Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 888 - Chương 888: Bay Thẳng Lên Trời

Chương 888: Bay thẳng lên trời Chương 888: Bay thẳng lên trời

Những người sống sót đã lâu không thoải mái như vậy rồi. Đám quỷ quái tà ác sống trong các tòa kiến trúc đều nấp đi hết, không dám xông ra, con người như lại trở thành chủ nhân của thành phố.

Khoảng cách 5 năm, Cục điều tra lại triển khai hành động đối với tòa nhà quỷ, huy động toàn bộ lực lượng, các đội xe kéo dài đến hàng ngàn mét.

"Hóa ra bọn chúng cũng biết sợ hãi."

Từng chiếc xe chạy xuyên qua thành phố, dừng lại ở bốn xung quanh thủy cung Biển Sâu. Những người sống sót vẫn luôn sống trong nỗi sợ hãi, hiện tại đang tầng tầng lớp lớp bao vây lấy tòa nhà quỷ này.

Con người ở trước mặt quỷ vực rộng lớn trông rất nhỏ bé, nhưng không có một ai rút lui.

Đủ các loại thiết bị được đặt trên đường phố gần tòa nhà quỷ, tất cả thành viên của Cục điều tra vào vị trí, bọn họ đối diện với biển sâu, chờ đến khi ánh sáng yếu ớt sớm ban mai chiếu lên trên cơ thể.

Con đường phía trước cửa chính của thủy cung Biển Sâu được nhường ra, khua chiêng mở đường, âm nhạc vang vọng, Cục điều tra không chuẩn bị âm thầm đánh lén, bọn họ phải đi vào bằng cửa chính!

Ánh nắng sớm chiếu lên trên đạo bào, một chiếc giày vải giẫm lên trên bóng đen, một mình đi về phía quỷ vực Biển Sâu rộng lớn.

Ông lão trông đã trăm tuổi, râu tóc đều bạc trắng, nhưng tư thế hiên ngang. Ông ăn mặc như một đạo sĩ, nhưng trong tay lại kéo theo một chiếc rìu phá núi cực kì sắc bén.

"Hình như tôi chưa gặp ông ấy." Hàn Phi đi xuống xe.

"Ông ấy chính là phó đội trưởng của trung đội phán xét Cục điều tra, Chu Tà, sở hữu nhân cách tưởng tượng thức tỉnh 8 lần." Ánh mắt Đông Khuyển nhìn đối phương tràn đầy kính sợ: "Nghe nói ông ấy chính là người gần nhất với thức tỉnh nhân cách lần thứ 9 trong nội bộ Cục điều tra."

"Nhân cách tưởng tượng?" Chu Tà mặc đạo bào, nhưng ông ấy lại hoàn toàn khác với đạo sĩ trong tưởng tượng của Hàn Phi. Trên người ông không nhìn ra chút tự nhiên nào của đạo pháp, ngược lại là tràn đầy sát khí.

Ánh sao chiếu vào sau lưng, luôn luôn đối mặt với đêm tối, ông lão xách rìu phá núi một mình đứng trước cửa chính của thủy cung Biển Sâu, ông nhắm hai mắt lại.

Râu tóc không có gió cũng tự tung bay, đạo bào phát ra âm thanh vù vù, chờ khi mặt trời hoàn toàn ló rạng, trên tám con phố xung quanh thủy cung Biển Sâu vang lên tiếng gà trống gáy.

Hai mắt ông lão đột ngột mở to, một con ngựa tượng trưng cho tinh thần ý chí của ông chạy ra khỏi não vực, bước lên linh đài thiên cung, bay thẳng lên trời!

“Mở đàn!"

Chiếc rìu sắc bén chặt lên trên cửa chính của thủy cung, mạt gỗ bắn tung tóe bị đốt cháy, hóa thành những đốm lửa nhỏ khắp bầu trời.

Ý chí của ông lão đang ảnh hưởng đến hiện thực, những gì ông nghĩ ông muốn chính là thế giới.

"Khởi thế!"

Các thành viên Cục điều tra ở xung quanh đốt nhang đốt lửa, nâng điện thờ, kiệu thờ, từng món cống phấm ném vào bên trong lửa. Ngọn lửa cháy cuồn cuộn lên trên, như muốn làm rực đỏ bầu trời.

"Thiện ác cuối cùng đều có quả báo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Khí tức trên người ông lão cường đại hơn gấp mười mấy lần so với lúc trước. Nhìn quỷ vực biển sâu vô biên, ông chậm rãi giơ chiếc rìu phá núi trong tay lên.

"Thỉnh thần!"

Dù trời cao đất xa, chỉ cần chân thành, một suy nghĩ cũng có thể cảm động được trời đất.

Tinh thần và ý chí của ông đã dung hợp với tín ngưỡng, biến thành muôn dân bá tánh, gia đình tổ quốc, nhật nguyệt trăng sao!

Đây chính là thần linh mà ông thờ phụng, đây chính là vị thần mà ông không sợ tà ác, mang đến cho ông nguồn sức mạnh vô tận.

Mây đen luôn luôn bao trùm thành phố bị xé toạc, sấm sét ầm ầm. Đứng trong cơn gió to, ông lão dựa lưng vào muôn dân, dựa vào nhật nguyệt, trên khuôn mặt nở nụ cười khinh thường ác quỷ.

"Phong vũ bất trắc nhân nạn lượng, ám thất hà khi nhật nguyệt quang!"

Giọng hí vang lên trong nghi lễ âm nhạc, tất cả tinh thần và ý chí của ông lão đều dung hòa với hai tay. Ông vác chiếc rìu phá núi bổ về phía quỷ vực biển sâu!

"Trừ tà!"

Quỷ vực vô biên bị xé toạc, biển sâu đen kịt bị ông lão cưỡng bức bổ ra thành một lối đi.

Ông quay đầu liếc nhìn lại những người khác, tay cầm chiếc rìu khổng lồ, đi về phía sâu của quỷ vực.

"Quỷ vực đã được mở ra! Tất cả các tổ chiến đấu chú ý! Cuộc truy giết bắt đầu!"

Tiếng gầm rú của động cơ át cả sóng biển sâu, các thành viên của Cục điều tra theo sau ông lão, tiến vào quỷ vực.

"Ông lão kia thật là dũng mãnh!" Hàn Phi không nghĩ tới có người có thể đứng ở bên ngoài quỷ vực mà trực tiếp chém quỷ vực của hận ý ra làm đôi.

"Ông ấy quả thực là một người rất lợi hại." Đông Khuyển nhìn ông lão bằng ánh mắt kính trọng: "Một số đạo sĩ ngoài miệng lúc nào cũng nhân nghĩa đạo đức, nhưng ông và đạo quán nơi ông ở, sau khi thảm họa xảy ra đã ngay lập tức xuống núi cứu người. Ba mươi sáu đệ tử, đệ tôn của ông lão đều vì cứu người mà đã bị quỷ quái giết hại, hiện tại trong toàn bộ đạo quán chỉ còn lại một mình ông."

"Đã từng có chuyện như thế xảy ra với ông ấy à? Thảo nào sát khí của ông ấy nặng như vậy."

"Cậu nhầm rồi, sát ý của ông ấy chỉ nhằm vào quỷ quái, ngày thường là một ông lão rất tốt bụng." Đông Khuyển cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu: "Thực ra từ thần linh mà ông ấy tưởng tượng ra cậu có thể thấy, ông ấy kính nhật nguyệt thiên địa, tin quốc gia bách tính. Cũng chính vì vậy, ông mới có thể trở thành phó đội trưởng của trung đội phán xét, công minh chính trực, chiếu theo quy củ mà phân xử."

“Đừng nói nữa, đến lượt các anh xông lên rồi.” Học Bá lái một xe tải đầy thiết bị đến bên cạnh Hàn Phi: “Nhất định phải thành công, nếu không hậu quả chúng tôi gánh không nổi.”

"Tôi sẽ làm hết sức mình."

Tổ 13 tập hợp, tiến vào thủy cung Biển Sâu.

Kể từ khi Hàn Phi lấy đi ký ức của Cao Thành, đôi mắt ngưng tụ thành từ ký ức của Cao Hưng đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, quỷ vực bên trong thủy cung Biển Sâu gần như mất kiểm soát, lớn hơn trước gấp năm lần, đã nuốt chửng mất một phần khu phố ở gần đó.

Bên trong quỷ vực càng khủng khiếp hơn, các loại quỷ quái dị hóa nghiêm trọng lang thang khắp nơi, số lượng nhiều ngoài sức tưởng tượng. Hơn nữa, bọn chúng cực kỳ khó giết, chỉ cần tàn hồn và thịt vụn chạm vào nước đen, thì sẽ được tái sinh.

Nếu như không giải quyết đôi mắt của thần linh, cho dù có bao nhiêu người trong Cục điều tra tiến vào đều sẽ kiệt sức đến chết.

"Tổ tuần tra toàn bộ tiến vào vị trí chỉ định!"

"Tổ giao thông vận tải đã cài đặt thành công tất cả các thiết bị trấn quỷ!"

"Tổ điều tra toàn bộ tiến vào vị trí chỉ định!"

"Tổ hỗ trợ hậu cần đã kiểm tra hoàn tất! Tất cả dụng cụ đều có thể hoạt động bình thường!"

Từ trong vòng đen truyền ra tiếng báo cáo của các tổ. Sau kinh nghiệm tấn công bệnh viện tâm thần lần trước, Cục điều tra lần này đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.

"Toàn đội vào vị trí! Bắt đầu hành động!"

Chiếc xe cải tiến màu đen đặc biệt được mở ra, một cặp song sinh bước ra từ trong đó, bọn họ có tướng mạo giống hệt nhau, đều là người đã 7 lần thức tỉnh nhân cách. Nhưng khi một trong số hai người chìm vào giấc ngủ, người kia có thể tạm thời sử dụng sức mạnh của đối phương để có được sức mạnh gần với nhân cách thức tỉnh 8 lần.

Cặp song sinh có thể được tính là người thức tỉnh nhân cách 8 lần, cộng thêm Chu Tà, Phó Liệt và phó đội trưởng trung đội hậu cần, lần này, Cục điều tra tổng cộng đã phái bốn người thức tỉnh nhân cách 8 lần để hợp tác với Hàn Phi, đây đã là giới hạn mà bọn họ có thể làm rồi.

Bốn người thức tỉnh nhân cách 8 lần đứng bốn xung quanh thủy cung Biển Sâu, mỗi người cầm một sợi xích đặc biệt, ở cuối sợi xích là một bệ nổi trên mặt nước, đó là được chuẩn bị cho Hàn Phi.

Tất cả các kế hoạch của Cục điều tra đều xoay quanh Hàn Phi, hắn cần để ký ức của Cao Thành học cách sử dụng nhân cách chiếm hữu, sau đó để ký ức của Cao Hưng nuốt chửng Cao Thành.

Trong thời gian này, Cục điều tra sẽ cố gắng hết sức để áp chế ký ức của Cao Hưng, câu giờ cho Cao Thành.

Kế hoạch rất đơn giản, nhưng chỉ cần sai một bước, thì sẽ là vạn kiếp bất phục.

"Cẩn thận một chút, chúng tôi chờ anh trở về." Diêm Lạc và Đầu Thất có chút lo lắng, nhưng bản thân Hàn Phi lại không có gì sợ hãi.

Bước lên sợi xích, hắn đi trên mặt nước đen, từng bước đi đến bệ nổi.

Đứng ở trung tâm của bệ nổi, ý thức của Hàn Phi chìm vào trong tâm trí. Hắn nhìn về phía cậu bé đang ngồi ở giữa ánh sao và vực sâu.

Linh hồn của anh Sửu sớm đã tiêu tan, tính cách chiếm hữu của gã đã bị hận ý ác mộng sợ hãi tước bỏ, hiện tại đã trở thành một phần của Cao Thành.

"Chuẩn bị xong chưa?" Hàn Phi đi tới trước mặt cậu bé: "Đến phiên cậu xông lên rồi, đem tất cả tuyệt vọng mà gã đã mang đến cho cậu, đều trả lại hết cho gã!"

Nắm tay cậu bé, Hàn Phi bước đi dưới ánh sao chữa trị. Hắn không còn che giấu khí tức của Cao Thành nữa.

Vực sâu tham lam mở ra, sương đen phiêu tán, ký ức đau thương của Cao Thành giống như miếng mồi béo bở nhất, con quái vật khổng lồ ẩn bên dưới nước sâu hoàn toàn bị thu hút.

Mặt nước màu đen giống như đang sôi trào, một bóng đen to lớn đang cấp tốc dâng lên!

"Nó đến rồi!"

Một làn sóng tuyệt vọng khổng lồ trong nháy mắt dâng lên. Đôi mắt của thần linh dán chặt vào kí ức của Cao Thành, nó muốn không ngừng tra tấn đứa trẻ đã cướp đi vận mệnh của nó, để Cao Thành vĩnh viễn sống trong bóng đen của mình!

Cơ thể to lớn do vô số thi thể và quỷ quái ngưng tụ thành, một ngụm nuốt chửng bệ nổi và Hàn Phi xuống. Cả bốn xiềng xích đều bị siết chặt, mắc kẹt trong miệng của hận ý hạng nhất hàng đầu này.

Tất cả các thiết bị nhắm vào quỷ quái của Cục điều tra đều đã được kích hoạt, hàng trăm người sở hữu nhân cách đặc biệt phát động tấn công đôi mắt của thần linh cùng một lúc.

Tận mắt nhìn thấy Hàn Phi bị nuốt chửng, mọi người đều hiểu rõ hắn liều mạng để tranh thủ cơ hội cho mọi người. Bọn họ đã mất đi quá nhiều đồng đội, lần này không thể đánh mất hi vọng được nữa.

"Giết! Giết gã đi!"

Sợ hãi là một loại cảm xúc kỳ lạ, phần lớn thời gian sẽ khiến người ta rụt rè rút lui, nhưng có đôi khi, nó lại kích thích tiềm lực của con người, khiến người ta bất chấp mọi thứ tiến về phía trước.

Những người thức tỉnh nhân cách 8 lần nắm chắc phần cuối của sợi xích, bằng mọi giá trấn áp đôi mắt của thần linh, ngăn không cho nó quay trở lại bên trong nước sâu.

Cục điều tra huy động toàn bộ lực lượng va chạm với hận ý hạng nhất hàng đầu, không một ai dám nương tay dù chỉ một chút, dốc toàn lực phản kháng chống trả!

Bị đôi mắt của thần linh nuốt vào miệng, Hàn Phi dùng người giấy màu máu bảo vệ cơ thể. Mở vực sâu tham lam ra trong cơ thể của thần linh, hắn sử dụng quỷ vực của hận ý khác để chiến đấu chống lại quỷ vực.

"Sắp đến nơi rồi!"

Nắm chặt sợi xích, Hàn Phi bò về phía đôi mắt của thần linh. Hắn tới đây để giúp Cao Thành lấy lại đôi mắt.

"Vận mệnh lại trở về ngã tư đường của sự lựa chọn."

Bốn hận ý mở đường, khoảnh khắc Hàn Phi chạm vào đôi mắt của thần linh, giải phóng ký ức của Cao Thành ra.

Hắn dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn để làm cầu nối, dùng ánh sao chữa trị để dẫn đường, đồng thời đưa ký ức của Cao Thành và nhân cách chiếm hữu vào trong mắt của thần linh.

Con quỷ cực kì khổng lồ gầm lên một tiếng, cả thành phố gần như đều có thể nghe thấy.

Hàn Phi theo bản năng muốn rút cánh tay về, nhưng hắn lại cảm giác được một lực hút cực lớn, kéo hắn vào trong mắt của thần linh.

Ký ức của Cao Hưng giống như một cơn bão được tạo thành từ những lưỡi dao, cào nát cơ thể của Hàn Phi, khiến toàn thân hắn đều là vết thương. Cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, hắn nhìn Cao Thành vẫn đang tiếp tục đi về phía trước.

Một phần ký ức trong mắt của thần linh trùng với Cao Thành, bọn họ dường như đều đã quay trở lại rất lâu trước đây.

Trên một chiếc ghế nào đó trong thủy cung, có hai đứa trẻ nhỏ đang ngồi.

Trong đó có một người bị mù, ăn mặc sang trọng, nó lắng nghe tiếng cười của mọi người và tiếng sóng biển, khuôn mặt đầy khao khát và ngưỡng mộ.

Đứa trẻ còn lại cảm thấy tự ti, nó lặng lẽ giấu đôi giày bẩn thỉu của mình đi, ngưỡng mộ nhìn những đứa trẻ xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment