Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 889: Khoảnh Khắc Đó Thế Giới Của Nó Đã Sụp Đổ

Chương 889: Khoảnh khắc đó thế giới của nó đã sụp đổ Chương 889: Khoảnh khắc đó thế giới của nó đã sụp đổ

Con người luôn khao khát những thứ mình chưa từng có, nhưng khi có được rồi lại nhớ nhung những thứ đã mất.

Hai đứa trẻ ngồi trên băng ghế trong thủy cung cách nhau rất gần, vô số du khách vội vã đi qua, chỉ có hai người bọn chúng vẫn ngồi ở đó.

Cao Hưng vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, nó là đôi mắt của cặp bố mẹ mù lòa, gia đình nó hiếm khi đến những nơi đông người như vậy.

Trong đôi mắt sáng ngời tươi đẹp của nó mơ hồ ẩn giấu một sự bất an, giọng nói ồn ào của du khách cũng khiến nó cảm thấy rụt rè. Nắm chặt tay ghế, nó dán mắt vào cửa hàng của thủy cung, nơi người mẹ mù đang mua kem chim cánh cụt cho mình.

Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt, ngày trước bố mẹ nó không thể nào mua cho nó thứ như vậy.

Người mẹ mù cẩn thận cầm cây kem trên tay bước ra khỏi cửa hàng, bà không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng tay che chắn đồ ăn mà con mình muốn ăn, hơi khom người, mò mẫm về phương hướng trong trí nhớ.

Thế giới của người mẹ tối đen như mực, người duy nhất có thể chỉ đường cho bà, chính là giọng nói của chính mình.

Cao Hưng đang định gọi người mẹ mù thì một người phụ nữ khác cầm hai cây kem đi ra. Bà tự tin xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang, như thể khắp người đều đang tỏa sáng.

Hai bà mẹ đứng cùng nhau, tương phản rõ rệt đến như vậy, như thể bọn họ không thuộc cùng một thế giới.

Người phụ nữ rất lịch sự và tốt bụng, bà mỉm cười và giúp đỡ người mẹ mù, giúp bà len qua đám đông, đi về phía chiếc ghế dài.

Cảnh tượng trước mắt, Cao Hưng có làm thế nào cũng không thể quên được: “Nếu như bà là mẹ của mình, vậy thì tuyệt vời biết bao…”

Cao Hưng nhìn sang Cao Thành bên cạnh, đứa trẻ mù rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lại không sợ hãi chút nào. Dường như nó biết mẹ của mình nhất định sẽ đến đón mình, nó luôn có thể chờ đợi người mà nó vô cùng yêu thương.

"Đây mới là người nhà?"

Người mẹ mù liên tục cảm ơn người phụ nữ, rồi đưa cây kem trong tay cho Cao Hưng.

Đường viền của cây kem chim cánh cụt chảy ra một chút, rơi xuống ngón tay của người mẹ mù, bà không chút quan tâm mà đưa lên miệng liếm.

Bà không nỡ mua nó cho mình và đưa nó cho Cao Hưng.

Nhưng Cao Hưng lúc này lại có chút tự ti cúi đầu xuống, nó nhìn người phụ nữ đang dùng khăn giấy lót tay cùng đứa con mù ăn kem.

Vì Cao Thành bị mù, nên người phụ nữ kia đã kiên nhẫn mô tả mọi thứ trong thủy cung cho nó nghe. Theo lời người phụ nữ, thế giới này đẹp đến mức ngay cả khi nó không thể nhìn thấy, mọi thứ dường như cũng đều tràn ngập màu sắc.

Sau khi ăn kem xong, người phụ nữ nắm tay con mình rời đi.

Cắn vỡ vỏ ốc quế từng chút một, Cao Hưng không tự chủ được đứng lên và đi lên một bước theo sau người phụ nữ kia.

“Ăn xong chưa?” Người mẹ mù nghe thấy tiếng động cũng đứng lên: “Chúng ta hãy đi chơi thêm nữa đi, dù sao thì giá vé cũng đắt như vậy.”

"Được....."

Cao Hưng nắm tay mẹ mình và đi theo người phụ nữ kia từ xa. Nó không biết tại sao mình lại làm điều này, có thể đó chỉ là một sự khao khát hướng tới sự tốt đẹp.

Bọn họ đi xuyên qua đường hầm dưới biển, thiên đường địa cực, cùng nhau xem biểu diễn trong nước, ngày hôm đó là ngày Cao Hưng vui nhất, cũng là ngày mà nó cười nhiều nhất.

Cao Hưng vẫn không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nó chỉ cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ một cuộc sống tốt đẹp sắp bắt đầu rồi.

Nó tạm thời quên đi người bố mẹ mù lòa, quên đi gia đình nghèo khó của mình, quên đi ký ức bị bắt nạt và đã được trải qua vài tiếng đồng hồ như một đứa trẻ thực sự.

Khi thủy cung sắp đóng cửa, Cao Hưng vẫn chưa muốn rời đi, cuối cùng khi đài phát thông báo thúc giục nó mới bước ra khỏi lối đi cùng người mẹ mù.

Vẫn không muốn rời đi, vào giây tiếp theo Cao Hưng lại nhìn thấy người bố mù của mình. Vì để tiết kiệm một tờ vé, người bố không vào thủy cung, ông vẫn luôn ở trạm xe, ngồi đó tận mấy tiếng đồng hồ.

Niềm vui trong lòng bị bao trùm bởi một cảm xúc khác, cho dù có đến thủy cung bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảm xúc khó tả ấy vẫn cứ như cái gai đâm vào trong tim.

Trở về trạm xe trong im lặng, người bố mù không một câu phàn nàn.

Mặt trời đã lặn mà chiếc xe buýt bọn họ chờ vẫn chưa đến, lúc này một chiếc xe trông rất đắt tiền đột nhiên dừng lại trước mặt gia đình bọn họ.

“Cháu không phải là đứa trẻ đã đi theo cô cả ngày ở thủy cung sao?” Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ từ trong xe truyền đến, trên mặt mang theo nụ cười: “Trời sắp tối rồi, mọi người sống ở đâu? Để tôi chở mọi người về nhà?”

Không ngờ người phụ nữ kia biết nó vẫn luôn đi theo mình, Cao Hưng có chút xấu hổ đứng yên tại chỗ.

Lúc này, phản ứng của người bố mù lòa cũng có chút kỳ lạ, ông ghi nhớ giọng nói của người phụ nữ: “Có phải cô cũng từng đến bệnh viện Mắt thứ ba không?”

"Đúng vậy, con trai tôi bị khiếm thị bẩm sinh nên tôi thường đưa cháu đến bệnh viện Mắt thứ ba." Người phụ nữ rất lịch sự. Bà mở cửa chuẩn bị để con trai mình ngồi vào ghế lái phụ, nhưng Cao Hưng lại không biết, nó tự mình đi về phía đó.

“Cậu tránh ra, đừng chen vào giữa mẹ và tôi!” Bởi vì không nhìn thấy, Cao Thành vô tình đụng phải Cao Hưng, nhưng nó cũng không định xin lỗi.

Cao Hưng còn chưa kịp nói gì, thì người bố vẫn luôn nhát gan và không bao giờ tranh cãi với người khác đột nhiên bước tới, nắm chặt lấy tay Cao Thành.

"Cậu định làm gì?" Cao Thành không thể nhìn thấy giật nảy mình.

Người bố mù lòa giơ cánh tay lên, suýt chút nữa tát vào mặt Cao Thành: “Trên đời này, chỉ có cậu là không thể bắt nạt nó.”

Người bố mù lòa không thể nhìn thấy, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng rằng, bọn họ lén lút tráo đổi hai đứa trẻ. Cao Thành mới là con ruột của bọn họ, người bố mù lòa sau khi nhận ra đối phương mới lựa chọn làm như thế.

“Chỉ có cậu ấy là không thể bắt nạt con?” Cao Hưng có chút mịt mờ, còn chưa kịp định thần lại thì người bố mù lòa đã nắm tay Cao Hưng và vợ mình đi về phía xa.

Vận mệnh đã đưa cho Cao Hưng một gợi ý, trong cuộc sống đan xen đã xuất hiện một tiêu điểm nho nhỏ.

Sau khi trời đã tối hẳn, Cao Hưng mới cùng với bố mẹ về đến nhà.

Căn phòng chật chội tù túng, dù có dọn dẹp thế nào thì vẫn luôn có một mùi đặc biệt đã kéo Cao Hưng trở về với thực tại.

"Đúng rồi, đây mới là nhà của mình, là cuộc sống của mình."

Như thường lệ, sau khi giúp bố mẹ làm đủ loại việc nhà xong, Cao Hưng trở về căn phòng nhỏ của mình.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu làm thế nào cũng không thể ngủ được, cho đến tận nửa đêm vẫn chưa thấy buồn ngủ.

Ngồi dậy khỏi đệm, Cao Hưng như mơ hồ nghe thấy tiếng bố mẹ đang cãi nhau chuyện gì đó.

Không bật đèn, nó khẽ mở cửa ra.

Nhà của Cao Hưng chỉ có một phòng ngủ nhỏ duy nhất, bố mẹ mù lòa dành phòng đó cho nó, còn bọn họ sẽ trải nệm ngủ trong phòng khách vào ban đêm, đây chính là giường của bọn họ.

"Thực sự phải làm như vậy sao?"

"Trong cả thành phố chỉ có đôi mắt của Cao Hưng là thích hợp nhất, chỉ cần nó nguyện ý hiến tặng, con của chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường. Vị phu nhân đó sẽ cho chúng ta số tiền mà cả đời này chúng ta cũng không kiếm được, gia đình chúng ta sẽ có thể thay đổi từ đây."

"Nhưng như vậy là không công bằng với Cao Hưng."

"Anh biết, chúng ta đã nợ đứa trẻ kia quá nhiều rồi."

Hai vợ chồng không tiếp tục trò chuyện nữa, trong lòng bọn họ cũng vô cùng dằn vặt.

"Có cần kí tên đồng ý không?"

"Không biết...."

Hai vợ chồng dùng giọng nói rất nhỏ để trò chuyện, bọn họ không ngủ được, chỉ là bọn họ không thể ngờ rằng, lúc này Cao Hưng đang đứng ở cửa phòng mình, nó đã nghe thấy tất cả.

"Con của chúng ta? Đứa trẻ kia? Mình... không phải là con của bọn họ sao?" Da mặt của Cao Hưng bắt đầu méo mó không theo quy luật, mí mắt giật giật, thân thể gầy gò có chút dị dạng.

Nó đứng như trời chồng tại chỗ. Đợi cho đến khi bố mẹ chìm vào giấc ngủ, nó lặng lẽ đi sang phía bên kia phòng khách rồi không ngừng lật tung túi quần túi áo của bố mẹ.

Cuối cùng, nó đã tìm thấy một bản thỏa thuận được kẹp trong quần áo của người bố. Bệnh viện hy vọng rằng bố mẹ mù lòa có thể "hiến tặng" đôi mắt của Cao Hưng cho Cao Thành.

Mấy ngày nay, bố mẹ mù lòa đến bệnh viện mắt, căn bản không phải là để kiểm tra mắt cho mình, mà là đang do dự.

"Tại sao? Tại sao lại đưa mắt của tôi cho người khác? Tôi không phải là con của các người sao? Chẳng phải các người đã nói tôi là đôi mắt của các người à! Tại sao lại trao đôi mắt của mình cho một người xa lạ, tại sao lại để tôi cũng phải sống trong bóng tối như các người!"

Khuôn mặt và cơ thể của Cao Hưng bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, toàn bộ vùng ký ức đang phát sinh thay đổi, trên tất cả các vật phẩm đều mọc ra những mặt người xấu xí.

Bàn ghế, chăn màn, nhà cửa, những đồ vật quen thuộc xung quanh đều biến thành những con người méo mó. Bọn họ quấn vào nhau như những sợi dây thừng, dệt nên một mạng lưới quan hệ khiến người ta nghẹt thở.

Có người da thịt dính đầy chất nhầy, thân thể biến dạng nghiêm trọng, bóng bẩy xảo trá, giống như con cá trong lưới lớn gặp nước.

Một số người bị trói bởi dây thừng, dần dần ngạt thở và chìm xuống, càng có nhiều kẻ dị biến hơn giẫm lên nó, để leo lên một nơi cao hơn.

Đây chính là thế giới chân thực trong mắt Cao Hưng, một thế giới đầy cái ác.

Cao Hưng gầy yếu, lăn lộn trong một thế giới đáng sợ như vậy, ở một nơi xa xôi, Cao Thành mù lòa cũng đang kêu cứu.

Trong ký ức, ngoại trừ hai người bọn họ ra, hiện tại chỉ có Hàn Phi là người duy nhất không biến thành quái vật dị dạng xấu xí.

Bình Luận (0)
Comment