủy cho đến khi tất cả nỗi đau biến mất.

Đột nhiên mở mắt ra, Hàn Phi phát hiện mình đã trở lại bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn xuất hiện ở một căn phòng kì lạ.

Trước mắt có đặt những chiếc tủ quần áo, những chiếc tủ quần áo đó giống y hệt với tủ quần áo đặt trẻ con dưới tầng hầm trong kí ức của viện trưởng, nhưng số lượng đã tăng lên gấp mười lần.

Mở cửa tủ ra, tất cả các tủ đều chứa các nhân cách khác nhau, dường như là bị viện trưởng tước khỏi ý thức của người sống, bọn chúng cùng nhau tạo thành một quỷ vực tinh thần khổng lồ.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra nhân cách thăm dò, nhân cách đặc biệt này đến từ bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, bị hận ý tước đi."

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện ra nhân cách ảo tưởng, nhân cách đặc biệt này đến từ bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, bị hận ý tước đi."

......

Nhắc nhở của hệ thống lần lượt vang lên, Hàn Phi còn chưa kịp chạm vào những nhân cách kia, giọng nói của số 2 lại lần nữa vang lên trong tâm trí hắn.

"Mau lên! Nó sắp đến rồi! Lập tức đến đến chỗ sâu nhất trong phòng! Đập vỡ cái lọ đó!"

Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến trong lòng, không cần nghĩ nhiều Hàn Phi cũng biết bản thể của viện trưởng sắp tới.

Hiện tại hắn đã tiến vào căn phòng cốt lõi nhất của quỷ vực tinh thần, nơi này là cấm kỵ không thể động vào của viện trưởng.

Thực ra viện trưởng trước kia chắc cũng không bao giờ ngờ tới, người sống có thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi của chính mình. Muốn đi tới căn phòng này, trước hết phải tìm hiểu sơ hở phát sinh khi quỷ vực tinh thần giao thoa thay đổi; sau khi thâm nhập vào trong, lại tiếp tục từng bước hoàn thành khảo nghiệm mà người bình thường căn bản không thể hoàn thành được, còn cần có may mắn vô cùng tốt mới có một cơ hội thành công.

Trong nỗi sợ hãi đan xen của vô số bệnh nhân tâm thần, Cục điều tra làm sao có thể có một người biến thái như vậy?

Đến khi bản thể của viện trưởng đuổi đến, cũng đã muộn rồi. Đi tới trung tâm của cả vùng quỷ vực tinh thần, Hàn Phi tìm được cái lọ đặc biệt kia.

Tất cả các nhân cách đều được kết nối với cái lọ, đại não chìm nổi bên trong lọ chi phối và kiểm soát mọi thứ.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công tìm thấy não trong lọ, hãy lập tức đưa nó ra khỏi bệnh viện tâm thần số 3!"

"Thế giới mà bạn nhìn thấy chỉ là một giấc mơ được tái tạo từ vô số ký ức, thực ra mỗi người đều sống trong chiếc lọ của chính mình, tất cả những linh hồn muốn trốn thoát đều sẽ bị vận mệnh tàn nhẫn nghiền nát, bạn cũng không ngoại lệ."

Bình Luận (0)
Comment