Vô số máu thịt dị dạng bơi lội bên trong chất lỏng màu nâu đỏ, trên bức tường bên dưới lòng đất mọc ra màng nhầy, như thể biết hô hấp vậy, không ngừng phập phồng. Hàn Phi cảm thấy bản thân mình như trở lại bên trong bụng của mẹ, sinh mệnh ở đây đã có một định nghĩa mới.
"Hóa ra những con người sau khi vĩnh sinh lại trở nên xấu xí khó coi đến như vậy."
Hàn Phi ghi nhớ lại tất cả những cảnh tượng mình đã nhìn thấy vào trong lòng. Nếu như có thể thuận lợi thoát khỏi điện thờ của Cao Hưng, hắn nhất định sẽ đến trụ sở chính của Vĩnh Sinh Pharmaceutical để xem thử.
"Ý chí vĩnh sinh, máu thịt trở thành trang phục có thể tùy ý thay đổi, chiếc áo khoác người trồng hoa mà chúng ta mặc là thể xác cấp tương đối thấp, chịu trách nhiệm giao tiếp với thế giới bên ngoài, chăm sóc hoa linh hồn; con cá lớn vừa rồi được coi như là người quản lý, xác thịt của nó có thể tồn tại hàng trăm năm, đừng nói là tuổi thọ cực cao, nó còn sở hữu sức mạnh và khả năng thích ứng vượt xa chúng ta.” Trong đầu có chứa tài liệu của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, A Niên kiên nhẫn giải thích cho Hàn Phi về bí mật của thế giới máu thịt: "Loài người thay thế thượng đế, phát triển ra một thẩm mỹ mới, có thể cậu nghĩ rằng nơi này xấu xí và bẩn thỉu, nhưng trong mắt bọn chúng, nơi này linh thiêng trang trọng, là nơi hoàn hảo nhất trên thế giới."
Chất lỏng màu nâu đỏ trở nên đặc hơn, chiếc áo khoác máu thịt mà Hàn Phi và A Niên mặc mở miệng ra. Bọn chúng không có răng, giữa hai môi có một màng nhầy mỏng dài, dường như bọn chúng có thể nhận được chất dinh dưỡng từ trong máu thịt.
Lúc đầu, Hàn Phi còn tò mò về nguồn gốc của các chất dinh dưỡng trong máu đến từ đâu, nhưng rất nhanh những nghi ngờ của hắn đã được giải đáp.
Ở khu vực trung tâm của biển hoa, tất cả thân rễ rủ xuống tập trung vào một chỗ, ở đó tạo thành một hố máu sâu.
Cho dù có ở nơi rất xa, cũng có thể thấy rõ màu sắc của chất lỏng bên trong và bên ngoài hố là hoàn toàn khác nhau.
Chất lỏng màu nâu đỏ bên ngoài hang giống như hỗn hợp của máu và sông ngầm, còn bên trong hang mới là máu thật sự.
“Chúng ta phải đến gần miệng hố à?”
"Những bông hoa mà thần linh coi trọng nhất đều ở đó, nếu muốn giúp hận ý tìm lại nhân tính, buộc phải đến đó thôi." A Niên quả thực là đang giúp Hàn Phi, nhưng bản thân anh ta cũng có ý nghĩ khác. Sau khi thảm họa xảy ra, anh ta không giữ được hai đứa con của mình, có thể với tư cách là một người bố, trong lòng vẫn còn sót lại một chút vọng tưởng, biết đâu có thể tìm được linh hồn hai con của mình ở trung tâm biển hoa.
Trong số các thân rễ dày đặc rủ xuống, có treo một số đầu lâu, bọn chúng không có thân xác, cũng không có hai chân, xung quanh đầu lâu có mọc ra sáu cánh tay dài ngắn khác nhau.
"Đừng sợ, bọn chúng là công cụ máu thịt cấp độ còn thấp hơn cả người trồng hoa. Cái đầu khổng lồ để thuận tiện cho ý chí giáng xuống, có thể đi thực hiện những mệnh lệnh phức tạp; cánh tay cho phép bọn chúng hoàn thành mệnh lệnh do đại não đưa ra. Bởi vì tuổi thọ của bọn chúng cực kỳ ngắn, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cho nên không cần thể xác để duy trì sinh mệnh.” A Niên bơi qua quái vật đầu lâu. Chỉ cần anh ta không phá hỏng thân hoa, những con quái vật kia sẽ không để ý tới.
"Tuổi thọ cực ngắn? Những thể xác máu thịt này sau khi chết sẽ biến thành như thế nào?" Hàn Phi chỉ đơn giản là cảm thấy hiếu kỳ.
"Ý chí khống chế bọn chúng sẽ thông qua cành hoa trở lại biển hoa, nở rộ một lần nữa, thể xác máu thịt sẽ rơi vào bên trong cái hố máu kia." Sau khi bơi về phía trước thêm một đoạn, A Niên chỉ xuống phía dưới. Một số lượng lớn thể xác máu thịt sắp chết sẽ nhảy vào trong cái hố máu ở đây, máu thịt của bọn chúng sẽ bị nghiền nát, hòa vào bên trong máu thịt của hố sâu.
Một bộ phận máu thịt sẽ chết, còn có một bộ phận quái vật máu thịt mới bò ra từ sâu trong hố máu.
Những quái vật máu thịt mới sinh đó, mỗi khi leo lên phía trên, cơ thể đều sẽ được máu trong hố máu cải tạo, phần lớn sẽ không chịu nổi, nửa đường lại chết đi một lần nữa.
Nhưng cũng có một số quái vật vượt qua mọi khó khăn, thành công chui ra khỏi hố máu, trở thành thể xác máu thịt mới.
Ý thức tập thể nhân loại của biển hoa sẽ chỉ đạo và ảnh hưởng đến mọi thứ. Loại thể xác máu thịt nào ít đi rồi, thì xác suất loại quái vật máu thịt đó được sinh ra bởi hố máu sẽ tăng lên.
Những quái vật có tuổi thọ khác nhau, máu thịt tiêu hao cũng sẽ khác, cho nên lúc nãy con cá lớn kia mới coi thường Hàn Phi và A Niên.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để bị hút vào trong, chúng ta ở bên cạnh là được.” Xuyên qua vô số cành hoa treo lủng lẳng, A Niên và Hàn Phi đi tới mép hố máu.
Sau khi thật sự đến gần sẽ phát hiện, nơi này so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều. Thay vì nói là hố máu, thì nó giống một vùng hồ máu hơn.
"Hoa nhân tính không phải ở trong biển hoa hay sao? Chúng ta đến đây làm gì?" Hàn Phi tính toán một chút, bọn họ vẫn còn ước chừng khoảng một tiếng rưỡi.
"Thô bạo cướp lấy bông hoa của thần linh, sẽ bị tất cả hận ý bao vây, lần trước không phải cậu đã đích thân trải qua rồi à? Hơn nữa, bông hoa nhân tính của hận ý rất mỏng manh, nếu phải chiến đấu, rất dễ dàng bị tiêu diệt." A Niên gượng cười: ""Trông cậu thư sinh nho nhã, mà sao thô bạo hoang dã thế?"
"Không trộm không cướp? Chẳng lẽ phải đợi bọn họ tự đưa tới cửa à?"
“Tương tự thế.” Đứng bên hố máu, A Niên nhìn nước máu sâu không thấy đáy: "Bên trong hố này thỉnh thoảng sẽ sinh ra một số thể xác máu thịt đặc biệt, những thể xác đó sở hữu tuổi thọ cực dài và trí tuệ nhất định, bọn chúng không hề muốn bị ý chí con người chi phối, cho nên sẽ trốn ở bên trong hố máu. Chỉ cần chúng ta có thể câu được nó ra, những linh hồn và ý chí quý giá nhất sẽ chủ động giáng xuống bên trong thể xác đó."
"Chúng ta tới đây là để tìm nhân tính của hận ý, anh chắc chắn như vậy có thể thành công chứ?" Hàn Phi không nghĩ bọn họ có thể câu lên được thể xác máu thịt quý hiếm trong vòng hơn một tiếng.
"Tôi biết rất rõ tất cả các bông hoa trong biển hoa. Hoa nhân tính của hận ý là thần linh sử dụng để kiểm soát hận ý, bình thường bọn chúng sẽ ẩn nấp ở nơi sâu nhất của biển hoa, cậu có đi tìm cũng không thể tìm ra được, vì vậy chỉ có thể tìm cách dụ bọn chúng ra thôi." A Niên tự vỗ ngực mình: "Tin tôi đi, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi lại đi lừa cậu ư?"
Xem ra A Niên rất có kinh nghiệm, anh ta đầy tự tin chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó cắt một đường nhỏ trên lớp da máu thịt của người trồng hoa, lấy ra một sợi dây đỏ đã chuẩn bị từ trước.
"Kế hoạch Vĩnh Sinh tôi cũng tham gia trong đó, biết không ít chi tiết. Trước đây người hướng dẫn từng dẫn tôi tới một nơi tương tự, chỉ là tôi cũng không nghĩ tới, bọn họ vậy mà thực sự có thể làm ra mọi thứ."
Sợi dây đỏ không nhìn ra là được làm từ chất liệu gì, bên trên có thấm đẫm máu của A Niên, rất hấp dẫn đối với những con quái vật máu thịt trong hố máu.
"Nếu chúng ta muốn bắt những con rối máu thịt hiếm có nhất, vậy thì không thể sử dụng mồi nhử bình thường." Giọng nói của A Niên dần thay đổi, anh ta buộc sợi dây đỏ lên trên người Hàn Phi.
"Anh đang làm gì vậy?" Hàn Phi hơi khó hiểu tóm lấy sợi dây đỏ.
“Cậu biết câu cá không?” Giọng nói của A Niêm càng ngày càng nhỏ, như thể sắp ngủ vậy.
"Tôi đã được đào tạo trong câu lạc bộ sát thủ trung lão niên, cắm hoa, thư pháp đều đã từng học, duy chỉ có câu cá thì chưa thử." Hàn Phi cũng rất trung thực, hắn không lừa gạt A Niên.
"Vậy hôm nay cậu có thể thử một chút, tôi đã chuẩn bị dây câu cho cậu rồi, chỉ là mồi câu vô cùng hiếm, cậu nhất định phải cẩn thận." Sau khi nói xong, A Niên rạch rách màng mỏng sau cổ con rối máu thịt, rồi chui ra khỏi lớp áo khoác máu thịt.
Lúc này Hàn Phi mới nhìn thấy một đầu sợi dây đỏ đã cắm sâu vào lồng ngực của A Niên.
"Mồi nhử mà anh nói là ám chỉ chính anh à?"
“Có mồi nhử nào trân quý hơn một người sống đã thức tỉnh nhân cách 7 lần không?” A Niên không nói nữa, trái tim của anh ta bắt đầu chậm lại, ánh mắt cũng có chút uể oải, sức mạnh của nhân cách kí ức bao bọc.
Không cần Hàn Phi làm bất cứ chuyện gì, A Niên rời khỏi lớp khoác máu thịt, rồi nhảy thẳng vào trong hố máu.
Mấy phút trước, A Niên vừa dặn dò Hàn Phi không được tiến vào hố máu, sau đó chính mình lại nhảy vào.
“Anh còn nói tính cách tôi hoang dã, tôi thấy anh cũng đủ điên rồ rồi."
Hai tay tóm lấy sợi dây đỏ, Hàn Phi ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất máu thịt, hai mắt dán chặt vào mặt hồ máu.
Bản thân hắn không có nhiều kinh nghiệm câu cá, nhưng tình hình hiện tại tương đương với việc hắn trói một thợ lặn xuống nước. Những người bạn câu cá bình thường có lẽ rất hiếm khi câu như thế này.
Thời gian từ từ trôi qua, Hàn Phi vẫn không nhúc nhích. Bề ngoài áo khoác máu thịt của hắn mọc ra mạch máu cực nhỏ, liên thông với máu thịt trên mặt đất. Nhìn từ xa trông hắn như hòa vào làm một với mặt đất, biến thành một "gò đất" kín đáo.
"Có lẽ để mình đi xuống làm mồi nhử thì càng thích hợp hơn? A Niên có phải là đang lo lắng cho mình không? Lo rằng mình sẽ câu hận ý ra? Cũng đúng, mị lực số âm của mình đâu phải trò đùa."
Lúc đầu còn đỡ, dần dần, Hàn Phi cũng cảm thấy hơi chán.
Phía bên trên hố máu không ngừng có quái vật bị chết rơi xuống, thi thể hòa tan trong nước máu; từ bên dưới mặt nước cũng có quái vật mới bò ra, một vùng "bừng bừng sức sống", duy chỉ có Hàn Phi là trầm lặng tĩnh mịch.
"Nhìn bầu không khí khác thường này, chắc là sắp câu được cá lớn rồi."
Hàn Phi lại đợi thêm mười phút nữa, hiện tại hắn đã không còn suy nghĩ xem mình có thể câu được "cá" gì nữa, mà bắt đầu lo lắng cho an nguy của A Niên.
"Có cần kéo dây không? Nghe nói khi câu cá, nhấc cần câu lên xuống có thể tạo thành hiện tượng ảo giác mồi câu sinh động, có thể dẫn dụ cá lớn cắn câu."
Hàn Phi đã đọc rất nhiều sách, nhưng vào lúc này, hắn lại cảm thấy kiến thức của mình không đủ.
Trong lòng do dự, Hàn Phi thử kéo dây thừng, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Máu trở nên đặc hơn, tất cả những con quái vật máu thịt mới đang chạy trốn về phía xa!
"Mắc câu rồi?"
Vài giây sau, một lực khổng lồ từ trong nước máu tuôn ra, suýt chút nữa kéo Hàn Phi vào.
Hắn phải âm thầm sử dụng sức mạnh của vực sâu tham lam, để giải phóng ra sức mạnh của nhân cách thức tỉnh 8 lần, mới có thể miễn cưỡng cạnh tranh với đối thủ.
"Câu được rồi!"
Để đảm bảo an toàn cho A Niên, Hàn Phi có chết cũng không chịu buông tay. Bị con "cá lớn" kéo xuống dưới làn nước máu, hắn đi xa hơn mười mét dọc theo mép hố máu.
Hai bên giằng co nửa giờ, Hàn Phi mới lùi lại một chút rồi lôi con "cá lớn" đáng sợ lên bờ!
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công bắt được "loài cá" cực hiếm không rõ nguồn gốc — thịt lớn!"
"Thịt lớn: Giai đoạn này chưa từng có ai bắt được sinh vật chưa rõ này, tạm thời không thể tiến hành phân loại cấp độ, không ai biết nó xuất hiện từ lúc nào, cũng chưa có ai từng nhìn thấy thứ này, nó có tuổi thọ cực dài, thuộc tính còn lại chưa biết, có lẽ bạn có thể thử xem sao."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công mở khóa thiên phú câu cá trung cấp, khi câu cá thuộc tính may mắn +1! Thể lực +1!"
Câu được một con "cá", Hàn Phi đã trực tiếp mở khóa thiên phú câu cá trung cấp, có điều bây giờ hắn cũng không có tâm tình để xem bảng thuộc tính.
Nhìn đống núi thịt kia, Hàn Phi câu lên một cỗ thể xác máu thịt vô cùng lớn. Toàn thân nó mọc đầy những hoa văn quỷ dị, những hoa văn kia cũng không phải là vẽ lên, mà là sinh trưởng tự nhiên, ẩn chứa bí mật của sinh mệnh máu thịt.
“Giúp tôi một tay!” Một cánh tay từ trong miệng cá vươn ra, gương mặt của A Niên hiện ra trong cổ họng của “con cá”: “Bây giờ tôi sẽ khoác thể xác này lên, chờ lát nữa chúng ta tiến vào chỗ sâu trong biển hoa, tôi sẽ chui ra. Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều ý thức và linh hồn đến tranh đoạt, cậu hãy chú ý phân biệt bọn chúng!"