Thực ra Hàn Phi vẫn luôn không hiểu một chuyện. Nói cách khác, linh hồn đại diện cho Cao Hưng hiện tại khát máu điên cuồng, chắc là linh hồn gần nhất với bản thể của gã. Vì sao một tên sát nhân biến thái như vậy lại trốn trong viện dưỡng lão?
Ít nhất thì nhìn bề ngoài, Viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên không liên quan gì đến giết chóc, trong thành phố còn nhiều nơi đẫm máu hơn tòa nhà này.
"Thầy Cao, mục đích chính lần này chúng ta tới đây là tiến sâu vào trong biển hoa, đánh cắp bông hoa nhân tính của hận ý kia, cậu đừng có hành động hấp tấp mà đánh nhau với hận ý hạng nhất hàng đầu trong viện dưỡng lão." A Niên bây giờ đã biết rõ tính cách của Hàn Phi rồi, khi thận trọng thì thật sự rất thận trọng, nhưng một khi bị đẩy vào đường cùng, vậy thì tuyệt đối còn điên cuồng hơn bất kì người nào mà mình đã từng gặp qua.
“Tôi biết rồi.” Nhảy xuống khỏi người Đại Nghiệt, Hàn Phi thu lại khí tức đi theo phía sau A Niên.
"Tôi thực sự không thể ngờ, mình đã phải trăm cay nghìn đắng để thoát khỏi nơi quỷ quái này, bây giờ lại phải quay lại lần nữa." Cơ thể của A Niên bị bao phủ bởi cái bóng khổng lồ của viện dưỡng lão, biểu cảm của anh ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đồng tử lại bất giác hơi run rẩy.
"Không sao, hận ý muốn bắt phỏng chừng cũng không ngờ tới."
"Cậu thật biết cách an ủi người khác." Bị Hàn Phi nói như vậy, A Niên cũng không căng thẳng nữa: "Tôi dẫn cậu từ cửa bí mật để vào viện dưỡng lão, lát nữa nhất định phải theo sát tôi, chỉ cần đi sai một bước, chúng ta sẽ bị chia ra ở các hành lang thời gian khác nhau."
Viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên khắp nơi đều là cạm bẫy, còn quỷ dị và nguy hiểm hơn thủy cung Biển Sâu, Hàn Phi cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.
Tránh cửa chính, A Niên đưa Hàn Phi đến gần rãnh thoát nước của căng tin viện dưỡng lão, anh ta khéo léo dỡ bỏ hàng rào chui vào bên trong.
Nước thải từ viện dưỡng lão chảy ra có màu nâu đỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tóc nổi trên đó, giống như cỏ nước lộn xộn.
Xuyên qua đường ống chật hẹp, A Niên và Hàn Phi đi vào bếp sau của quán ăn, thay quần áo đã chuẩn bị từ trước, và treo thẻ làm việc của bảo vệ lên cổ.
"Biển hoa trong viện dưỡng lão là do tự tay thần linh trồng, nơi đó còn quan trọng hơn bản thân nơi này, tất cả hận ý trong viện dưỡng lão đều đang ngủ say ở đó." A Niên rất hiểu bên trong viện dưỡng lão, trong một phút không ngừng lặp lại của anh ta dường như cũng đã làm rất nhiều chuyện.
"Lần trước tôi chỉ giúp anh hái hoa đã chọc giận khiến cho hận ý ra tay, lần này muốn cướp đi nhân tính của hận ý, bọn chúng nhất định sẽ toàn lực ngăn cản."
"Cũng chưa chắc." A Niên lắc đầu: "Phương pháp của cậu tiến vào trong biển hoa sai rồi, chúng ta không thể dùng vũ lực."
"Tiến vào biển hoa còn có phương pháp đặc biệt?"
"Cậu có thể hiểu biển hoa là cả một đại dương ý thức của con người, mỗi một bó hoa đều là ký ức và linh hồn, những chiếc rễ đan vào nhau kia chính là suy nghĩ của bọn họ. Biển hoa là do Cao Hưng tạo ra, ý thức tập thể do gã thống trị." Lau sạch vết nước thải trên người, A Niên thần bí nói: "Lát nữa đừng chớp mắt, tôi sẽ dẫn cậu đi xem thành tựu cao nhất của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, để cậu mở mang đầu óc xem bọn họ nghiên cứu ra — Vĩnh Sinh."
Vĩnh Sinh Pharmaceutical là một gã khổng lồ về khoa học sinh vật trong thế giới hiện thực. Đối với bọn họ mà nói, hai chữ Vĩnh Sinh có một ý nghĩa đặc biệt. Biết đâu Hàn Phi có thể do thám những bí mật của Vĩnh Sinh Pharmaceutical trong thế giới ký ức điện thờ này.
A Niên đi tới đi lui trong cùng một hành lang. Mỗi khi kim đồng hồ dừng lại, anh ta cũng sẽ dừng. Lặp đi lặp lại nhiều lần, cánh cửa ban đầu vốn đóng kín đã được mở ra.
"Trong viện dưỡng lão có rất nhiều mốc thời gian, chỉ cần tìm đúng một cái thì có thể không bị cản trở." A Niên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sở hữu nhân cách kí ức, có thể lấy vô số lần tôi trong quá khứ để thử, nếu đổi lại là người khác thì ngay cả thử sai cũng không có cơ hội."
Hàn Phi không hoàn toàn hiểu năng lực nhân cách của A Niên. Đối với hắn mà nói, loại nhân cách trực tiếp thô bạo như vực sâu tham lam vẫn phù hợp với hắn hơn.
Cái bẫy thời gian bên trong viện dưỡng lão không có tác dụng với A Niên, bọn họ rất thuận lợi tiến vào phòng của người trồng hoa: “Quần áo của người trồng hoa hơi bốc mùi, khi cậu mặc vào hãy chịu khó một chút.”
Đi qua tủ quần áo, A Niên mở ra cánh cửa bí mật dưới đất. Bên dưới căn phòng có một bể đựng đầy chất lỏng màu nâu đỏ, trong đó có ngâm hai con quái vật thể hình cao lớn.
"Có cần tôi chỉ cho cậu cách mặc không?" A Niên dùng cả hai tay kéo một con quái vật đến mép bể. Có vô số đường ống giống như mạch máu cắm vào cơ thể quái vật, bọn chúng hấp thụ chất dinh dưỡng từ trong bể và tiêm chúng vào cơ thể mình.
"Anh gọi những thứ này là quần áo?"
"Những con quái vật đã đột phá xiềng xích tuổi thọ, không hề quan tâm đến máu thịt, hay nói cách khác, trong mắt bọn chúng, thể xác máu thịt đều là quần áo." A Niên cắt màng nhầy trên cổ quái vật rồi ra sức ép mình vào trong cơ thể nó, quá trình này vô cùng đau đớn.
“Đừng do dự nữa, tôi sẽ không hại cậu đâu.” Một nửa thân thể của A Niên đã dung hợp với quái vật: “Trong mắt những người vĩnh sinh, người bình thường chỉ là tồn tại thấp kém nhất, còn không có giá trị nghiên cứu cao bằng quỷ quái. Nếu như cậu không muốn bị bọn họ phát hiện, khoác lên mình 'chiếc áo khoác' của bọn họ chính là lựa chọn tốt nhất."
"Tôi phát hiện ra mình càng ngày càng không thể hiểu được thế giới này." Học bộ dạng của A Niên, Hàn Phi chui vào trong con quái vật bằng xương bằng thịt. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng màu nâu đỏ đang chảy khắp người mình, cảm giác này rất kì diệu, như thể đang nằm trong cabin trò chơi bằng máu thịt vậy: "Đây là phương hướng nghiên cứu của Vĩnh Sinh Pharmaceutical sao?"
"Vĩnh Sinh Pharmaceutical vẫn chưa đủ điên rồ đến mức đó. Mọi thứ cậu thấy tiếp theo đây, đều là do thần linh và Vĩnh Sinh Pharmaceutical cùng nhau hoàn thành, là kết quả dị dạng của thần học và khoa học xoắn lại với nhau."
A Niên sờ vào sau gáy của mình. Dưới hơi ẩm của chất lỏng màu nâu đỏ, từ vết cắt trên bề mặt cơ thể quái vật mọc ra những màng nhầy mới, anh ta xé bỏ mạch máu trên người rồi bắt đầu lặn xuống: “Chúng ta có thời gian khoảng hai giờ."
"Thật không ngờ, tôi có thể nhìn thấy tương lai của Vĩnh Sinh Pharmaceutical trong điện thờ của Cao Hưng." Hàn Phi và A Niên bơi dọc theo lối đi dưới hồ bơi. Những bức tường hai bên dần dần thay đổi, chúng không còn là những viên đá nữa mà là một loại bùn máu liên tục tiết ra chất lỏng màu nâu đỏ.
Năm phút sau, Hàn Phi bơi ra khỏi lối đi, tầm mắt của hắn đột nhiên trở nên rộng lớn, bên dưới biển hoa có ẩn giấu một thế giới dị dạng khác hoàn toàn trên mặt đất.
Tất cả máu thịt đều bị dùng làm công cụ, không ngừng tổ chức lại, phân hóa, ngưng tụ thành các loại cơ quan, chất đầy vào tòa nhà khổng lồ dưới lòng đất.
Không có một xác chết nào được nhìn thấy trên mặt đất, đó là bởi vì tất cả máu thịt đã được tái sử dụng.
Bởi vì bất tử, những miếng thịt kia mất đi nhu cầu bảo dưỡng cần thiết, máu thịt và máy móc được lắp ráp lại với nhau, thân thể con người trở thành y phục có thể thay đổi bất cứ lúc nào, tất cả linh hồn và ý thức đều ẩn chứa trong biển hoa vô tận phía trên đầu.
Rễ cây rủ xuống liên kết với thể xác máu thịt, chỉ cần ý thức không bị tiêu diệt, người bình thường cũng có thể đạt được trường sinh bất lão ở nơi này.
Nhìn địa ngục máu thịt trước mắt, Hàn Phi nghĩ đến chuyện đang xảy ra trong hiện thực. Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology đã cùng nhau bắt đầu thử đưa ý thức của con người bảo tồn bên trong [Cuộc sống hoàn hảo], bước tiếp theo hẳn sẽ là làm thế nào để thay thế "thể xác" lão hóa già nua của bọn họ.
Hàn Phi trước đây đã tưởng tượng ra vô số tương lai, tương lai trước mắt này là đáng sợ nhất.
"Cao Hưng đem Tân Hỗ ra làm vườn hoa... hóa ra là gã có ý này..."
Sự đẹp xấu của cơ thể và ngũ quan mất đi ý nghĩa, hỷ nộ ái ố của cá thể tồn tại trong sự giả tạo. Trên thực tế, tất cả ý chí và linh hồn đều bị thần linh chi phối, người bình thường sẽ không còn khả năng phản kháng nữa.
"Hai người chúng mày ngây ra đấy làm gì? Mau làm việc đi!” Một con cá khổng lồ xấu xí từ trong hố chui ra, nó cũng là được hình thành từ máu thịt vặn vẹo: "Lười biếng mánh lới! Sao mà vô dụng y như con người vậy!"
Hàn Phi chắc chắn mình không nghe lầm, dưới lòng đất vĩnh sinh này, con người tựa hồ đã trở thành tồn tại cấp thấp nhất, miêu tả một sinh vật giống người hình như là sỉ nhục lớn nhất đối với loại sinh vật kia.
“Thoát khỏi sự hạn chế của tuổi thọ, bọn chúng đã không còn coi mình là con người nữa sao?” Trông con cá lạ trước mắt, Hàn Phi lại nhìn đám quái vật máu thịt dị dạng xung quanh, lần đầu tiên hai chữ “vĩnh sinh” đã khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Đối với bọn chúng mà nói, giá trị quan của con người quả thực không thích hợp cho lắm, bởi vì bọn chúng đi tới một tương lai khác so với chúng ta.” A Niên vội vàng kéo Hàn Phi rời đi, hai người bơi về phía trung tâm nhất của khu vực.