Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 875 - Chương 875: Từ Đường Phó Gia

Chương 875: Từ đường Phó gia Chương 875: Từ đường Phó gia

Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn không nhất thiết phải dùng tay, đầu và mặt chạm với nhau cũng có thể.

Từng cảnh tượng ký ức xẹt qua trong tâm trí Hàn Phi, con quái vật trong gian phòng đó hình như là con trai ruột của ông bà lão. Hình như là bởi vì đã uống quá nhiều "nước giếng", nên kết quả là nó đã biến thành dáng vẻ quỷ như thế này.

"Xoạch!"

Hàn Phi đâm thủng cửa sổ của gian phòng, sự nhiệt tình của hắn giống như ngọn lửa, khiến cho con quái vật giam trong gian phòng bị áp đảo.

Hai cánh tay giống như xiềng xích, Hàn Phi và con quái vật đó quấn lại với nhau. Không quan tâm đến việc cự tuyệt của đối phương, hắn cùng nhảy vào bên trong gian phòng đó.

Trong gian phòng chật hẹp không có gạch lát nền, ở chính giữa gian phòng là một cái mộ bị đào ra.

"Trong gian phòng của phòng cho khách là một ngôi mộ? Nhà nông này cũng khá độc đáo đấy chứ."

Sương đen tham lam tuôn ra từ trên người Hàn Phi. Con quái vật kia phát giác ra điều không ổn, cơ thể nó đột nhiên trở nên khô quắt và hóa thành một bãi nước đen, ngấm vào bên trong ngôi mộ.

"Tên này tốt đấy, chạy nhanh thật!"

Ngồi xổm bên cạnh ngôi mộ, Hàn Phi đưa xương đen tham lam vào bên trong hốc của mộ: "Vô Thường! Dẫn chim Dodo xuống dưới xem sao!"

Bên dưới ngôi mộ kia liên thông với dòng sông ngầm dưới lòng đất, có mạch nước ngầm phức tạp, cho dù Vô Thường và chim Dodo phối hợp với nhau cũng không thể tìm thấy quái vật.

Có điều bọn họ cũng có những phát hiện khác, Vô Thường đem những bộ quần áo bị ngâm đến mục nát lên.

"Những trang phục này chắc hẳn là đều của những người bị hại, quy trình giết người thông thường của quỷ quái là nhân lúc đêm khuya kéo người vào trong gian phòng kia, rồi kéo xuống dòng sông ngầm bên dưới ngôi mộ để dìm chết; mình tỉnh dậy sớm quá nên không trải nghiệm được tình tiết phía sau."

Hàn Phi lật xem đống trang phục kia, bên trong ngoại trừ trang phục của những người sống sót bên ngoài thôn, còn có đồng phục hộ lý của viện dưỡng lão và đồng phục làm việc có viết hai chữ Vĩnh Sinh.

"Vĩnh Sinh là đại diện cho Vĩnh Sinh Pharmatical à? Viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên chẳng lẽ cũng là sản nghiệp của Vĩnh Sinh Pharmatical? Tại sao đồng phục của bọn họ lại xuất hiện ở đây?" Trong hiện thực Hàn Phi chưa từng nghe đến nơi này, trong phòng hồ sơ của cảnh sát cũng không có các ghi chép liên quan.

Khi Hàn Phi còn đang suy nghĩ, chim Dodo đã tha một lọ thuốc bằng thủy tinh được bọc tầm tầng lớp lớp từ trong đống trang phục rách nát ra.

Lau đi vết bẩn trên chiếc lọ, bên trong có đựng hai bức ảnh. Một bức là được chụp trước khi thảm họa phát sinh, hơn 30 người thanh niên đứng cùng với nhau, bọn họ dường như là những sinh viên vừa tốt nghiệp xong, mất rất nhiều thời gian cuối cùng cũng tìm được một công việc vừa ý. Trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười, trong ánh mắt chứa đầy hoài bão đối với tương lai.

Mặt sau bức ảnh bị người ta dùng nước thuốc đặc biệt viết ra một thời gian, vừa hay chính là ngày công bố game Cuộc sống hoàn hảo.

Tiếp theo Hàn Phi lại cẩn thận lấy ra bức ảnh thứ hai. Hơn 30 người già mặc đồng phục của viện dưỡng lão đứng trên bậc thềm, biểu cảm của bọn họ đờ đẫn, ánh mắt tê dại, giống như những cái xác không hồn.

So sánh hai bức ảnh với nhau, Hàn Phi phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ. Đường nét khuôn mặt của những người già kia rất giống với những người thanh niên, những người già trong bức ảnh thứ hai dường như chính là những người thanh niên trong bức ảnh thứ nhất.

"Không đúng! Bức ảnh thứ nhất được chụp vào ngày công bố game Cuộc sống hoàn hảo, cũng chính là vài tháng trước khi thảm họa xảy ra. Nhưng thảm họa tổng cộng cũng mới xảy ra được mười mấy năm, những người thanh niên này làm sao toàn bộ lại biến thành những người già gần trăm tuổi được?"

Những người sống trong viện dưỡng lão chưa chắc đã là người già, thời gian của bọn họ đã bị đánh cắp.

"Người chơi mã số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm nhiệm vụ rank F! Lọ cầu cứu, thành công kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- A Niên"

"A Niên (nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ): Tên của tôi là A Niên, tôi bị mắc kẹt trong cùng một ngày, thời gian giống như chiếc lồng giam, xin hãy cứu tôi."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Tiến vào phòng bảo vệ của viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên, nhìn thấy A Niên."

Nhắc nhở của nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra đã xác minh suy đoán trước đó của Hàn Phi, thôn Trường Thọ quả thực có quan hệ mật thiết với viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên.

Lấp lại cái lỗ bên trên ngôi mộ, Hàn Phi đi ra khỏi phòng cho khách. Hiện tại hắn đã bị quỷ vực bao trùm, tốc độ thời gian trong thôn này khác với bên ngoài, khắp nơi đều có một sự cổ quái không thể nói rõ.

"Trong mộ có chôn con trai của hai người già kia, người trong nhà này nhất định có biết một số chuyện."

Cánh cửa của phòng bếp hơi động đậy, giỏ thức ăn mà ban ngày cô con dâu đưa đến bị lật đổ. Con chuột lớn bên trong mặc nhộng tằm, trong bộ dạng như con người đứng trên bếp lò, giống như là đang học làm thôn dân.

"Đôi vợ chồng già kia nấp ở đâu rồi?"

Đi vào phòng chủ một lần nữa, Hàn Phi phát hiện ra một cỗ quan tài bên trong phòng ngủ của đôi vợ chồng già. Nhớ đến âm thanh tấm gỗ dịch chuyển khi bà lão mở cửa, hắn có thể chắc chắn rằng, lúc đó bà lão đang nằm bên trong quan tài.

"Người sống tại sao phải nằm ở nơi của người chết?"

Mở nắp quan tài ra, bên trong là một chiếc áo liệm lớn màu đỏ, còn có một bức hình chụp chung đen trắng của một gia đình năm người.

Đôi vợ chồng già trong hình không hề già nua đến như vậy, con trai và con dâu của bọn họ cũng chưa biến thành quái vật.

"Người chơi mã số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm nhiệm vụ rank G -- Áo liệm."

"Áo liệm: sau khi mặc nó lên, bạn sẽ có xác suất được sự chấp thuận của thôn dân, nhưng bạn cũng sẽ phải trả một cái giá tương ứng, ví dụ như vĩnh viễn lưu lại trong thôn."

"Cái này có được coi là trang phục thống nhất trong thôn không?"

Ngồi bên cạnh quan tài, Hàn Phi lấy tài liệu về thôn Trường Thọ trong Cục điều tra ra. Tất cả những người đưa tin được phái đến sống ở đây đều hồi âm lại bình thường, nhưng có rất ít người sẽ rời khỏi thôn.

Thôn Trường Thọ giống như là có một loại ma lực đặc biệt, sẽ giữ những người đến từ bên ngoài lại trong thôn, khiến cho bọn họ không muốn rời đi.

"Chẳng lẽ ở lại đây thực sự có thể trường sinh bất tử, vĩnh hưởng cực lạc?"

Hàn Phi không tiếp tục ở trong nhà nữa, hắn thu lại khí tức rồi đi ra khỏi căn nhà cũ.

Thôn Trường Thọ vào buổi đêm khắp nơi đều toát ra khí tức quỷ dị, nhưng khi Hàn Phi thực sự đến gần một địa điểm nào đó, thì lại không tìm ra chỗ nào có vấn đề.

"Có sự tồn tại của quỷ vực, nơi đây chắc chắn có hận ý ẩn nấp, nó lấp ở nơi nào vậy? Tại sao tất cả quỷ quái bên trong vực sâu tham lam đều không cảm nhận được vị trí của nó?"

Hàn Phi chuẩn bị đi đến chỗ ở của trưởng thôn. Khi đi được nửa đường, hắn đột nhiên nhìn thấy một tia sáng yếu ớt.

Có vài người nam thanh nữ tú mặc đồng phục leo núi, cầm đèn pin lúc sáng lúc không, tiến vào trong thôn.

Trông bọn họ như những con ruồi không đầu, không ngừng đi loanh quanh trong thôn, dường như là đang tìm đường rời đi.

Hàn Phi đi cùng với bọn họ một lát, không ngờ đối phương lại đặc biệt nhạy cảm, rất nhanh đã phát hiện ra hắn.

"Ai ở đằng sau?"

Ánh sáng của đèn pin chiếu lên trên người Hàn Phi, mấy vị "du khách" trông giống như những con chim non bị kinh sợ, hoảng loạn nép lại với nhau.

"Tôi là người chạy nạn, đi nhầm vào thôn này, ban ngày vẫn còn đang yên đang lành, nhưng đến buổi tối toàn bộ thôn dân đều không thấy đâu nữa..." Dựa vào kỹ năng diễn xuất bậc thầy của mình, Hàn Phi đã thành công khiến những du khách giảm sự cảnh giác.

"Chúng tôi vào đây từ một tuần trước, sau khi đêm đến thì trời không còn sáng nữa, cứ mãi bị mắc kẹt ở trong đêm tối." Nữ du khách duy nhất rụt rè mở miệng nói, cô có tâm địa lương thiện, còn cảm thấy Hàn Phi một thân một mình có chút đáng thương.

"Mọi người bị mắc kẹt ở trong đêm tối? Không thoát ra được?" Hàn Phi nghĩ đến nhiệm vụ ngẫu nhiên điện thờ mà mình tiếp nhận, người tên là A Niên cũng bị mắc kẹt trong một ngày.

"Đúng vậy, chúng tôi đi ra phía bên ngoài, nhưng phía cuối tất cả các con đường đều là thôn này." Người đàn ông dẫn đầu cao hai mét, khôi ngô vạm vỡ, tất cả các du khách khác đều coi anh ta là người đáng tin cậy.

"Mọi người đã kiểm tra qua những ngôi nhà cũ trong thôn này chưa? Có phát hiện gì bất thường không?" Hàn Phi cảm thấy có gì đó không đúng, quỷ vực bao trùm, trong những ngôi nhà trong thôn Trường Thọ không biết ẩn nấp bao nhiêu quỷ quái, mấy du khách đến từ bên ngoài này vậy mà lại có thể sống được một tuần; nếu như không phải là bọn họ có vận khí tốt đến mức nghịch thiên, vậy thì chứng tỏ bọn họ chắc chắn có che dấu thực lực.

Đồng tử hơi co lại, Hàn Phi muốn rút ngắn khoảng cách để quan sát, nhưng khi hắn vừa tiến lên phía trước một bước, hai du khách nam với sắc mặt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào hắn, dường như là lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì không tốt cho bọn họ.

"Tất cả các ngôi nhà trong thôn chúng tôi đều đã đi hết một lượt, không có bất kỳ phát hiện nào, ngược lại là cái giếng cổ bên ngoài thôn lại rất đáng chú ý." Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu cau mày suy nghĩ: "Bên trong giếng cứ có giọng nói của người phát ra, nhưng khi chúng tôi đi qua xem, giếng lại không có gì."

"Giếng nước?" Hàn Phi có chút tò mò: "Có thể dẫn tôi đến đó xem không?"

"Được thôi." Người đàn ông vạm vỡ đồng ý ngay, bọn họ cầm đèn pin đi phía trước dẫn đầu, còn Hàn Phi đi theo phía sau.

Không biết có phải là do ảo giác của Hàn Phi hay không, khi những người du khách kia xoay người lại, hắn nhìn thấy có một du khách trên mặt lộ ra một ý cười.

Giếng nước mà người đàn ông vạm vỡ nói đến ở phía bên kia của thôn, cỏ cây ở đó mọc lên một cách đặc biệt um tùm, che mất tất cả ánh sao.

Tốc độ của các du khách rất nhanh, bọn họ dẫn Hàn Phi đi vào sâu trong rừng rậm. Ở đây có xây dựng một từ đường đã có tuổi tác lâu đời, giếng nước kia ở ngay bên cạnh từ đường.

"Anh hãy nghe đi, có phải là có tiếng nói chuyện từ trong giếng phát ra không?"

"Không có, tôi không nghe thấy gì hết." Ngũ quan của Hàn Phi vượt xa người thường, nhưng hắn cũng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

"Anh đến gần hơn một chút đi." Mấy du khách vây quanh Hàn Phi, dần dần đi đến bên ngoài từ đường, giếng nước chỉ cách bọn họ có vài bước chân: "Nghe thấy chưa?"

"Vẫn không nghe thấy."

"Đi lên phía trước một chút nữa." Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu đứng bên cạnh Hàn Phi, cánh tay giấu sau lưng anh ta âm thầm ấn lên vai hắn.

Biểu cảm của mấy du khách cũng có chút căng thẳng, chờ đợi Hàn Phi tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng hắn lại dừng lại đúng vào lúc này: "Mấy người không phải chuẩn bị đẩy tôi vào trong giếng đấy chứ?"

Xoay người lại, hắn cười híp mắt nhìn mấy du khách: "Đến bản thân mình cũng bị lừa, tố chất tâm lý này của mấy người, làm sao mà làm được người xấu?"

Ánh sáng chói mắt của con dao trong tay Hàn Phi xuất hiện, trong nháy mắt, bàn tay đặt trên vai của Hàn Phi bị rơi xuống đất.

Vết thương trên người những du khách kia không hề chảy ra máu tươi, mà rơi ra một lượng lớn cát bụi.

Bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa cho sợ hãi, bọn họ hoảng loạn chạy trốn. Hàn Phi làm gì có chuyện tha cho bọn họ, hắn theo sát phía sau.

Trở lại phía sâu trong rừng rậm, những du khách kia đã biến mất ở gần một cái cây lớn.

"Người đâu?"

Hàn Phi trèo lên cây đại thụ, trong tầng tầng lớp lớp lá cây bao bọc, hắn phát hiện ra mấy con nhộng hình người cực lớn.

"Nhìn kích thước này thừa sức có thể bọc được một người."

Bề mặt những con nhộng lớn có hoa văn giống như vòng tuổi, bọn chúng dường như đã mọc vào cùng với cây đại thụ, hút chất dinh dưỡng thông qua thân cây.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện nhộng Trường Thọ, sau ba lần dị hóa mới xuất hiện quỷ vật, có thể tồn tại được cả trong thế giới tầng sâu và hiện thực."

Vung dao tái sinh lên, Hàn Phi chém đứt con nhộng lớn. Bên trong rơi ra một con quái vật hình người trái tim vẫn còn đang đập, đối phương trông rất giống một du khách nào đó.

"Nối giáo cho giặc, những tên này dẫn dụ người sống đến gần giếng nước, sau đó tiến hành hiến tế."

Sau khi rời khỏi cái nhộng lớn, quái vật hình người rất nhanh đã chết đi, những "sinh vật" đặc biệt này đều là dị biến ra từ trong thảm họa, có vẻ giống với hoa oán hận mà Hàn Phi thu được lúc trước.

Một mình trở lại từ đường, Hàn Phi mở cánh cửa nặng nề ra. Hắn nhìn thấy những bài vị trên bàn cúng, từ đường này không phải cúng tế tổ tiên, cũng không phải thần linh, mà là một cái hộp màu đen tuyền.

Tất cả bài vị của người đã khuất đều vây quanh chiếc hộp đen kia, như thể mong muốn hộp đen có thể đổ ra thứ gì đó, để bọn họ tranh cướp.

Ngoài ra Hàn Phi còn phát hiện ra một chuyện. Tất cả những người trên bài vị đều họ Phó, bọn họ có cùng họ với người sáng lập ra Vĩnh Sinh Pharmatical.

"Thôn Trường Thọ này liệu có phải là một nơi thử nghiệm khác của Vĩnh Sinh Pharmatical không? Dùng những đứa trẻ như tờ giấy trắng để nhào nặn nhân cách và dò tìm đủ các khả năng vô tận của tư duy, lấy người già ra để thí nghiệm sinh mệnh và giới hạn của xác thịt." Nhìn điêu khắc hộp đen ở giữa các bài vị, hắn thật sự không ngờ lại có thể nhìn thấy hộp đen bên trong điện thờ ký ức của Cao Hưng.

"Chẳng lẽ bên trong viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên có ẩn chứa bí mật của hộp đen? Cao Hưng chính là bởi vì biết được bí mật này, nên mới thay đổi được vận mệnh, từ một đứa trẻ ở tầng lớp thấp bi thảm, trở thành ác mộng của toàn thành phố?"

"Ba tòa nhà quỷ trong nhật ký của Cao Thành chính là mấu chốt của thế giới ký ức điện thờ này. Trong bệnh viện mắt số 3, hai đứa trẻ dường như đã thay đổi mắt, cuối cùng bọn chúng đi lướt qua nhau trong thủy cung Biển Sâu. Trong viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên, cuộc đời của hai người dường như đã thực sự đi trên hai con đường khác nhau.”

Bình Luận (0)
Comment