Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 874 - Chương 874: Những Người Già Biến Mất

Chương 874: Những người già biến mất Chương 874: Những người già biến mất

Ngửi mùi thối rữa vô cùng rõ trong không khí, Hàn Phi đi qua bên cạnh biển quảng cáo: "Người tốt, nước tốt, không khí tốt, nơi này khác hoàn toàn với những gì nói trong quảng cáo."

Lại đi thêm vài trăm mét nữa, Hàn Phi nhìn thấy trên cành cây có treo ngược thi thể. Trên người những thi thể thối rữa kia có mặc đồ màu đỏ rực, bên ngoài mỗi bộ quần áo đều có thêu một chữ Thọ màu đen.

"Đứng lại! Đừng đi về phía trước nữa!" Lá cây rơi xuống, một quái nhân mặc hai lớp áo mưa đi ra từ phía sau cái cây, trông anh ta chừng 40 tuổi, cơ thể vạm vỡ, để râu màu đen.

"Thôn trang không phải ở phía trước hay sao?" Hàn Phi không cảm thấy có uy hiếp gì từ trên người quái nhân.

"Trong thôn đó toàn là yêu quái thôi!" Người đàn ông mặc áo mưa còn muốn nói gì đó, dây đỏ và chuông buộc trên cây đột nhiên vang lên, anh ta lập tức trở nên căng thẳng: "Chạy mau! Tuyệt đối không được uống nước trong thôn! Nhất định phải cẩn thận người già!"

"Nước có vấn đề à? Trong thôn đó đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Phi còn chưa nói xong, người đàn ông đã chui vào trong bụi cây. Hắn đang định đuổi theo thì nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống, tiếng cười âm trầm đột nhiên vang lên.

Một lát sau, trên con đường đất xuất hiện hình bóng của hai người già, ban ngày ban mặt mà bọn họ còn xách theo đèn lồng giấy trắng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hàn Phi.

"Chàng trai trẻ, lạc đường à? Có muốn đến nhà tôi ăn bát cháo nóng không?"

Những lời nói của ông lão rất ấm áp, trên mặt Hàn Phi cũng lộ ra nụ cười cảm kích: "Cảm ơn hai vị lão bá đã thu nhận giúp đỡ."

Hai bên đều vô cùng lịch sự, mọi người vui vẻ tiến vào trong thôn.

Cành cây lay động, sau khi Hàn Phi đi, thi thể treo ngược rơi xuống đất, áo chữ Thọ màu đỏ bị gió thổi, chữ Thọ màu đen trở nên ẩm ướt.

"Thôn của chúng tôi rất thiên nhiên, quê hương trường thọ, những người già bình quân có thể sống qua trăm tuổi." Lão bá xách đèn lồng giấy trắng bắt đầu giới thiệu với Hàn Phi: "Trước đây có rất nhiều người đến chỗ chúng tôi nghỉ dưỡng, còn có các phương tiện truyền thông đặc biệt tới đây để tìm bí quyết trường thọ."

"Cậu nhóc này, cậu hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi. Thế giới bên ngoài loạn hết rồi, nhưng chỗ chúng tôi nhân kiệt địa linh, được thần linh bảo hộ, quỷ quái gì cũng không dám vào đây."

Ở cuối con đường đất có dựng hai cột cửa khổng lồ, trên một cây cột có buộc vải trắng, còn trên cây cột còn lại có buộc một tên ngốc.

Trông anh ta cũng khoảng hơn 40 tuổi, đầu tóc rối bù, trên người rất bẩn, không đi giày, trên thân toàn là vết rộp máu và vết thương, dường như là đã chạy một đoạn đường rất xa, sau đó lại bị bắt trở lại.

"Cậu đừng sợ, nó là một tên ngốc trong thôn, cứ đến ban ngày là phát điên, chúng tôi không còn cách nào khác mới phải trói nó lại." Lão Bá dường như là sợ Hàn Phi hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

"Chỉ phát điên vào ban ngày?" Hàn Phi có chút khó hiểu, buổi tối anh ta không nhìn thấy quỷ hay sao?

Đi theo phía sau hai ông lão, Hàn Phi vừa đi qua cột cửa thì tên ngốc đột nhiên mở trừng hai mắt, lớn tiếng mắng chửi về phía hắn: "Cút! Cút! Cút ra khỏi đây!"

"Sao mày lại phát bệnh rồi? Câm miệng lại cho tao!" Ông lão nhặt nhánh cây dưới đất lên đánh vào người tên ngốc, ông ta dùng lực vô cùng mạnh, mỗi một roi quất xuống chính là một vết máu.

"Không sao, cháu cũng thường bị người ta mắng chửi, ông đừng đánh anh ấy nữa." Hàn Phi thiết lập vai diễn cho mình là một người tốt bụng, nhu nhược, lương thiện, đơn thuần.

"Tôi cũng không muốn đánh nó đâu, nhưng khuyên thế nào cũng không được đứa trẻ này, tôi đã nhìn thấy từ nhỏ cho đến lớn, kết quả nói điên là điên luôn." Vứt nhánh cây sang một bên, lão bá đứng chắn giữa Hàn Phi và tên ngốc, không để cho hắn trò chuyện cùng tên ngốc kia.

Ông lão còn lại thì tóm lấy cánh tay Hàn Phi, kéo hắn vào bên trong thôn.

Cả thôn Trường Thọ đều là kiến trúc theo phong cách cổ xưa, nhà gác hai tầng, sân vườn nhỏ, thôn trang được xây dựng rất tốt, nhưng đây vốn dĩ là một nơi non xanh nước biếc, thì lại mang đến cho người ta một cảm giác âm u khó tả.

“Rau nhà trồng được vẫn còn không ít, tối nay cậu cứ nghỉ ngơi ở nhà tôi trước, chờ đến ngày mai thì cậu tự mình đi tìm nhà để ở. Trong thôn nhà trống rất nhiều, đủ để ở ba ngày, căn nhà đấy coi như là của cậu luôn." Hai vị lão bá vô cùng nhiệt tình, thoạt nhìn sẽ cảm thấy phong tục dân gian của thôn làng này rất đơn giản.

Đi men theo con đường nhỏ không một bóng người về phía trước, hai bên con đường đất đầy cỏ dại um tùm, thỉnh thoảng còn có những con côn trùng mà Hàn Phi chưa từng thấy và những con chuột với thể hình khổng lồ bò qua.

"Đến rồi." Lão bá xách đèn lồng giấy trắng vái ba lạy về phía cửa nhà của mình trước, sau đó tóm lấy chiếc vòng đồng trên cửa, khẽ gõ vào cánh cửa: "Lão phu nhân, tôi dẫn theo khách về rồi đây."

Trong nhà truyền đến tiếng cánh cửa bị đẩy ra từng chút một. Rất lâu sau, cửa nhà bị một bà lão mở ra, đối phương rất lớn tuổi, mặt đầy những vết nhăn nhỏ, sắp che hết cả mắt rồi.

"Bà đi hâm nóng lại cháo đi, đứa trẻ này đã lâu chưa ăn gì rồi."

"Không sao đâu ạ." Hàn Phi biểu hiện ra vô cùng thẹn thùng. Hắn biểu diễn một cách thật sinh động nội tâm vừa đói lại vừa ngại mở miệng ra ngoài, nắm bắt tính cách nhân vật một cách vô cùng vừa vặn.

Hai ông lão đã hoàn toàn trút bỏ phòng bị đối với Hàn Phi, còn cảm thấy hắn với những tên chuyên chạy đến "quấy rối" trong thôn không giống nhau, hắn chỉ là một người đáng thương chạy nạn.

"Đi cả chặng đường, cậu cũng mệt rồi, vào trong nhà nghỉ ngơi đi." Ông lão đưa Hàn Phi vào phòng cho khách, rồi quay người rời đi.

Cảnh tượng ấm áp đến đây là kết thúc. Thông qua khe hở của cánh cửa, Hàn Phi nhìn theo bóng lưng của ông lão. Phía sau cái lưng gù nghiêm trọng của ông ta hình như là một miếng thịt khổng lồ, bên trong dường như có ẩn chứa một người khác.

"Thôn Trường Thọ rất gần với tòa nhà quỷ viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên, nếu muốn tìm hiểu tòa nhà quỷ, cách tốt nhất chính là nghe ngóng đủ các tin tức cần thiết ở đây."

Cho dù với thực lực hiện tại của Hàn Phi, tiến vào tòa nhà quỷ cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân rút lui. Tòa nhà quỷ là kiến trúc đáng sợ nhất ngoại trừ tòa nhà cấm, đến nay vẫn chưa được xác minh, có xác suất lớn ẩn chứa thứ có liên quan đến không thể nhắc đến.

Ngồi ở trên giường của phòng cho khách, rất nhanh Hàn Phi đã phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ. Bên trong phòng cho khách vẫn còn có một gian nữa, cửa của gian phòng đó đã bị khóa lại.

Giường của phòng cho khách chỉ cách một bức tường với gian phòng đó, điều quỷ dị là trên bức tường kia còn có một cánh cửa sổ.

Nằm trên giường trong phòng cho khách, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ liên thông với gian phòng kia.

Hàn Phi lặng lẽ đến gần, cửa sổ bị chặn lại bởi bìa các tông cứng, chỉ khi gỡ tấm bìa ra mới có thể nhìn thấy thứ đặt trong gian phòng đó.

Hắn đang định nhấc tấm bìa lên thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Bà lão mặt đầy nếp nhăn hằn sâu bưng một bát cháo nóng đi vào.

Bà ta cúi đầu, mạch máu trên hai cánh tay lồi ra ngoài, trông giống như những con sâu màu xanh đậm đang động đậy.

"Ăn nhiều một chút, đến buổi tối là không có gì để ăn đâu." Giọng nói của bà lão không có chút cảm xúc nào, tê dại, âm trầm, giống như một cỗ máy đã rỉ sét nghiêm trọng.

"Cảm ơn bà." Hàn Phi nhìn bát cháo trên bàn, bên trong có chứa cháo rau dại ngũ cốc vừa mới làm, vẫn còn bốc khí nóng hổi, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, khiến người ta rất kích thích.

Cầm đũa, Hàn Phi cẩn thận quậy lên. Hắn phát hiện ra ba đồng tiền xu và một lọn tóc đen ở đáy bát.

"Cháo này là dành cho người chết ăn sao?"

Đặt ngang đũa lên bàn, Hàn Phi cầm đồng xu lên và muốn đi thăm dò bà lão. Nhưng sau khi ra khỏi phòng cho khách, thì hắn lại phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối hơn rất nhiều.

Tốc độ thời gian bên trong thôn Trường Thọ này hình như là nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài. Có một sức mạnh đang hút mất thời gian của tất cả người sống, gia tăng tốc độ lão hóa của thôn dân.

Đèn lồng giấy trắng trên mặt đất đã không thấy đâu, Hàn Phi không dừng lại ở trong sân, hắn mang theo sự tò mò mở cửa phòng bếp ra.

Cảnh tượng đáng sợ như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, phòng bếp vô cùng bình thường, cũng giống như những gia đình nông dân khác, không có nơi nào đáng chú ý.

"Bát cháo kia chính là được làm ở đây à? Nhưng tại sao nồi lại sạch bong, không có một chút dấu vết nào là đã sử dụng qua vậy?"

Ra khỏi phòng bếp, Hàn Phi nhìn về phía phòng chủ. Hắn còn nhớ rất rõ khi bà lão mở cửa cho hắn, trong nhà truyền đến âm thanh cánh cửa bị đẩy ra, âm thanh đó dường như là đến từ phòng chủ.

Nhìn vào bên trong theo khe cửa, bên trong phòng chủ có bày biện một số lượng lớn đồ đạc bằng gỗ; ngoại trừ điểm này ra, cũng không có điểm nào khiến hắn đáng chú ý nữa.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hàn Phi ngoảnh đầu nhìn ra cánh cửa trong sân lớn.

Một thôn nữ trang điểm đậm xách cái giỏ tre đứng ở cửa. Nói là thôn nữ, nhưng thực ra cô ta trông ít nhất cũng đã ngoài 50, chỉ là trên mặt có trang điểm một lớp dày, vì thế khiến người ta có vẻ đoán không ra được tuổi thật.

Thôn nữ cũng không ngờ trong nhà còn có người khác, đôi mắt kỳ lạ của cô ta nhìn chằm chằm Hàn Phi, phấn trang điểm trên mặt rơi xuống, trên khuôn mặt ửng đỏ lộ ra một nụ cười có phần đáng sợ.

"Chị là?" Bị cô ta nhìn đến sởn tóc gáy, Hàn Phi mở miệng.

"Tôi! À, tôi là con dâu của chủ nhà này, tôi đến đây để đưa cơm." Thôn nữ nhấc cái giỏ tre được đậy bằng vải đen trong tay lên, rồi đặt nó vào bên trong phòng bếp.

Trong cả quá trình cô ta di chuyển, ánh mắt đều vô ý hoặc cố ý liếc nhìn về bên phía Hàn Phi.

"Cậu là hôm nay mới vào thôn à? Đã ăn cháo chưa? Buổi tối khi nằm ngủ nhớ đừng xoay người bừa bãi, tốt nhất là nằm bò lên giường mà ngủ, như vậy... cậu sẽ ngủ được thoải mái hơn một chút." Thôn nữ nói rất nhiều, sau khi đặt cái giỏ tre vào bếp, cô ta còn muốn đến bắt tay Hàn Phi, nhưng bị hắn né tránh: "Tôi cũng giống như cậu, đều là từ bên ngoài đến, mới đầu tiên có thể vẫn chưa quen lắm, nhưng dần dần cậu sẽ phát hiện mình sẽ không muốn rời khỏi đây nữa."

Cô ta vẫn dùng điệu cười kinh khủng đó nhìn Hàn Phi: "Nhà tôi ở phía tây của thôn, nếu như sống ở đây không quen, có thể đến tìm tôi."

Thôn nữ có phần không nỡ rời đi. Đóng cửa sân lại, Hàn Phi chạy đến phòng bếp mở cái giỏ tre lên nhìn một cái. Trong chiếc giỏ có chứa con chuột với thể hình khổng lồ và rất nhiều kén tằm bị bóc ra.

"Thôn này vậy mà cũng có thể trở thành cứ điểm của người sống sót? Cảm giác như tất cả người sống đều đã không còn bình thường nữa, sự thay đổi của bọn họ chắc là có liên quan đến tòa nhà quỷ kia."

Quay trở lại phòng cho khách, vừa vào bên trong Hàn Phi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đôi đũa lúc trước được hắn đặt nằm trên bàn, lúc này lại đang được cắm dựng đứng trong bát cháo, lọn tóc đen cũng không thấy đâu nữa.

"Trong thời gian mình đi chắc chắn là không có ai vào đây, xem ra có thứ bẩn thỉu đang trốn ở trong phòng này."

Đi đến bên cạnh bàn, Hàn Phi lại khuấy bát cháo đã nguội lên; lọn tóc đen ở đáy bát, bây giờ đã biến thành tóc trắng.

Sắc trời càng tối dần, Hàn Phi không đi ra ngoài nữa, hắn nằm trên chiếc giường trong phòng cho khách.

Sau khi tia sáng cuối cùng biến mất, đêm tối bao trùm cả thôn Trường Thọ, Hàn Phi cảm thấy toàn thân bị một luồng khí lạnh lẽo không bình thường bao trùm, hắn khẽ cau mày: "Hình như bây giờ mình đang ở bên trong quỷ vực? Thôn Trường Thọ đến buổi tối sẽ bị quỷ vực của hận ý nuốt chửng?"

Tốc độ thời gian có vẻ như bắt đầu chậm lại, cảm giác mệt mỏi sâu sắc hằn lên trong lòng Hàn Phi, giống như có một giọng nói ở sâu trong nội tâm đang thúc giục hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giữ hơi thở, điều chỉnh hô hấp, khi đang chiến đấu chống lại cơn buồn ngủ khó tả kia, Hàn Phi đột nhiên nghe thấy tiếng móng tay cào vào tường.

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên bức tường của gian phòng.

Tấm bìa chặn cửa sổ lại khẽ nhô lên, dường như cánh cửa đó đang bị người ta đẩy ra từ bên trong.

Tấm bìa cũ nát bị móng tay cào xé, dần dần, bên trên xuất hiện một cái lỗ, một ngón tay nhợt nhạt thò ra từ bên trong.

Dấu vân tay đã bị lửa thiêu cháy, ngón tay đó di chuyển xuống bên dưới, máu đỏ tươi dần dần nhuộm đỏ tấm bìa.

Sắc trời đã khuya hơn, tấm bìa dần dần rơi xuống, một khuôn mặt người xuất hiện ở phía bên kia cửa sổ. Cơ thể dị dạng của nó từng chút một thò ra bên ngoài, từng khớp của hai cánh tay hướng về phía chiếc giường của phòng cho khách.

Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.

Phần thân dưới của con quái vật kia vẫn ở bên trong gian phòng đó, nửa thân trên đã thò ra bên ngoài cửa sổ, những ngón tay sắp chạm vào mặt của Hàn Phi.

Hai mắt mở to, Hàn Phi nhìn con quỷ gần trong gang tấc, môi hắn khẽ cử động: "Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn."

Hai cánh tay chống đỡ cơ thể, hắn lấy đầu đâm về phía khuôn mặt méo mó của con quái vật!

Bình Luận (0)
Comment