"Hoa tường vy dại và bồ công anh nở lúc 5 giờ sáng đại diện cho hai đứa con của A Niên? Những bông hoa này đều là người thân trong ký ức của anh ta à?"
Sau khi định thần lại, cảnh tượng trong tâm trí của Hàn Phi đã biến mất, trong tay hắn có thêm hai đóa hoa khô héo.
"Mình nhìn thấy là cuốn sách trống rỗng, nhưng trong tay A Niên cầm lại là một cuốn album, người nhà trong ký ức, chính là những bông hoa trong quỷ vực."
Mở cuốn sách trống rỗng ra, Hàn Phi tìm thấy trang thời gian là 5:00 sáng, hắn kẹp hai bông hoa khô héo vào bên trong.
Tiếng khóc của đứa trẻ dần nhỏ hơn, những bông hoa này từ từ mọc vào bên trong trang sách, như thể bọn chúng vốn dĩ là thuộc về trang sách này.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt -- Cuốn sách cuộc đời."
"Cuốn sách cuộc đời: cuộc đời của mỗi người đều là một cuốn sách, mọi thứ mà bạn trải qua chính là nội dung bên trong sách, ký ức của bạn thêu dệt nên câu chuyện thuộc về chính bạn."
Tiếp tục đi về phía trước bên trong vườn hoa, mỗi bông hoa đều hi vọng có thể được Hàn Phi mang đi. Bên trong vườn hoa này đã giam cầm quá nhiều quá nhiều linh hồn.
Thẳng thắn mà nói, Hàn Phi rất muốn lấy dao tái sinh ra, chặt cả một vùng lớn, thu tất cả những linh hồn nguyện ý đi theo hắn vào bên trong vực sâu tham lam, đáng tiếc làm như vậy nguy hiểm quá lớn.
Kiềm chế lòng tham trong nội tâm, Hàn Phi cắm đầu đi tìm những bông hoa khác.
Vài phút sau hắn lại phát hiện hoa bia nở lúc 3:00 sáng, khi hắn ngắt bông hoa này xuống lại phát hiện ra ký ức mới của A Niên.
Là ngày đầu tiên khi A Niên vào làm tại Vĩnh Sinh Pharmatical, ký ức khó quên nhất của anh ta cũng là bắt đầu từ thời khắc này.
Lãnh đạo bộ phận là người đã từng hướng dẫn, vô cùng chăm sóc anh ta, các đồng nghiệp cũng đều công nhận năng lực làm việc. Đây vốn dĩ là một câu chuyện phấn đấu đầy cảm hứng, nhưng khi thí nghiệm từng bước đi sâu hơn, A Niên dần dần phát hiện ra những gì mình tham gia vào hoàn toàn không phải là một công trình khoa học vĩ đại gia tăng tuổi thọ của con người, mà là đang nghiên cứu chế tạo đủ các loại vật cấm kỵ.
Dưới sự dằn vặt của lương tâm và sự cám dỗ của tiền bạc danh tiếng, A Niên từng bước sa ngã.
Năm này qua năm khác, vào một đêm lúc 3:00 sáng, khi tham gia vào một thí nghiệm nào đó, người hướng dẫn của anh ta đã bị đột tử một cách bất ngờ.
Hoa bia nở ra, A Niên tiếp nhận vị trí công việc của người hướng dẫn, trở thành người phụ trách mới của thí nghiệm cấm kỵ này.
Hàn Phi chạm vào cánh hoa bia, ẩn chứa bộ phận linh hồn người hướng dẫn của A Niên, bông hoa này cũng là một phần không thể thiếu trong ký ức của anh ta.
Chạy trong biển hoa, Hàn Phi dần dần thu thập đủ những bông hoa kia, ký ức của A Niên cũng dần dần trở nên hoàn chỉnh hơn.
Trong thời gian này, nhân viên thí nghiệm bị mắc kẹt không hề là một người bình thường, anh ta là người phụ trách hạng mục tuyệt mật hàng đầu không thể tiết lộ trong nội bộ của Vĩnh Sinh Pharmatical.
Thời còn trẻ, anh ta đần độn thật thà, phản ứng chậm chạp, cảm giác hiện diện rất thấp, có động đất cũng không biết chạy đi.
Sau khi vào Vĩnh Sinh Pharmatical, anh ta trở thành một nhân viên nghiên cứu khoa học thật thà nhất, trầm mặc ít nói, vùi đầu vào thí nghiệm, một lòng muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc nào đó. Sở dĩ phải làm việc cật lực như vậy là bởi vì hai đứa con của anh ta mắc phải một căn bệnh di truyền cực kỳ hiếm gặp. Vì để cứu những đứa con của mình, nên anh ta đã đích thân tham gia vào thí nghiệm, để kiểm tra độ an toàn của các thí nghiệm.
Anh ta cực kỳ kiên trì, đáng tiếc hiện thực không phải là cổ tích. Trong các thí nghiệm cường độ cao, anh ta dần dần phát hiện ra tinh thần của mình có vấn đề, lúc nào cũng cảm thấy những người xung quanh đều bị bệnh.
Vì không để mất đi công việc này, anh ta giấu kín tất cả những bí mật này trong lòng, bề ngoài giả vờ là một người bình thường.
Khi dự án không ngừng tiến triển, anh ta cũng tiếp xúc với càng nhiều bí mật cốt lõi hơn của Vĩnh Sinh Pharmatical. Nhưng trong quá trình đó, người nhà của anh ta lần lượt ngã bệnh, tất cả bạn bè đều rời xa, thậm chí cả hàng xóm cũng chuyển đi.
Nửa sau cuộc đời của anh ta dường như bị điều khiển bởi một bàn tay vô hình, có một sức mạnh đang buộc anh ta phải tiến về phía trước.
Cuối cùng anh ta đã thành công tiếp xúc được với bí mật cốt lõi nhất của Vĩnh Sinh Pharmatical -- Hộp đen.
“Cảm giác như A Niên đã bị Cao Hưng và Cánh Bướm lợi dụng, trong cuộc sống của anh ta khắp nơi đều có dấu vết của sự thao túng tinh thần, cho dù đó là anh ta, hay là người nhà của anh ta..." Trên những bông hoa mà A Niên bảo Hàn Phi hái, luôn có con bướm bay nhảy, xòe đôi cánh rực rỡ có rơi xuống bụi mộng, mê hoặc con người.
Sau khi tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, Hàn Phi đã tìm được hầu hết những bông hoa tươi, bây giờ chỉ còn lại hoa ánh trăng nở lúc 10 giờ tối.
"A Niên tiếp xúc với hộp đen, vậy bông hoa cuối cùng nở ra chắc hẳn đại diện cho cảnh tượng cuối cùng mà anh ta nhìn thấy."
Con đường Hàn Phi đi đến đã biến mất từ lâu, hắn phiêu bạt trong biển hoa, những bông hoa và con bướm vây quanh hắn càng ngày càng nhiều.
Những bông hoa cầu xin Hàn Phi mang chúng đi; hoa văn trên cánh bướm như những đôi mắt đáng sợ, dõi theo từng bước đi của hắn.
Dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Phi cảm thấy mặt đất khẽ rung lên. Sau khi dừng lại vài giây, hắn đột nhiên ngoảnh đầu lại, đất sau lưng đang nhô lên trên, như thể có một con mãng xà khổng lồ mai phục dưới lòng đất, đang uốn lượn hướng về phía hắn.
Xoay người né tránh, nơi mà Hàn Phi vừa đứng bùn đất văng tung tóe, một thân cây mập mạp chui ra từ dưới lòng đất!
Cơ thể nó dài mười mấy mét, toàn thân đều có vòng tuổi, trên đó có vẽ những đường tròn hoa văn cổ quái.
Nhìn vào trong cái hố, những cái đầu người đang cười đùa được treo trên những sợi tơ nhỏ xíu bên dưới thân cây, bên dưới biển hoa ẩn chứa những điều kinh dị ngoài sức tưởng tượng.
Mặt đất trở nên mềm nhũn, hai chân Hàn Phi cũng bắt đầu lún xuống, mỗi một bước đi hắn đều phải bỏ ra sức lực gấp đôi lúc trước.
"Tuyệt đối không thể lún xuống lòng đất!"
Biết mình đã bị phát hiện, Hàn Phi quay người bỏ chạy không chút do dự.
Hoa có thể tìm sau, nhưng mạng thì chỉ có một cái.
Thân cây mập mạp đang truy đuổi phía sau, càng tồi tệ hơn là trên mặt đất lại xuất hiện thêm nhiều chỗ nhô lên. Một số lượng lớn các "thân rễ" ẩn chứa bên dưới lòng đất đang hội tụ về phía Hàn Phi.
"Trên người mình có máu của Trường Thọ, những tên này đến người của mình mà cũng không bỏ qua hay sao?"
Không còn cách nào khác, Hàn Phi lại tiếp tục thả máu của Trường Thọ ra.
Máu tươi của quỷ thấm đẫm trên người, những con quái vật ẩn nấp bên dưới lòng đất càng ra sức truy đuổi hơn; có điều dưới sự dẫn dắt của máu quỷ, Hàn Phi cũng đã tìm được đường trở về.
Thấy Hàn Phi muốn trốn thoát, những đóa hoa kia giống như phát điên quấn quanh cơ thể của hắn, cầu xin hắn mang mình đi.
Một đóa, hai đóa không ảnh hưởng gì nhiều đến Hàn Phi, nhưng những bông hoa linh hồn nhiều không kể xiết cùng nhau vươn đến, tâm trí của hắn gần như bị choáng ngợp bởi đủ loại ký ức kỳ lạ.
Bản tính ích kỷ của con người được thể hiện một cách vô cùng sinh động ở nơi này, bản chất của những bông hoa kia không xấu, nhưng bọn chúng lại cùng nhau ùa đến. Nếu Hàn Phi không mang bọn chúng cùng rời đi, thì bọn chúng cũng sẽ không để hắn dễ dàng trốn thoát như vậy.
"Lòng tốt khó có được mà!"
Nghiến răng, Hàn Phi mở một nửa vực sâu tham lam ra: "Nếu như các người đã muốn đi theo tôi, vậy thì tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý vậy."
Không còn che dấu sương đen, vực sâu tham lam xuất hiện sau lưng Hàn Phi, giống như thủy triều màu đen, đột nhiên nuốt chửng một lượng lớn các bông hoa linh hồn.
Quỷ vực hoàn toàn bị kích động, Hàn Phi chạy đến bên trong vườn hoa của hận ý mở cửa vực sâu, điều này không khác gì việc trực diện tuyên chiến với hận ý.
Tốc độ thời gian đang thay đổi, trên đầu Hàn Phi lại xuất hiện thêm một lọn tóc trắng, nhưng đã lên nỏ thì cũng không còn đường lui, hắn hiện tại đã không thể dừng lại được nữa.
Gây ra động tĩnh quá lớn, bên rìa biển hoa xuất hiện mấy người làm vườn. Phần mặt của bọn họ không có ngũ quan, chỉ có những vòng tuổi khuếch tán ra bên ngoài; phần thân dưới bị xiềng xích khoá lại trong biển hoa; phần thân trên giống như những con côn trùng, dị hóa ra cơ quan được chuyên dùng để nuôi dưỡng những bông hoa.
"Tăng tốc!"
Sử dụng năng lực ngôn linh, Hàn Phi vốn muốn rời đi trước khi những người làm vườn bao vây, nhưng khi đi qua bên cạnh người làm vườn, hắn bất ngờ phát hiện ra trên lồng ngực của mỗi một người làm vườn đều có mọc một bông hoa.
Trong đó có bông hoa mọc trên người của một người làm vườn trắng nõn thuần khiết, giống như ánh trăng trên mặt nước, điểm xuyết cho đêm tối, lại dường như có thể khô héo bất cứ lúc nào.
"Hoa ánh trăng?"
Hoa ánh trăng mà hắn muốn tìm nở ngay trên ngực của một người làm vườn nào đó, được người làm vườn đó che chở như bảo bối.
"Buổi tối hoa nở, ban ngày hoa tàn, tượng trưng cho những điều tốt đẹp và tình cảm dễ phai tàn, nó chính là bông hoa cuối cùng mà mình đang tìm kiếm."
Lập tức thay đổi phương hướng, Hàn Phi tạo ra thủy triều đen bao trùm lấy người làm vườn; cùng lúc với việc nuốt chửng người làm vườn, thì hắn tóm lấy thân hoa.
Cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời của A Niên hiện lên trong tâm trí của Hàn Phi. Anh ta đang đứng trong một tòa nhà hoàn toàn khép kín dưới lòng đất, trước mặt có để hàng trăm cabin dưỡng bệnh, bên trong đều là những người sắp chết.
Trên cơ thể của những người tham gia thí nghiệm kia có cắm đầy các loại ống, ở cuối những đường ống đó là một căn phòng màu đen tuyền, giống như một cái hộp đen khổng lồ.
Các tem trên đầu giường có ghi chép thông tin của từng người tham gia thí nghiệm, trong số bọn họ có người là những người giàu có ở thế giới bên ngoài, có người là tinh anh trong các ngành nghề, còn có cả những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, và một số nhân viên của chính Vĩnh Sinh Pharmatical, hai đứa con của A Niên cũng nằm trong số đó.
Những người này dường như đã kí vào hợp đồng, trước khi lâm chung, giao mọi thứ của mình cho Vĩnh Sinh Pharmatical quản lý.
Thể xác và linh hồn của bọn họ dường như bị phân ra, toàn bộ ý thức đều tiến vào não bộ AI, cơ quan trong cơ thể miễn cưỡng duy trì sự sống cơ bản.
"Kế hoạch Vĩnh Sinh?"
Trong căn phòng màu đen thần bí kia, có treo một chiếc đồng hồ lớn không chạy. A Niên cũng giống như thường lệ kiểm tra tình hình bên trong các cabin dưỡng bệnh, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trong một không gian khép kín ngoài anh ta ra không một người sống nào có thể tiến vào này, tiếng gõ cửa là được truyền ra từ căn phòng đó.
Vô thức ngẩng đầu lên, A Niên nhìn về phía căn phòng màu đen có treo chiếc đồng hồ, tiếng gõ cửa là được truyền ra từ căn phòng đó.
Khi anh ta vẫn còn đang nghi ngờ có phải là mình nghe nhầm không, chiếc đồng hồ đã ngừng chạy đột nhiên bắt đầu chuyển động. Hàng trăm cơ thể thí nghiệm bên trong cabin dưỡng bệnh thất khiếu đều chảy máu, hai mắt lồi ra ngoài.
Tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, ánh đèn màu đỏ cảnh báo cấp 1 chiếu lên trên mặt A Niên, tiếp đó anh ta nhìn thấy căn phòng màu đen bị vô số bàn tay máu mở ra, quỷ quái vô cùng vô tận bò ra từ sau cánh cửa ngầm.
Ác mộng ập đến, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, dưới sự chi phối một cách vô thức A Niên chạy về phía cabin dưỡng bệnh của con mình, anh ta vào nằm cùng với thi thể của hai đứa con.
Đoạn ký ức cuối cùng đến đây là kết thúc, đóa hoa ánh trăng là do mảnh vụn linh hồn của chính A Niên cấu thành.
Sau khi đã thu thập đủ tất cả các bông hoa, trên cuốn sách cuộc đời của A Niên bắt đầu xuất hiện những dòng chữ viết, nhưng bây giờ Hàn Phi không có thời gian để xem.
Sau khi người làm vườn chết, bên dưới biển hoa phát ra tiếng gào thét của hận ý.
"Chạy!"
Tò mò hại chết mèo, không nghĩ ngợi bất cứ thứ gì hết, Hàn Phi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng bảo vệ.
"Lão ca, tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Hàn Phi đặt cuốn sách cuộc đời lên trên bàn của phòng bảo vệ. A Niên bên trong cánh cửa sổ cũng đặt cuốn album trong tay mình lên vị trí tương tự.
Hai người đứng trên hai mốc thời gian khác nhau, ký ức của quá khứ và hiện tại xâu chuỗi lại với nhau, kỳ tích đã xảy ra.
Trang sách bắt đầu tự mình lật giở, những bông hoa khô héo bên trong sách bắt đầu nở lại, rực rỡ sắc màu, giống như chính cuộc đời của A Niên vậy.
Cười nói mắng chửi, đủ các loại âm thanh bắt đầu vang lên bên trong sách, chân dung trong bức ảnh toàn bộ đều đi ra ngoài. Bọn họ dung hợp vào trong cơ thể của A Niên, khiến anh ta trở nên càng ngày càng chân thực.
Chờ sau khi cơ thể của anh ta hoàn toàn hóa thành thực chất, trên kính cửa sổ xuất hiện những vết nứt, đồng hồ của quá khứ và đồng hồ của hiện tại trùng với nhau; giây tiếp theo kim giờ của hai đồng hồ đã đồng thời cùng nhau chuyển động.
"Bùm!"
Kính của phòng bảo vệ bắn tung tóe ra tứ phía, tất cả các vật phẩm lão hóa nhanh chóng, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc của Vĩnh Sinh Pharmatical nhảy ra từ trong kẽ hở của thời gian.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ A Niên, nhận được một lượng lớn phần thưởng kinh nghiệm, nhận được vật phẩm đặc biệt chứng chỉ điều dưỡng, nhận được tình bạn và tín nhiệm của A Niên."
"Chứng chỉ điều dưỡng: thẻ làm việc đeo người, bạn sẽ không bị những điều dưỡng hộ lý khác tấn công nữa, những người già ở đây cũng sẽ không làm khó bạn, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải cẩn thận một số bác sĩ và quái vật mất đi lý trí."
"A Niên (người sở hữu nhân cách ký ức): thần linh đã lừa gạt anh, khi thức tỉnh nhân cách lần thứ 7, những ký ức đau đớn kia đã khiến anh phát điên, khiến anh vĩnh viễn sống trong quá khứ, trở thành món đồ chơi của mấy hận ý."
"Sau khi lặp lại cùng 1 phút trong 13 năm, bạn đã phá vỡ một phút kinh khủng nhất của anh ấy, kéo anh ấy ra từ trong vòng tuần hoàn của thời gian, giúp đỡ anh ấy thành công hoàn thành lần thức tỉnh thứ 7.”