Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 878 - Chương 878: Người Bạn Không Nhìn Thấy

Chương 878: Người bạn không nhìn thấy Chương 878: Người bạn không nhìn thấy

Kiểm soát thời gian đối với Hàn Phi gần như là một chuyện không thể nào, nhưng trong thế giới ký ức điện thờ của Cao Hưng lại thực sự đang xảy ra. Hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải con quỷ khó đối phó như vậy.

Sau khi thoát khỏi sự truy sát của hộ lý, khoé mắt Hàn Phi lại có thêm một nếp nhăn nhàn nhạt. Hắn đã dừng lại quá lâu ở bên trong quỷ vực, thời gian của bản thân dường như đã bị đánh cắp mất một ít.

"Mấy hận ý này nếu như đột phá trở thành không thể nhắc đến, vậy hẳn sẽ là không thể nhắc đến đáng sợ nhất."

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Hàn Phi đi đến địa điểm thực sự trong lần hành động này của mình -- Phòng bảo vệ.

Dường như là để tránh làm phiền đến những người già, phòng bảo vệ được xây dựng ở góc hẻo lánh nhất. Hành lang liền kề âm u một cách đặc biệt, tất cả các căn phòng đều có dán niêm phong, còn có khắc những thời gian lên trên.

Ví dụ như 0 giờ nửa đêm, 3 giờ buổi chiều..., những căn phòng màu đen này không biết là được dùng để làm gì, cửa phòng toàn bộ đều bị khóa, ngoài thời gian có khắc trên cánh cửa ra thì không có bất kỳ kí hiệu nào nữa.

"Chắc là không tìm nhầm chỗ đâu."

Khi đi ngang qua cửa của căn phòng có dán niêm phong, Hàn Phi cứ nghe thấy tận mấy tiếng bước chân vang lên, "bọn chúng" dường như đang đi theo phía sau lưng.

Chỉ đơn giản đi có vài bước chân, nhưng Hàn Phi lại cảm thấy như mình đã đi rất lâu; dường như hắn đang mò mẫm bên trong mê cung thời gian, cho đến khi ngoảnh đầu lại thì phát hiện trên cửa phòng đã có một lớp bụi.

Bên trong viện dưỡng lão quỷ dị này mọi thứ đều đang lão hóa, chỉ có đêm tối bao trùm tội ác là vĩnh hằng bất biến.

"Nhiệt độ đang giảm xuống, xung quanh trở nên tối hơn, hộ lý kia không phải lại đuổi theo đấy chứ?"

Chỉ là đi qua một hành lang, nhưng tinh thần và thể xác của Hàn Phi lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không dám chạm vào bất kỳ thứ gì bên trong viện dưỡng lão, hắn đi đến gần phòng bảo vệ.

Thông qua cửa sổ phục vụ trên hành lang, Hàn Phi nhìn vào bên trong phòng.

Phòng bảo vệ mặc dù vị trí hẻo lánh, nhưng không gian bên trong rất lớn, phải tương đương với ba căn phòng bệnh bình thường. Bên trong còn được trang bị nhiều công cụ chống bạo động chuyên nghiệp, cũng như các vật phẩm cần thiết cho bảo vệ trong cuộc sống hàng ngày.

Có điều những thứ này đều không phải là tâm điểm của Hàn Phi. Hắn nhìn thấy bên trong phòng bảo vệ có một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên thí nghiệm của Vĩnh Sinh Pharmatical đang đi đi lại lại.

Biểu cảm của anh ta rất đáng sợ, đồng tử đang không ngừng chuyển động, trong miệng cứ liên tục lặp đi lặp lại điều gì đó.

"A Niên?"

Hàn Phi không ngờ lại thuận lợi tìm được mục tiêu nhiệm vụ như vậy. Hắn nắm lấy tay nắm cửa của phòng bảo vệ, nhưng lại không dám lập tức mở ra.

Nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ không thể nào lại đơn giản như vậy, hắn lo lắng rằng mình đã bỏ qua nguy hiểm nào đó.

"Đồng hồ bên trong phòng bảo vệ vẫn đang chuyển động, có thể nghe thấy rõ tiếng tích tắc tích tắc, nhưng kim đồng hồ cứ tuần hoàn qua lại giữa 0:00 và 0:01, người trong phòng dường như là bị mắc kẹt ở bên trong 1 phút đó!"

Để tránh xuất hiện sự cố bất ngờ, Hàn Phi thử gọi tên A Niên từ bên ngoài phòng. Người đàn ông trong phòng hoàn toàn không nghe thấy tiếng của hắn, cách một cánh cửa chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Xem ra buộc phải tiến vào bên trong kéo anh ta ra ngoài mới được, vấn đề là mình tiến vào trong rồi, chính mình có thể ra ngoài được hay không?"

Mục tiêu nhiệm vụ ở ngay trước mắt, Hàn Phi không muốn cứ thế mà từ bỏ. Từ từ chuyển động tay nắm cửa, hắn đẩy cửa phòng bảo vệ ra.

"A Niên?"

Mùi thối rữa xộc vào khoang mũi, bên trong phòng bảo vệ tối đen như mực, mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, trong phòng căn bản không có một bóng người.

"Làm sao có thể?"

Hàn Phi lại vòng đến cửa sổ, rõ ràng là A Niên đang đi đi lại lại trong phòng bảo vệ.

Khung cảnh nhìn từ cửa sổ khác với khung cảnh thực sự đằng sau cánh cửa, dường như là đang ở trên hai mốc thời gian khác nhau.

"Làm thế nào để cứu anh ta ra khỏi đây?"

Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của A Niên, thông qua biểu cảm nhỏ nhất của anh ta, Hàn Phi thử nghiền ngẫm sự việc mà anh ta đã trải qua lúc đó.

Với tư cách là một diễn viên bậc thầy và chuyên gia tâm lý học tội phạm thực tiễn, Hàn Phi liệt kê ra rất nhiều khả năng.

"Trong 1 phút đó anh ta dường như đã gặp phải chuyện vượt ngoài nhận thức, cả người như mất hồn mất trí, anh ta rất sợ hãi, cũng đang do dự, chắc là anh ta biết cách giải quyết, nhưng nếu làm như thế sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn."

Với trí nhớ siêu việt của mình khiến cho Hàn Phi đã ghi nhớ lại tất cả sự thay đổi biểu cảm của A Niên. Bước vào phòng bảo vệ, hắn đứng ở vị trí đầu tiên mà A Niên xuất hiện, sau đó bắt đầu mô phỏng bắt chước anh ta, đi lại bên trong phòng.

"Mình là sau khi nhận được lọ cầu cứu mới kích hoạt nhiệm vụ này. Hai bức ảnh chụp chung bên trong chiếc lọ chắc là người bình thường không thể có được nó, khả năng lớn là người trong cuộc trộm ra ngoài, anh ta muốn thông qua hai bức ảnh này để biểu đạt điều gì?"

Kỹ năng diễn xuất bậc thầy khiến cho Hàn Phi tái hiện hoàn hảo ra mọi hành động của A Niên. Hắn giống như A Niên, đang ở trên một dòng thời gian khác, cả hai gần như chồng lên nhau.

Hoàn toàn chìm đắm trong đó, Hàn Phi cũng không biết đã đi bao lâu, thời gian gần như dần dần mất đi ý nghĩa.

Có thể là vài phút, cũng có thể là một giờ, khi Hàn Phi ngẩng đầu lên, hắn nghe thấy tiếng kim giờ chuyển động.

Đồng hồ trong phòng bảo vệ đứng yên, nhưng tiếng kim giờ chuyển động lại thực sự là phát ra từ trong chiếc đồng hồ đó.

Từ từ di chuyển tầm mắt, Hàn Phi nhìn về phía cửa sổ của phòng bảo vệ. Trên kính phản chiếu không phải là bóng dáng của Hàn Phi, mà là A Niên.

Đối phương đang ngẩn người đứng ở nơi đó, dường như cũng nhìn thấy Hàn Phi thông qua kính cửa sổ.

Hai người đều đứng ở bên trong căn phòng, đều nhìn thấy nhau qua kính cửa sổ, đây là một loại trải nghiệm vô cùng đặc biệt.

"A Niên?" Hàn Phi khẽ gọi, hắn muốn đến gần cửa sổ, nhưng khi vừa mới phát ra âm thanh, bóng dáng của A Niên đã biến mất: "Chắc là anh ta có nhìn thấy mình."

Vội vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, Hàn phi đứng ở bên ngoài cửa sổ quan sát A Niên.

Biểu cảm trên mặt A Niên rõ ràng đã phát sinh thay đổi. Dường như là anh ta rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Hàn Phi, nhưng chỉ một phút sau, anh ta lại trở về dáng vẻ trước đó.

"Mình phải liên lạc với anh ta bằng cách nào đây? Giọng nói không thể truyền qua đó..."

Hàn Phi lại tiến vào phòng bảo vệ. Với suy nghĩ còn nước còn tát, hắn rạch vực sâu tham lam ra một khe hở, để máu quỷ chảy trong cơ thể của Trường Thọ đổ lên trên cơ thể mình.

Máu của Trường Thọ có thể làm suy giảm hiệu ứng quỷ vực của viện dưỡng lão, phá giải hư ảo, Hàn Phi muốn cược một phen.

Hắn lại bắt chước A Niên một lần nữa. Máu quỷ của Trường Thọ có tác dụng mấu chốt, khi âm thanh thời gian trôi qua vang lên bên tai, Hàn Phi và A Niên cùng ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ.

Bọn họ nhìn thấy nhau trên cửa sổ bám đầy bụi bẩn. Mặc dù A Niên bị bộ dạng máu me đầm đìa của Hàn Phi làm cho giật nảy mình, nhưng có điều anh ta rất nhanh đã nhận thức ra điều gì đó và đi thẳng đến cửa sổ.

Hàn Phi cũng làm động tác giống y hệt A Niên, bọn họ đồng thời cùng đến bên cửa sổ.

Hai người không nghe thấy giọng nói của đối phương, A Niên giơ tay lên trước, viết lên trên cửa sổ bám đầy bụi -- Cậu là ai?

Nhìn chữ viết xuất hiện trên kính cửa sổ, Hàn Phi cũng viết một câu lên trên -- Tôi tìm thấy lọ cầu cứu của anh, tôi đến để cứu anh ra.

A Niên bị mắc kẹt ở quá khứ, những chữ mà anh ta viết ra sẽ xuất hiện ở bên phía Hàn Phi, nhưng nội dung mà Hàn Phi viết ra, thì anh ta lại không nhìn thấy.

Không có cách nào để giao tiếp, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cầu cứu của A Niên. Anh ta đã ý thức được điều gì đó nên lại tiếp tục viết lên trên cửa sổ -- Trong ngăn kéo có một cuốn sách, ghi chép lại thứ tự hoa nở, cậu hãy đi ra vườn tìm những bông hoa đó, hái bọn họ xuống, đặt vào bên trong sách.

Hàn Phi nhìn chằm chằm vào hai chữ "bọn họ" trên cửa sổ, hoa mà A Niên nói đến dường như không phải là hoa thực sự.

Đập ngăn kéo bị khóa ra, Hàn Phi tìm thấy một cuốn sách gần như trống rỗng ở bên trong, trên một số trang đặc biệt có đánh dấu thời gian.

"Thời gian? Thứ tự của hoa?"

Hàn Phi nhìn về cửa sổ, A Niên trong kính lấy ra một cuốn album từ trong ngăn kéo, bên trong có kẹp những bức ảnh của người thân bạn bè.

Một tay anh ta cầm cuốn album, tay kia tiếp tục viết lên trên cửa sổ.

"Hoa bia nở lúc 3 giờ sáng; tường vi dại và bồ công anh nở vào khoảng 5 giờ rạng sáng; tiếp theo là hoa thù lù nở vào 6 giờ sáng sớm; hoa thược dược nở 7 giờ; hoa mười giờ nở vào 10 giờ buổi sáng; hoa hướng dương nở đúng vào giữa trưa..."

"Buổi chiều 3 giờ, cúc vạn thọ nở; khi mặt trời lặn, hoa phấn, cỏ anh thảo lần lượt nở hoa; 10 giờ buổi tối hoa ánh trăng nở cuối cùng."

Nhìn thấy thời gian hoa nở mà A Niên viết, Hàn Phi lập tức liên tưởng đến những căn phòng màu đen trong hành lang dài; trên tất cả những căn phòng màu đen có dán niêm phong đều có in một thời gian.

"Chẳng lẽ những bông hoa kia được giấu bên trong những căn phòng màu đen dán niêm phong?"

Ghi nhớ lại tất cả những nội dung mà A Niên viết, Hàn Phi cầm cuốn sổ trống rỗng chạy ra khỏi phòng bảo vệ. Dừng lại ở trước cửa một căn phòng màu đen, hắn nhìn dòng chữ được in bên trên.

"3 giờ sáng, hoa bia mà A Niên muốn tìm là nở vào thời gian này."

Lấy dao tái sinh ra, Hàn Phi phá khoá cửa rồi đẩy cửa phòng bước vào.

Trong căn phòng tối đen toát ra một bầu không khí quỷ dị khó tả, trên những dãy kệ hàng có để đầy những chậu hoa đầu người lớn nhỏ, có điều trong tất cả các chậu hoa đều không có hoa tươi.

Quét qua một lượt, Hàn Phi còn phát hiện ra trên mỗi chậu hoa đều có khắc tên người, dường như những chậu hoa này là dùng tên của người sống để đặt tên.

"Cao Hưng vẫn luôn tự xưng là chủ nhân vườn hoa, trong điện thờ của y, bông hoa có khả năng đại diện cho linh hồn của con người, những chậu hoa này chắc là đều từng nở ra ký ức của người khác."

Hàn Phi hồi tưởng lại từng chữ mà A Niên viết, đối phương bảo hắn đến vườn hoa ngắt chỗ hoa đó xuống.

Lặng lẽ đóng cửa đen lại, Hàn Phi chạy về một lối hành lang khác.

Trên bản đồ địa hình mà hắn xem lúc trước có đánh dấu vị trí của vườn hoa. Vườn hoa của viện dưỡng lão được xây dựng giữa các tòa nhà, là trung tâm của cả viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên.

Nếp nhăn ở khóe mắt lại có thêm hai đường, cơ thể của Hàn Phi như đang ngâm trong vũng bùn, mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều sức lực.

Né tránh tầng tầng truy đuổi, cuối cùng Hàn Phi cũng mở được cánh cửa của trung tâm viện dưỡng lão, một biển hoa vô tận xuất hiện trước mắt hắn.

"Quỷ vực này cũng lớn quá đi?"

Ở bên ngoài viện dưỡng lão hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, trong này lại ẩn chứa một thế giới phức tạp đến như vậy. Các tầng mốc thời gian đan xen lẫn nhau, phương pháp điều tra bình thường hoàn toàn không áp dụng được ở đây, cũng chẳng trách mà nó được liệt vào tòa nhà quỷ.

"Sau khi tìm thấy những bông hoa đó, mình phải lập tức rời đi, nơi này không thích hợp ở lâu."

Hàn Phi đi vào trong biển hoa. Khi cơ thể hắn chạm vào những bông hoa kia, một lượng lớn những ký ức xa lạ không thuộc về hắn tràn vào trong tâm trí.

Mỗi một bông hoa trong vườn hoa này đều đại diện cho một linh hồn, một đoạn ký ức.

Ánh sao chữa trị rơi xuống trên cánh hoa, Hàn Phi cố gắng vuốt ve những linh hồn đó. Hắn đi rất lâu mới tìm thấy hoa tường vi dại và bồ công anh.

Giơ tay ra chạm vào thân hoa, Hàn Phi nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ, một cảnh tượng ký ức xuất hiện trong tâm trí hắn.

A Niên mặc trang phục bình thường đang chơi đùa với hai đứa con của mình, trong phòng có thắp đèn sáng trưng, tivi đang phát tin tức, trên bàn ăn có bày những món ăn thơm phức.

Mọi thứ ôn hòa ấm áp như vậy, nhưng giây tiếp theo tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài cửa cũng có hai đứa con của A Niên đang đứng. Hai mắt của chúng đang chảy máu, xem lồng ngực có khắc mã số thí nghiệm, làn da khô khốc giống như vỏ cây, dần dần nứt nẻ.

"Bố ơi, không phải bố nói có thể khiến chúng con vĩnh sinh hay sao?"

"Không phải bố nói mấy cô mấy chú đó có thể chữa khỏi bệnh cho chúng con à? Tại sao bây giờ con lại cảm thấy đau, đau lắm."

Tiếng khóc của đứa trẻ không ngừng lớn hơn, A Niên dường như không phân biệt được bên nào là hiện thực, bên nào là tưởng tượng của chính mình, anh ta suy sụp tuyệt vọng ngã khụy xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment