Còi báo động không ngừng vang lên, thành mới Hy Vọng đang đối mặt với mối đe doạ lớn nhất trong ba năm qua. Bởi vì không rõ nguyên nhân xâm nhập, cho đến hiện tại vẫn chưa thăm dò được rõ số lượng hận ý!
Kí kết ngầm giữa người và quỷ bị phá vỡ, sự khủng khiếp đã từng xảy ra lại giáng xuống lần nữa.
Tiếng gào khóc và tiếng cầu cứu vang lên trong vùng đệm, một số lượng lớn thành viên của đội hộ vệ đã trải qua những huấn luyện đặc thù cũng bắt đầu e dè.
Khác với Cục điều tra, binh lính đều là người dân, có một số người sở hữu nhân cách đặc biệt của thành mới Hy Vọng hoàn toàn không biết chiến đấu như thế nào. Bọn họ gia nhập vào đội hộ vệ, chỉ là để cố cho đủ thời gian, rồi tiến vào khu trung tâm an toàn.
Đối mặt với quỷ quái bình thường có lẽ bọn họ vẫn còn có thể giãy giụa một chút, nhưng trước mặt hận ý, bọn họ còn chạy nhanh hơn cả người bình thường.
Ý chí chiến đấu yếu ớt, quản lý nội bộ thối nát, vô năng từ trên xuống dưới, khiến cho phòng tuyến hộ vệ của thành mới Hy Vọng dễ dàng bị xuyên thủng.
Vốn dĩ những thứ này đều là do một số người ở khu cốt lõi của thành phố chuẩn bị cho ngày tế máu, nhưng bây giờ lại bị Hàn Phi chọc thủng trước. Hắn đã khiến cho thành mới Hy Vọng đang đắm chìm trong mộng tưởng an toàn một lần nữa cảm nhận được hàn ý.
"Loạn hết lên đi, chỉ cần đánh đủ đau, bọn họ mới có thể tỉnh lại."
Vùng đệm có xây dựng một số lượng lớn các phòng thí nghiệm, bên trong có giam giữ rất nhiều quỷ quái hiếm có như Đại Nghiệt. Những ác quỷ này đối với Hàn Phi mà nói cũng là một món tài sản vô giá, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Vẫn là câu nói đó, đến cũng đã đến rồi, làm sao có thể trở về tay không.
"Chỉ khi tiêu hủy đủ nhiều phòng thí nghiệm, mang đi đủ nhiều ác quỷ, mới có thể mê hoặc được thành mới Hy Vọng, khiến bọn họ không thể đoán ra được ý đồ của mình." Hàn Phi đã tìm xong lý do cho hành vi của mình. Hắn dẫn theo vô số âm thương điên cuồng cướp bóc, giam cầm vô số quỷ quái vào bên trong vực sâu tham lam.
Thật ra Hàn Phi cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. Hắn không hề để cho những quỷ quái kia chạy lung tung, nếu như làm như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người dân vô tội bị thương, ăn những quỷ quái thí nghiệm đặc biệt kia là lựa chọn tốt nhất.
"Trái tim, lớp da, các nội tạng khác..."
Khi Hàn Phi chuẩn bị đi lấy lại tứ chi của Đại Nghiệt, cửa lớn vùng trung tâm của thành mới Hy Vọng được mở ra. Những chiếc xe cải tiến có in logo Deep Space Technology chạy ra, khí tức toát ra từ trên người những nhân viên trong xe cường đại hơn rất nhiều đội hộ vệ.
"Cuối cùng cũng nghiêm túc rồi à?"
Sức mạnh tinh nhuệ nhất của thành mới Hy Vọng đều là dùng để bảo vệ những người ở khu nội thành và khu cốt lõi. Khu ngoại thành và vùng đệm đều chỉ là những nơi thí nghiệm, vừa thí nghiệm quỷ quái, vừa rèn luyện người sống, chỉ khi bộc lộ tài năng trong khu ngoại thành, mới có tư cách vào những khu bên trong.
"Đám quái vật này càng ngày càng không tuân thủ quy tắc nữa rồi, tôi sớm đã nói rồi, không thể coi bọn chúng như người được! Không cùng tộc, tim ắt sẽ khác! Trận chiến này hoàn toàn không thể rút lui, bắt buộc phải giết chết toàn bộ bọn chúng mới được!" Tiếng gào thét có chút điên cuồng từ xa truyền đến. Bên trên một chiếc xe tải màu máu, có một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân màu máu đang đứng, hai tay và phần mặt của gã được quấn băng, trên người khắp nơi đều là vết sẹo, trông giống như một con dã thú đang phát điên.
"Rất nhiều quỷ quái đều là do chấp niệm của con người hình thành, bọn chúng có thể được lý giải là một hình thái khác của con người. Hơn nữa quỷ quái lấy cảm xúc tiêu cực của con người làm đồ ăn, bọn chúng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tiêu diệt hoàn toàn chúng ta." Một người đàn ông mặc quần áo màu trắng giản dị, kéo theo một cái cân, ngồi đối diện với người đàn ông dã thú.
"Ngô Niệm, anh có biết mình đang nói cái rắm gì không?" Bệnh nhân tóm lấy cổ áo của người đàn ông áo trắng: "Chính là bởi vì có quá nhiều những người như các anh, cho nên thành mới Hy Vọng mới biến thành bộ dạng hiện tại!"
"Dân chủ, công bằng, tự do, đây không phải chính là sự khác biệt giữa con người và động vật sao?" Người đàn ông áo trắng cho dù bị tóm lấy cổ áo, thần sắc cũng không thay đổi chút nào, từ tận đáy lòng gã cho rằng là như vậy.
"Thực sự muốn phế đi nhân cách của anh, vứt anh vào bên trong những cứ điểm đang nuôi dưỡng quỷ quái, để cho anh trải nghiệm cuộc sống của những người sống sót ở tầng lớp thấp nhất." Hai mắt bệnh nhân đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ.
"Tôi biết anh là 'súc sinh' từng bước trèo đến hiện tại, cho nên mới suy nghĩ cho bọn chúng như vậy. Nhưng anh phải suy nghĩ cho kỹ, đây đều là những hy sinh thiết yếu."
"Hy sinh một bộ phận người để đổi lấy hy vọng, hoàn toàn không thể gọi là hy vọng, anh đừng có tự lừa mình lừa người nữa." Buông tay ra, bệnh nhân chuẩn bị tiến vào quỷ vực đang không ngừng mở rộng, nhưng người đàn ông áo trắng đã ngăn gã lại và ra hiệu cho gã tiến vào sương đen.
"Tôi tương đối hiểu đối với hận ý ở xung quanh thành mới Hy Vọng, hay bọn chúng cứ giao cho tôi đối phó đi." Không để cho bệnh nhân được lựa chọn, người đàn ông áo trắng đã cầm cái cân đi vào trong quỷ vực.
"Nhu nhược! Cái thứ như anh mà cũng thức tỉnh nhân cách 8 lần! Xem ra trên thế giới này hoàn toàn không có công bằng để tin tưởng!"
Mang theo lửa giận, bệnh nhân xông vào trong sương đen: "Đây là quỷ vực gì vậy? Sao mình lại cảm nhận được khí tức của hận ý khác?"
Băng bó trên người dần dần rơi xuống, cơ thể của bệnh nhân bắt đầu phát sinh thay đổi: "Bỏ đi, đều không quan trọng, không con quỷ nào có thể chịu được sự chà đạp của nhân cách tàn bạo!"
Bệnh nhân dường như nhìn thấy gì đó, mạch máu trên mặt gã đột nhiên nhô lên, lý trí trong hai mắt đang dần dần biến mất: "Thích chơi trò trốn tìm à?"
Một quả đấm dị hóa khổng lồ trong sương đen đấm thẳng về phía bệnh nhân. Gã hoàn toàn không có ý né tránh, bản thân ngưng tụ thành một hơi, ra sức vung nắm đấm!
Xua tan một phần sương mù, cả cánh tay của bệnh nhân mềm oặt thõng xuống dưới, sương tay đứt lìa, âm khí nhập thể. Nếu đổi lại là người khác chắc hẳn đã mất đi năng lực chiến đấu rồi, nhưng trên mặt của tên này lại lộ ra một nụ cười vô cùng biến thái.
Càng đau đớn, hình như càng có thể kích thích gã.
Xương lộ ra khỏi da thịt bị ấn về vị trí cũ, trong máu của bệnh nhân dường như ký sinh vô số côn trùng không thể nhìn thấy bằng mắt, bọn chúng đang nhanh chóng sửa chữa cơ thể cho bệnh nhân.
"Bữa tiệc tàn bạo bắt đầu!"
Bệnh nhân như một con chó điên, bốn chân chống đất, đồng phục bệnh nhân của gã đang bị cơ thể căng ra xé rách, để lộ ra đủ loại dấu vết trên cơ thể do quỷ quái lưu lại.
Tên điên này đã từng được các loại quỷ quái khác nhau nuôi dưỡng. Gã đã sớm bị giày vò đến không còn hình người, trong cơ thể có tiêm đủ thứ kỳ lạ và nguyền rủa, trời xui đất khiến, gã lại sở hữu năng lực tự mình sửa chữa siêu mạnh.
Từ một góc độ nào đó, gã cũng đã không còn được coi là người nữa rồi.
Sau khi xác định vị trí của hiệu trưởng, cơ thể của bệnh nhân mất đầu dị hóa, máu thịt của gã có thể gây ra thương tổn cho quỷ quái, càng đau đớn, những con côn trùng ẩn nấp trong máu thịt của gã càng hoạt động mạnh.
"Chết đi! Chết đi!"
Máu chảy khắp cơ thể, bệnh nhân bò lên trên cơ thể của hiệu trưởng, bất luận hiệu trưởng có tấn công như thế nào, cũng không thể gạt được gã ra.
Tên điên này xé hồn thể của hiệu trưởng ra, muốn tiến vào trong cơ thể của hiệu trưởng, biểu hiện vô cùng tàn bạo.
"Cái thứ đến hận ý còn chưa tới, mà cũng muốn đối phó với tao?"
Dường như là để đáp lại sự khinh thường của gã, những sợi tóc trắng được kết thành từ hận ý lặng lẽ đến gần, xuyên thủng vào cơ thể của gã.
"Vẫn còn một hận ý?"
Quỷ vực mở rộng khi bệnh nhân đến gần, trên làn da của bệnh nhân xuất hiện những vết nứt, cơ thể của gã bị làm ra thành những "ngăn kéo" có thể mở được.
Bên trong những ngăn kéo đó có chứa ký ức và sinh cơ, là mấu chốt để gã có thể vượt qua đêm tối. Chính bởi chấp niệm làm người vẫn luôn chống đỡ, cho nên gã mới có thể chịu đựng được những cơn giày vò không dành cho người.
Nhưng hiện tại, hận ý ẩn nấp trong bóng tối, vậy mà lại muốn ra tay với ký ức trân quý nhất của gã.
"Không thể tha thứ, không thể tha thứ!"
Tay trái của bệnh nhân tóm lấy chỗ tóc trắng kia, tóc trắng có tiêm nhiễm hận ý dễ dàng xẻ đứt cơ thể của gã.
Đau đớn khiến cho bệnh nhân cười lớn, gã nhìn ngón tay rơi xuống của mình, biểu cảm trên mặt vô cùng quỷ dị: "Nhân cách tàn bạo, không chỉ đại diện cho sự tàn bạo đối với kẻ địch, càng đại diện cho sự tàn nhẫn ngược đãi đối với chính bản thân mình."
Không ai nghĩ đến rằng, cặn máu thịt dính trên những sợi tóc hận ý vậy mà cũng chịu sự khống chế của bệnh nhân. Những con côn trùng chưa biết sống bên trong máu thịt của gã ra sức gặm nhấm linh hồn của hận ý tóc trắng.
"Càng đau đớn, tao càng vui vẻ!" Gã đã được quá nhiều quỷ quái nuôi dưỡng nên miễn dịch với đại đa số nguyền rủa, quỷ vực cũng rất khó gây ra ảnh hưởng cho gã: "Chúng mày cũng sẽ sợ hãi sao? Trước đây tao cũng là một người bình thường, chính là chúng mày đã ép tao trở thành bộ dạng như thế này! Tất cả độc chảy trong cơ thể của tao, chính là mối hận của tao đối với chúng mày!"
Bệnh nhân gầm rú cuồng loạn, cứ tiếp tục như thế này, tóc trắng và hiệu trưởng đều sẽ bị những con côn trùng máu xâm nhập.
Cục diện rơi vào thế bế tắc, một ngọn lửa màu đen bùng cháy trong biển sương.
Một con cá voi khổng lồ nhảy ra khỏi mặt nước, ngọn lửa trên đỉnh đầu nó đốt cháy những con côn trùng máu trên người tóc trắng.
Những con côn trùng máu trong máu thịt của bệnh nhân không ngừng giãy giụa, sau khi chống lại một lúc lâu thì bị đốt cháy thành tro bụi.
"Hận ý thứ ba?" Mí mắt của bệnh nhân giật giật, hận ý đốt cháy lửa đen có thể chống lại những con côn trùng trong máu thịt của gã. Càng khủng khiếp hơn là, trong màn sương đen âm u đen tối này rất có khả năng vẫn còn ẩn chứa những hận ý khác.
Sương đen như kết nối với vực sâu của địa ngục, không ai có thể nhìn thấy chân tướng, mà những thứ chưa biết thông thường mới là những thứ đáng sợ nhất.
Trong lòng người sở hữu nhân cách tàn bạo nảy sinh ý định rút lui, quỷ quái đến tấn công thành mới lần này thật sự không tầm thường.
Gã muốn rời khỏi sương đen, nhưng Hàn Phi lại không muốn để con cá lớn này đi.
Sau khi nhìn Hàn Phi` thấy người thức tỉnh nhân cách 8 lần này một mình tiến vào trong sương đen, tham lam bành trướng một cách không thể kiểm soát. Nếu như có thể giữ lại bệnh nhân, thì bên phía mình sẽ có thêm một lực lượng chiến đấu nòng cốt.
Khi cô bé hiện thân, ác mộng sợ hãi xuất hiện ở ngay sau lưng bệnh nhân. Hai hận ý đã đã đốt cháy lửa đen lần lượt triển khai quỷ vực, phát động tấn công với bệnh nhân từ cả hai phương diện tinh thần và thể xác
Cho dù bệnh nhân có cường đại hơn nữa, thì gã cũng không phải là đối thủ của hai hận ý. Cơ thể tứ chi bị vặn vẹo, ý chí và linh hồn đang từ từ bị kéo vào trong vực sâu tham lam.
Sương đen tham lam giống như những cơn sóng không ngừng vỗ đập vào cơ thể của bệnh nhân, Hàn Phi thử kéo bệnh nhân vào trong vực sâu tham lam, nhưng đã thất bại.
Vực sâu tham lam của Cao Thành chỉ có thể giam cầm quỷ quái, cho dù nhân cách có không ngừng thức tỉnh, thì điểm này cũng sẽ không thay đổi.
Muốn kéo được bệnh nhân vào trong vực sâu tham lam, chỉ có thể giết chết gã, rồi giam cầm linh hồn của gã.
Ký ức của Cao Thành đang ngồi dưới ánh sao cũng lặng lẽ dõi theo Hàn Phi. So với sự tham lam của Hàn Phi, gã đã được coi là một người rất vô tư rồi.
"Nhân cách không thể thôn phệ người sống, tôi có thể hiểu được."
Khi bệnh nhân đang ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Phi lại chủ động từ bỏ cơ hội giết chết đối phương. Hắn không phải là loại biến thái không có được thì tiêu diệt, chờ khi thần linh đón ngày sinh nhật, bệnh nhân còn phải giúp đỡ thành mới Hy Vọng để đối phó với Cao Hưng.
Gây ra động tĩnh quá lớn, sau khi đã có được bộ phận cuối cùng bị phân giải của Đại Nghiệt thì Hàn Phi quyết định rời đi.
Ẩn thân trong sương đen, hắn mở công tắc diễn xuất bậc thầy lên, vứt những linh hồn của đám tội phạm trong vụ án quỷ bài đến trước mặt bệnh nhân.
"Trong nội bộ của thành mới Hy Vọng có người âm mưu với hận ý, chuẩn bị vào ngày sinh nhật của thần linh, tế máu toàn thành, tôi đến đây là để cho các anh một nhắc nhở." Hàn Phi ép những tên tội phạm phải nói ra chân tướng sự việc.
Nghe được những lời này, bệnh nhân ngây ra. Gã biết lãnh đạo cấp cao của thành mới Hy Vọng có vấn đề, nhưng không nghĩ đến vấn đề lại nghiêm trọng đến mức này.
"Các anh đã yên ổn quá lâu rồi, đã quên mất sự khủng khiếp của quỷ quái, hy vọng sự xuất hiện của tôi có thể giúp các anh nhớ lại quá khứ tàn nhẫn."
Bản thân bệnh nhân chính là phái chủ chiến, gã đã nảy sinh cộng hưởng đối với những lời nói của Hàn Phi.
"Anh.... là ai?"
"Người giơ ngọn lửa lên, chiếu sáng con đường phía trước cho các anh."
Sương đen dần dần tiêu tan, Hàn Phi sử dụng năng lực ngôn linh và kỹ năng diễn xuất bậc thầy đã sớm chạy đi. Điều này khiến cho bệnh nhân có một cảm giác không chân thực. Vừa rồi vẫn còn bị bốn hận ý tấn công, ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ tự nhiên lại được cứu, còn nghe được một thông tin vô cùng chấn kinh.
Nhìn đống đổ nát trên mặt đất, còn có toà nhà thí nghiệm bị phá hoại, bệnh nhân nhất thời có chút dao động.
Mấy hận ý cứ như vậy mà rời đi, bọn chúng không hề làm hại đến những người dân bình thường của khu ngoại thành, chỉ hủy đi phòng thí nghiệm có giam cầm những quỷ quái hiếm có.
"Cuối cùng thì anh ta là ai?"